Tối đến, Đào Đào xuống
tầng dưới, vừa vào cửa là phát hiện ra ngay, Hạ Sơ và Cảnh Thần không những mặc
bộ quần áo đôi ở nhà, đi dép đôi, mà khung ảnh bên khung cửa trước đây chỉ treo
ảnh Cảnh Thần, giờ được thay bằng khung ảnh lớn của Hạ Sơ và Cảnh Thần. Đào Đào
nhìn một hồi rồi thắc mắc: “Này, bức ảnh này hình như chụp trước nhà thờ, sao
nhìn cứ kỳ kỳ thế nào ấy nhỉ?”
Nghe thấy vậy Hạ Sơ liền nhìn ra, cũng thấy thắc mắc không nhớ tấm ảnh đó chụp
từ bao giờ. Cô không nhớ mình và Cảnh Thần đã chụp chung ảnh với nhau từ bao
giờ, ngay cả lần trước tổ chức đám cưới trong nhà thờ cũng chỉ là mọi người chụp
ảnh tập thể với nhau, lúc cuối cùng, và cô còn cố tình để người nhà đứng giữa
cô và anh.
Cảnh Thần bê cốc nước, cười ngại ngùng: “Đó là ảnh anh ghép.”
Đào Đào bụm miệng cười lén, Hạ Sơ cũng không nhịn được cười.
“Xem ra hai người đã vượt qua được rào cản, hiện đang yêu nhau đúng không?” Đào
Đào ghé sát vào, huých khuỷu tay vào Hạ Sơ châm chọc: “Mô hình này cũng hay
đấy, kết hôn trước yêu nhau sau, chậc chậc, không bỏ lỡ chuyện gì cả!”
Bị bạn trêu, Hạ Sơ cũng ngượng ngùng, nhưng không né tránh, lần đầu tiên dũng
cảm thừa nhận: “Ờ, cũng được!”
Đào Đào vừa cười, vừa ghé sát vào Hạ Sơ: “Hạ Sơ, tớ đến để bàn với cậu một
chuyện, cậu cũng biết là mẹ tớ đã hạ quyết tâm xử lý tớ trước tết Đoan Ngọ! Gần
đây bà đã chuẩn bị tìm ông thầy Nghiêm để chọn ngày cho bọn tớ rồi. Ngô Mạt đã
xin nghỉ về nhà đón ba mẹ, ông bà nội, nghe nói còn có cả cô dì chú bác gì đó
nữa. Tuần sau gia đình Ngô Mạt sẽ đến nói chuyện với ba mẹ tớ để bàn chuyện đám
cưới.” Giọng Đào Đào vừa tỏ vẻ bất lực vừa không giấu nổi sự vui mừng. Hạ Sơ
liền nhớ ngay đến cảnh năm xưa Ngô Mạt đến trường nhập học. Cả gia đình rầm rộ
đi cùng. Lần này là chuyện hôn nhân đại sự, chắc là phải thuê máy bay riêng để
đến! Hê hê! Nghĩ vậy, Hạ Sơ liền nhìn Cảnh Thần cười, chờ Đào Đào nói tiếp.
“Hạ Sơ, có lẽ cậu sẽ không chuyển về phòng 806 nữa rồi, thế nên tớ nghĩ cậu bán
nửa căn hộ của cậu cho bọn tớ đi, bán theo giá thị trường hiện nay. Tớ và Ngô
Mạt định lấy phòng 806 làm phòng cưới, cậu đồng ý không? Hê hê!”
Nghe thấy vậy, Hạ Sơ cũng hơi ngần ngừ, Cảnh Thần đã đáp thay cho cô: “Đào Đào,
em đừng khách khí, dĩ nhiên là Hạ Sơ sẽ đồng ý rồi, đúng không hả Hạ Sơ?”
Hạ Sơ đành phải gật đầu.
