Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 88



Xí nha, mọi người có cảm thấy mỗi chương càng ngày càng dài không = =

Edit: Thủy Tích

"Anh và chị hai em ở chung thì tiền mua nhà mỗi người bỏ ra một nửa, nhà tụi em bỏ ba trăm ngàn, nhà anh bỏ ba trăm ngàn. Vả lại, Diên Lâm cũng đã lớn rồi, đợi hai anh chị mua nhà, ba mẹ em đi Hạ Giang thăm chị hai và Diên Lâm cũng tiện hơn." Lý Tân Hạo nói tiếp.

Thật ra thì, mẹ Lý rất thích lời nói hôm nay của Lý Tân Hạo. Bây giờ, trường bổ túc của nhà bọn họ cũng sắp khai giảng rồi, mẹ Lý đã tính rồi, tiền kiếm được từ trường bổ túc sẽ để dành cho sau này Hạo Hạo cưới vợ, nhưng bây giờ Hạo Hạo còn nhỏ, cho nên tạm dùng số tiền này mua nhà cho Lý Tiểu Linh trước cũng xem là hợp lý.

Lý Tiểu Linh ở chung với cha mẹ chồng thì bọn họ cũng không tiện đi thăm con gái, đi thăm rồi còn phải tốn tiền thuê nhà trọ khiến bà rất không thoải mái.

Năm đó con gái còn nhỏ, không phải là Phó Minh thì sẽ không chịu lấy chồng. Vả lại, qua mấy năm nay,  đứa con rể này không hề để bọn họ phải bắt bẻ cái gì cả, mỗi lần lễ Tết thì đều dẫn con gái và cháu ngoại về nhà thăm họ.

Nhưng giống như Hạo Hạo đã nhắc tới, hai người thật sự nên kết hôn rồi.

"Ừm..." Phó Minh hơi lúng túng, nhưng lời này của Lý Tân Hạo vẫn khiến hắn suy nghĩ lại. Nếu như nhà họ Lý cũng có thể ra ít tiền để mua nhà thì có lẽ là có thể suy xét, đặt tiền cọc trước cũng được. Dù sao bản thân đã có vợ, có con trai rồi mà vẫn ở cùng với cha mẹ thì cũng không được tiện lắm. "Sau khi trở về, bọn con sẽ đi xem nhà, còn chuyện mua nhà cũng không phải nói là mua ngay được, còn phải chọn lựa đã."

"Phó Minh nói đúng đó, đợi bọn con chọn nhà xong đã, chuyện này không thể gấp được." Lý Tiểu Linh nói chuyện giúp chồng mình.

Nhà họ Lý hôm nay rất náo nhiệt, hai vợ chồng già cộng năm đứa con, cùng con rể, cháu ngoại, lại thêm ba người nhà họ Hàn, tổng cộng mười hai người, có thể gọi là trước tới nay chưa từng được náo nhiệt như vậy.

Phó Minh cũng là lần đầu gặp mặt Hàn Đông Lỗi và Sơ Lam Phong. Cha vợ không hút thuốc, mà hắn cũng không biết hai vị này có hút hay không cho nên lưỡng lự lấy một gói Trung Hoa ra, chia cho hai người mỗi người một điếu. Sơ Lam Phong không hút, khách sáo cảm ơn, còn Hàn Đông Lỗi thì rất tự nhiên nhận lấy rồi châm một điếu.

"Để em giới thiệu mọi người với nhau." Lý Tân Long mở miệng, "Vị này là anh rể Phó Minh, vị này là Hàn Vân Phỉ - bạn gái em, đây là anh trai cô ấy Hàn Đông Lỗi, còn đây là tiểu thúc Sơ Lam Phong."

Đàn ông có thói quen dùng thuốc để giao lưu hữu nghị, nhưng Phó Minh vẫn rất đỗi ngạc nhiên với Hàn Đông Lỗi và Sơ Lam Phong. Hàn Vân Phỉ lấy tư cách bạn gái của Lý Tân Long tới nhà họ Lý chơi thì cũng hợp lý, nhưng cũng không đến nỗi dẫn theo cả anh trai và chú của mình tới chứ? Nhưng đó chỉ là nghi ngờ trong lòng mà thôi, hắn cũng không có thể hiện ra mặt.

