Sơ Lam Phong, em yêu anh, yêu anh, yêu đến mức cho dù trải qua luân hồi, cho dù anh không còn nhớ em, em cũng sẽ đi tìm anh, làm anh phải yêu em. Bởi vì, anh là người mà vận mệnh đã chú định cho em.
Sơ Lam Phong cúi đầu, nhìn thanh niên đang ngủ say trong lòng.
Cuộc l@m tình tràn ngập thỏa thích vừa rồi là thứ Sơ Lam Phong ngày đêm khao khát sau khi có được Lý Tân Hạo.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, Sơ Lam Phong nhớ lại lời bày tỏ của Lý Tân Hạo. Lời yêu thương như vậy để lộ ra tin tức mà anh không dám suy đoán.
Cho dù anh không còn nhớ em, em cũng sẽ đi tìm anh, làm anh phải yêu em.
Bởi vì, anh là người mà vận mệnh đã chú định cho em.
Sơ Lam Phong vươn tay, dịu dàng sờ lên gương mặt Lý Tân Hạo. Đây là lần đầu tiên anh hoàn toàn muốn một người, chiếm giữ một người. Anh thích thanh niên này, hoặc là cũng đã yêu thanh niên này rồi.
Anh không để ý cậu từng qua lại với Hàn Đông Lỗi, không để ý trên người người này có bí mật gì, anh nguyện ý bảo vệ cậu, nguyện ý cho cậu tùy hứng, cho cậu làm càn, chỉ cần tình cảm cậu dành cho anh là thật. Thì anh không để ý cái gì cả.
Sơ Lam Phong cúi đầu, dịu dàng vuốt v e đôi môi của Lý Tân Hạo: "Sao lại động lòng với em chứ?" Anh khẽ hỏi.
Nhưng đáp lại anh là tiếng thở nhẹ của thanh niên, cùng với tiếng rì rầm không nén nổi của cậu: ông chú.
Sự tin tưởng và ỷ lại không hề phòng bị như vậy, tựa như Lý Tân Hạo đã nói họ là người yêu mà vận mệnh đã chú định cho nhau.
Lúc Lý Tân Hạo tỉnh lại, Sơ Lam Phong đã đi mất. Nhưng trên đầu giường có để lại một tờ giấy: Tôi thừa nhận tôi đã yêu em.
Hì hì... Lý Tân Hạo cười ra tiếng, đây xem như là tỏ tình sao?
Lấy điện thoại ra gọi cho Sơ Lam Phong.
"Tỉnh rồi à?" Người đàn ông bên đầu dây kia thấp giọng hỏi.
"Vâng." Lý Tân Hạo lười biếng nói, "Anh đang ở công ty à?"
"Ừm, có tài liệu cần xử lý. Có muốn tới công ty tôi chơi không?" Sơ Lam Phong hỏi.
Lý Tân Hạo nhướng mày: "Vừa mới tỏ tình đã đến công ty anh, có phải tiến triển hơi nhanh không?"
"Làm cũng làm rồi, càng sâu cũng tiến vào rồi, em cảm thấy có nhanh không?" Sơ Lam Phong hỏi.
... Lý Tân Hạo cảm thấy, không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để cân nhắc suy nghĩ của người đàn ông này được. "Được rồi, em cũng có tài liệu chưa xử lý xong, đến chỗ anh làm cũng được. Anh có đói bụng không? Em đem đồ ăn tới cho anh."
"Cơm trưa vì tức giận mà không ăn, vừa rồi lại tiêu hao nhiều sức lực như vậy, em nói xem có đói không?" Sơ Lam Phong hỏi lại.
Xì, người đàn ông này có thể nào càng lưu manh hơn không?
Vì thế, Lý Tân Hạo mang một hộp pizza cùng laptop của mình chạy thẳng tới tập đoàn Hoàng Phong. Người đẹp trước quầy lễ tân đã được lãnh đạo dặn trước nên lập tức dẫn Lý Tân Hạo tới cửa thang máy. Đây là thang máy đi thẳng tới văn phòng BOSS.
Lý Tân Hạo vừa ra thang máy, đã nhìn thấy thư ký trước cửa: "Hello An Lị, hello Chương Lạc."
Nhưng An Lị nhìn Lý Tân Hạo: "Hello... Cậu Lý." Cô không biết cậu thanh niên xinh đẹp này.
Đợi Lý Tân Hạo đi vào văn phòng Sơ Lam Phong, Chương Lạc nhìn theo bóng dáng cậu, đôi mắt sắc bén hỏi An Lị: "An Lị, cô quen cậu Lý à?"
