Nhận được viên kim cương
nhỏ không phẩy ba cara đó, Đào Đào gắn trên một chiếc nhẫn bạch kim với sáu
cánh hoa xinh xắn. Sau khi ăn tối xong, Hạ Sơ lên nhà tìm cô tán gẫu, thấy cô
đang nằm sấp trước bàn trang điểm, hớn hở đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp
út trái. Kỹ xảo chế tác tinh tế đã khiến viên kim cương tỏa ra chùm sáng lấp
lánh, nụ cười mãn nguyện của Đào Đào tựa như đóa tường vi với hương thơm dìu
dịu.
Nhìn thấy Hạ Sơ, Đào Đào lại nói: “Haizz! Hạ Sơ này, hồi xưa tớ luôn nghĩ rằng
đến lúc lấy chồng, kiểu gì cũng phải có nhẫn kim cương Tiffany mới gọi là tàm
tạm. Đúng là người tính không bằng trời tính, chiếc nhẫn nhỏ như thế này mà đổi
được tình yêu của mình, số mình khổ thật!”
Thấy bạn trong bụng thì toại nguyện nhưng miệng lại than thở, Hạ Sơ chưa kịp
trêu thì thấy Ngô Mạt bưng cốc nước hoa quả vào. Đào Đào liền đổi giọng: “Hạ Sơ,
cậu xem có phí phạm không, đã không có tiền lại còn mua viên kim cương to như
vậy. Cậu nhìn giấy chứng nhận đây này, mấy tham số toàn cái tốt nhất.”
Ngô Mạt mỉm cười, Hạ Sơ không nhịn được cười, tự nhiên lại thấy ngưỡng mộ niềm
hạnh phúc nhỏ nhoi này.
Cô xuống nhà đóng cửa phòng lại, lấy từ ngăn kéo dưới cùng trên bàn làm việc ra
chiếc hộp đựng nhẫn cưới. Nắp hộp vừa hé ra, viên kim cương tỏa ra chùm sáng
lấp lánh, rực rỡ, chói mắt. Hạ Sơ lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón áp út trái,
đặt dưới đèn ngắm nghía một hồi. Cuốn Kinh thánh có nói rằng, ngón áp út của
bàn tay trái có một mạch máu nhỏ nối liền với tim, đeo nhẫn cưới tượng trưng
cho tình yêu vĩnh cửu. Bất giác cô đưa tay đặt lên trái tim đang đập thình
thịch, đột nhiên cô tò mò muốn biết hôm đó trước mặt cha cố, lúc anh đeo nhẫn
cho cô, anh có thật lòng hay không. Cô nhớ đến nét mặt, giọng nói, nụ hôn ấm áp
trên má cô lúc đó của anh, ánh nắng hắt qua kính màu của nhà thờ và chiếu thẳng
vào mặt anh. Không kìm được cô liền đưa tay lên dụi đôi mắt đang chói lòa vì bị
chùm sáng trên viên kim cương chiếu vào, cô rơm rớm nước mắt!
Thôi tha thứ cho anh ấy vậy! Cô muốn yên tâm sinh con, sau đó sống một cuộc
sống bình dị sẽ là điều tuyệt vời nhất. Nghĩ lại những ngày qua, sống chung với
nhau lâu ngày, cô cũng có tình cảm với anh. Nếu gạt đi yếu tố lừa dối thì tình
cảm hai người thật đẹp biết bao. Hạ Sơ thẫn thờ nhìn chiếc nhẫn, cán cân trong
lòng dần dần nghiêng về quyết định sẽ tha thứ cho Cảnh Thần. Đúng lúc này Cảnh
Thần lại gõ cửa đòi vào, anh liếc thấy chiếc hộp đựng đồ trang sức quen thuộc,
lộ vẻ mừng rỡ: “Bà xã, ông nội anh nói muốn gặp em, anh muốn bàn với em một
chút. Nếu như em không có ý kiến gì thì ngày mai bọn mình sẽ về nhà ăn tối, em
đừng ngại vì ông mình rất hiền, ông sẽ không gây khó dễ cho mình đâu.” Vừa nói,
giọng Cảnh Thần thể hiện rõ vẻ thân mật.