Cảnh Thần liền cười tủm tỉm với Đào Đào vừa nói: “Hê hê! Đào Đào, thế thì bọn
mình tiếp tục làm hàng xóm của nhau rồi!”
“Vâng, nếu như vậy thì tớ sẽ hẹn với ngân hàng để thanh toán hết số tiền đó cho
cậu, sau đó bọn mình hẹn một thời gian để sang tên, hê hê, sau đó tớ và Ngô Mạt
sẽ sửa sang lại một chút, sắm thêm một số đồ đạc mới là OK rồi! Hạ Sơ, cảm ơn
cậu!” Đào Đào nói với giọng rất cảm kích.
Trong lòng Hạ Sơ cũng cảm thấy có cái gì đó rất khó tả, một mặt cô cũng thật
lòng mừng cho Đào Đào và Ngô Mạt, mặt khác cũng thấy buồn vì từ nay trở đi mình
không còn liên quan gì đến phòng 806 nữa.
Cảnh Thần nắm tay Hạ Sơ, nở một nụ cười, khiến cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Trước khi Đào Đào lên phòng, đột nhiên Cảnh Thần vào phòng làm việc lấy máy ảnh
kỹ thuật số ra rồi kéo tay Đào Đào: “Em chụp hộ anh và Hạ Sơ một kiểu nhé, hê
hê!”
“Vâng! Hai người mặc bộ quần áo đôi ở nhà này mà chụp, đẹp lắm.”
“Tách” một tiếng, một tấm ảnh chụp chung rất tình cảm đã ra lò. Đào Đào trả lại
máy ảnh cho Cảnh Thần, hỏi: “À đúng rồi, hai người chưa chụp ảnh cưới đúng
không, thế thì tiện thể đi chụp cùng bọn em luôn. Mấy ngày nay em đang chọn
phòng chụp, còn đang chán vì nghĩ một mình mặc váy cưới đi chụp ngoại cảnh cứ
thế nào ấy. Hạ Sơ, thế thì bọn mình đi cùng nhau nhé? Đúng dịp trời đang vào
thu, phong cảnh đẹp lắm.”
Hạ Sơ bèn nhìn sang Cảnh Thần, anh không nghĩ gì mà trả lời luôn: “Thế thì
tuyệt quá, Đào Đào, em cứ chốt thời gian đi, thông báo trước cho anh và Hạ Sơ
để bọn anh còn chuẩn bị.”
“Ừ, tớ cũng không có ý kiến gì.” Vừa nói gương mặt Hạ Sơ vừa đỏ bừng, thầm
nghĩ, hiếm thấy trường hợp nào ngược đời như cô và Cảnh Thần!
Hai ngày sau, Đào Đào cầm giấy tờ đến trung tâm giao dịch bất động sản với Hạ
Sơ và nhanh chóng làm xong thủ tục sang tên, trả cho Hạ Sơ một thẻ ngân hàng
trong đó có ba trăm nghìn nhân dân tệ.
Hạ Sơ cất thẻ ngân hàng vào ví, tự nhiên trong lòng thấy có chút gì đó hẫng
hụt. Cảnh Thần trêu cô thích làm địa chủ, không được đứng tên bất động sản là
không yên tâm. Hạ Sơ mỉm cười lắc đầu. Đào Đào nói: “Thực ra cuộc hôn nhân hạnh
phúc là cuộc hôn nhân mà người đàn ông phải đứng ra mua nhà. Tớ cũng chỉ là bất
đắc dĩ thôi, ai bảo yêu trẻ con làm chi! Haizz, ăn cỏ non cũng phải trả giá đắt
chứ!”
Nhìn vẻ mặt ấm ức của Đào Đào, Hạ Sơ và Cảnh Thần cười ra nước mắt.