Lý Tiểu Linh không có kể về mối quan hệ giữa nhà họ Hàn và nhà họ Lý cho Phó Minh nghe. Thứ nhất là trước nay Phó Minh chưa từng gặp người nhà họ Hàn; thứ hai, mặc dù lúc xảy ra chuyện thì bọn họ đều còn nhỏ, nhưng vẫn có thể hiểu được chút ít, dù sao đó cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, mặc dù quan hệ giữa hai nhà hiện giờ cũng không tệ lắm.

Cho nên Lý Tiểu Linh mới không muốn nói ra.

Đột nhiên Lý Tân Hạo nghĩ tới gì đó: "Anh rể, bây giờ anh vẫn đang làm ở Hàn thị sao?"

Nghe thấy Lý Tân Hạo bỗng nhiên nhắc tới Hàn thị, Hàn Đông Lỗi và Sơ Lam Phong đều thấy bất ngờ, đây là trùng hợp sao? Anh rể của Hạo Hạo đang làm ở Hàn thị. Nếu như đợi tới lúc Tân Long cưới Vân Phỉ là đã là thân thích rồi?

"Ừm, công xưởng Hàn Mạnh dưới cờ Hàn Thị, đã làm được sáu năm rồi, cũng có chút thành tích. Mà Hàn thị dẫn đầu trong lĩnh vực mua bán ở Hạ Giang, cũng rất có tiếng tăm ở trong nước." Phó Minh hoàn toàn không biết chủ nhân tương lai của Hàn thị đang đứng bên cạnh mình, hắn chỉ là đánh giá khách quan về công ty mình thôi, "Sao vậy, Hạo Hạo định sau khi tốt nghiệp sẽ đến chỗ anh rể à? Mặc dù không dám hứa sắp xếp được chức vị cao, nhưng một vị trí bình thường cũng vẫn được."

Phó Minh nói chuyện thẳng thắn, cũng không có khoa trương khoác lác, ấn tượng mà hắn để lại cho Hàn Đông Lỗi là rất tốt. Lại còn biết xã giao, tương lai rất đáng cất nhắc.

"Ôi, em chỉ hỏi chút thôi, đãi ngộ của Hàn thị không tệ chứ?"

"Bây giờ anh là Phó chủ nhiệm sản xuất của một phòng ban, lương năm ngàn một tháng, cộng thêm các loại thưởng thêm thì một năm cũng được khoảng tám mươi ngàn." Chuyện này cũng chẳng có gì cần phải giấu diếm cả, mà Lý Tiểu Linh cũng biết cho nên Phó Minh rất là thẳng thắn, "Cho nên chỉ trong mấy năm mà muốn mua nhà thì hơi khó, cộng thêm Diên Lâm đi học, cũng cần phải chi tiêu trong nhà, anh vốn đang định đợi thêm vài năm nữa trong tay rộng rãi hơn rồi mới tính. Nói chứ, Hạo Hạo định tới thật hả?"

"Sau này Hạo Hạo phải thi đại học mà, sao tới công xưởng được?" Lý Tiểu Linh lườm chồng mình.

"Ha ha..." Phó Minh cười thành tiếng, cũng không cảm thấy xấu hổ, "Hạo Hạo học giỏi như vậy thì sao sẽ tới công xưởng chứ, anh rể quên mất."

Phó Minh hai mươi ba tuổi, sáu năm đi làm, tiếp xúc với xã hội giúp hắn trở nên chín chắn hơn, xóa đi sự phản nghịch và nhiệt tình của thanh niên hai mươi ba tuổi vốn có, trông có vẻ giống một người đàn ông chừng ba mươi tuổi hơn.

"Hàn thị tuyển người chưa chắc phải xem trình độ học vấn, mặc dù trình độ học vấn là bậc cửa để bước vào công ty, nhưng năng lực vẫn rất là quan trọng." Hàn Đông Lỗi nói một câu.

"Nói thì nói như vậy nhưng không có bằng cấp trong tay thì một cái bậc cửa cũng không bước vào được." Không phải Phó Minh cố ý tranh cãi với Hàn Đông Lỗi nhưng đó lại là sự thật, "Nhưng trái lại, bên công xưởng tuyển người cũng không xem trọng bằng cấp, tốt nghiệp cấp ba là được, chỉ dựa vào sức lao động để lấy tiền lương thôi."

"Mỗi một đơn vị trong nước đều là như vậy, đây là một tệ đoan. Tuy nhiên, trình độ học vấn cũng tạo động lực để người ta tiến về phía trước." Sơ Lam Phong mở miệng, với tư cách là ông chủ của công ty xử lý khủng hoảng, y luôn nhìn chuẩn xác được mối quan hệ lợi và hại hơn bất kỳ người nào khác.

Hàn Đông Lỗi và Phó Minh cũng chỉ là chuyện phiếm như vậy mà thôi.

Phó Minh nhìn ra được Hàn Đông Lỗi và Sơ Lam Phong có tiền, chiếc Mercedes đậu trong sân không thể nào là của nhà họ Lý được, nếu như là của hàng xóm thì cũng không thể nào đậu trong sân nhà họ Lý, cho nên chiếc xe này chỉ có thể là của mấy người Hàn Đông Lỗi chạy tới thôi.

Nhưng hắn cũng không liên tưởng tới Hàn thị ở Hạ Giang.

"Ba ba... Uống." Phó Diên Lâm cầm sữa bò nguyên chất đi ra, đây là do Lý Tân Hạo mua, cha mẹ không thích ăn trái cây cho nên cậu mới nghĩ đến mua sữa bò cho hai ông bà uống.

"Ba không uống, cục cưng uống đi." Phó Minh sờ lên đầu con trai.

"Diên Lâm tới đây, cho cậu nhỏ uống với."

Phó Diên Lâm lại chạy đến bên cạnh Lý Tân Hạo, nhóc có thể nhận ra người cậu này, mỗi lần tới nhà bà ngoại chơi thì cậu nhỏ sẽ mua rất nhiều thứ cho nhóc ăn, còn sẽ cho nhóc tiền nữa. Thật ra thì trí nhớ của trẻ nhỏ rất tốt. "Cậu nhỏ uống."

Lý Tân Hạo rít một ngụm rồi ôm nhóc vào trong ngực hôn một cái chốc, gương mặt của con nít vừa nhìn đã muốn cắn cho cái rồi. Tiếng chốc này không hề nhỏ, khiến Sơ Lam Phong phải nheo mắt lại, nhìn chằm chằm gương mặt thịt thịt của Phó Diên Lâm một hồi lâu.

Mặc dù con nít rất hồn nhiên nhưng vẫn có thể cảm nhận được một tầm mắt lạnh buốt, nhóc quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt của Sơ Lam Phong. Cổ rụt rụt, tuy nhìn không hiểu được sự ganh tị trong ánh mắt của vị đại thúc này, nhưng nhóc vẫn nhận ra nguy hiểm tới gần. Nhóc càng dựa sát vào ngực Lý Tân Hạo hơn, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn.

Đương nhiên là Lý Tân Hạo cũng phát hiện được ánh mắt của Sơ đại thúc, cậu đắc ý ôm lấy cháu ngoại nhìn về phía Sơ Lam Phong với ánh mắt thách thức.

Sơ Lam Phong cười khẽ một tiếng, dùng ánh mắt nói với Lý Tân Hạo, để tối sẽ trừng trị em.

Lý Tân Hạo bĩu môi, để xem ai trừng trị ai.

Cơm trưa hôm nay rất phong phú. 

Cha Lý đi làm về thấy cháu ngoại của mình thì cả trái tim đều lập tức tan chảy, cảm giác buồn rầu thất vọng ở nhà bà nội Lý ngày hôm qua không cần thuốc cũng tự khỏi.

Ôm cháu ngoại nâng lên thật cao để chứng tỏ bản thân vẫn còn rất khỏe mạnh, nhưng chỉ sau một lát thì ông đã đặt nhóc xuống rồi. Người đã năm mươi tuổi mà cũng không chịu để ý chút, mẹ Lý nhìn mà hoảng sợ vô cùng, nhưng khi nghe thấy tiếng cười khanh khách của cháu ngoại thì lại vội nuốt tiếng hô kêu dừng ngược vào trong bụng.

