Giúp Vân Hạ Sơ chuyển đồ
đạc xuống phòng 706, nét mặt Ngô Mạt tỏ rõ vẻ đối địch khi nhìn thấy Cảnh Thần
đỡ Vân Hạ Sơ ngồi xuống sofa với vẻ rất quan tâm. Một tay anh khoác vai cô, một
tay xoa lên cái bụng vẫn còn lép kẹp của cô. Theo phản xạ, Vân Hạ Sơ định đẩy
Cảnh Thần ra, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ hụt hẫng trên khuôn mặt Ngô Mạt, cô
liền nghiến răng tỏ ra ta đây rất hạnh phúc khi ở bên Cảnh Thần.
Ngô Mạt liền giậm chân hậm hực đi ra, Đào Đào nhìn đôi trai gái đang tỏ ra rất
tình tứ trên sofa bằng ánh mắt khó xử, ngần ngừ một lát rồi đuổi theo Ngô Mạt.
Vân Hạ Sơ liền đẩy ngay Cảnh Thần ra, mặt sầm xuống: “Từ nay về sau đề nghị anh
không nên làm như vậy, anh đừng quên hợp đồng chúng ta đã ký.”
“Anh chàng đó thích em hả!”
“Không liên quan gì đến anh.” Vân Hạ Sơ hất tay Cảnh Thần ra rồi về phòng mình.
Mười phút sau, Cảnh Thần gõ cửa phòng Vân Hạ Sơ, không để tâm gì đến cơn giận
vẫn chưa nguôi của cô: “Anh có một chút ý kiến về bản thiết kế này, em có thể
sửa hộ anh được không.”
“Anh nói đi, ý kiến gì?” Vân Hạ Sơ hậm hực trả lời, không hiểu tại sao, mỗi lần
đứng trước người đàn ông này, cô chỉ muốn nổi cáu.
“Chỗ này có thể chuyển từ khảm ngọc trai thành thạch anh màu hay không?”
Vân Hạ Sơ thờ ơ liếc nhìn bản thảo, đột nhiên mắt sáng lên, lời đề nghị của
Cảnh Thần đúng là rất có lý. Nếu chuyển các hạt ngọc trai dài ngắn không đều
thành pha lê màu, cả bộ trang sức sẽ toát lên vẻ lãng mạn của tình yêu, nhìn sẽ
đẹp hơn.
“Ờ, có thể.” Vân Hạ Sơ liền sửa ngay bản thảo, không thể hiện ra rằng mình cũng
rất đồng tình.
Trước khi đi ngủ, Đào Đào gọi điện thoại đến, nói Ngô Mạt đang chán đời, uống
rất nhiều rượu. Vân Hạ Sơ cũng không biết phải làm thế nào, sau khi dặn dò kỹ
càng mới cúp máy, nằm xuống giường, trằn trọc mãi không ngủ được, và thế là cô
lại trở dậy ra phòng khách định rót cốc nước.
Cảnh Thần vẫn chưa ngủ mà ngồi trên sofa xem ti vi, nhìn thấy Vân Hạ Sơ cầm cốc
ra liền đứng dậy rót một cốc sữa bò cho vào lò vi sóng, nửa phút sau đưa cho
Vân Hạ Sơ lúc cô đang đứng đần người trước bình nước nóng: “Uống cốc sữa sẽ dễ
ngủ hơn.”
Vân Hạ Sơ không nói gì, lặng lẽ đón lấy, uống một ngụm, khẽ cau mày hỏi: “Mùi
sữa này hơi lạ, của hãng nào vậy.”
“Anh cho vào một ít mật ong, như thế sẽ có chất hơn.”
Đêm đầu tiên “sống chung”, cả đêm không có chuyện gì xảy ra.
Buổi sáng, lúc Vân Hạ Sơ đến studio, An Hinh đang khoanh tay trước ngực, nhìn
đôi trai gái thanh lịch trong bộ trang phục truyền thống của cung đình đứng
trước máy quay. Cảnh Thần đứng sau nữ người mẫu chính để làm nền, nét mặt thờ
ơ, cao ngạo. Trên chiếc cổ cao trắng ngần của nữ chính có đeo một sợi dây
chuyền hợp kim có mặt là ba giọt lệ làm bằng đá mặt trăng, tên của sợi dây
chuyền này là Nước mắt của nàng tiên cá. Cuối cùng chàng hoàng tử đã se duyên
với nàng công chúa của nước khác, nàng tiên cá biến thành bọt biển, nước mắt
mãi mãi đọng lại trong trái tim của hoàng tử.