Để có thể kịp thời giao bản thiết kế cho Finrod, Hạ Sơ làm thêm giờ một tuần
liền. Trong tuần này, hàng ngày cứ mười giờ tối Cảnh Thần lại đến công ty đón
Hạ Sơ, có hai hôm phòng thiết kế phải họp, anh phải ngồi ở phòng khách đọc báo.
Đến khi ra khỏi phòng họp, Hạ Sơ mới sực nhớ ra Cảnh Thần vẫn đang đợi cô, liền
vội chạy đến phòng khách. Nhìn thấy ánh mắt đang nhìn vào tờ báo, nhưng tay lại
chống cằm ngủ gật, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp và thỏa mãn. Cô nghĩ,
đây chính là hạnh phúc chăng?
Không cần phải mời, Cảnh Thần đã tự động chuyển phòng Hạ Sơ. Lúc đầu Hạ Sơ cũng
có phần ngại ngùng, sau hai ngày thì cũng đã quen với việc được anh ôm sau lưng
và ngủ ngon lành. Tư thế được ôm trong vòng tay ấm áp, hai trái tim kề sát bên
nhau khiến mỗi lần nhắm mắt lại, cô đều cảm thấy có nụ cười nở trên môi. Trong
giấc mơ cũng thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô giấu Cảnh Thần và thiết kế một cặp nhẫn tròn đơn giản, nhã nhặn, bên trong
có khắc tên viết tắt của hai người, chuẩn bị đợi hết bận sẽ nhờ An Hinh giao
cho thợ làm. Từ trước đến nay, cô chưa tặng quà gì cho Cảnh Thần, khi kết hôn,
nhẫn của hai người đều là do Cảnh Thần chuẩn bị. Từ bấy lâu nay anh thật sự hết
lòng với cô. Mặc dù cô không nói ra miệng, nhưng trong lòng biết rõ anh rất tốt
với cô. Những cái đó, mỗi lúc vô tình nhớ lại, cô đều cảm thấy rất ngọt ngào và
yên tâm.
Cuối cùng cũng đã giao được mẫu thiết kế cho Finrod, Hạ Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Tạm thời chưa quan tâm đến việc kết quả sẽ thế nào, ít nhất là được nghỉ ngơi
vài ngày đã.
Hơn một giờ chiều, ánh nắng hắt vào cửa sổ phòng làm việc của Hạ Sơ. Chiều thu,
bầu trời tựa như một phiến đá Sapphier tuyệt đẹp. Dưới ánh nắng, chậu cây nhỏ
bỗng trở nên xanh mướt.
Lúc An Hinh gõ cửa bước vào, Hạ Sơ đang tưới nước cho chậu cây. Dưới ánh nắng,
nét mặt cô rạng ngời hạnh phúc, thấy vậy An Hinh liền trêu: “Ngài à, ngài đừng
có gửi gắm tương tư vào cái đó nữa. Ngài cứ việc về nhà ngắm người thật đi. Hôm
qua ông anh Cảnh Thần nhà ngài đã góp ý với tôi rồi đấy, bảo tôi bóc lột ngài
nhiều quá. Thế nên tôi đồng ý cho ngài nghỉ chiều nay, ngày mai tiện thể ngài
cũng nghỉ thêm một ngày nữa đi. Ông ấy còn nói hôm nay ông ấy sẽ về sớm đợi
ngài, chậc chậc, việc gì hai ngài phải bám riết lấy nhau như keo thế nhỉ?”
“Cũng không đến nỗi, lại chọc tức ngài rồi hả, hê hê.” Trái với vẻ xấu hổ như
mọi bận, Hạ Sơ không những vui vẻ thừa nhận mà còn không quên trêu lại An hinh.