Hôm nay cha Lý cũng theo uống rượu vang với bọn họ, rượu ngâm của ông có tác dụng chậm quá ghê gớm cho nên mấy đứa nhỏ vẫn thích uống rượu vang hơn. Chai rượu được khui là chai do Hàn Đông Lỗi cầm tới, ngon hơn hẳn chai mà Phó Minh đem về rất nhiều, đúng là người so với người thì sẽ tức chết mà.

Đồ ăn là do mẹ Lý nấu, mùi vị vẫn như thường ngày. Nhưng mọi người đều ăn rất vui vẻ, hôm nay người khó chịu nhất lại là Hàn Đông Lỗi. Em gái mình và Lý Tân Long, chú và Hạo Hạo, hắn không khó chịu sao được?

"Phó Minh à." Mẹ Lý lên tiếng, "Năm nay con cũng hai mươi ba rồi nhỉ?"

Phó Minh không biết mẹ Lý muốn làm gì cho nên chỉ có thể lễ phép gật đầu: "Dạ, hai mươi ba."

"Qua sinh nhật chưa?"

"Sinh hồi tháng sáu, đã qua lâu rồi mẹ, mẹ muốn chúc mừng sinh nhật con lần nữa sao?" Phó Minh đùa giỡn chút cho bầu không khí thoải mái hơn.

"Sinh nhật sang năm nhớ về đây, mẹ còn có thể tổ chức cho con." Mẹ Lý cũng đáp sảng kɧօáϊ, sau một lát lại nói, "Hồi trước lúc con và Tiểu Linh về ở chung thì hai đứa vẫn còn nhỏ, đừng nói là kết hôn, ngay cả tiệc rượu cũng không làm. Năm nay, hai đứa cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, hay là làm lễ kết hôn, làm tiệc rượu luôn đi?"

Mẹ Lý mà không nhắc tới chuyện này thì có lẽ Phó Minh đã quên mất luôn rồi. Hắn và Lý Tiểu Linh làm vợ chồng được sáu năm, mặc dù đôi lúc cũng có cãi vả, ý kiến không hợp nhưng lại chưa từng có mâu thuẫn quá lớn.

Mẹ Lý đột nhiên nhắc tới kết hôn, hắn mới nhớ tới cũng đúng, hắn và Lý Tiểu Linh còn chưa làm đám cưới nữa. Năm đó cả hai còn nhỏ, chưa đăng ký kết hôn được, cũng bởi vì nhỏ cho nên cũng chưa làm tiệc rượu, hộ khẩu của Phó Diên Lâm cũng chưa đăng ký, nhà trẻ thì không quan trọng nhưng lên tiểu học thì không được rồi.

Vừa nghĩ tới đây thì mới nhận ra còn rất nhiều chuyện phải làm.

Phó Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng là phải làm rồi, để Tiểu Linh đi theo chịu khổ với con nhiều năm như vậy, sau khi về nhà con sẽ bàn với mẹ con, ba mẹ thấy thế nào ạ?"

Đúng là chuyện kết hôn cần phải bàn bạc với người lớn trong nhà, mẹ Lý hiểu.

"Chờ hai anh chị kết hôn, cũng mua nhà luôn đi, người ta gọi là song hỷ lâm môn." Lý Tân Hạo nói.

Phó Minh sợ nhất mỗi khi cậu em vợ này lên tiếng, rõ ràng là thiếu niên ngây thơ nhưng mở miệng câu nào là sẽ khiến người ta phải nghẹn câu đó.

Thật ra thì ấn tượng của Lý Tân Hạo với Phó Minh cũng rất tốt, từ cuộc trò chuyện vừa rồi có thể thấy được hắn là thật lòng lo nghĩ cho gia đình, cũng là một lòng một dạ với chị hai, nếu như không phải là thật lòng thì mấy năm qua cũng phải gây gổ ầm ĩ với chị hai rồi, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa nghe chị hai về nhà nhắc tới chuyện này.

Tuy nhiên, chuyện lúc trước chị cả và chị ba nhìn thấy cũng khiến cho Lý Tân Hạo để trong lòng, chẳng lẽ là hai chị của mình đã nhìn lầm rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.