“OK, tuyệt vời.” An Hinh vỗ tay, rất hài lòng về hình ảnh này, sau đó cô liền
bước đến đứng cạnh Vân Hạ Sơ giơ ngón tay cái lên. Trước đó, cô đã tỏ ra phục
sát đất khi thấy Vân Hạ Sơ ký được hợp đồng với Cảnh Thần theo mức giá thấp hơn
rất nhiều so với dự đoán của công ty.
Vân Hạ Sơ liền mỉm cười đáp lại, đúng là không thể phủ nhận con mắt nhìn người
của An Hinh rất có kinh nghiệm. Gã lưu manh đó vừa xuất hiện trước ống kính,
lúc gã ta không cười cợt nhả, cô thấy đúng như lời An Hinh nói.
“Tiếp theo sẽ chụp cảnh cuồng nhiệt ở Cinderella, mọi người chuẩn bị đi nhé.”
Trước lời hô hào của An Hinh, tất cả các nhân viên ai vào vị trí của người nấy.
Trong cảnh này, Cảnh Thần và nữ chính cầm tay nhau nhìn vào ống kính, trên cổ
tay của nữ chính là một sợi dây chuyền hợp kim màu bạc trắng, mặt sợi dây được
thiết kế rất tinh xảo, gồm các chi tiết nhỏ như xe ngựa bí ngô, giày thủy tinh,
chiếc váy khiêu vũ xinh xắn... Trước khi quay, Anh Hinh bước lên trao đổi với
Cảnh Thần về vai diễn, hai người nói chuyện một lát thì thấy An Hinh gật đầu
liên hồi.
Hai ngày sau, khi nhìn thấy các bức ảnh mẫu về sợi lắc tay này, Vân Hạ Sơ đã vô
cùng sửng sốt, tất cả các tấm ảnh mẫu, cảnh cuồng nhiệt ở Cinderella, lâu đài
hạnh phúc... Ngoài sợi lắc tay, tất cả các bối cảnh, cho dù là cảnh nhân vật
chính vừa cầm tay vừa nhìn nhau bằng ánh mắt đắm đuối, hay cầm tay đứng bên
nhau, đều được xử lý đen trắng. Vì thế, màu sắc duy nhất nổi bật trong cả bức
tranh là sợi lắc tay, nhìn rất sắc nét.
An Hinh hãnh diện nói: “Thế nào, đây là lời đề nghị của Cảnh Thần, hiệu quả
tuyệt vời, con mắt nhìn người của tớ thế nào? Phục rồi chứ?”
Vân Hạ Sơ gật đầu, đúng là bái phục.
Ngô Mạt đòi chuyển đến khu tập thể của cơ quan để ở, Vân Hạ Sơ nói mấy câu để
giữ cậu lại. Thấy cậu lầm lì không nói gì, cô liền nghĩ thôi mặc cậu ta, thật
trẻ con. Đợi đến khi gặp được cô gái mà mình thích, cậu ta sẽ hiều.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi ra khỏi nhà, Ngô Mạt dừng chân lại, lòng vô cùng
buồn bã. Mấy năm rồi, cậu coi Vân Hạ Sơ như là mặt trời trong lòng mình, mọi sự
nỗ lực của cậu đều là để theo đuổi cô, hóa ra chỉ là một con thiêu thân lao vào
lửa. Ngô Mạt nắm chặt tay thành nắm đấm, cố gắng kìm chế suy nghĩ quay lại ôm
chặt cô. Thậm chí Ngô Mạt còn nghĩ, nếu Vân Hạ Sơ bảo cậu ở lại, cậu sẽ không
đi nữa. Nhưng Vân Hạ Sơ không nhìn sang Ngô Mạt, cô chống tay lên khung cửa,
nói: “Thế thì em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”
Ngô Mạt cố gắng không để nước mắt trào ra, đi thẳng xuống dưới mà không ngoảnh
đầu nhìn lại.
