Về đến nhà, Tô Dĩ Huyên
liền thấy Hạ Sơ đang ngồi bên bàn làm việc, lấy từng viên đá quý của Tống Hàm
ra và vẽ hình lên giấy rồi tô màu, ghi rõ chất liệu, rồi đặt vào chiếc hộp
khác, vô cùng chăm chú. Tô Dĩ Huyên liền ngồi xuống bên cạnh cô, đẩy hộp đá
sang một bên, trều môi phàn nàn với Hạ Sơ: “Chị Hạ Sơ, thôi chị mau tha thứ cho
anh Cảnh Thần đi. Chị Tống Hàm tệ thật đấy, nói dối anh Cảnh Thần là gặp chị ở
Sogo, kết quả mấy ngày hôm nay, ngày nào vừa đi làm về anh ấy cũng đứng đợi chị
ở cửa Sogo.”
Tô Dĩ Huyên nhăn mặt, thở ngắn than dài.
Hạ Sơ liền vỗ vai cô bé, nói: “Dĩ Huyên, anh trai em cũng vì lo cho Phúc Trạch
chứ không phải cố tình gây khó dễ cho Cảnh Thần đâu, em đừng lo nữa. Còn chị,
từ lâu chị đã nghĩ rằng sẽ tha thứ cho anh ấy, vì xét cho cùng là anh ấy rất
tốt với chị. Mặc dù anh ấy đã lừa chị liên tục, nhưng thực ra cũng là vì anh
buộc phải nói dối nhiều hơn để che giấu cho lời nói dối đầu tiên. Chính vì thế
những ngày qua chắc chắn anh ấy đã ân hận rồi, hê hê! Đây cũng được coi là cách
để anh ấy tự trừng phạt mình rồi!”
Tô Dĩ Huyên gật đầu liên hồi: “Chị Hạ Sơ, chị thật là độ lượng, nhân hậu, đáng
yêu, tóm lại là có đủ mọi đức tính tốt đẹp.”
Hạ Sơ ngượng không biết phải nói gì trước lời khen không giấu giếm này. Tô Dĩ
Huyên lại quay sang, cười cười ghé sát vào bụng Hạ Sơ lắng nghe: “Chị Hạ Sơ, em
cảm thấy có một em bé thì buồn quá. Sau này nhất định chị và anh Cảnh Thần phải
sinh thêm một em bé nữa, sau đó anh trai và chị dâu em cũng sẽ sinh hai ba em
bé nữa, nhà mình sẽ rất đông vui.”
Tô Dĩ Huyên đang mơ ước đến tận đâu đâu. Mặt Hạ Sơ đỏ bừng xuống tận cổ, trong
lòng lại thấy vui vui!
Chẳng mấy chốc mà Hạ Sơ đã ở nhà họ Tô được gần hai tuần. Đào Đào và Ngô Mạt đã
lấy được ảnh cưới về, mẹ Đào Đào đang lo liệu để Đào Đào lấy được chồng trước
tết Đoan Ngọ sang năm. Trong điện thoại, Đào Đào kể rất hào hứng: “Hạ Sơ à, bọn
tớ đã chụp rất nhiều lá vàng, lại còn đến cả đảo Phong Xa nữa, chụp ảnh đẹp như
thiên thần. Dĩ nhiên đó cũng là do bản cô nương xinh xắn nên mới chụp được đẹp
như thế. Ảnh viện muốn dùng ảnh của bọn tớ để quảng cáo cho họ, tớ đã từ chối
ngay, mình phải sống kín đáo chứ, đúng không?”
Hạ Sơ cười khúc khích, Đào Đào không thèm đếm xỉa gì đến cô mà chuyển ngay sang
chủ đề khác: “Thế cậu định bao giờ làm lành với Cảnh Thần hả? Cậu mau mà lo
giải quyết việc quan trọng đi, đừng trẻ con nữa, tranh thủ thời gian đi lấy
giấy đăng ký kết hôn mới đi. Mấy tháng nữa là sinh rồi, cậu không làm giấy
chuẩn sinh sớm thì lo hộ khẩu cho con kiểu gì hả?”