"Theo như tôi có thể nhớ được, tôi rất xác định mình không biết cậu Lý, cũng chưa từng gặp cậu ấy." An Lị trả lời.
Đúng vậy, từ nét mặt vừa rồi của An Lị, Chương Lạc cũng nhận ra An Lị không biết Lý Tân Hạo, vậy thì sao Lý Tân Hạo biết An Lị chứ?
Sơ Lam Phong ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu lên, nhìn cậu thanh niên thần thái sáng láng tự động đi đến khu nghỉ ngơi bên cạnh, đặt pizza lên bàn trà. Động tác đó vô cùng quen thuộc tựa như cậu đã từng tới nơi này vô số lần rồi vậy.
"Em thật sự xem nơi này thành văn phòng của mình rồi." Sơ Lam Phong đi tới, cầm một miếng pizza cắn một ngụm, mùi vị này... "Có cho thêm tương." Là khẩu vị mà anh thích ăn.
"Ừ." Lý Tân Hạo cũng cầm một miếng, "Xem em yêu anh bao nhiêu, biết anh thích ăn cái gì." Vừa nói, cậu vừa mở máy tính tự động kết nối internet của nơi này.
Thậm chí ngay cả mật khẩu cũng không cần hỏi.
Sơ Lam Phong nhìn tới đây vẫn luôn bình tĩnh cũng không khỏi kinh ngạc. Nhưng anh che giấu nét mặt của mình rất tốt.
"Nếu yêu tôi như vậy, có phải em nên nói bí mật của em cho tôi biết không? Hoặc là nói bây giờ chúng ta là người yêu, có phải nên thẳng thắn với nhau không?" Sơ Lam Phong hỏi.
"Cho nên, anh muốn hỏi gì?" Lý Tân buông pizza xuống, mười ngón tay bay nhanh trên bàn phím, gõ ra thuật ngữ chuyên nghiệp mà Sơ Lam Phong xem không hiểu.
"Chẳng hạn như, em là sinh viên khoa văn vì sao lại biết về y học?" Đây là đáp án hiện giờ Sơ Lam Phong muốn biết nhất.
"Bởi vì đời trước em là bác sĩ, em mang theo trí nhớ từ đời trước sinh ra." Lý Tân Hạo trả lời, "Cho nên em mới nói, tay của em là trời sinh phù hợp cầm dao."
Ha ha... Lần này đến phiên Sơ Lam Phong cười to: "Em đúng là người thú vị." Anh không nhịn được ôm lấy Lý Tân Hạo, "Em nói em hao hết tâm tư quyến rũ tôi, đúng là rất vất vả."
Lý Tân Hạo đẩy anh ra: "Anh đừng quậy, em đang làm kế hoạch phẫu thuật cho ông Hạ. Vì có được anh, cho dù phải trả giá gì em cũng không quan tâm."
Trái tim Sơ Lam Phong chợt thít lại: "Tôi quan trọng với em đến vậy sao?"
"Ừm, sống cùng nhà, chết cùng huyệt." Lý Tân Hạo trả lời.
Những lời này khiến Sơ Lam Phong không nói được thêm lời nào. Câu trả lời của thanh niên có vẻ như tùy ý nhưng mỗi một câu đều có thể khiến trái tim Sơ Lam Phong rung động.
Chưa từng có người nào dám dùng cách thức như vậy để tiếp cận anh, cũng chưa từng có người dùng câu nói quyết liệt như vậy để bày tỏ.
Sống cùng nhà, chết cùng huyệt.
Sơ Lam Phong không biết vì sao mà trái tim đột nhiên chợt nhói lên, từng luồng điện chảy từ trong ngực anh rồi dần lan khắp cả người.
Anh đứng dậy, đi trở lại chỗ ngồi của mình. Trên máy tính có tin nhắn Chương Lạc gửi tới, nói chuyện vừa rồi Lý Tân Hạo chào hỏi An Lị.
Dưới đáy mắt Sơ Lam Phong hiện lên tia sáng, nhưng đã không phải là sự nghi ngờ và thăm dò sắc nhọn, mà là một loại cảm giác khó có thể nói ra bằng lời.
Một thanh niên hai mươi hai tuổi bình thường sẽ không bình thản như Lý Tân Hạo. Cho dù đối mặt với bản thân đang tức giận hay vui vẻ, cậu lại vô cùng hiểu biết. Nếu không thì cậu đã không dùng cách này để tiếp cận mình rồi.
