Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 65



Edit: Thủy Tích

"Vào giờ phút này, trong lòng tôi tràn ngập những hồi ức. Con đường mòn lầy lội, căn nhà mái ngói nghèo khổ, đôi tay già nua... Cậu đang sáng tác văn hả?" Ngô Tân Duy mới mười tám tuổi, giọng nói mang theo sự trong trẻo của thiếu niên mười tám tuổi nên có, nghe vào còn rất là êm tai.

"Cái gì?" Trần Cố Bình bị lời nói của Ngô Tân Duy hấp dẫn liền đi tới, "Cái này cũng không giống với luận văn của học sinh cấp ba chúng ta lắm, huống chi hiện giờ chúng ta cũng đâu có bài tập viết luận văn nào đâu." Trần Cố Bình nhìn nhìn số trang, "Mấy trăm trang rồi, Tân Hạo, cậu đang viết sách hả?"

"Viết sách?" Cát Phu đã mặc quần xong liền nhảy xuống giường, "Woa, giỏi quá đi, cậu nộp bản thảo đi hả?"

Lý Tân Hạo chẳng biết nên nói gì, cậu vốn không muốn để mọi người biết chuyện này.

"Tớ tưởng là cậu chỉ giỏi khối khoa học tự nhiên thôi, ai dè đâu cũng giỏi làm văn luôn." Trần Cố Bình cảm thấy bất ngờ.

"Sao cậu lại cho rằng cậu ấy giỏi khoa học tự nhiên?" Ngô Tân Duy hỏi.

Mới hai tuần lễ ngắn ngủi, sao có thể xác định được vấn đề này?

Trần Cố Bình nhướng mày: "Không phải người tham gia Olympic đều phải giỏi khoa học tự nhiên sao?" Trong giọng điệu tràn ngập kiêu ngạo.

"Cái gì?" Ngô Tân Duy không hiểu.

"Sao cậu biết?" Lần này đến phiên Lý Tân Hạo bất ngờ.

"Í, tớ nhớ ra rồi." Cát Phu chỉ vào Lý Tân Hạo, "Thì ra cậu chính là thần tượng của Cố Bình."

"Là sao?" Lý Tân Hạo càng nghi hoặc hơn.

"Cuộc thi Olympic hồi lớp năm, Cố Bình được hạng nhì, người hạng nhất tên là Lý Tân Hạo, tớ vẫn luôn không nhớ ra được, thì ra lại là cậu đó. Chẳng trách sao lại ngờ ngợ đã nghe thấy tên cậu ở chỗ nào rồi. Đúng rồi, trong album ở nhà Cố Bình còn có hình của cậu đấy, không phải lúc các cậu tham gia thi Olympic có chụp hình chung sao? Cố Bình nói cậu ấy vào Trung học Đệ nhất là vì cậu cũng tới cho nên cậu ấy mới đi theo."

Chẳng trách sao lúc mới vừa gặp mặt, Trần Cố Bình lại nói ngưỡng mộ đã lâu. Nhưng vấn đề là: "Sao cậu biết tớ sẽ đến đây?"

"Ba của Cố Bình làm trong Sở giáo ɖu͙ƈ, khi tra thấy cậu được tuyển thẳng vào đây thì cậu ấy cũng đi theo luôn." Cát Phu giống như là vừa phát hiện ra một châu lục mới vậy, trông rất là hào hứng.

"Cậu được tuyển thẳng?" Ngô Tân Duy nói nhỏ.

"Ừm." Lý Tân Hạo không chối, cậu lại nhìn nhìn Trần Cố Bình nhưng không có chút ấn tượng nào cả, "Tớ nhớ hạng nhì Olympic năm đó là một cậu bạn mập mạp mà."

"..." Trần Cố Bình im lặng.

"Cậu ấy vốn chính là mập mạp mà, sau đó bị viêm dạ dày cho nên mới gầy xuống."

"Câm miệng." Trần Cố Bình đã có ý tưởng đập chết Cát Phu rồi, "Đây không phải trọng điểm. Cậu định gửi bản thảo?" Trần Cố Bình luôn học rất giỏi, lúc tham gia Olympic, cậu ta vốn cho rằng mình đã ngồi chắc trêи ghế quán quân rồi, nhưng lại không ngờ bản thân lại kém Lý Tân Hạo nhiều như vậy.

Bây giờ lại phát hiện, không chỉ kém về khoa học tự nhiên, mà người này còn đang viết sách rồi nộp đi xuất bản nữa.

"Ừm." Lý Tân Hạo cũng không giấu diếm bọn họ nữa, "Đây là biên tập bảo tớ viết thử một chút xem sao. Trước đây, tớ đều viết truyện ngắn, lần đầu viết tiểu thuyết dài, cũng đã viết được hơn một năm rồi."

"Truyện ngắn đã được xuất bản rồi sao?" Ngô Tân Duy hỏi.

"Trên《Sinh Hoạt》có đăng đó."《Sinh Hoạt》là một loại tạp chí, nổi tiếng ngang với《Độc Giả》.

"Bút danh là gì?" Cát Phu hỏi.

"Trọng Sinh."

Ngô Tân Duy nghe xong liền đi ra ngoài. Tiếp đó, Trần Cố Bình cũng đi ra ngoài. Tiếp đó nữa, Cát Phu cũng đi ra ngoài.

Trước buổi tự học ban đêm, bọn họ đã về lại phòng học, Ngô Tân Duy bưng một chồng tạp chí, mỗi quyển tạp chí đều là《Sinh Hoạt》, dường như những thứ có thể mua thì đều mua hết cả rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.