Trong lúc An Hinh còn đang trợn tròn mắt với vẻ sửng sốt, Vân Hạ Sơ đã vừa hát
ngân nga vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Xuống dưới, Hạ Sơ đứng trên bậc tam cấp nheo mắt nhìn ra vùng ngoài nắng. Gió
thoang thoảng gần như không cảm nhận được, mùi hoa cúc phảng phất đâu đây. Thò
tay vào túi rút ra một tờ giấy A4 và mở ra xem, tự nhiên Hạ Sơ thấy rất vui. Đó
là danh sách đồ dùng cần mua mà sáng nay cô đã lén liệt kê ra, hiện nay việc
đầu tiên cô cần làm là đến siêu thị mua thức ăn và một chai rượu vang. Sau đó
về nhà tổ chức một bữa ăn tối dưới ánh nến. Nến phải mua loại nến thơm hương
cam, nghĩ đến mùi thơm đó đã thấy hạnh phúc rồi.
Lúc Cảnh Thần gọi điện thoại đến, Hạ Sơ đang xếp hàng chờ thanh toán trong siêu
thị. Cô vừa ký tên trên tờ giấy thanh toán vừa luống cuống nghe điện thoại. Đầu
bên kia, Cảnh Thần hỏi rõ vị trí cô đang đứng rồi dặn cô đứng chờ ở cửa siêu
thị, sau đó cúp máy ngay mà không cho cô nói gì thêm.
Mười phút sau, Cảnh Thần đón lấy các túi đựng đồ lớn nhỏ từ tay Hạ Sơ, nhìn
thấy trong túi có rượu vang, thịt bò, và cả một hộp nến thơm. Anh khoác tay lên
eo cô, cười tủm tỉm hỏi: “Em yêu, có phải bọn mình sẽ ăn tối dưới ánh nến
không?”
Hạ Sơ cười mà không trả lời, coi như đã thừa nhận.
Cảnh Thần cất hết các túi xách vào cốp xe, lên xe thắt đai an toàn cho Hạ Sơ,
sau đó gạt lọn tóc xõa trước má cô ra sau tay, chống cằm xuống vai cô, ánh mắt
không giấu nổi vẻ vui mừng: “Hạ Sơ, anh đưa em đến một nơi trước đã, sau đó bọn
mình về nhà ăn tối sau.”
“Hả? Đi đâu anh? Hầm rượu à?” Hạ Sơ ngoảnh đầu lại với vẻ tò mò, má chạm vào
miệng Cảnh Thần. Anh liền hôn “chụt” một cái rồi cho xe nổ máy với vẻ hài lòng:
“Đến nơi em sẽ biết, hê hê!”
Hạ Sơ còn đang thắc mắc thì đã được đưa tới một tòa nhà nằm ở CBD, thang máy
dừng lại ở tầng mười chín. Cảnh Thần mỉm cười dắt Hạ Sơ còn đang ngơ ngác ra
khỏi thang máy, hai người đi qua hành lang lát đá granite đen, bên trên có treo
đèn chùm pha lê và đi vào một sảnh lớn bên tay trái. Hạ Sơ nhìn lướt qua thì vô
cùng sửng sốt khi thấy một bức tường thạch anh. Đó thực sự là bức tường được xây
hoàn toàn bằng thạch anh trắng, lung linh tuyệt vời. Theo phản xạ, cô liền đưa
mắt nhìn Cảnh Thần đang tỏ ra hết sức bình thản, cô gái trực quầy mỉm cười đứng
dậy.
Cảnh Thần bước đến nói nhỏ với cô gái trực quầy. Hạ Sơ thực sự ngất ngây trong
cung điện xa lạ mà hết sức xa hoa này. Hai bên sảnh là các tủ trưng bày toát
lên mùi của ngọc ngà, châu báu. Hạ Sơ đoán chắc đây là nơi tiếp đón các khách
hàng hạng sang của một công ty chuyên về đồ trang sức nào đó. Ý tưởng này khá
hay, một là tôn thêm vẻ sang trọng cho đồ trang sức, hai là đảm bảo tính bảo
mật cho khách hàng hạng sang. Tuy nhiên, Cảnh Thần đưa cô đến đây làm gì? Với
thân phận của họ thì không nên xuất hiện ở đây!