Thậm chí còn tiếp cận người bên cạnh mình nữa.
Bởi vì đời trước em là bác sĩ, em mang theo ký ức từ đời trước sinh ra.
Đột nhiên nhớ tới những lời này của Lý Tân Hạo. Nếu thật sự là như thế, chẳng lẽ mình là người yêu ở đời trước của cậu cho nên đời này cậu mới tới tìm mình?
Nhưng chẳng bao lâu đã bị Sơ Lam Phong phủ nhận, anh cảm thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều quá rồi.
Nếu thật sự là như thế, tại sao lúc trước Lý Tân Hạo lại trở thành người yêu của Hàn Đông Lỗi?
Nhắc tới Hàn Đông Lỗi, bây giờ Sơ Lam Phong thấy rất khó chịu.
Vì sao người đầu tiên có được Lý Tân Hạo lại là Hàn Đông Lỗi chứ?
Trên thế giới này có lẽ có một câu gọi là tâm linh tương thông. Sơ Lam Phong đang nghĩ làm thế nào để phục thù Hàn Đông Lỗi một lần thì Hàn Đông Lỗi đã gọi điện thoại tới.
"A lô, chú út."
"Ừ." Sơ Lam Phong đang định gọi tên Hàn Đông Lỗi nhưng nghĩ tới Lý Tân Hạo vẫn còn trong văn phòng nên không gọi lên.
"Cháu đã đặt vé máy bay ngày mốt về thủ đô."
"Cháu tới thủ đô làm gì?" Sơ Lam Phong hỏi thẳng. Không ngoan ngoãn ở Hạ Giang đi, trở về thủ đô chọc mình ghét hay sao? Nếu để Lý Tân Hạo biết thì phải làm sao đây?
Hàn Đông Lỗi lại không nghe ra được sự chán ghét trong giọng nói của Sơ Lam Phong: "Có một buổi triển lãm nên cháu đi cùng Tiểu Mặc về thủ đô. Tiểu Mặc là họa sĩ, người tổ chức triển lãm lần này là một bậc thầy mà em ấy rất thích, em ấy muốn làm quen người đó."
"Đúng là có ý chí." Sơ Lam Phong mỉa mai, họa sĩ thì có tương lai gì? Vẫn là Lý Tân Hạo tốt hơn, bác sĩ sắc bén cỡ nào chứ.
Nhưng Hàn Đông Lỗi nghe lại tưởng là khen ngợi, lập tức nở nụ cười: "Chú út đừng khen trước mặt em ấy, bằng không em ấy sẽ rất đắc ý đấy. Nhưng em ấy cũng không tệ, vừa hiểu chuyện, tính cách cũng tốt, cháu định ổn định với em ấy. Lần này, cháu dẫn em ấy tới gặp mong chú giúp bọn cháu nói chút lời hay với ba mẹ cháu."
"Chú nhất định sẽ giúp đỡ." Quyết định là tốt, sớm một chút kết thúc sạch sẽ với Lý Tân Hạo là tốt. Đây là suy nghĩ thật sự trong lòng Sơ Lam Phong.
Nhưng nói đến hiểu chuyện và tính cách tốt, Sơ Lam Phong nhìn về phía Lý Tân Hạo, sau đó lắc đầu. Vừa không hiểu chuyện, tính cách cũng không tốt. Nhưng tại sao mình lại... Vừa ý người như vậy chứ?
Chú Sơ bề ngoài lạnh lùng, trong lòng lại rối rắm, rất không thể hiểu nổi.
Lý Tân Hạo viết xong kế hoạch nhìn về phía Sơ Lam Phong. Vừa rồi lúc cậu viết báo cáo, đã bị Sơ Lam Phong nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc. Tại sao ánh mắt của người đàn ông này lại xoắn xuýt như vậy chứ.
"Làm sao vậy?"
Sơ Lam Phong lắc đầu, cúp máy: "Tôi chỉ đang suy nghĩ, tính cách em không tốt, tính tình lại hung dữ như vậy, người bình thường không thể chịu đựng nổi em."
"Cho nên?"
"Cho nên, tôi không phải là người bình thường."
"Xùy." Lý Tân Hạo trợn trắng mắt, "Anh nói với anh Hạ là em đã viết xong kế hoạch phẫu thuật cho ông Hạ rồi. Nếu anh ấy quyết định rồi thì bất kỳ lúc nào cũng có thể mở họp, phân tích ca phẫu thuật."
"Anh Hạ?" Sơ Lam Phong nhướng mày, "Sao lại gọi thân thiết như vậy?"