Hai ngày sau, Cảnh Thần
phát hiện ra chai rượu đó, liền hỏi rất phấn khởi: “Hạ Sơ, em mua rượu vang à?
Rượu Merlot năm 02, loại rượu này cũng được đấy.”
“Vâng.” Hạ Sơ quay lưng về phía Cảnh Thần, mặt đỏ lên.
“Nhưng tự dưng em mua rượu vang làm gì? Kể cả mua thì cũng phải mua của hãng
anh chứ!” Cảnh Thần tỏ vẻ tiếc rẻ.
Hạ Sơ hậm hực đứng lên, giật lấy chai rượu: “Em mua để tặng cho người khác. Hơn
nữa cũng ngại mua loại rượu rẻ của hãng anh, tiền phần trăm chắc chẳng được
đáng bao nhiêu đúng không?”
Cảnh Thần ấm ức trều môi: “Sao mà nóng tính thế, tiện thể anh nói vậy thôi.”
Hạ Sơ bực lắm, hậm hực ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt Cảnh Thần rất tiều tụy,
mắt thâm quầng, uể oải, thế là cô lại nén giận, tò mò: “Anh sao vậy? Không được
khỏe à?”
Cảnh Thần ngoẹo đầu bước đến trước tủ lạnh, lấy ra một lon Coca uể oải bật ra
uống ừng ực.
“Anh ốm à?” Vân Hạ Sơ phát hiện ra sắc mặt anh ta rất tệ.
“Không, mấy ngày vừa rồi ngủ không được ngon.” Cảnh Thần uể oải ngồi xuống cạnh
Vân Hạ Sơ: “Gần đây cứ ngủ đến nửa đêm là nghe thấy có tiếng gì đó rất lạ từ
tầng trên vọng xuống. Mỗi lần sau khi bị đánh thức, dỏng tai lên nghe thì lại
không thấy gì nữa, ngủ được một lát thì lại thấy, đến lúc chẳng còn thấy buồn
ngủ nữa thì nó lại yên.”
Hạ Sơ thắc mắc: “Có tiếng rất lạ hả, sao em không nghe thấy? Có phải anh công
việc áp lực quá lại mắc chứng ảo thính không?”
Cảnh Thần liền nhún vai: “Cũng có thể, nếu hai ngày tới mà không khá lên thì
anh sẽ đi tìm bác sĩ tâm lý khám xem sao.”
Hạ Sơ gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Tối đến, Hạ Sơ lên phòng 806 tìm Đào Đào tán gẫu, cô rất bất ngờ khi phát hiện
ra nét mặt Ngô Mạt cũng rất mệt mỏi, và thế là cô liền thắc mắc: “Lẽ nào đêm
đến có tiếng động gì đó rất lạ sao? Sao cả hai người lại có triệu chứng giống nhau
thế nhỉ?”
Nghe thấy vậy, Đào Đào cũng tỏ ý thắc mắc: “Tớ không nghe thấy gì cả, Ngô Mạt,
có phải cậu cũng giống như Cảnh Thần, bị tiếng động lạ đó đánh thức không? Hả! Lẽ nào trong tòa nhà này có ma?”
Ngô Mạt đang xem phim, không ngoảnh đầu lại mà nói: “Em không nghe thấy gì cả,
anh ta mắc chứng ảo thính chăng?”
Tối đến trước khi đi ngủ, Vân Hạ Sơ khuyên Cảnh Thần: “Anh ra phòng khách mà
ngủ, có khi đổi chỗ ngủ lại khá hơn đấy.”
Chiêu này khá hiệu quả, vì cách phòng làm việc, đêm đến âm thanh kỳ lạ đó nhỏ
đi rất nhiều. Cảnh Thần liền chuyển hẳn ra phòng khách ngủ.