Nghe đến chữ “mình” khó chịu đó, tự nhiên Hạ Sơ lại bực, xí! Ai là “mình” của
anh, chúng ta chỉ sống chung bất hợp pháp, anh còn dám lấy giấy đăng ký kết hôn
và hợp đồng giả để dọa tôi à, đúng là đồ lừa đảo!
Nghĩ vậy, nhưng Hạ Sơ không thể hiện gì ra mặt, cô mỉm cười với Tô Cảnh Thần,
ngại ngùng: “Mấy hôm nữa được không, em hơi căng thẳng, đợi em chuẩn bị tinh
thần đã được không?”
Tô Cảnh Thần cho rằng Hạ Sơ sắp phải đi gặp nhà chồng, bèn cười với vẻ thông
cảm, khoác vai Hạ Sơ vui vẻ nói: “Thôi được, em chuẩn bị xong thì nói với anh,
bà xã cứ yên tâm, mọi việc đã có anh lo!”
Hạ Sơ không kìm được bèn rủa thầm, xí! Chỉ vì có mình anh mới khiến tôi không
dám yên tâm!
Đợi Cảnh Thần chúc cô ngủ ngon và về phòng rồi, Hạ Sơ liền khóa trái cửa lại,
lập tức gạt ngay ý định tha thứ cho anh ta lúc đầu.
Nghĩ đến cách nói tự cao tự đại và nụ cười ranh mãnh trên môi anh ta, cô lại
thấy không cam tâm! Dùng chứng minh thư giả để bắt nạt mình bao lâu như vậy,
đến bây giờ vẫn giữ nguyên ý định thôn tính Ân Y. Thật tham lam. Nghĩ đến đây
Hạ Sơ hận lắm. Hứ! Chắc chắn không thể cho anh ta toại nguyện dễ dàng như thế
được!
Mấy ngày nay, thái độ của Hạ Sơ đối với Cảnh Thần, dường đã trở lại thời điểm
tình cảm mặn nồng nhất đó. Thỉnh thoảng cô lại liếc mắt đưa tình với anh. Cảnh
Thần phấn khởi lắm, thầm nghĩ chắc là Hạ Sơ đã suy nghĩ và chấp nhận mọi
chuyện. Cô vẫn không xa được anh, chắc chắn cô đã nhận ra tình cảm của anh đối
với cô và muốn cùng anh làm lại từ đầu. Sau đó hai người sẽ vui vẻ hạnh phúc,
chờ đợi con yêu chào đời.
Trước khi đi ngủ, bác gái phát hiện thấy Hạ Sơ và Cảnh Thần ngồi trên sofa liếc
nhau rất tình cảm, bèn hắng giọng nói: “Hai vợ chồng làm lành được với nhau là
vui nhất rồi, nhưng các cháu nên kiềm chế. Hạ Sơ sảy thai không lâu lại có bầu,
sau này còn nhiều thời gian lắm nên phải giữ gìn. Hai đứa đừng nóng vội nhất
thời, vì cái nhỏ mà để mất cái lớn.”
Hạ Sơ thè lưỡi liếc Cảnh Thần, mặt đỏ bừng rất đáng yêu.
Cảnh Thần thì hạnh phúc vô cùng, anh tần ngần đứng trước cửa phòng ngủ một lúc
rồi mới chúc Hạ Sơ ngủ ngon, sau đó mới vui vẻ quay về phòng ngủ.
Còn về ba hạt ngọc trai đen Tahiti đó, Cảnh Thần đã đích thân thiết kế và tìm
thợ, chế tác thành một đôi khuyên tai và một sợi dây chuyền. Lúc đón lấy hộp
trang sức pha lê từ tay Cảnh Thần, trước vẻ xúc động khó có thể kìm chế của
anh, Hạ Sơ ngần ngừ mở ra. Ngọc trai trong hộp vẫn lấp lánh, chói mắt, mặt
khuyên tai và mặt dây chuyền có phần chính là ngọc trai đen, phần phụ là chiếc
nơ có đính các hạt kim cương nhỏ li ti, ánh sáng lạnh của kim cương và chùm
sáng dịu mắt của ngọc trai đan tỏa vào nhau. Mặc dù thiết kế không phải là quá
đặc sắc, nhưng ưa nhìn, qua đó cũng thấy được sự tinh tế và tỉ mỉ của anh. Thực
ra trong lòng Hạ Sơ rất cảm động, nhưng cô vẫn bình thản đóng nắp lại, giấu đi
chùm sáng chói mắt. Cô đưa tay định trả lại cho Cảnh Thần, nhưng trước ánh mắt
chờ đợi, rụt rè của anh cô lại thấy không nỡ lòng làm như vậy. Cô nhìn bác gái
đang xem ti vi bên cạnh, thầm nghĩ thôi cứ nhận để giữ bầu không khí vui vẻ
trong gia đình.