Hạ Sơ cầm điện thoại, thầm nghĩ, hồi đầu, vì giấy chuẩn sinh và hộ khẩu mà cô
mới chủ động tìm Tô Cảnh Thần và đề nghị anh ký bản hợp đồng hữu danh vô thực
đó. Tuy nhiên, nếu lúc đó cô không định giữ lại đứa con đó thì Cảnh Thần sẽ
xuất chiêu như thế nào? Hạ Sơ ngẫm nghĩ rất lâu rồi cười đau khổ lắc đầu, có
trời mới biết gã lừa đảo đó sẽ làm thế nào. Sống với anh ta dưới một mái nhà
lâu như vậy, điều duy nhất mà cô học được là anh ta luôn ra tay bất ngờ khiến
cô trở tay không kịp.
Hạ Sơ lại bắt đầu vẽ mẫu, cô vừa vẽ, vừa mỉm cười tỏ vẻ trách móc. Mặc dù trong
lòng đã tha thứ hoàn toàn cho anh, nhưng cho đến bây giờ, cô cũng không biết
phải làm thế nào để có thể đưa anh xuống thang, ông Tô nói: “Lần này chắc chắn
phải để nó nếm mùi thất bại một lần, để cho nó nhớ và đừng có coi thường quyền
uy của ta!” Tô Dĩ Kiều nói: “Cảnh Thần không hoàn thành được kế hoạch thu phục
Ân Y thì cậu ta chỉ có thể tự nỗ lực để bộ phận đồ trang sức dành cho giới trẻ
chiếm được năm phần trăm thị phần. Dĩ nhiên là cháu biết không thể hoàn thành
kế hoạch này trong thời gian ngắn được. Tuy nhiên, không thể để cháu phải nói
chuyện Hạ Sơ ở nhà mình với cậu ta chứ nhỉ.”
Và thế là, cứ cách dăm ba hôm, Tô Cảnh Thần đáng thương lại xuất hiện trong
phạm vi có bán kính cách Hạ Sơ chưa đầy ba mươi mét mà vẫn không biết cô nàng
Vân Hạ Sơ lòng dạ sắt đá đó đã vác bụng bầu trốn đi đâu nhỉ? Gửi email, nhắn
tin... đều bặt vô âm tín! Điện thoại thì lúc nào cũng: Xin chào! Số điện thoại
quý khách vừa gọi đã tắt máy!
Anh đến thăm bác gái, vừa vào cửa đã nghe thấy bác gái trách: “Ấy! Sao cháu gầy
đi nhiều thế, mặt hốc hác lắm, chắc chắn là vừa bận rộn với công việc, vừa phải
chăm sóc Hạ Sơ nên mệt đúng không. Bác nghĩ thôi bác lại phải đến đó thôi.”
Cảnh Thần vội vàng từ chối: “Không cần đâu bác ạ, bác đừng lo, không phải cháu
mệt đâu, cháu đang giảm béo đấy.”
Bác gái liền hậm hực vỗ vào gáy anh: “Giảm cái gì, cháu đâu có béo, đàn ông cần
gì phải giảm béo, thật không hiểu bọn trẻ thời nay suy nghĩ thế nào nữa. À, sao
hai cháu chẳng bao giờ đến cùng nhau nhỉ. Trưa hôm qua Hạ Sơ về nhà ăn cơm, còn
bảo cháu bận nên không có thời gian. Sao hôm nay cháu lại mò về?”
Cảnh Thần trong bụng thì bực lắm, nhưng bề ngoài vẫn phải cười tươi: “Hôm nay
cháu có việc đi ngang qua đây, tiện thể vào thăm bác. Hạ Sơ sợ làm ảnh hưởng
đến công việc của cháu nên hôm qua không cho cháu biết. Bác ạ, lần sau nếu Hạ
Sơ về thì bác gọi điện thoại cho cháu để cháu đến đón cô ấy nhé, nếu cô ấy cứ
lén lút đi đi về về một mình với bụng bầu như thế cháu cũng không yên tâm.”
“Ừ, bác nhớ rồi, không phải cháu vẫn còn có việc phải đi đó sao? Thôi cháu mau
đi mà lo việc đi, đừng để mất thời gian nữa. Hơn bốn giờ rồi, lo xong việc cháu
về sớm mà đón Hạ Sơ.” Vừa nói, bác gái vừa đứng dậy tiễn Cảnh Thần.
Lúc đầu Cảnh Thần còn định hỏi khéo xem Hạ Sơ có để lộ ra thông tin gì nữa hay
không, nhưng bị bác gái đuổi, đành phải lên xe rồi thò đầu ra dặn dò bác gái:
“Bác nhớ nhé, lần sau nếu Hạ Sơ đến, bác nhớ gọi điện thoại cho cháu nhé!”