Chỉ có điều Ngô Mạt nhìn vẫn mệt mỏi, Hạ Sơ thấy lo nên hỏi han nhiều lần, bị
dồn vào chân tường, Ngô Mạt liền lảng sang chuyện khác: “Chị Hạ Sơ, chị nói với
chị Đào Đào đừng đi nhảy ở sàn nữa. Chị ấy có thiếu tiền tiêu đâu, tại sao cứ
phải đến những chỗ đó để kiếm tiền nhỉ? Em không muốn đi đón chị ấy nữa đâu.”
Đào Đào lườm Ngô Mạt một cái rồi mắng luôn: “Ê! Đừng có mỉa mai chị như thế,
chị trong sạch lắm đấy.”
Hạ Sơ vỗ vai Ngô Mạt với vẻ bất lực: “Ngô Mạt, Đào Đào đã làm ở đó được mấy năm
rồi, ông chủ là bạn thân của chị ấy, em không phải lo cho chị ấy đâu.”
“Tóm lại là em không đi đón chị nữa đâu, chị tự bắt xe về thôi, em không thích
đến những nơi đó.” Ngô Mạt phụng phịu nói.
Đào Đào hậm hực bước tới, véo tai Ngô Mạt quát: “Em nói thế có nghĩa là gì,
những nơi đó thì sao? Đó là nơi chị làm thêm, có vấn đề gì không?”
Ngô Mạt đau quá miệng kêu oai oái, Hạ Sơ vội bước đến kéo Đào Đào ra: “Thôi đi,
đừng chành chọe nữa, có chuyện gì thì ngồi xuống bình tĩnh nói thôi.”
Im lặng một lát, đột nhiên Đào Đào dịch người lại gần chỗ Ngô Mạt, không thèm
quan tâm đến vẻ cảnh giác của Ngô Mạt, khoác vai cậu: “Bạn Ngô Mạt à, tại sao
bạn lại ghét chỗ đó thế vậy? Có phải bạn bị người ta quờ quạng, sờ mó gì ở đó
rồi không? Hê hê, tớ biết chốn đó có khá nhiều dân đồng tính luyến ái và các bà
già lắm tiền, chậc chậc!” Vừa nói Đào Đào vừa vỗ vào đôi má phúng phình của Ngô
Mạt.
Ngô Mạt liền đứng phắt dậy, hất tay Đào Đào ra, sầm mặt về phòng.
“Hê hê, chị đi làm đây, em đừng quên đón chị nhé, ai mà quấy rầy em nữa thì em
cứ nêu tên chị ra, nói em là người của chị là được, ha ha!”
Đào Đào vừa nói với theo Ngô Mạt, vừa kéo Hạ Sơ với vẻ mặt bất lực đi ra cửa.
Mười một giờ, Vân Hạ Sơ tắm rửa xong xuôi chuẩn bị đi ngủ thì Ngô Mạt gọi điện
thoại đến, giọng rất hoảng loạn: “Chị Hạ Sơ, em và chị Đào Đào bị tai nạn rồi.”
Vân Hạ Sơ liền tỉnh ngủ ngay lập tức: “Bọn em đang ở đâu?”
“Đang ở vành đai ba, em đã gọi điện thoại cấp cứu 120. Xe bị hỏng, em không có
vấn đề gì lớn, nhưng chị Đào Đào bị ngất rồi. Mặt chị ấy chảy nhiều máu lắm.
Chị Hạ Sơ, làm sao bây giờ?” Ngô Mạt cuống quá nói không đâu vào đâu.
Vân Hạ Sơ hít một hơi thật sâu, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô vừa bò dậy
vừa mặc quần áo nói: “Em đừng cuống, đừng động vào Đào Đào. Cảnh sát và bác sĩ
sẽ đến ngay thôi. Em phải bình tĩnh.”
Cảnh Thần đứng ngoài phòng khách, thấy Vân Hạ Sơ hoảng hốt vội an ủi cô: “Em cứ
bình tĩnh, để anh đi cùng em!”
Hai người đến bệnh viện, Đào Đào được tiêm thuốc an thần nên đã ngủ thiếp đi.