Cô gật đầu, không khen cũng không chê, về phòng cất chiếc hộp vào ngăn kéo bàn
trang điểm của mình.
Thấy cô chịu nhận món quà này, mặc dù cô không tỏ ra cảm động, vui vẻ như sự kỳ
vọng của Cảnh Thần. Nhưng dù sao cô cũng đã chịu nhận, Hạ Sơ vốn là người lạnh
lùng. Nghĩ vậy anh lại hào hứng quay ra phòng khách nói chuyện với bác gái, lại
một lần nữa thảo luận những chuyện từ lúc con chào đời đến khi con đi xin việc.
Hạ Sơ nghe mà không nói gì, nhưng bác gái đã nói muốn về nhà một thời gian.
Lấy viên Axit folic và sữa bổ sung canxi dành cho bà bầu ra, Hạ Sơ bưng cốc
nước quay về sofa ngồi xuống cạnh bác gái, nhìn Tô Cảnh Thần cười nói: “Cảnh
Thần, hôm nào bọn mình đi làm giấy khai sinh cho con nhé.”
“Hả? Giấy khai sinh vẫn chưa làm hả? Thế thì phải tranh thủ thời gian đi.” Nghe
thấy vậy, bác gái vội giục.
Cảnh Thần ngẩn người ra một lát, vội nói: “Ừ, anh cũng đang định bảo em đây, em
đưa giấy tờ anh đi làm là được. Em đang có bầu, đừng đi nữa.”
“Em đi cùng anh nhé, vì trung tâm sinh đẻ có kế hoạch còn đang sắp xếp để em đi
tập huấn nữa.”
“Thực ra cái này em không phải tự đi đâu, anh nhờ người làm là được, tập huấn
cũng chỉ là đóng cái dấu thôi mà.”
“Không sao đâu, em coi như đi học thôi mà. Chuyện nhỏ như vậy đừng nhờ người
khác nữa.” Hạ Sơ mỉm cười.
“Thế, thế thì mấy ngày nữa rồi tính sau vậy, anh đã hẹn bác sĩ ngày kia phải
đưa em đi khám thai lần đầu, khám thai xong xuôi mình sẽ đi nhé.” Vừa nói Cảnh
Thần vừa đưa mắt nhìn xuống dưới, né tránh ánh mắt chờ đợi của Hạ Sơ và bác
gái, cũng cầm cốc lên giả vờ đi rót nước.
Hạ Sơ nhìn theo bóng Cảnh Thần, cười thầm nói: “Vâng, thế thì mấy hôm nữa rồi
tính. Đến lúc đó anh nhớ nhắc em mang giấy tờ từ công ty về, mấy hôm trước có
việc em mang đến công ty mà để quên. Em sự đến lúc đó lại quên!”
“Vậy hả? Ờ! Anh nhớ rồi.” Cảnh Thần bưng cốc nước, gật đầu vẻ không tự nhiên.
Hạ Sơ hài lòng quay về phòng. Cảnh Thần chúc bác gái ngủ ngon rồi cũng đi về
phòng mình, đóng cửa nằm xuống giường. Dường như Hạ Sơ cố tình nói với anh
rằng: “Giấy tờ của em để ở công ty rồi, anh đừng có hòng mà lấy trộm!”
Trước sự thật cuộc hôn nhân giả giữa anh và Hạ Sơ, anh đã có kế hoạch từ sớm.