Vân Hạ Sơ xin nghỉ nửa ngày, rời công ty, đi qua cửa hàng tạp hóa 7-11, cô nghĩ
ngợi một lát rồi vào mua hai gói kẹo sôcôla Eclairs.
Hai giờ chiều, Cảnh Thần và Vân Hạ Sơ gặp nhau ở cổng
Cục dân chính, hai bên gật đầu chào nhau.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vân Hạ Sơ, nhân viên của phòng đăng ký liền nói
ngay: “Ly hôn thì sang bên kia.”
Vân Hạ Sơ ngượng ngùng đưa gói kẹo sôcôla ra: “Chào chị, bọn em kết hôn ạ.”
“Vậy hả!” Nét mặt của chị nhân viên lộ rõ vẻ hồ nghi, xem ra chị ta rất ít gặp
người đi đăng ký kết hôn với nét mặt như vậy.
Cảnh Thần khẽ cười.
Hạ Sơ mỉm cười gượng gạo, hai người làm xong thủ tục, từ nay trở đi trên danh
nghĩa trở thành vợ chồng, chịu sự bảo vệ của pháp luật.
“Em mời anh đi ăn đi, lần đầu tiên anh kết hôn, trong lòng cũng thấy xúc động.”
Ra khỏi Cục dân chính, Vân Hạ Sơ đang chuẩn bị chào tạm biệt thì nghe thấy
“chồng mình” nói như vậy.
Nghĩ chắc trên thế gian này, số người “kết hôn theo lệnh con” như cô chẳng có
mấy người, khách mời duy nhất sau khi “kết hôn theo lệnh con” là “chồng” của
cô, sự kiện này chắc chỉ có một không hai.
“Đi thôi.” Vân Hạ Sơ gật đầu, thôi thì đi ăn một bữa để chúc mừng sự kiện có
một không hai này vậy.
“Cho chai rượu Chateau Lafite Rothschild 1982.” Cảnh Thần mỉm cười dặn nhân
viên phục vụ.
Vân Hạ Sơ liền sầm mặt, xách túi lên định đi ra.
Cảnh Thần liền đưa tay giữ ngay cô lại: “Thôi, thôi, năm 1994 là được rồi.”
Nhà hàng của Ý trên đường Kim Dung.
Cửa ra vào bày ba nghìn chai rượu vang, trên đỉnh là ba nghìn chùm treo hình
nấm mạ bạc, tường được thiết kế theo phong cách phỏng cổ Latin, rèm cửa màu đỏ
mang phong cách Mumbai. Vân Hạ Sơ lạnh lùng nhìn cách bài trí xa hoa của nhà
hàng kiểu Âu nổi tiếng bậc nhất ở Bắc Kinh này, Cảnh Thần ngồi ở phía đối diện,
gọi món rất thành thạo, tựa như đang ngồi trong nhà hàng của nhà mình.
Đột nhiên Vân Hạ Sơ sực nhớ ra rằng mình gần như không hiểu gì về người đàn ông
này, ví dụ anh ta làm nghề gì? Như tình hình hiện nay, cô thực sự không nghĩ ra
anh chàng với bộ mặt lưu manh, tuổi còn trẻ mà đã có xe việt dã của Toyota lái,
ngoài việc mở cửa hàng ăn ra còn có thể làm được việc gì nghiêm túc để kiếm
tiền.
Cảnh Thần bình thản nâng ly lên trước ánh mắt chăm chú của Vân Hạ Sơ rồi nhướn
mày: “Chúc đêm tân hôn của chúng ta hạnh phúc!”
Vân Hạ Sơ khóc dở mếu dở.
“Rượu vang tuyệt đấy, nào! Nhắm mắt lại cảm nhận một chút, giống như anh đây
này.” Vừa nói, Cảnh Thần vừa mỉm cười và nhắm mắt lại: “Tưởng tượng rằng, năm
1994 đó, gió thổi hiu hiu, ánh nắng dịu mắt, mọi người vừa ca hát vui vẻ vừa
hái những chùm nho đang chín tới, sau đó trải qua hàng loạt quá trình ủ rượu
rất tỉ mỉ, những chùm nho chín đỏ được đưa vào thùng gỗ sồi và đặt trong hầm
rượu tối có nhiệt độ thích hợp, thời gian sẽ giúp số rượu vang đó dần dần có
được mùi vị thơm ngon, thuần khiết.”