Đầu cô bị đập vào kính nên chảy rất nhiều máu, còn Ngô Mạt thì đã được đưa vào
phòng cấp cứu. Bác sĩ nói cậu bị gãy hai xương sườn, đang phải bó bột. Chân Vân
Hạ Sơ chùn xuống, mắt hoa lên. May mà Cảnh Thần nhanh tay đỡ lấy cô, tìm bác sĩ
xin cho cô một phòng đỡ cô nằm xuống: “Em đừng cuống, chắc chắn là không sao
đâu. Em cứ nghỉ ngơi một lát, yên tâm, còn có anh nữa mà.”
Vân Hạ Sơ gật đầu, định nói gì xong lại thôi, Cảnh Thần nắm chặt tay cô, mỉm
cười nói: “Nhắm mắt ngủ một lát đi, cậu ấy tỉnh anh sẽ gọi em dậy.”
Vân Hạ Sơ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Cảnh Thần cúi người hôn nhẹ lên vầng trán
mịn màng của cô. Anh nói: “Ngoan nhé, ngủ đi.”
Rồi anh đứng dậy nhẹ nhàng mở cửa đi ra. Vân Hạ Sơ nhắm mắt lại, cảm thấy rất
ấm áp.
Cô ngủ mơ màng, không ngon giấc, lúc tỉnh dậy, trời đã tờ mờ sáng. Cảnh Thần bê
một chiếc ghế ngồi cạnh đầu giường cô, đang chống cằm ngủ gật, phát hiện ra ánh
mắt của Vân Hạ Sơ, liền mở ngay mắt ra cười mệt mỏi. Vân Hạ Sơ đỏ bừng mặt, cả
hai đều thấy hơi ngại.
“Ngô Mạt”, Cảnh Thần phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: “Bác sĩ nói là cậu ấy
đã qua được giai đoạn nguy hiểm rồi. Anh định nói với em, nhưng thấy em ngủ rồi
nên đợi em tỉnh dậy rồi nói sau.”
Vân Hạ Sơ thở phào, nở một nụ cười cảm kích với Cảnh Thần.
Đến khi Ngô Mạt tỉnh lại, đã là ba giờ chiều. Nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn
mặt Vân Hạ Sơ, cậu mỉm cười: “Chị Hạ Sơ, yên tâm đi, em không sao cả. Chị Đào
Đào thế nào rồi?”
Vân Hạ Sơ thấy sống mũi cay cay. Đào Đào phải quấn băng trên đầu, đứng sau lưng
cô khóc thút thít, một hồi lâu mới nức nở nói: “Chị vẫn ổn, Ngô Mạt, chị xin
lỗi em, tại chị hại em.”
Ngô Mạt mỉm cười, chậm rãi lắc đầu.
Hóa ra, đêm hôm qua Ngô Mạt đến quán bar đợi Đào Đào hết giờ làm việc. Cậu ngồi
trong góc, bị một gã đàn ông người sực mùi nước hoa quờ quạng, quấy rối. Trong
lúc đang cố gắng thoát khỏi tay hắn thì lại thấy Đào Đào bị một đám đàn ông vây
giữa sàn, lắc mông uốn éo, nhìn rất gợi cảm. Đang trong lúc bực thì gã đàn ông
đó lại áp sát tới. Ngô Mạt không kìm được nữa liền đẩy hắn ngã ra đất, xông lên
sàn, chen vào chỗ Đào Đào, quát: “Ê, em về đây, chị cứ việc sa ngã ở xứ ma quỷ
này đi, thật thấp hèn!”
Rất nhiều người trên sàn đã dừng lại và nhìn họ. Đào Đào tức đến nỗi xin nghỉ
với ông chủ ngay lập tức rồi kéo cậu ra cửa lên xe. Trên đường về hai người cãi
nhau kịch liệt. Đến vành đai ba, Ngô Mạt nhìn thấy chiếc váy của Đào Đào ngắn
đến nỗi chẳng khác gì không mặc, bèn hậm hực bổ sung thêm một câu: “Không biết
thế nào là trơ trẽn!”