Cảnh Thần đến Ân Y sau khi chào bác gái ra về, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Xuống dưới anh lại ôm hy vọng đến Sogo một lần nữa, đứng ở quầy đồ dùng cho trẻ
sơ sinh một hồi lâu, cuối cùng đành phải thất thểu về nhà. Trên đường đi tranh
thủ lúc đèn đỏ, anh lại gọi điện thoại cho Hạ Sơ, vẫn là giọng nữ ngọt ngào trả
lời: “Xin chào! Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy!”
Hạ Sơ liên tục bị một hai tiếng chuông thu hút sự chú ý, màn hình nhấp nháy
khuôn mặt Cảnh Thần với nụ cười rất tươi, đó là ảnh anh cài cho cô. Xí! Cô vẫn
nói là nhìn ngứa mắt, nhưng cũng không thay. Tô Cảnh Thần không biết rằng, Vân
Hạ Sơ chỉ đặt nhạc chờ với nội dung là: “Xin chào! Số điện thoại quý khách vừa
gọi đã tắt máy!”
Thế nên, tất cả những người muốn liên hệ với Hạ Sơ đều thuận lợi, trừ anh.
Mấy ngày qua, Hạ Sơ nghĩ nếu chuông đổ ba hồi, cô sẽ nghe máy của anh, chỉ có
điều Tô Cảnh Thần lại thiếu sự linh cảm, lúc nào cũng không kiên trì được. Vừa
nghe thấy giọng nữ đó anh liền hậm hực cúp ngay máy.
Hạ Sơ thè lưỡi nhìn điện thoại, lẩm bẩm: “Đó! Cũng không thể trách em được, em
có cố tình không nghe điện thoại của anh đâu! Dĩ nhiên là em cũng không thể gọi
lại cho anh được!”
Cuối tuần là dịp nhà họ Tô đoàn tụ bên bữa cơm gia đình, Tô Cảnh Thần ngồi cạnh
ông Tô, thấy cậu cháu uể oải cầm đũa, ông cụ liền cố tình trêu: “Cảnh Thần, dạo
này vợ cháu vẫn khỏe chứ?”
“Vâng, cô ấy khỏe ông ạ, cảm ơn ông đã quan tâm.”
“Thế thì tốt!” Ông Tô tự tay gắp cho anh một miếng chân giò hầm vào bát, nói:
“Cháu nên ăn nhiều hơn, nhìn cháu mệt quá nên gầy hẳn đi rồi đấy. Hay là bảo vợ
cháu về nhà mình ở, nhà mình đông người nên chăm sóc cũng dễ. Cháu yên tâm, nếu
cháu đã chọn thì ông sẽ không gây khó dễ cho con bé đâu, hơn nữa lại sắp sinh
cho ông chắt rồi mà!”
Tô Cảnh Thần cúi đầu đối phó với miếng thịt, không buồn ngước mắt lên nhìn ông:
“Không cần đâu ông, cháu sự cô ấy về đây sống không quen, có bác gái cô ấy chăm
sóc rồi, ông đừng lo!”
“Thế cũng được! À, Cảnh Thần này, gần đây có một cô gái của nhà họ hàng đến nhà
mình, tuổi cũng tầm như cháu. Hồi nhỏ cháu cũng đã từng gặp nó. Hôm nay nó
không được khỏe nên không ra đây ăn cơm, hay là lát nữa ăn xong cháu vào thăm
nó một lát, ở ngay phòng đằng sau thôi. Con bé đó ngoan mà tốt tính lắm, ai gặp
cũng quý, nếu mà cháu chưa có vợ thì nó cũng là ứng cử viên thích hợp đấy.”
Tô Cảnh Thần hậm hực khua tay: “Hôm nào gặp rồi tính sau ông ạ, buổi chiều cháu
còn có việc, ông đừng sắp đặt chuyện linh tinh cho cháu nữa.”
“Ừ, thế thôi vậy, hôm khác rồi tính!” ông Tô cười khà khà cho qua, mọi người
đều cúi đầu cười thầm.
Gần tối, Hạ Sơ bảo cô giúp việc kê chiếc bàn nhỏ trước cửa, cô lấy bản thiết kế
đang vẽ cho Tống Hàm ra, định chỉnh sửa lại một số chi tiết, xem một hồi nhưng
đầu óc cứ để đâu đâu. Ánh tà dương nhuộm mây chiều thành màu cam rực rỡ. Cô
ngẩng đầu lên nhìn chòm mây phía xa, trong lòng tự nhiên lại thấy trào dâng một
cảm giác nhớ nhung ấm áp, hồi lâu không gạt đi được.