Một lát sau, Cảnh Thần quay lại, anh dắt tay Hạ Sơ còn đang suy nghĩ mông lung
vòng qua bức tường thạch anh, đi vào phòng đón tiếp khách quý ở đằng sau, có
người mang đến cho họ trà đen chính cống của Anh. ở đây có bộ sofa da của Broni
và bàn tròn, giấy dán tường đều là các tấm da to bằng khổ A4 nút ngọc trai. Hạ
Sơ thực sự sửng sốt, tranh thủ lúc cô gái tiếp khách ra ngoài, cô liền hỏi nhỏ
Cảnh Thần đang bắt chân chữ ngũ, miệng nhấp trà đen ngồi bên cạnh: “Đây là
shovvroom của hãng nào vậy? Lẽ nào bọn mình đến đây để mua đồ trang sức ư? Em
phải nói trước là em không mang nhiều tiền đâu đấy.”
Cảnh Thần liền nở một nụ cười bí hiểm: “Đừng lo, đây không phải là đại lý của
hãng nước ngoài đâu, mà là thương hiệu hàng xa xỉ sắp được Phúc Trạch tung ra.
Nghe nói vẫn chưa quyết định được tên thương hiệu, nhưng theo nguồn tin chắc
chắn, lần này ý tưởng của họ là sản xuất đồ trang sức cho khách hàng hạng sang,
từ khâu lựa chọn chất liệu đến mẫu thiết kế đều có người phụ trách chuyên môn.
Khách hàng còn có thể tự mang đá thô đến đặt làm.”
Tự đáy lòng, Hạ Sơ cũng đồng tình với lộ trình phát triển hàng cao cấp này của
Phúc Trạch, rồi cô lại nhìn Cảnh Thần với ánh mắt hồ nghi: “Sao anh lại nắm rõ
như vậy? Anh thân với Phúc Trạch quá nhỉ?”
Cảnh Thần mỉm cười, khoác tay lên vai cô, nói: “Cũng bình thường thôi. Đến hôm
qua anh mới nghe nói gần đây họ đã nhập một lô ngọc trai đen Tahiti rất đẹp.
Lần trước khi bọn em tung ra bộ sản phẩm Truyền kỳ ngọc trai, An Hinh nói ngọc
trai là phần thưởng phụ nữ tự dành cho mình. Anh nghĩ chỉ có loại ngọc trai đen
tuyệt hảo mới xứng được với Hạ Sơ. Kể từ lúc con trai há miệng, vẻ lung linh
của nó đã thực sự khiến người ta choáng ngợp.” Vừa nói, nụ cười trên môi Cảnh
Thần tắt dần, ánh mắt toát lên vẻ ca ngợi chân thành.
Hạ Sơ thấy hơi choáng trước những ngôn từ mĩ miều này. Lúc này đây, đã có một
người nhìn giống giám đốc kinh doanh bê một cái hộp đi vào. Sau khi nắp hộp
được mở ra, ánh mắt Hạ Sơ đã bị lôi cuốn thực sự bởi những hạt ngọc trai đen
đặt trên lớp đệm nhung. Bởi Ân Y không kinh doanh các đồ trang sức cao cấp, thế
nên với tư cách là một nhà thiết kế đồ trang sức chuyên nghiệp, Hạ Sơ cũng ít
có cơ hội tiếp xúc với các chất liệu cao cấp. Tuy nhiên, đối với một nhà thiết
kế, chất liệu cao cấp lại có sức cuốn hút khó tả. Mấy hạt ngọc trai đen trước
mặt khiến Hạ Sơ thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngọc trai đen Tahiti hầu hết
có kích thước từ chín đến mười milimet, những hạt có kích thước mười một
milimet là khá hiếm, còn trên mười lăm milimet là cực hiếm. Những hạt ngọc trai
đang đặt trên tấm vải nhung có đường kính khoảng mười ba milimet, bề mặt lấp
lánh ánh xanh nước biển, tròn trĩnh, lung linh, không có tì vết, thuộc hàng
thượng hạng.
