Cửa nhẹ nhàng đóng lại, âm sắc mông lung, ở trong đêm khuy yên tĩnh kéo dài không dứt.
Ngày hôm sau lúc tôi tỉnh lại đã là 9 giờ sáng.
Tôi nhảy dựng lên vì đã muộn làm rồi
Cho đến khi chân bị chuột rút đau,, mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần.
Tôi ngủ trên giường Thẩm Vọng Tân cả đêm.
Giường đệm lộn xộn trước khi ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ. lại không thấy Thẩm Vọng Tân đâu.
Mở máy lên, anh gửi tin nhắn từ nửa tiếng trước.
“Múa đẹp lắm.”
Tỉnh táo nhìn lại, cảm giác xấu hổ trùm lấy tôi trong chốc lát.
Vội vàng gửi cho anh mấy cái biểu tình bao “Im đi”.
Thẩm Vọng Tân nhanh chóng gọi điện tới, Giọng đầy ý cười, “Em dậy rồi?”
“Uhm, sao anh không có nhà?”
”Anh có công việc.”
Bên Thẩm Vọng Tân vang đến tiếng nói chuyện ồn ào, anh nói:
“Ở Huyền quan có treo chìa khóa, em giữ lấy. ngăn kéo trong phòng ngủ là giấy hôn thú của chúng ta với một ít văn kiên quan trọng. Bên trong đó có một tấm thẻ, em muốn mua gì thì lấy thẻ quét. Anh có chút bận, sẽ về trễ chút.”
“Được……”
Bọn tôi, cứ vậy là… ở chung sau khi kết hôn sao?
Chỉ là đồ của tôi cũng chưa dọn tới, Chẳng lẽ tôi phải hỏi Thẩm Vọng Tân?
Vừa nghĩ đến đó, chuông của liền vang lên.
Trên màn hình hiện ra là thư ký của Thẩm Vọng Tân.
“Hứa tiểu thư, Thẩm tổng hỏi cô có muốn dọn đồ qua đây không? Nếu không muốn dọn thì mua đồ mới cũng được.”
Lo lắng ban nãy bỗng tan thành mây khói, tôi mở cửa, cười tủm tỉm nói: “Muốn dọn chứ.”
Chuyển nhà bận rộn hết cả ngày.
Lúc gần tối định đi ăn cơm với Thẩm Vọng Tân sếp bỗng nhiên gọi tôi tới tăng ca.
“Lần này đơn hàng lớn của tập đoàn Giang thị, chỉ đích danh muốn tiểu Hứa làm. Tiểu Hứa, nếu có khó khăn gì, thì đi hỏi các tiền bối.”
Tôi ngây người, “Tôi không cách nào nhận…”
“Đây là yêu cầu của đối phương, chúng ta không còn cách nào cả. Tiểu Hứa, cố lên.”
Có thể thấy sếp cũng vì chuyện này mà vội đến sứt đầu mẻ trán.
Ra khỏi phong sếp, Tôi liền nhận được điện thoại của Giang Chi Hoài.
“Về thiết kế sản phẩm, tôi còn có một ít yêu cầu.”
Tôi hít sâu một hơi, việc công xử theo phép công nói: “Giang tổng, ngài hoàn toàn có thể nói rõ với tôi qua mail.
“Mail nói không kỹ, gặp mặt nói chuyện đi.”
Cúp điện thoại, lòng tôi nín thở, nhắn tin cho Thẩm Vọng Tân: “Giang Chi Hoài có bệnh không vậy, nằng nặc phải nói chuyện công việc với em, còn không có cách nào từ chối.”
Thẩm Vọng Tân trả lời rất nhanh, “Được.”
Chỉ một chữ?
Anh cũng tuyệt tình quá đi?
Đành thở dài, tìm một tiệm cà phê gần đây, gửi định vị cho Giang Chi Hoài.
8 giờ tối, khách cũng không đông lắm.
Giang Chi Hoài đẩy cửa bước vào, nhìn tiệm một vòng, nhíu mày, “Sao cô lại chọn chỗ này?”
“ Ngại quá, tôi nghèo lắm”
Tôi lấy toàn bộ tài liệu đưa ra, mở laptop, “Giang tổng, ngài còn có yêu cầu gì mời nói.”
Giang Chi Hoài nghẹn một hơi, “Hứa Thức Sơ, cô không hiểu thật hay giả vờ không hiểu?”
“Hiểu cái gì?”
“Tôi muốn …”
“Ngại quá, chỗ này có người ngồi không?”
Một bóng người cao lớn che lấp ánh sáng, giọng nói lãnh đạm của Thẩm Vọng Tân vang lên
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây.
Tiệm cà phê bình thường với khí chất trên người anh có chút chênh lệch.
Mắt tôi sáng lên, cười tủm tỉm nhìn anh.
Giang Chi Hoài cắn chặt hàm răng, “Con mắt nào của cậu thấy ở đây có chỗ trống?”