Lần trước anh đã từng lấy trộm giấy tờ của Hạ Sơ và mang đi tìm Tô Dĩ Kiều,
định bảo Tô Dĩ Kiều nhờ người đến Cục dân chính sửa lại giấy kết hôn, sau đó
lại trả về chỗ cũ. Anh tính khi Hạ Sơ phát hiện ra thì sự việc cũng đã rồi. Ai
ngờ vì kế hoạch “mỹ nam kế” của anh đã thất bại nên Tô Dĩ Kiều không quan tâm
đến chuyện của anh nữa. Thế nên anh đành phải mang giấy tờ của Hạ Sơ trả về chỗ
cũ. Gần đây anh đang phải chạy vạy nhờ khắp nơi, đúng lúc này thì Hạ Sơ lại
nhắc đến chuyện đi làm giấy khai sinh, còn nói muốn đi cùng anh, nghe như cố
tình làm khó anh vậy.
Vừa nghe kể hóa ra cuộc hôn nhân giữa hai người này là không có giá trị, Hạ Sơ
bị một bản hợp đồng và giấy đăng ký kết hôn giả lừa gạt lâu như vậy, An Hinh
nói: “Anh chàng Tô Cảnh Thần này vừa đáng giận lại vừa đáng thương. Giờ thì hay
lắm, anh ta tự đưa mình vào tròng, tất cả mọi người đang chờ anh ta sập bẫy đây!”
Hạ Sơ im lặng.
“Nhưng Hạ Sơ ạ, hôn nhân chính là cuộc chiến tranh không khói lửa, phải tiến
hành một cách có chiến lược. Khi hai người mới bắt đầu sống chung với nhau, cậu
phải có tầm nhìn xa trông rộng, phải biết chiến thắng chồng mình về mặt tâm lý.
Cậu phải để chồng mình nhận ra rằng thực ra cậu biết hết mọi trò khôn lỏi của
anh ấy, chỉ vì cậu độ lượng với anh ấy mà thôi. Chắc chắn cậu không được để anh
ta bóp mũi mình, bởi sau khi lấy nhau hai người phải yêu thương, tin tưởng, tự
lập, và ngang sức một cách tương đối. Nếu quá mềm yếu, cậu sẽ bị bắt nạt. Thế
nên người phụ nữ thông minh phải học được cách giữ lửa cho hôn nhân của mình,
tình yêu giữa hai người cũng không còn quá mặn nồng, lãng mạn nữa nếu họ ở bên
nhau lâu. Những lúc như thế, kị nhất là khóc lóc bám riết, tốt nhất là áp dụng
biện pháp lạt mềm buộc chặt, nhẹ nhàng nói những điều anh ấy thích nghe, đợi
khi anh ấy mềm lòng rồi thì nói ra nhược điểm hay cái lỗi mà anh ấy mắc phải,
hê hê! Cái này về nhà cậu cứ kết hợp với tình hình thực tế rồi thực hành, không
thể một lúc một nhát mà nắm bắt ngay được đâu.” Mắt An Hinh sáng rực.
Hạ Sơ toát mồ hôi hột thay cho Tề Đại Dương, khi anh bị cô nàng An Hinh ranh ma
này lãnh đạo một cách tuyệt đối, đối xử bằng mật ngọt và bàn tay sắt, thật là
đáng sợ!
“Hạ Sơ, với tình hình cụ thể như cậu và Cảnh Thần, trước đó anh ta mạnh cậu
yếu, cậu bị anh ta đàn áp. Bây giờ cậu phải cho anh ta thấy sự ghê gớm của cậu,
đánh một trận chiến tranh tâm lý, để anh ta đừng tưởng rằng nhặt được cô vợ về
nhà là có thể kê cao gối ngủ yên. Hê hê!” An Hinh lại bắt đầu tỏ ra ta đây là
nhất.
Hạ Sơ gật đầu tỏ vẻ đồng tình, thảo nào nói hôn nhân là cuộc chạy đua maraton,
hai bên là đối thủ duy nhất của nhau, cần phải thường xuyên quan sát tình hình
của địch, áp dụng các chiến lược tung đòn vào nhau không biết mệt mỏi! Lúc anh
ta hung hăng, bạn có thể rút binh về để giấu thực lực, dụ cho địch vào sâu, sau
đó sẽ tóm gọn. Lúc anh ta uể oải, chán chường, dĩ nhiên là bạn cũng không thể
thừa thế tấn công, mà phải đưa quân hỗ trợ, vì anh ta là đối thủ duy nhất của
bạn, tiêu diệt tức là để mất đối thủ cân sức, làm gì còn niềm vui chiến đấu
nữa!
Nghĩ lại mới thấy kết hôn là chuyện thật thú vị, đặc biệt khi đối thủ của Vân
Hạ Sơ là Tô Cảnh Thần!
Hôm sau nữa là ngày Hạ Sơ đến bệnh viện khám thai, Cảnh Thần dậy sớm. Anh chuẩn
bị xong xuôi mọi việc, cất bữa sáng của Hạ Sơ vào hộp, sau đó còn liệt ra một
danh sách các việc cần làm. Nhìn thấy Hạ Sơ đang ngồi trên sofa cúi xuống đi
giày, anh liền vội vàng bước đến, ngồi xuống buộc dây giày cho cô.
Bác gái thì cứ khen Cảnh Thần tận tâm, lại còn bảo giao Hạ Sơ cho anh rất yên
tâm. Cảnh Thần càng cười bẽn lẽn.
Hạ Sơ liền bĩu môi, quay đầu lại chạm ngay ánh mắt chờ đợi của bác gái, vội
vàng mỉm cười tỏ vẻ ta đây rất hạnh phúc.
Xuống tầng, Hạ Sơ nhìn sang thấy Tô Cảnh Thần đang ân cần đứng bên cạnh chuẩn
bị đỡ cô, đột nhiên nghiêng đầu về phía anh thầm cười khẩy, cô nói: “Cảnh Thần,
anh bảo mình nên đặt con mình tên là gì? Cảnh gì nhỉ? Em thấy họ này hay lắm,
đặt tên cho con chắc chắn sẽ rất hay.”
Bàn tay Tô Cảnh Thần đỡ Hạ Sơ đã lấm tấm mồ hôi, một lúc sau anh mới ngập ngừng
nói: “Việc này từ từ bọn mình sẽ nghĩ, còn sớm lắm mà!”
Hạ Sơ lại không có ý định dễ dàng bỏ qua Tô Cảnh Thần đang luống cuống như gà
mắc tóc, cô liền mỉm cười liệt kê: “Cảnh Hiểu Loan, Cảnh Vi Vi, Cảnh Tiểu Mỹ!
Ê, anh cũng phải nghĩ đi chứ! Em kém cái khoản đặt tên lắm!”
Tô Cảnh Thần chỉ muốn tìm một lỗ nẻ nào để chui, anh cũng không nhìn Hạ Sơ mà
nói luôn: “Ừ! Có thời gian anh sẽ nghĩ! À, Hạ Sơ này, lát nữa khám thai xong,
anh sẽ đưa em đi mua mấy bộ váy bầu nữa nhé. Lần trước anh nhìn thấy mấy kiểu
mới đẹp lắm, mặc vào chắc chắn sẽ thấy thích, con mình chắc chắn sẽ rất xinh
xắn.”
“Không cần đâu anh, hôm trước Dĩ Huyên mang đến mấy bộ cũng đẹp lắm mà. Những
cái tên em nghĩ đều là tên con gái, nếu là con trai thì anh bảo Cảnh gì thì hay
nhỉ?” Trong lúc được Cảnh Thần đỡ lên ghế phụ, giọng Hạ Sơ tỏ rõ vẻ nũng nịu,
nét mặt cũng tỏ ra rất hạnh phúc, chờ đợi.
Cảnh Thần đi vòng sang đầu bên kia, giữa chừng còn cố tình cúi xuống tháo dây
giày đã buộc chỉnh tề ra đề buộc lại một lần nữa, sau đó lại phủi ống quần vốn
không dính tí bụi nào, phải mất đến năm phút mới mở cửa xe và bước lên.
Nét mặt Hạ Sơ không thể hiện gì, nhưng trong lòng lại muốn cười vỡ bụng.
Nhưng Hạ Sơ không nhắc đến chuyện đặt tên nữa, vì cô sợ nếu ép quá, chẳng may
không nhịn được cười thì lại để lộ. Đôi mắt gần đây rất thèm ngủ, vừa ngồi lên
xe mới được mấy phút đã ngáp ngắn ngáp dài, sau đó điều chỉnh tư thế ngồi cho
thật thoải mái và ngủ thiếp đi.
Cảnh Thần liền thở phào, nhìn Vân Hạ Sơ đang ngồi trên ghế phụ và ngủ ngon
lành, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Sao tự nhiên Hạ Sơ lại nóng lòng đặt
tên cho con như vậy nhỉ, hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh họ Cảnh khá hay. Lúc
nói ra câu này, ánh mắt cô dịu dàng lướt qua mặt anh, nhưng tự nhiên lại khiến
anh sởn hết cả gai ốc.
May mà lúc vào bệnh viện, trong quá trình khám thai, Hạ Sơ tỏ ra khá ngoan
ngoãn, không nhắc gì đến chuyện đặt tên nữa. Cảnh Thần đã nắm được khá nhiều
những vấn đề mà bà bầu cần chú ý, bác sĩ khám thai mấy lần khen Vân Hạ Sơ tốt
số, nói hiếm có người tận tâm như ông xã của cô. Mỗi lần như vậy, Hạ Sơ đều mỉm
cười một cách ngượng ngùng, hạnh phúc.
Và thế là, cả quá trình khám thai đã diễn ra rất thuận lợi trong bầu không khí
thân mật!
Trên đường về nhà, đột nhiên Hạ Sơ nhắc đến chuyện về thăm ông Tô, cô nói:
“Cảnh Thần, ngày mai là thứ Tư, hay là ngày mai bọn mình về nhà anh nhé, em sẽ
xin An Hinh nghỉ nửa ngày.”
Cảnh Thần sững người ra một lát rồi gật đầu ngay: “Được thôi, lát nữa về nhà
anh sẽ gọi điện thoại cho ông, chiều mai bọn mình đi là được. Em đừng lo lắng,
chắc chắn ông anh sẽ quý em thôi.”
Hạ Sơ gật đầu, thè lưỡi cười thầm.
Đợi đến khi hai đứa cười cười nói nói về đến nhà, bác gái liền mỉm cười ra đón,
đầu tiên là hỏi kết quả khám thai, sau đó mới nhắc: “Hạ Sơ, Cảnh Thần, bác thấy
hai cháu cũng đã làm lành với nhau rồi, bác cũng đã thấy yên tâm. Bác trai và
em cháu lại hỏi bao giờ bác về nhà, bác nghĩ hay là bác về nhà trước, hai
cháu...”
Bác gái còn đang lưỡng lự, Cảnh Thần mừng quá vội tiếp lời ngay: “Bác ạ, bác
đừng lo, còn có cháu mà, cháu sẽ chăm sóc Hạ Sơ thật tốt.”
“Ừ, Cảnh Thần chăm sóc thì bác yên tâm rồi. Như thế thì bác không cần phải lo
cho hai đứa nữa, lát nữa bác sẽ thu dọn đồ đạc rồi về nhà trước nhé.”
Lúc Cảnh Thần quay về, phát hiện thấy trên bàn ăn có đặt chiếc bếp từ, nước
canh sôi sùng sục. Mùi thơm tỏa khắp gian phòng, Hạ Sơ đang bận rộn trong bếp.
Lúc này cô đang mặc một chiếc tạp dề hoa, tóc búi qua loa đằng sau, chăm chú
rửa rau, thái thịt.
Cảnh Thần vô cùng ngạc nhiên.
Hạ Sơ bê một đĩa thịt dê đi ra, mỉm cười với Cảnh Thần: “Hôm nay bọn mình ăn
lẩu nhé, rau đã rửa xong hết rồi, anh bê giúp em vào đây. Em đã hầm xương để
làm nước dùng, gói lẩu mua của hãng Đông Lái Thuận, hê hê! Thôi ăn lẩu đi!”
Cảnh Thần sững người ra một lát, đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động trước niềm
hạnh phúc giản dị này, sống mũi thấy cay cay. Anh bước đến gần Hạ Sơ, đứng sau
lưng vòng tay ôm chặt cô, ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm áp: “Bà xã, anh yêu
em!”
Hạ Sơ cứng người, đút tay vào túi trước của chiếc tạp dề, nghiến răng, mỉm cười
nói: “Thôi đừng đùa nữa, ăn lẩu đi anh, thơm quá!” Nói rồi khéo léo đẩy Cảnh
Thần ra, cúi đầu vội đi vào trong bếp.
“Hôm nay anh uống bia chứ!” Hạ Sơ đứng trước tủ lạnh, hít thở thật sâu rồi mới
nói như không có chuyện gì xảy ra: “Ăn lẩu uống bia mới ngon, nhưng em chỉ được
uống nước hoa quả thôi.”
“Ừ! Anh uống bia, em uống nước hoa quả.” Cảnh Thần vui vẻ hùa theo.
Bữa lẩu này rất ngon lành, Cảnh Thần không nhớ mình đã uống bao nhiêu bia. Hạ
Sơ mỉm cười liên tục rót bia cho anh, cuối cùng thì anh cũng đã cảm thấy nhẹ
lòng hơn rất nhiều, anh càng uống càng hăng hái hơn.
Khói trong nồi lẩu bốc nghi ngút, Cảnh Thần ngồi đối diện với Hạ Sơ, cô mặc bộ
quần áo đôi ở nhà, trán lấm tấm mồ hôi với mấy lọn tóc xõa trước trán. Thỉnh
thoảng cô lại ngẩng đầu lên mỉm cười duyên dáng với anh.
Đây chính là niềm hạnh phúc rất giản dị, gần gũi và chân thực.
Ăn lẩu xong, Hạ Sơ liền dìu Cảnh Thần đã ngà ngà say ngồi xuống sofa, rửa bát,
dọn dẹp bếp núc rồi về phòng.
Một lát sau, cô lại thay chiếc váy thêu hoa kiều dành cho công chúa đi ra, tóc
búi cao và cài một chiếc trâm bạc hình hoa hồng. Đầu tiên cô tắt đèn phòng
khách, sau đó lại châm nến thơm mùi biển, tự nhiên căn phòng như có gió biển
thổi vào.
Sau khi thẫn thờ nhìn Hạ Sơ làm xong những việc này, Cảnh Thần thấy cô lấy từ
tủ rượu ra một chai rượu vang, nhẹ nhàng bước đến, ngồi xuống cạnh anh, nụ cười
rất quyến rũ: “Bọn mình uống chút rượu vang anh nhé.”
“Ừ!” Cảnh Thần thẫn thờ đáp lại, nhưng cũng không quên mở nắp gỗ mềm cho chai
rượu bằng một động tác rất chuẩn. Sau đó Hạ Sơ rót rượu cho hai người, nâng ly
lên nói nhỏ: “Em uống ít thôi, anh thì cứ thoải mái”
“Ừ!”
Bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh nến lung linh, cả hai cùng mỉm cười.
Bầu không khí rất ấm áp, thân mật khiến Cảnh Thần cảm động gần ngất. Sau đó,
trong quá trình xem một bộ phim tình yêu lãng mạn mà Hạ Sơ dày công lựa chọn,
anh lại uống thêm nửa chai rượu vang nữa, vui như mở cờ trong bụng, thỉnh
thoảng anh lại cười thích thú.
Đến lúc đi ngủ, Cảnh Thần đã say không đứng vững nữa. Hạ Sơ dìu anh về phòng
ngủ phía bắc, đắp chăn cho anh rồi mới chuẩn bị về phòng mình ngủ.
“Hạ Sơ!”
Hạ Sơ chưa ra khỏi cửa, đã nghe thấy Cảnh Thần líu ríu gọi: “Bà xã, anh muốn
hôn em trước khi đi ngủ!” Anh đã say, thái độ của anh như một đứa trẻ đòi ăn
kẹo, muốn giở trò lưu manh.
Không biết làm thế nào, Hạ Sơ đành phải quay lại, hôn lấy lệ lên trán anh. Lúc
này mới thấy anh cười như đã ăn được kẹo, kéo tay Hạ Sơ, líu lưỡi nói: “Bà xã
yêu quý, anh đau đầu quá. Hôm nay anh không ngủ với em vì bọn mình còn rất
nhiều thời gian, em đừng sốt ruột nhé! Hê hê! Chúc em ngủ ngon!”
“Vâng, chúc anh ngủ ngon!” Hạ Sơ vội vàng gạt tay Cảnh Thần ra, luống cuống ra
khỏi phòng và đóng ngay cửa lại.
Trong phòng, Cảnh Thần mơ màng trở mình, trong giấc mơ mặt mày rất hớn hở.
Bên ngoài, Hạ Sơ vỗ tay lên hai má nóng ran, một lát sau, nụ cười cũng lộ rõ vẻ
ranh mãnh.