Hạ Sơ say sưa ngắm nhìn những hạt ngọc trai tuyệt đẹp, Cảnh Thần liền ghé sát
vào: “Nghe nói trong lô ngọc trai Tahiti mà họ nhập về lần này, còn có một hạt
ngọc trai có đường kích mười sáu phẩy năm milimet, nghe nói rất hiếm gặp. Nhưng
phải được lãnh đạo của họ phê chuẩn mới được xem, anh không có máu mặt, cũng
không có nhiều tiền, hê hê.” Vừa nói, Cảnh Thần vừa nhún vai với vẻ nuối tiếc,
sau đó kéo hộp ngọc trai lại gần hơn, nói: “Hạ Sơ, em chọn đi, bọn mình mua
ngọc trai thôi, không cần mẫu thiết kế của họ, vừa đẹp vừa rẻ.”
Hạ Sơ khẽ kéo vạt áo anh, nói nhỏ: “Cái này chắc chắn rất đắt, mình về thôi!”
Nghe thấy vậy, Cảnh Thần liền ghé sát vào tai Hạ Sơ, trả lời: “Anh tặng em, em
cứ chọn lấy ba hạt. Mua về rồi thiết kế làm khuyên tai và mặt dây chuyền cũng
được đó chứ? Mặt nhẫn cũng rất đẹp. Mẫu thiết kế thì anh sẽ nghĩ hộ em, hê hê!”
Hạ Sơ vội đẩy chiếc hộp ra, cười tỏ ý biết lỗi với vị giám đốc kinh doanh: “Xin
lỗi, hôm nay chúng tôi chưa mua được.” Nói rồi định kéo Cảnh Thần đi ra. Cảnh
Thần lại không chịu đứng dậy, anh cười chỉ vào ba hạt ngọc trai trong hộp rồi
nhắc vị giám đốc kinh doanh gói lại, đưa một tấm thẻ ngân hàng, sau đó giơ tay
lên vuốt đầu mày đang nhăn lại của Hạ Sơ nói: “Yên tâm đi, đừng coi thường anh,
anh là người chuyên bán rượu vang cao cấp, tiền phần trăm được trả rất cao.”
Mười lăm phút sau, vị giám đốc kinh doanh bước vào với nụ cười cung kính, ba
hạt ngọc trai đen đã được đựng trong một hộp trang sức bằng pha lê rất xinh
xắn, nút cài là một chùm bóng pha lê nhỏ xinh. Mặc dù Hạ Sơ không quen lắm với
việc Cảnh Thần tặng cô món quà đắt tiền như thế này, nhưng trong lòng vẫn vô
cùng ấm áp. Thậm chí cô bắt đầu suy nghĩ, nên ăn mặc như thế nào để tôn thêm vẻ
đẹp cho ba hạt ngọc trai đen Tahiti tuyệt vời này.
Mua xong ngọc trai, hai người xuống bãi đỗ xe dưới tầng ngầm để lấy xe. Ra khỏi
thang máy thì nhìn thấy một chiếc xe màu xanh rêu đang đi tới. Hạ Sơ không biết
nhiều về xe, nhưng cũng nhận ra đây là chiếc Porsche đắt tiền. Lúc đi ngang qua
họ, chủ nhân của chiếc Porsche đã bóp còi, dường như là chào họ, lúc ấy Cảnh
Thần vẫy tay như không có chuyện gì xảy ra rồi kéo Hạ Sơ tiếp tục đi về điểm đỗ
xe. Hạ Sơ liền tò mò hỏi: “Ai vậy? Khách hàng của anh à?”