Thẩm Vọng Tân thong thả kéo ghế từ bàn bên cạnh sang, ngồi sát cạnh tôi, “Khách dông quá, hãy hiểu cho một chút, ngồi ghép bàn nha.”
Phía sau anh không có lấy một khách.
Giang Chi Hoài tức quá hóa cười, “Cậu đừng nói với tôi là vô tình gặp?”
“Tôi thích uống cà phê không được sao?”
Giang Chi Hoài cười lạnh, “Từ nhỏ cậu đã không uống mấy cái đó.”
“Đêm nay tôi muốn uống.”
Tôi với Thẩm Vọng Tân nhìn Giang Chi Hoài, chờ anh ta trả lời
Một câu là “Ngài không hài lòng chỗ nào xin hãy nói cho tôi biết.”
Một câu khác là “Nói xong chưa, khi nào đi thế?”
Giang Chi Hoài nhẫn nhịn, bỗng đá văng ghế, bước nhanh mà đi.
Cánh cửa phải hứng lửa giận của anh ta, phát ra âm thanh trầm đục.
Tôi nhào qua cọ vào người anh, “Ân cứu mạng không có gì báo đáp, tiểu nữ nguyện ý lấy thân báo đáp.”
Thẩm Vọng Tân ho nhẹ một tiếng, “Người nhiều quá, về nhà rồi nói.”
11.
Mấy tháng sau đó, tôi chịu đủ dày vò của Giang Chi Hoài và Lâm San.
Hai người họ thay phiên nhau phủ nhận phương án thiết kế gửi tới.
Tới tận tai sếp, ông bảo tôi lấy đại cục làm trọng.
Ân oán giữ ba chúng tôi, bị đồn tới ầm ĩ trời đất.
“Lâm San đó, nghe nói là bạn gái chính thức của Giang tổng, là Hứa Thức Sơ cầm tiền của mẹ anh ta, cố ý làm tiểu tam, phá đám tình cảm của bọn họ.”
“thì ra là thế, chả trách người ta cứ nhắm vào cô ta.”
“Đáng đời tiểu tam.”
Tôi ở trong toilet, nghe đồng nghiệp nói chuyện liền đẩy cửa bước ra.
Tiếng nói chuyện bỗng nhiên im bặt.
Vài người xấu hổ nhìn tôi nói, “Tiểu Sơ, cậu cũng ở đây sao?”
Tôi rửa tay, “Những lời này là ai nói?
“À, là Lâm San. Đều là lời nói một phái của cô ta, sao bọn mình tin được.”
“Vậy sao……”
Trưa hôm đó, anh chàng giao cơm đi vào công ty Giang Chi Hoài.
Giao một chiếc bút ở quầy phát thanh, người ký nhận là Lâm San.
Cũng là thư ký của Giang Chi Hoài.
“Hai năm cô theo đuổi Giang Chi Hoài, ngày nào tôi cũng ngủ với anh ấy.”.
“Anh ấy như vậy, là bởi vì tôi cảm thấy như vậy rất kích thích, cô mới là tiểu tam nha ……”
Hai câu này phát ra từ quầy phát thanh.
Là tôi ghi âm lại khi gặp Lâm San trong buổi tiệc hôm ấy.
Do năm ấy bị cô ta lừa một lần, tôi có thói quen mang theo bút ghi âm.
Chờ Lâm San vội vàng đi xuống, toàn công ty đều đã nghe hết.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, cô ta có một từ để hình dung.
“Nón xanh phích.” **
** Nón xanh phích là chỉ mấy người có sở thích để cho người yêu ngoại tình.
Mấy ngày sau, chị của Giang Chi Hoài tìm tôi.
“Tôi cảm thấy với năng lực của cô, tạm thời không thể đảm nhiệm hạng mục này.”
Cô ấy đi thẳng vào vấn đề, vô cùng thẳng thắn, “Tôi sẽ suy nghĩ đổi người.”
Ánh mắt người phụ nữ ngôi đối phía đối diện vô cùng sắc bén, tuổi còn trẻ, trên người lại có một khí chất tài giỏi.
Tôi im lặng một lúc, “Ngài nói rất đúng.”
“Cô không cảm thấy tôi đang nhằm vào cô sao?”
Mắt cô ấy hiện lên một tia kinh ngạc.
Tôi cười cười, “Ngược lại, tôi cảm thất nếu tôi ra khỏi hàng mục này, hai bên đều có lợi.”
Tôi mang từng phần phương án thiết kế bày ra trước mặt cô ấy, “Mấy tháng qua, Giang tổng từ chối không dưới mười phương án của tôi, tất cả đều bắt sửa lại hết, soi mói không hề chuyên nghiệp. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nếu cứ như vậy, cả hai công ty đều có tổn thất,”
Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi trong chốc lát, “Là Giang Chi Hoài chủ động quấy rầy cô sao?”