Dưới ánh đèn của nhà hàng, các nét trên khuôn mặt Cảnh Thần rất thanh tú, nhẹ
nhàng, lúc cười, đôi mắt anh cong như vầng trăng lưỡi liềm.
Vân Hạ Sơ thử nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một vườn nho mênh mông, xanh mướt
dưới ánh nắng mặt trời, những chùm nho chín đỏ lung linh trong nắng. Giọng Cảnh
Thần trầm ấm, mang một chút gì đó quyến rũ như hương thơm đậm đà của rượu:
“Loại rượu lâu năm này, giống như người đẹp ngủ trong rừng, cần lời đánh thức
nhẹ nhàng mới tỏa ra được mùi thơm ngào ngạt của quả. Em phải thưởng thức từ từ
và thật chuyên tâm, nào, nhấp một ngụm nhỏ đi, giữ nguyên trong miệng mười lăm
giây.”
Hạ Sơ liền làm theo.
“Đã cảm nhận được chưa? Nó đang nhảy nhót trên đầu lưỡi của em đấy, tỏa ra mùi
thơm của hạnh nhân và violet, khiến niêm mạc trong vòm miệng được trải rộng,
ngoài ra còn có vị hơi chát rất khó quên. Đó là do tác dụng của Tannin. Tannin
là ảo thuật gia trong rượu vang, có thể tạo ra vị chát, từ đó khiến rượu có vị
chát dịu giữa vị thuần khiết, thơm ngọt, khiến người ta không thể nào quên. Đây
giống như quá trình trưởng thành của một con người, theo thời gian sẽ dần dần
mất đi vẻ rụt rè, e ngại, nhưng quá trình cũng rất dài và lẻ loi, cuối cùng
mong đạt đến cấp độ cao quý. Giống như loại rượu vang Chateau Lafite Rothschild
này, thơm ngon dễ chịu, lại xen lẫn một chút gì đó ngây thơ, ngại ngùng.”
Vân Hạ Sơ đã bị trải nghiệm này mê hoặc, cô ngất ngây trong mùi thơm của rượu
và giọng nói tựa như thôi miên của Cảnh Thần, cảm giác như có phép thuật, vị
chát đó trong vòm họng dần dần trở nên hài hòa, một cảm giác êm ái mềm mại như
lụa trào dâng trong miệng.
Cảnh Thần lắc chiếc ly một cách rất điệu nghệ, nhìn rượu hắt lên thành ly rồi
từ từ chảy xuống, tựa như những giọt lệ long lanh: “Cuộc đời của rượu vang, kết
cục vẹn toàn nhất là đợi được một người thực sự hiểu được nó, thưởng thức được
nó, nếu như đợi được một người tri kỷ như anh thì đó chính là diễm phúc của nó
đấy.”
Vân Hạ Sơ liền mở mắt ra, nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên môi Cảnh Thần. Anh
nâng ly lên chạm nhẹ vào mép ly của Vân Hạ Sơ: “Uống rượu vang là một sự tận
hưởng lớn trong cuộc đời con người, tuy nhiên nếu uống loại rượu này được sản
xuất vào năm 1982, cảm giác sẽ còn thú vị hơn.”
Vân Hạ Sơ ngửa cổ uống một hơi hết sạch số rượu còn lại.
“Anh là chuyên gia nếm thử rượu vang à?”
Cảnh Thần nhìn cô phí phạm của trời như vậy bằng ánh mắt nuối tiếc, khẽ lắc
đầu.
“Chuyên gia ủ rượu ư?”
Cảnh Thần tiếp tục lắc đầu.
“Nhà tiếp thị rượu à?”
“Hả? Sao em lại đoán ra được?” Cảnh Thần liền nhướn mày lên theo thói quen.
“Vừa nhận ra thôi, thấy anh khá am hiểu về rượu, thích những thứ xa xỉ, đắt
tiền, dĩ nhiên là thích hợp nhất với việc tiếp thị các loại rượu vang cao cấp
rồi. Nghe nói là được trả phần trăm rất cao, anh cũng làm thêm trong nhà hàng
này chứ?”