Cảnh Thần ậm ờ đáp một tiếng, sau đó lại giục Hạ Sơ: “Bọn mình về thôi, không
phải còn về ăn tối dưới ánh nến sao em?”
Bị Cảnh Thần dắt tay, Hạ Sơ đành phải bước đi theo, không còn thời gian ngắm
chiếc Porsche nữa.
Về đến nhà, lúc đầu Hạ Sơ đã có kế hoạch sẽ lo việc nấu nướng, nhưng không
thắng được Cảnh Thần, đành phải đi bày biện bàn ăn.
Thay cho chiếc bàn một tấm khăn trải bàn thêu hoa màu tím nhạt, sau đó đổ nước
vào một chiếc cốc miệng rộng, cho nến thơm hương cam vào trong đó.
Sau khi làm xong những việc này, cô vào đứng trước cửa bếp, nhìn thấy bít tết
đã được ướp với rượu vang, mật ong, hạt tiêu... Cảnh Thần đang cẩn thận lót rau
sống xuống dưới đáy đĩa sứ trắng, sau đó trang trí lá bạc hà quanh viền đĩa.
Ánh tà dương lọt qua cửa sổ hắt vào một phần ba mặt sàn của tủ bếp màu trắng
sữa. Cảnh Thần cúi đầu, ánh nắng chiếu vào mặt anh, khiến cả khuôn mặt bừng lên
màu vàng nhạt. Hạ Sơ thấy vô cùng cảm động, một nỗi cảm động khó tả, cô nhận ra
rằng đây chính là niềm hạnh phúc rất nhỏ nhoi bình dị của một mái ấm gia đình.
Cảnh Thần ngoái đầu lại nhìn cô, mỉm cười: “Ngoan nào, vào phòng khách đợi chút
nhé, anh chuẩn bị rán bít tết đây, sẽ xong ngay thôi.”
Hạ Sơ gật đầu, nhìn bộ quần áo ở nhà bình thường đang mặc trên người và bàn ăn
đã sắp xếp xong xuôi, nghĩ thế nào lại cúi đầu đi nhanh qua phòng khách về
phòng ngủ. Bữa ăn tối dưới ánh nến, có nên mặc chiếc đầm gì đó không nhỉ? Liệu
có long trọng quá không? Nhưng nếu mặc bộ quần áo ở nhà này, dường như lại tệ
quá. Ngần ngừ một hồi, Hạ Sơ mở tủ chọn lấy một chiếc váy kiểu công chúa màu
tím nhạt ra, bên vai có một chiếc nơ sa tanh màu ton sur ton. Hạ Sơ đứng soi
gương, sắc mặt cũng tạm ổn, đánh thêm chút má hồng nữa để đôi mắt không bị
thâm, tìm một chiếc trâm bạc búi cao tóc sau gáy. Phải mất đến hai mươi phút,
mới bước ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách đã tắt đèn, ánh nến lung linh. Cảnh Thần đang ngồi bên bàn ăn nhìn
Hạ Sơ đã trang điểm, ăn mặc chỉnh tề. Dưới ánh nến mờ ảo, nét mặt anh nhìn rất
cương nghị, dịu dàng, nụ cười ngọt ngào. Hạ Sơ đỏ bừng mặt, thầm hít thở thật
sâu, ưỡn thẳng lưng, cố gắng giữ cho nét mặt bình thản như mọi bận và bước đến,
ngồi xuống ghế đối diện với Cảnh Thần.
“Hê hê, chai rượu này anh giữ rất lâu rồi. Một ông già giàu có tặng cho anh,
chắc chắn mùi vị sẽ rất ngon.” Cảnh Thần chống hai tay lên cằm, nụ cười rất
đáng yêu. Hạ Sơ cúi đầu, nhìn thứ nước màu hổ phách khiến người ta ngất ngây
đang chảy xuống ly.
Hai người nhìn nhau và nâng ly lên, ở giữa là ánh nến, rồi mỉm cười.