“ Phải.”
Cô ấy cười, mang theo một chút coi thường, “ Đúng là bùn nhão trét không nổi tường, cho tới bây giờ, nó còn đang nói là cô dây dưa với nó, quấn lấy hạng mục của nó không buông.”
“Được rồi, hy vọng cô đừng hiểu lầm, tôi làm chỉ vì gia nghiệp.”
“Tôi hiểu được.”
Chúng tôi nhìn nhau, cô ấy bông cười lên, đưa tay ra cho tôi, “Giang Đường.”
“Hứa Thức Sơ. Rất vui khi được làm quen với ngài.”
Tôi tốn cả buổi sáng, để giải thích cho Giang Đường ý nghĩa sản phẩm mà tôi thiết kế.
Giang Đường giỏi hơn Giang Chi Hoài nhiều.
Tóm tắt đơn giản dễ dàng, chỉ trong mấy tiếng đã phác thảo được.
Chị Giang Đường, phần còn lại quả thật là năng lực của em không đủ, chị đi tìm tiền bối bên em nói rõ thêm một chút nhé.”
Anh mắt Giang Đường đầy tán thưởng, “Tiểu Sơ, chủ quản hàng mục phải đổi, nhưng em cũng phải ở lại. Đây là yêu cầu của bên chị.”
“Cảm ơn chị, em sẽ cố gắng.”
“Không sao.” Giang Đường cười ra tiếng, “Em cho là chị với Giang Chi Hoài là cùng một phe sao?”
“Dạ?”
Giang Đường nhìn tôi chằm chằm, khẽ mỉm cười, “Giang gia chỉ có thể có một người thừa kế. Cho nên, em muốn hợp tác với chị không?”
Tôi suy nghĩ một lúc, “em có thể hiểu, hợp tác ý là có thể làm Giang Chi Hoài gặp xui xẻo sao?”
Cô ấy đồng ý mà nhìn tôi chằm chằm, “Đúng vậy.”
“Được ạ.”
“Thức Sơ.”
Âm thanh của Thẩm vọng tân vang lên.
Nhìn theo tiếng gọi, anh đang ở cửa xe chờ tôi.
Nhìn dáng vẻ thì đã đợi được một lúc.
Giang Đường sửng sốt, “Em quen cậu ấy?”
Thẩm Vọng Tân đi tới, giơ tay với Giang Đường, “Xin chào, tôi là chồng của cô ấy.”
Giang Đường giật mình, tầm mặt nhìn chúng tôi đánh giá, đầy vẻ tiếc hận, “Thì ra hai người đã kết hôn rồi.”
“Phải, kết hôn rồi.” âm thanh của Thẩm Vọng Tân lạnh như băng, không chút độ ấm.
Giang Đường khôi phục lại sự thong dong bình tĩnh, “Tiểu Sơ, chúng ta hẹn gặp lại.”
“Được! Tạm biệt chị Giang Đường.”
Nhìn Giang Đường lên xe, tôi thu hồi tầm mắt, ngẫm nghĩ lại biểu tình thay đổi của cô ấy ban nãy.
“Này, anh quen với chị Giang Đường sao?”
“Làm gì mà gọi thân thiết vậy?”
Thẩm Vọng Tân kéo tôi đi về.
Tôi nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, “Anh thành thật cho em biết, hai người có chuyện gì dấu em?”
Sau khi về đến nhà, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, dứt khoát đè Thẩm Vọng Tân lên sô pha, “Cô ấy không phải là bạn gái cũ của anh chứ?”
Gân xanh ở thái dương Thẩm Vọng Tân giật giật, thở dài nói, “Hứa Thức Sơ, trong đầu em nghĩ cái gì vậy?”
“Em mặc kệ.” Tôi hôn hắn một cái, “Bây giờ anh là của em.”
Thẩm Vọng Tân bật cười, “Anh ngàn dặm xa xôi tới đón em tan làm, em có phải là nên nấu cơm thưởng cho chồng em không?”
“Được thôi, cái đó thực ra……”
Lúc tôi trượt từ trên người anh xuống, không cẩn thận bấm mở tivi.
Truyền hình đang chiếu một tin tức giải trí.
…… Ngày gần đây có truyền thông chụp được Giang Đường, trưởng nữ của Giang thị ra vào khách sạn cùng với một người phụ nữ, chính chủ đã lên tiếng phản hồi chỉ là bạn bè bình thường……”
Tôi đang cúi đầu tìm dép lê, ngẩng phát dậy.
“Hả…”
Bắt gặp anh mắt bất đắc dĩ của Thẩm Vọng tân tôi há miệng, “ Chị Giang Đường tỷ, chị ấy…”
“Còn gọi chị?”
Thẩm Vọng Tân vô tình mà khép cằm tôi lại, tức giận nói, “Chị em bọn họ, phiền phức y chang nhau.”