Cảnh Thần càng cười tươi hơn, anh đưa tay lên vỗ nhẹ: “Em có ánh mắt nhìn người
đó, vậy mở một chai năm 1982 cho vui nhé?”
“Có cần bà chị nào nhiều tiền bao không? Em có thể giới thiệu cho anh, với
tướng mạo của anh, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn.” Vân Hạ Sơ rót rượu vào
ly, nhìn rượu màu hổ phách chảy xuống, không ngước mắt lên.
“Được thôi.” Cảnh Thần không hề để tâm, anh đưa tay nhấc ly rượu của Vân Hạ Sơ
lên, đặt lên môi mình nhấp một ngụm nhỏ: “Chỉ cần mức giá đưa ra ổn thì anh sẽ
suy nghĩ. Nhưng bác sĩ không nói với em hay sao? Thời gian đầu mới có bầu là
thời gian quan trọng để thai nhi hình thành nên các cơ quan, tốt nhất không nên
uống quá nhiều rượu.”
Cũng biết nhiều đó chứ, xem ra việc bán tướng mạo cũng không dễ dàng gì! Vân Hạ
Sơ tròn mắt nhìn Cảnh Thần đang cười rất rạng rỡ, thầm mỉa mai.
Sau “bữa tiệc kết hôn” sang trọng của hai người, cuộc sống chung giữa Cảnh Thần
và Hạ Vân Sơ chính thức được bắt đầu. Dựa trên nguyên tắc không can thiệp vào
cuộc sống của nhau, mọi việc tạm thời ổn định.
Công việc chụp poster quảng cáo cho sản phẩm mới đã hoàn tất.
An Hinh bỏ tiền mời mọi người ra quán bar. Tạm thời Vân Hạ Sơ vẫn chưa nghĩ ra
cách giải thích chuyện mình đã kết hôn và có bầu với Cảnh Thần như thế nào, thế
nên cũng không từ chối được lời chèo kéo của An Hinh, đành phải đi theo mọi
người.
Vân Hạ Sơ lấy cớ người không được khỏe, chỉ gọi một cốc nước cam, lặng lẽ ngồi
ngoài nhìn mọi người chơi đùa.
Tô Dĩ Huyên bưng ly rượu đến, ngồi xuống cạnh Vân Hạ Sơ: “Chị Hạ Sơ, em thực sự
thích mẫu thiết kế của chị, hôm nào chị có thời gian thì thiết kế riêng cho em
một bộ nhé?”
Vân Hạ Sơ không quen lắm với việc quá gần gũi với người chỉ có quan hệ xã giao,
cô chỉ mỉm cười khách sáo.
“Chị Hạ Sơ, sao chị lại uống nước cam, để họ pha cho chị một cốc Pink Lady
nhé!” Tô Dĩ Huyên vừa nói vừa quay sang gọi nhân viên pha chế trong quầy.
Vân Hạ Sơ đang định từ chối thì nhìn thấy trên cổ tay của Tô Dĩ Huyên có đeo
một sợi lắc tay pha lê rất rực rỡ.
Quay đầu lại thì nhìn thấy Vân Hạ Sơ đang thần mặt nhìn sợi lắc tay của mình,
Tô Dĩ Huyên phấn khởi giơ tay lên trước mặt Vân Hạ Sơ: “Có đẹp không chị, vừa nhìn
là em đã thích ngay.” Vừa nói, cô vừa nở một nụ cười rất rạng rỡ, nhìn gần mới
thấy làn da của Tô Dĩ Huyên mịn màng, trơn láng tựa như cánh hồng mơn mởn, rất
đẹp và quyến rũ.
Và chiếc lắc tay đó, chính là điều kiện mà Cảnh Thần đưa ra để đồng ý chụp poster,
hóa ra Tô Dĩ Huyên chính là cô gái mà anh ta yêu nhất!
Vân Hạ Sơ nhìn cốc Pink Lady mà nhân viên pha chế vừa bưng đến trước mặt mình,
sững người ra một lát, thầm mỉa mai trước phản ứng của mình ban nãy. Cô và anh
ta lên giường với nhau một cách vô tình, rồi lại vô tình có thai. Hiện tại chỉ
vì muốn sinh con mà cô phải tìm một con đường hợp pháp mà thôi, không can thiệp
vào chuyện tình cảm của đối phương, vậy thì việc ai là cô gái mà anh ta yêu
nhất thì có liên quan gì đến cô?
“Anh Cảnh Thần, anh làm gì vậy? Đó là rượu của chị Hạ Sơ.”
Lời nhắc của Tô Dĩ Huyên đã khiến Vân Hạ Sơ trở về với thực tại, không biết
Cảnh Thần bước đến từ lúc nào. Anh ta đứng bên cạnh cô, uống hết rượu của cô,
giơ chiếc ly không lên cau mày, sau đó ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Không phải
anh đã nói là em không được uống rượu đó sao? Sao vẫn đến quán bar uống rượu
hả? Anh không thể chấp nhận được việc em sinh ra một đứa trẻ ngớ ngẩn cho chúng
ta.”
“Không liên quan gì đến anh!” Vân Hạ Sơ đẩy nhẹ Cảnh Thần ra, tiếp tục uống nước
cam của mình.
Tô Dĩ Huyên liền bước đến, khoác lên vai Cảnh Thần một cách duyên dáng rồi
trách: “Anh Cảnh Thần, anh bảo là không đến mà, sao vậy, nhớ em như vậy à?”
“Ừ, nhớ em chết đi được.” Cảnh Thần cười cười, véo nhẹ đầu mũi xinh xắn của Tô
Dĩ Huyên, nhìn cô trều môi với vẻ hài lòng, vẻ được cưng chiều đó khiến cô có
thêm một nét gì đó dịu dàng, dễ thương.
Vân Hạ Sơ lạnh lùng nhìn hai người trêu chọc nhau mà không để ý gì đến mọi
người xung quanh.
An Hinh bước đến, chạm ly với cô, chúc sản phẩm mới sẽ đắt hàng, tiền tiêu
không hết! Lúc cuối còn nhìn đôi trai gái đang rạng ngời hạnh phúc bên cạnh với
ánh mắt khen ngợi: “Đẹp đôi thật, chàng hoàng tử một trăm phần trăm và nàng
công chúa một trăm phần trăm, đúng là rất đẹp đôi!”
“Đúng vậy!” Trong lòng cô vô cùng khinh bỉ anh chàng được gọi là hoàng tử đó,
nhưng bề ngoài vẫn phải hùa vào: “Đúng là đẹp đôi thật!”
Dừng lại một lát, Vân Hạ Sơ cảm thấy bầu không khí trong quán bar thực sự rất
ngột ngạt, cô liền lấy cớ: “An Hinh, tớ thấy hơi khó chịu, tớ ra ngoài trước
nhé.”
“Ừ, gần đây mệt quá hả, về sớm mà nghỉ cho khỏe.” An Hinh tiễn Vân Hạ Sơ ra cửa
rồi gọi xe taxi, nhìn cô lên xe rồi mới yên tâm vẫy tay tạm biệt.
Điều khiến Vân Hạ Sơ vô cùng bất ngờ là lúc cô về đến nhà, Cảnh Thần đã ngồi
trong phòng khách, tay bưng một ly rượu vang được rót đầy, dàn âm thanh đang
bật bài A perfect Indian, giọng nữ trong trẻo, mang một âm điệu u buồn, lạnh
lẽo. Đột nhiên Vân Hạ Sơ sực nhớ ra rằng, hồi đó MC chương trình âm nhạc của
đài phát thanh trong trường đại học đã từng làm một chương trình về Sinead
O’Connor, giới thiệu về cô gái xinh đẹp khác người đó, MC đã chọn bài A perfect
Indian làm nhạc nền cho cả chương trình.
Hồi đó Vân Hạ Sơ ngồi một mình trong vườn trường, hoa anh đào nở rộ sắp tàn,
gió thổi tới làm hoa rụng như mưa. Cô ngồi dưới một cây hoa anh đào, nghe giọng
hát đó ngân vang lẻ loi trên bầu trời yên tĩnh. Vân Hạ Sơ nghĩ, người ca sĩ bề
ngoài lạnh lùng, phản nghịch đó lại có một nội tâm cháy bỏng, với giọng hát
trong sáng như bầu trời sau cơn mưa, hình ảnh mà chị miêu tả cho người đời thấy
không phải là một người Ấn Độ hoàn mỹ, mà chắc chắn là đang ca ngợi một chàng
hoàng tử Ấn Độ thực thụ trong tâm hồn sâu thẳm của chị.
Thời điểm đó cô đang làm trợ giảng năm thứ hai ở trường, cuộc sống của cô đã
xuất hiện một chàng trai không liên quan gì đến hoàng tử, Lư Đại Vĩ, là một
thầy giáo dạy môn Giám định khoáng thạch trẻ tuổi vừa mới được phân về khoa.
Một người rất có tài, ăn nói hóm hỉnh, tướng mạo bình thường, chân trái hơi bị
tập tễnh. Bình thường anh có mối quan hệ khá tốt với Vân Hạ Sơ, có cái gì ăn
ngon, chơi vui đều nhớ để giành cho Vân Hạ Sơ. Vân Hạ Sơ thầm nghĩ, Đại Vĩ là
người đàn ông thích hợp có thể lấy làm chồng, nếu cô lấy anh, chắc chắn sẽ yên
tâm được hưởng một cuộc sống hạnh phúc cho đến hết cuộc đời. Và thế là cô đã
yên tâm nhận các món đồ ăn vặt mà thỉnh thoảng anh đưa đến, chỉ còn đợi chờ Lư
Đại Vĩ tỏ tình.
Ai ngờ, cuối cùng cái mà cô đợi được là thiệp hồng và kẹo cưới của Lư Đại Vĩ,
anh phấn khởi phát một vòng cho cả văn phòng khoa, khoe mùng tám tháng sau sẽ
tổ chức đám cưới, mời mọi người đến uống rượu. Vân Hạ Sơ không thể hiểu, thế là
cô liền tìm một cơ hội để hỏi anh. Trước lời chất vấn của cô gái thanh tú, dịu
dàng với đôi mắt đỏ hoe này, Lư Đại Vĩ tỏ ra rất sửng sốt, một hồi lâu anh mới
ấp úng nói: “Hạ Sơ, anh làm sao xứng được với em? Từ trước đến nay anh luôn coi
em như em gái.”
Vân Hạ Sơ nghĩ, không kìm được, lại tự cười mỉa mình.
Nhìn thấy Vân Hạ Sơ đứng ở phòng ngoài, nét mặt hơi ngơ ngác, Cảnh Thần liền
nâng chai rượu lên gọi cô: “Rượu Chateau Lafite Rothschild 1982, mua bằng tiền
thù lao mà công ty em trả, lại đây, em có thể uống một ly nhỏ.”
Có lẽ là do bài hát A
perfect Indian này, lúc từ chối lời
mời của Cảnh Thần, một nụ cười nở trên môi Vân Hạ Sơ.
Quay về phòng ngủ, gỡ cặp tóc, thay bộ quần áo mặc ở nhà cho thoải mái, cô bước
đến bên bàn làm việc ngoài ban công. Đột nhiên cô phát hiện ra chiếc đệm ngồi
không được thoải mái cho lắm nên đã được thay bằng chiếc đệm có lưng tựa từ lúc
nào, màu xanh nước biển rất dễ chịu, tự nhiên Vân Hạ Sơ cũng thấy ấm lòng. Đúng
lúc này, cô liền nghe thấy trong phòng khách có tiếng đùa của con gái vọng ra,
theo phản xạ cô liền quay vào.
Nhìn thấy Vân Hạ Sơ bước từ phòng ngủ chính ra, tóc buông xõa trên vai, mặc bộ
quần áo ngủ đơn giản, Tô Dĩ Huyên ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt: “Anh Cảnh
Thần, chị Hạ Sơ, hai người…?”
Vân Hạ Sơ cũng đứng im như trời trồng.
Cảnh Thần gạt tay Tô Dĩ Huyên đang bám trên cánh tay mình xuống, kéo cô ra
ngoài.
“Sao lại đuổi em đi? Hai người có chuyện gì giấu người khác hả…?”
Cửa bị đóng lại, cắt đứt lời chất vấn của Tô Dĩ Huyên. Vân Hạ Sơ ngượng ngùng
đứng yên một chỗ. Cô bị coi là thế nào? Là kẻ thứ ba bị bắt quả tang? Là kẻ thứ
ba có bầu và sống chung với bạn đời của người khác? Tội danh này không hề đơn
giản, cô thầm mỉa mai mình.
Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, Vân Hạ Sơ đang ngồi trên sofa lơ đãng xem ti
vi vội đứng dậy, Cảnh Thần bước vào, nét mặt mệt mỏi, thay giày xong liền bước
đến bên sofa và ngồi xuống, lặng lẽ rót đầy ly rượu Chateau Lafite Rothschild
1982.
Vân Hạ Sơ nhìn anh ta uống rượu Chateau Lafite Rothschild 1982 ừng ực như uống
Coca, trong lòng cũng thấy áy náy: “Tôi có thể đi giải thích cho cô ấy biết.”
“Giải thích chuyện gì? Đi đăng ký kết hôn với anh hay là mang bầu con của anh?”
Cảnh Thần lạnh lùng trả lời.
“Rõ ràng anh biết không phải là như vậy! Tôi sinh xong chúng ta sẽ ly hôn, hơn
nữa cuộc hôn nhân này vốn là hữu danh vô thực, anh có thể cho cô ấy xem bản hợp
đồng mà chúng ta đã ký với nhau.”
“Nếu người đàn ông của em có con với người khác em sẽ làm gì?” Cảnh Thần đổ hết
số rượu vang còn lại trong chai vào ly, nét mặt trầm ngâm.
Vân Hạ Sơ không biết phản bác thế nào, hiện tại đứa con trong bụng là chỗ dựa
quan trọng nhất cho cô, cô thực sự muốn nó chào đời. Và thế là cô liền cắn chặt
môi dưới, cố nhịn, không nói thêm gì nữa. Vào bếp rót một cốc nước ấm, cho hai
thìa mật ong vào, đảo đều bê vào cho Cảnh Thần: “Một lát rồi anh uống cái này
đi, uống rượu vang nhiều cũng sẽ đau đầu đấy.”
Cảnh Thần lặng lẽ đón lấy cốc nước, Vân Hạ Sơ phát hiện ra anh ta đang khóc.
Lúc này cô đứng bên cạnh cũng luống cuống không biết phải làm gì, không biết là
nên lặng lẽ về phòng coi như không nhìn thấy hay ngồi xuống an ủi anh ta một
lát. Người ta thường nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, chắc chắn lúc này đây
anh ta đang rất buồn, xem ra anh chàng này cũng thật lòng yêu Tô Dĩ Huyên.
Trong lúc Vân Hạ Sơ đang bối rối thì Cảnh Thần lại ngẩng đầu lên nhìn cô đang
đứng tần ngần một bên, nói: “Em ôm anh một lát có được không?” Lúc nói câu này,
Cảnh Thần hơi ngửa đầu lên, mắt đỏ hoe, khóe mép trĩu xuống, giống như một đứa
trẻ lẻ loi không có chỗ dựa, Vân Hạ Sơ cũng thấy mềm lòng, bèn cúi xuống ôm nhẹ
anh.
Cảnh Thần ghé tai vào bụng Vân Hạ Sơ, lẩm bẩm cái gì đó, một hồi lâu, Vân Hạ Sơ
mới nghe rõ câu anh ta đang nói: “Con yêu, con có nghe thấy không? Vì con mà ba
phải chịu bao nhiêu điều ấm ức.”
Vân Hạ Sơ khóc dở mếu dở, cô rất muốn nhắc nhở anh chàng này rằng, sau khi đứa
trẻ chào đời cô sẽ không còn quan hệ gì với anh ta nữa. Nhưng những chuyện
trước mắt, nỗi bất hạnh của người đàn ông này, chủ yếu là do cô gây ra. Chính
vì thế cô đã không nói ra điều đó mà để mặc cho anh ta túm lấy chiếc phao cứu
mạng khi gặp điều bất hạnh này và tâm sự với nó một hồi, đằng nào thì vẫn còn
thời hạn hợp đồng cơ mà, đến lúc đó nói cũng không muộn.