Ôn Văn đi vòng qua cánh cửa buông rèm rồi bước
Vào, liền nhìn thấy Hạ Sơ đang mỉm cười, tay chống cằm, thẫn thờ.
“Hạ Sơ, có phải em đang thầm thương trộm nhớ Cảnh Thần không? Hi hi!” Ôn Văn
bước lại gần, khua tay trước mặt Hạ Sơ và trêu cô.
Hạ Sơ vội trở về với thực tại, mặt đỏ bừng, chối đây đẩy: “Đâu có, chị đừng
trêu em.”
“Thôi, chị không trêu nữa, ở đây em cũng chẳng có việc gì, chị đưa em ra ngoài
cho khuây khỏa, đến cửa hàng bánh mỳ của chị nhé, cho em thưởng thức tay nghề
nướng bánh của chị.” Nói rồi, Ôn Văn liền kéo ngay Hạ Sơ ra khỏi sân nhà họ Tô.
Chập tối hôm nay, Hạ Sơ ở quầy bánh của Ôn Văn, vừa nhìn Ôn Văn thành thạo làm
các kiểu bánh ngọt, tạo ra rất nhiều hình ảnh với các nguyên liệu khác nhau
trên mặt bánh. Họ vừa uống trà đen, vừa ăn bánh thơm ngon và rất mềm. Hai người
chuyện trò với nhau rất thoải mái, giữa chừng Ôn Văn còn hóm hỉnh kể rất nhiều
chuyện vui nhà họ Tô, Hạ Sơ cười đau cả bụng. Nhưng từ đầu đến cuối, Ôn Văn
không nhắc gì đến chuyện của Tô Cảnh Thần, trong lòng thì Hạ Sơ muốn chị dâu họ
kể chuyện hồi nhỏ, chuyện xấu khi còn đi học của Cảnh Thần. Tóm lại là tất cả
những chuyện có liên quan đến anh đều được.
Lúc Ôn Văn đưa Hạ Sơ về đến nhà họ Tô đã là hơn chín giờ tối, hai người vẫy tay
chào tạm biệt ở cổng. Ôn Văn vui vẻ xách từ trên xe xuống một hộp bánh ngọt
phomat rượu vang đưa cho Hạ Sơ và nói: “Cái này chị mới học được cách làm, mùi
vị rất đặc biệt, sau này có thể sẽ trở thành sản phẩm chủ đạo của Cakecake,
mang về để mọi người nếm thử và đóng góp ý kiến. Nhưng em đừng ăn nhiều, chị
cho khá nhiều rượu vang đấy.”
Hạ Sơ đón với vẻ không hào hứng lắm.
Chỉ có điều đã hai tuần liền không thấy Tô Cảnh Thần có mặt trong bữa cơm gia
đình, ông Tô bèn hỏi Tô Dĩ Kiều: “Dạo này thằng nhóc Cảnh Thần bận gì vậy, lâu
lắm rồi không thấy bóng dáng nó đâu cả?”
Tô Dĩ Kiều liền buông đũa xuống, cũng ngơ ngác: “Cháu cũng thắc mắc là không
hiểu gần đây nó bận việc gì, kể từ khi biết nó thất bại trước Ân Y, bộ phận đồ
trang sức cho giới trẻ đã bắt tay xây dựng chương trình phát triển mới rồi. Sản
phẩm đã ra mắt và đang chờ quảng cáo rầm rộ trên báo chí, đài phát thanh nữa,
nhưng xét về tổng thể vẫn chưa có gì. Nó đã thất bại trong việc thu phục Ân Y
nên không thể thoái thác được trách nhiệm phát triển phần trang sức dành cho
giới trẻ. Nếu không con sẽ không cho nó tiền đầu tư xây dựng trang trại rượu
nữa. Sau khi nói chuyện này ra thì không thấy bóng dáng Cảnh Thần đâu nữa, gọi
điện thoại thì máy bận, không biết đang bận cái gì, cũng không thấy nó đi làm.”
Ông Tô liền thở dài, nói: “Nếu mà nó không muốn thì thôi đừng ép nữa. Cháu thử
kiếm một giám đốc kinh doanh ở ngoài xem sao.”
Tô Dĩ Kiều liền gật đầu, Hạ Sơ nhìn thấy Tô Dĩ Huyên ngồi đối diện với cô thè
thè lưỡi, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng.