Lý Tân Hạo đột nhiên lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của mấy người Sơ Lam Phong. Rốt cuộc, Hạ Hi Kiệt không quen Lý Tân Hạo cho nên cũng không biết phải trả lời thế nào. Sơ Lam Phong nhíu mày, anh cho rằng Lý Tân Hạo đang cố tình gây sự.
Nhưng Hàn Nhược lại nhướng mày: "Vì sao cậu cho rằng nhà họ Lâu sẽ không thua nhà họ Mạc? Đội ngũ bác sĩ của nhà họ Mạc hiện giờ rất chuyên nghiệp, mà nhà họ Lâu chỉ nhờ danh tiếng trước đây chống đỡ thôi."
Khóe miệng Lý Tân Hạo gợi lên một nụ cười: "Bởi vì nhà họ Lâu mời được tôi cho nên sẽ không thua nhà họ Mạc."
"Cậu?" Khóe miệng Hàn Nhược cũng gợi lên một nụ cười nhưng khác với nụ cười của Lý Tân Hạo, cô ta rõ ràng là khinh thường cậu, "Phải xưng hô thế nào? Tuy trong giới y học có rất nhiều người có tiếng nhưng... Tôi thật sự chưa nghe thấy tên cậu."
Đương nhiên Lý Tân Hạo thấy rõ sự khiêu khích và khinh thường từ cô ta nhưng cậu vốn không để Hàn Nhược vào mắt. "Vậy cô đã từng gặp Firbilant chưa? Hoặc là Incescadilón chưa?"
"Cậu..."
"Chưa từng gặp phải không? Cho nên, những danh nhân y học cô chưa từng gặp là rất nhiều, mà ở trong mắt tôi, cô không đáng nhắc tới. Nếu cô cho rằng cô vào nhà họ Mạc, nhà họ Mạc có thể đánh bại nhà họ Lâu thì cô sai lầm rồi. Cho dù nhà họ Lâu không có Lâu Từ, tôi cũng không cho phép cô... Các người khinh thường nhà họ Lâu như thế."
"Cậu cho rằng cậu là ai?" Hàn Nhược tức giận, cô ta thật sự chưa từng gặp hai vị đỡ đầu nền y học đó thì thế nào? Chẳng lẽ cậu thanh niên trước mặt đã từng gặp rồi?
"Nhớ kỹ, tôi tên là Lý Tân Hạo." Lý Tân Hạo tự tin giới thiệu, "Tôi là người sẽ đứng trên đỉnh cao nhất của giới y học."
"Cậu dựa vào cái gì? Xem tuổi của cậu chỉ vừa mới tốt nghiệp khoa chính quy phải không? Cậu tốt nghiệp trường nào?" Lý Tân Hạo, xem ra phải nhờ người điều tra mới được.
"Dựa vào có người từng nói cho dù tôi làm gì thì anh ấy cũng sẽ ủng hộ tôi. Dựa vào có người từng nói, tôi là kiêu ngạo lớn nhất cả đời anh ấy. Dựa vào tôi... Muốn đứng sóng vai cùng anh ấy. Dựa vào tôi muốn nói cho anh ấy biết tôi không sợ gì cả, chỉ cần anh ấy yêu tôi là đủ." Tuy Lý Tân Hạo nói như thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Sơ Lam Phong.
Sơ Lam Phong có một loại cảm giác, lời Lý Tân Hạo nói dường như là nói cho mình nghe, rồi lại cảm thấy không phải. Loại cảm giác này của anh rất mâu thuẫn, thậm chí anh cảm thấy người Lý Tân Hạo nhắc tới có khi nào là Hàn Đông Lỗi hay không. Vì dù sao trước đây, Hàn Đông Lỗi đã từng yêu nhau.
Sơ Lam Phong vừa nghĩ tới này đó đã chẳng hiểu sao cảm thấy buồn bực.
"Lời cậu nói thật là buồn cười." Hàn Nhược xem Lý Tân Hạo như đồ ngốc, chỉ có đồ ngốc mới có thể nói ra những lời không hiểu ra sao này. Nhưng... Cô ta lại nhìn về phía Sơ Lam Phong, "Lam Phong, cậu thấy sao?"
Sơ Lam Phong nhíu mày, không có mở miệng.
Lý Tân Hạo cười khẽ: "Sơ Lam Phong là người rất trung thành cũng rất trực tiếp trong tình yêu. Nếu anh ấy yêu một người sẽ không lên giường với người khác. Cho nên người đẹp à, dù cô có thích anh ấy cũng vô dụng thôi bởi vì anh ấy không thích cô."
"Cậu nói gì..."
Lý Tân Hạo không nói gì nữa mà xoay người rời đi.
Hàn Nhược khiêu khích không thành công. Có lẽ Hàn Nhược cũng nhận ra Lý Tân Hạo nhìn Sơ Lam Phong nói những lời đó là có ý chỉ gì đó. Cô ta cũng cảm giác được giữa Sơ Lam Phong và Lý Tân Hạo có vấn đề. Cho nên cô ta mới hỏi Sơ Lam Phong.
Nhưng cô ta không nghĩ tới Lý Tân Hạo lại phản công trực tiếp như vậy.
Sơ Lam Phong là người rất trung thành cũng rất trực tiếp trong tình yêu. Nếu anh ấy yêu một người sẽ không lên giường với người khác, cho nên người đẹp à, dù cô có thích anh ấy cũng vô dụng thôi bởi vì anh ấy không thích cô.
Những lời này thật sự đâm thẳng vào tai Hàn Nhược, mà mỗi từ mỗi chữ lại vô cùng rõ ràng. Hàn Nhược đã biết Sơ Lam Phong không thích mình từ lúc học trung học rồi. Nhưng cô ta thích Sơ Lam Phong, từ trước đến nay vẫn thích.
Sau đó, cô ta bị Lý Phi Phàm c**ng hi3p, vào lúc đó chỉ muốn chết thôi. Là Sơ Lam Phong và Hạ Hi Kiệt cản cô ta lại, ở bên cạnh cô ta, an ủi cô ta. Cũng vào lúc đó, Hàn Nhược đã tự nói với bản thân rằng mình không được yếu đuối.
Cô ta đi đến hôm nay là dựa vào nỗ lực của bản thân, dựa vào cái gì mà phải bị thanh niên đó khinh thường chứ?
Lúc Lý Tân Hạo rời đi, Sơ Lam Phong cũng đuổi theo. Khi đuổi tới, Lý Tân Hạo đã đi tới cửa thang máy. Sơ Lam Phong lập tức ấn vào thang máy rồi kéo Lý Tân Hạo vào trong, sau đó giữ cho thang máy đứng yên: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Gương mặt anh tuấn trầm xuống, từ trước tới nay Sơ Lam Phong vẫn luôn đứng trên cao, vào lúc này làm sao còn quan tâm đ ến phong độ gì nữa. Lý Tân Hạo đã sắp khiến toàn bộ lý trí của anh rối tinh rối mù lên rồi.
"Hàn Nhược thích anh." Lý Tân Hạo nhìn dáng vẻ nổi giận của Sơ Lam Phong, càng tức giận lại càng là để ý. Cho nên, Lý Tân Hạo đi tới trước mặt anh, vòng hai tay qua cổ anh, "Nhưng nếu anh không thích cô ta thì sẽ không cho cô ta hy vọng."
"Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè thôi." Sơ Lam Phong bình tĩnh nói.
"Cho nên anh đang giải thích với em sao?" Lý Tân Hạo nhướng mày, ý cười nơi đáy mắt càng sâu hơn.
"Cậu..." Sơ Lam Phong phát hiện, mỗi lần đối mặt với Lý Tân Hạo, anh đều không biết phải làm gì với cậu cả.
Lý Tân Hạo nắm lấy tay Sơ Lam Phong đặt lên vị trí trái tim của mình: "Anh có cảm nhận được không? Nó đang vì anh mà đập đấy."
Sơ Lam Phong im lặng.
Lý Tân Hạo buông tay anh ra: "Sơ Lam Phong, có muốn yêu đương với em không?"
Lý Tân Hạo nhướng mày: "Anh cho rằng chúng ta yêu đương là chuyện cười sao? Hay là Sơ Lam Phong anh không dám thừa nhận có cảm giác với một người đàn ông khác?"
"Cậu là bạn trai cũ của Đông Lỗi." Sơ Lam Phong nói.
"Thì sao? Lúc ấy em còn nhỏ không hiểu chuyện thôi." Lý Tân Hạo không cho là đúng, "Hay là anh để ý bản thân không phải là người đàn ông đầu tiên của em?"
Sơ Lam Phong tiếp tục im lặng, lời Lý Tân Hạo nói vẫn luôn có thể xé tim anh ra.
"Tôi không bảo thủ như vậy." Sơ Lam Phong nói.
"Em chỉ hỏi anh một câu thôi, có muốn yêu đương với em không?" Ngọn lửa trong Lý Tân Hạo cũng bắt đầu bùng lên.
"Anh trai cậu là em rể của Đông Lỗi, cậu phải gọi tôi một tiếng chú." Sơ Lam Phong nhắc nhở.
"Anh đang muốn nói cho em biết vai vế của anh cao hơn em à? Hay là muốn nói cho em biết anh già hơn em?" Lý Tân Hạo hỏi.