Đào Đào giận tái người, lập tức ra sức đấm đá, trong lúc cãi nhau, hai người đã
đâm vào hàng rào bảo vệ trên đường, vì thế vụ tai nạn kinh hoàng đã xảy ra.
Nhìn Đào Đào đang khóc rấm rứt một cách bất lực, Hạ Sơ hậm hực vỗ vai cô:
“Thôi, lớn thế này rồi mà còn bộp chộp hơn cả con nít. Đừng khóc nữa, về phòng
nằm nghỉ đi, cẩn thận không bị nhiễm trùng sẽ để lại sẹo đấy.”
Vân Hạ Sơ quay về phòng 806, giúp Đào Đào và Ngô Mạt lấy quần áo để thay giặt
trong lúc nằm viện. Sau khi mở tủ quần áo của Ngô Mạt ra, không may làm rơi ra
một chiếc hộp, kết quả bóng thủy tinh màu đựng đầy hộp rơi lọc xọc, lăn hết
xuống đất, rất chói tai, một hồi lâu mới yên tĩnh trở lại. Cô sững người, sau
đó đã hiểu ra ngay vấn đề, hóa ra tiếng động lúc nửa đêm mà Cảnh Thần nói chính
là cái này. Cô khóc dở mếu dở, thầm than: “Đúng là trẻ con!”
Cô liền mang chiếc hộp về phòng 706 và giấu đi, sau đó giả vờ vô tình nói với
Cảnh Thần: “Em đã hỏi bảo vệ rồi, nói mấy hôm trước trên tầng có một hộ sửa nhà
không chú ý lắm, chắc là làm ảnh hưởng đến anh, nhưng đã sửa xong rồi, anh quay
về phòng ngủ được rồi đấy.”
Cảnh Thần liền nghe theo lời cô quay về phòng, đúng là ngủ ngon hẳn lên. Mặc dù
trong lòng cũng thắc mắc tại sao lại có người sửa nhà lúc nửa đêm, nhưng không
còn tiếng động nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Ngô Mạt nằm viện, Đào Đào xin nghỉ làm ở quán bar, hết giờ làm việc lại vào với
cậu, vì rất áy náy nên cô chăm sóc Ngô Mạt rất tận tình, cậu yêu cầu gì gần như
cô đều đáp ứng.
“Ngày mai thứ Bảy, anh không phải nấu cơm em đâu, em có việc phải đi.”
Cảnh Thần đang múc canh cho Vân Hạ Sơ, nghe thấy vậy liền hỏi với giọng cảnh
giác: “Em đi đâu?”
Hạ Sơ đón lấy bát canh, trả lời: “Hàng năm Hiệp hội đồ trang sức đều tổ chức
một số bữa tiệc, để mọi người giao lưu với nhau, thực ra cũng không có gì quan
trọng.”
Đột nhiên Cảnh Thần nổi hứng, anh nói: “Tiệc hả? Anh có đi được không?”
“Không được anh ạ, phải có giấy mời.” Hạ Sơ tỏ ý xin lỗi.
“Nếu em thấy không quan trọng thì để anh đi thay em cũng được.” Cảnh Thần ghé
sát vào cô, cười rất nịnh bợ và ấm ức: “Gần đây doanh số bán hàng của anh không
tốt lắm.”
Vân Hạ Sơ đã bị anh ta đánh bại, thật khó mà từ chối trước một nhân viên tiếp
thị hào hứng thế này, nhưng cô vẫn nghiêm mặt: “Không được, em chỉ có hai giấy
mời, Anh Hinh và em đã hẹn sẽ đi cùng nhau.”
Cảnh Thần vẫn không chịu bỏ cuộc: “Đến những chỗ đó mệt lắm, em nên ở nhà nghỉ
ngơi, phụ nữ không nên xuất đầu lộ diện quá nhiều.”
“Không cần anh phải lo đâu, có An Hinh rồi, em buộc phải đi. Hiện nay Ân Y phải
mở rộng quan hệ với các công ty lớn trong ngành, ok?” Vân Hạ Sơ cũng cảm thấy
vô cùng khó khăn khi phải nhẫn nại giải thích với Cảnh Thần.
“Thế thì thôi vậy.” Cảnh Thần tiu nghỉu ngồi xuống, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Bữa tiệc bắt đầu vào lúc mười giờ sáng. Vân Hạ Sơ dậy sớm, mặc chiếc váy màu
kem, búi cao tóc đằng sau, cô đi đôi xăng đan cao gót, xách túi chuẩn bị đi.
Đúng lúc Cảnh Thần mở cửa phòng ngủ ra, nhìn Vân Hạ Sơ đã ăn mặc chỉnh tề bằng
đôi mắt còn đang ngái ngủ: “Sớm vậy, em đợi một lát, anh sẽ đưa em đi.”
“Không cần, anh cứ ngủ đi, em tự bắt taxi đi.” Vân Hạ Sơ vừa nói vừa ra cửa.
Đêm hôm qua trời mưa, mặt đường trơn ướt. Vân Hạ Sơ xuống taxi, cẩn thận nhấc
váy lên, bước qua một vũng nước nhỏ, kết quả trượt chân, người ngửa về phía
sau. Đúng lúc này sau lưng có một người kịp thời đưa tay ra đỡ cô, mới không bị
ngã. Sau tích tắc hốt hoảng, Vân Hạ Sơ cũng đã đứng vững trở lại, nhìn thấy
trước mặt là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, tóc cắt ngắn, cằm hơi nhọn, chiếc
váy màu vàng, cổ trễ, dài đến đầu gối, nhìn rất sang trọng. Vân Hạ Sơ vội vàng
cảm ơn: “Cảm ơn em nhiều lắm!”
“Không có gì đâu chị.” Cô gái tóc ngắn mỉm cười, để lộ ra hàm răng đều tăm tắp.
Vân Hạ Sơ mỉm cười cảm kích, nhìn vũng nước sau lưng lại thấy mình thật may.
“Ê, Hạ Sơ, sao bây giờ cậu mới đến?” An Hinh đứng ở cổng vào, từ xa nhìn thấy
Hạ Sơ liền ra đón ngay: “Tớ đợi cậu lâu lắm rồi, lề mề quá.”
“Hê hê, đường tắc quá.” Vân Hạ Sơ cười hiền lành.
“Mau vào đi thôi.” An Hinh liền khoác tay bạn.
Tại bàn ký tên ngoài cửa ra vào, Vân Hạ Sơ tìm đi tìm lại mấy lần trong túi
xách: “Lạ thật, rõ ràng là hôm qua đã bỏ vào rồi, sao lại không thấy nhỉ?” Và
thế là cô liền nhìn nhân viên bảo vệ đang chờ đợi kiểm tra với vẻ ngượng ngùng,
giải thích: “Thành thật xin lỗi, tôi quên mang giấy mời rồi.”
Viên bảo vệ liền tỏ vẻ ái ngại: “Xin lỗi chị, theo quy định là phải có giấy
mời.”
“Chúng tôi là đại diện của Ân Y và đã nhận được giấy mời rồi. Anh xem đây là
giấy mời của tôi, đây là nhà thiết kế chính Vân Hạ Sơ của công ty chúng tôi, đúng
là cô ấy đã không mang theo giấy mời.” An Hinh bước tới giải thích.
“Thật sự xin lỗi chị.” Nhân viên bảo vệ tỏ vẻ thông cảm nhưng không thể giúp.
“Thôi vậy, tớ không vào nữa.” Vân Hạ Sơ nhún vai tỏ vẻ bất lực.
“Tôi quen chị Vân Hạ Sơ, chị ấy là bạn tôi, để chị ấy vào đi.”
Cô gái tóc ngắn đứng sau lưng cô đột nhiên lên tiếng và đưa giấy mời ra.