"Cậu câm miệng." Gân xanh trên trán Sơ Lam Phong giật giật. Đứa nhỏ này có cần nói chuyện như tạt nước thế này không?
"Một khi đã như vậy thì thôi bỏ đi. Em đã hỏi anh, cũng tôn trọng anh rồi, anh đã không thể chấp nhận em thì đến đây chấm dứt đi. Về sau gặp lại, xin làm như chúng ta không quen biết. Tuy thủ đô rộng lớn nhưng luẩn quẩn cũng chỉ có bao nhiêu đó người, có lẽ sẽ còn gặp phải nhau đấy."
Lý Tân Hạo nói rồi đẩy tay Sơ Lam Phong ra, ấn vào nút mở cửa thang máy: "Ông chủ Sơ, anh ra ngoài được rồi."
Sơ Lam Phong vẫn không hề nhúc nhích, anh có loại xúc động muốn bóp ch ết người này.
Nhưng anh không nhúc nhích cũng không đại biểu cho Lý Tân Hạo sẽ không nhúc nhích. Lý Tân Hạo nhấc chân, đá Sơ Lam Phong ra ngoài. Sơ Lam Phong ngã cái "rầm" ra ngoài thang máy, sau đó nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Lý Tân Hạo biến mất ngay trước mắt mình.
Shit!
Sơ Lam Phong mắng một tiếng, từ dưới đất đứng lên. Hôm nay thật là mất mặt, từ sau khi quen biết Lý Tân Hạo, anh chưa từng có một ngày nào thư thái cả.
Mang theo gương mặt đen thùi trở về bàn ăn, không biết hai người Hạ Hi Kiệt và Hàn Nhược đang nói chuyện gì mà đều nở nụ cười. Hàn Nhược thấy Sơ Lam Phong trở về, vẫy tay nói: "Lam Phong, Hi Kiệt nói có mấy bạn học đã lâu không gặp, bọn tớ định tổ chức họp lớp. Cậu thấy sao?"
Sơ Lam Phong bưng ly rượu, một ngụm uống hết rượu trong ly: "Các cậu cứ quyết định đi." Uống rượu, cảm xúc đã được khống chế đôi chút. Nhưng lời Lý Tân Hạo nói vẫn luôn quanh quẩn bên tai.
Thật ra Sơ Lam Phong biết bản thân có cảm giác với thanh niên, cậu đã thành công hấp dẫn sự chú ý của anh, mà cơ thể cậu cũng phối hợp rất ăn ý với anh, mỗi một chỗ trên người cậu đều có thể khiến anh bị k1ch thích không thôi.
Nhưng cậu quá bí ẩn.
Một sinh viên tốt nghiệp khoa văn lại là bác sĩ. Rõ ràng là bạn trai cũ của Hàn Đông Lỗi lại khinh thường Hàn Đông Lỗi đến vậy. Thế thì mục đích tiếp cận anh là cái gì?
Thích anh? Yêu anh từ cái nhìn đầu tiên? Mặc dù Sơ Lam Phong có tự tin nhưng xảy ra trên người Lý Tân Hạo tuyệt đối không chỉ đơn giản là như vậy.
Nếu cậu chỉ thích mình một cách đơn thuần, đến gần mình một cách đơn thuần, Sơ Lam Phong cho rằng mình chăm sóc, cưng chiều cậu cũng được. Nhưng thân phận của thanh niên này rất lúng túng, mà mục đích cậu tiếp cận mình cũng không đơn giản.
Tưởng tượng đến sự không đơn giản này, ngực Sơ Lam Phong lại trào dâng một ngọn lửa không tên.
"Lam Phong... Lam Phong..." Hàn Nhược thấy Sơ Lam Phong không tập trung, dưới đáy mắt chợt lóe ánh sáng.
"Hả?" Sơ Lam Phong lấy lại tinh thần, "Tớ chợt nhớ tới còn có một cuộc họp, hai cậu cứ từ từ trò chuyện, khi nào bàn xong thời gian họp lớp thì báo cho tớ."
"Lam Phong..." Hàn Nhược đứng lên, muốn giữ tay Sơ Lam Phong lại nhưng đã bị Sơ Lam Phong tránh ra.
Đây là lần đầu tiên Sơ Lam Phong thẳng thắn né tránh hành động thân mật của cô ta.
Bàn tay Hàn Nhược rũ xuống, sắc mặt tổn thương rõ ràng, mà toàn bộ những thứ này đều chịu ảnh hưởng bởi cậu thanh niên kia. Hàn Nhược nắm chặt hai tay, cậu thanh niên kia làm việc ở bệnh viện nhà họ Lâu phải không?