“Dạ vâng, cô Tống.” Nhân viên bảo vệ lịch sự trả lời: “Chị Vân, mời chị ký tên
vào đây.”
Cô gái tóc ngắn nhìn Vân Hạ Sơ và An Hinh mỉm cười rồi đi vào trong.
“Cậu quen cô bé ấy à?” An Hinh sửng sốt.
Vân Hạ Sơ lắc đầu: “Không quen, vừa nãy ở cổng tớ suýt ngã xuống vũng nước, may
mà có cô ấy đỡ tớ.”
An Hinh ghé sát vào Hạ Sơ, nói nhỏ: “Tống Hàm, người kế nhiệm công ty họ Tạ
nhiệm kỳ tới, hiện nay đang là Sales Manager của công ty họ Tạ. Nghe nói là rất
thân thiện và có sức cuốn hút, mọi người trong ngành rất khen. Vài năm gần đây,
công ty họ Tạ càng ngày càng phát triển, đang có xu hướng vươn lên bằng Phúc
Trạch.”
“Vậy hả? Không được tận mắt chứng kiến thì cũng khó tin thật, cô ấy trẻ thật”
Vân Hạ Sơ thốt lên.
Ông Dương - thường trực của Hiệp hội đồ trang sức là thầy giáo dạy môn giám
định đá quý của Vân Hạ Sơ hồi đại học, nhìn thấy Vân Hạ Sơ bước vào liền chào
từ xa: “Hạ Sơ, lâu lắm rồi không gặp em.”
Vân Hạ Sơ vội vàng bước tới: “Em chào thầy, thầy Dương, cô em vẫn khỏe chứ ạ?”
“Anh Dương, anh cũng đến ạ!” Sau lưng vang lên một giọng nói vô cùng quen
thuộc, Vân Hạ Sơ sửng sốt quay đầu nhìn lại, thấy Cảnh Thần com lê, giày da,
thắt cà vạt đen rất chỉnh tề đang cười tươi bước đến. Cuối củng thì cô đã hiểu
tại sao giấy mời của mình lại không cánh mà bay.
“Anh đến làm gì?” Vân Hạ Sơ hỏi nhỏ.
Cảnh Thần cũng trả lời nhỏ: “Bán rượu thôi, ở đây toàn những người sang trọng,
giàu có, hê hê, anh trúng lớn rồi!”
Vừa nói, Cảnh Thần vừa gạt một lọn tóc đang xõa xuống mặt cô ra đằng sau tai
rất tự nhiên.
Ông Dương nhìn hai người với ánh mắt thắc mắc, nhưng rồi lại thấy Cảnh Thần đã
bước đến, khoác tay ông: “Anh không nhớ em à, lần trước em bán cho anh một chai
Chateau Haut-Brion, thế nào chất lượng cũng ổn chứ?”
Lần này đến lượt Vân Hạ Sơ sửng sốt, chỗ nào cũng thấy anh chàng tiếp thị rượu
vang vĩ đại này có mặt. Cô tròn mắt nhìn hai người bỏ lại cô và dắt tay nhau ra
một bên chuyện trò rất hoan hỉ.
“Xin chào, chị Vân Hạ Sơ, anh đó là...?” Không biết Tống Hàm đã bước đến bên
cạnh Vân Hạ Sơ từ lúc nào, chạm ly với cô, chỉ vào Cảnh Thần đứng cách đó không
xa hỏi.
Vân Hạ Sơ cũng hơi luống cuống, không thể nói đó là kẻ lấy trộm giấy mời của
mình vào để bán rượu. Trong lúc cô đang ngần ngừ, thì thấy Cảnh Thần đã chào
ông Dương, rảo bước về phía họ.
Tống Hàm đưa mắt nhìn cô, thấy cô có vẻ bối rối, bèn mỉm cười duyên dáng: “Chị
Vân Hạ Sơ, em rất thích phong cách thiết kế của chị, hôm nào có thời gian bọn
mình ngồi riêng với nhau một lúc nhé.”
“Rất hân hạnh.” Hạ Sơ lơ đãng trả lời, bên kia Cảnh Thần đã đến gần, đi qua Hạ
Sơ, mỉm cười với Tống Hàm: “Xin chào, rất vui vì được gặp em ở đây, anh có thể
nói chuyện với em một lát được không?”
Tống Hàm mỉm cười gật đầu, Hạ Sơ sửng sốt nhìn hai người bỏ lại cô và bước ra
một góc chuyện trò rất tự nhiên.
Đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, đứng từ xa nhưng Vân Hạ Sơ vẫn nhìn thấy Tống
Hàm khoác tay Cảnh Thần ra ngoài.
An Hinh thấy nét mặt Vân Hạ Sơ tỏ rõ vẻ khinh thường, bèn hạ thấp giọng nói:
“Có chuyện gì vậy, hai người đó quen nhau à? Mà nhìn có vẻ mờ ám nhỉ.”
“Ờ! Chắc là có quan hệ công việc với nhau.” Bề ngoài Vân Hạ Sơ vẫn tỏ ra vui vẻ
bình thường, nhưng lại thầm rủa: “Ve vãn cũng nhanh đó nhỉ, xem ra doanh thu
tháng này khỏi phải lo rồi!”
Mãi không thấy Cảnh Thần về. Hơn mười hai giờ đêm Vân Hạ Sơ mới mơ màng ngủ
thiếp đi, trong đêm tỉnh giấc mấy lần, theo phản xạ liền dỏng tai lắng nghe bên
ngoài có động tĩnh gì không. Thi thoảng không kìm được lại ngó ra ngoài cửa một
lần. Cửa phòng đối diện đang mở, cả gian phòng tối om, trống trải. Một cảm giác
thất vọng trào dâng trong lòng Vân Hạ Sơ khiến cô thẫn thờ.
“Sự làm ảnh hưởng đến em nên anh ngủ ngoài phòng khách.”
Có tiếng nói vọng ra từ tấm đệm ngoài hành lang, giữa bóng tối, giọng vẫn thản
nhiên như mọi bận.
Cảnh Thần nằm nghiêng trên tấm đệm, tay chống đầu, chăn đắp ngang hông. Ánh
trăng tỏa khắp hành lang. Ánh mắt anh lấp lánh dưới ánh trăng, miệng mỉm cười.
“Ờ! Em ra rót cốc nước uống.” Vân Hạ Sơ luống cuống, vội cúi đầu bước về phía
bình nước nóng giữa tiếng cười của Cảnh Thần.
“Em đang đợi anh à?”
Giọng Cảnh Thần thể hiện rõ vẻ khẳng định, khiến tự dưng Vân Hạ Sơ thấy bực. Cô
quay đầu lại, trợn mắt nhìn gã đàn ông đẹp trai thích gây sự đó, nói từng chữ
một: “Anh đến tận giường nhà người ta bán rượu, làm sao tôi dám ngáng chân
anh?”
Ha ha ha! Cảnh Thần nhìn Vân Hạ Sơ với nét mặt ngượng ngùng, cười rất đắc ý,
hồi lâu mới ngừng cười nói với giọng rất nghiêm túc: “Hạ Sơ, em đừng ghen nhé,
từ trước đến nay anh luôn dựa vào năng lực của mình để bán rượu vang. Thực ra
anh là người rất bảo thủ, luôn giữ mình như ngọc.”
“Thôi đi! Tôi dỗi hơi mà ghen với anh à? Anh bán rượu bằng cái gì thì liên quan
gì đến tôi?” Hạ Sơ hậm hực quát, đặt mạnh cốc nước xuống mặt bàn, đi qua phòng
khách, đóng rầm cửa lại, bỏ mặc anh chàng khó chịu đó nằm ngoài.
Nằm trên giường, tự nhiên Hạ Sơ lại thấy yên tâm hơn rất nhiều, một lúc sau,
miệng lại nở một nụ cười.