Sau khi hôn lễ kết thúc,
hai người lại bước vào thời kỳ hòa bình giả tạo. Vân Hạ Sơ ngồi trong phòng
khách, nhìn Cảnh Thần bận rộn nấu nướng, hầm canh, rửa hoa quả, làm sinh
tố…Thỉnh thoảng, một cảm giác hạnh phúc ngắn ngủi thoáng qua, sau đó cô lại tự
mỉa mai mình: Vân Hạ Sơ, anh chàng này không liên quan gì đến ngươi!
“Từ sau không phải phiền anh nấu nướng nữa. Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho
công ty giúp việc gia đình, bảo họ tìm cho tôi một người giúp việc theo giờ để
nấu cơm.” Vân Hạ Sơ nói với Cảnh Thần đang bận rộn trong bếp.
Cảnh Thần liền cầm muôi canh chạy ra: “Không cần đâu, nếu em thấy ngại thì cứ
trả tiền giúp việc theo giờ cho anh, mỗi tiếng năm mươi tệ, một ngày trả một
trăm tệ là được rồi.”
Haizz! Cũng hạnh phúc đó chứ.
Nhưng nói đi rồi lại nói lại, nghĩ đến chuyện từ nay trở đi có thể làm một bà
bầu danh chính ngôn thuận ở công ty, cô cũng thấy yên lòng rồi!
Cảnh Thần ân cần múc canh cho Vân Hạ Sơ rồi đưa bát canh cho cô: “Ăn đi em, bác
sĩ nói bà bầu phải chú ý ăn uống cho đủ chất, sau này anh sẽ phụ trách việc nấu
cơm.”
Vân Hạ Sơ cầm đũa lên gắp một miếng sườn chua ngọt với vẻ bán tín bán nghi, rất
vừa vặn, thơm ngon, và thế là gật gù khen: “Ờ, ngon lắm, anh nấu khéo lắm.”
Được khen, Cảnh Thần cười như trẻ con: “Dĩ nhiên rồi, nấu ăn cũng phải luyện
mới khéo được chứ. Hồi trước anh học ở Pháp, làm gì có đồ ăn Trung Quốc mà ăn
hằng ngày đâu, thèm thì phải tự nấu mà ăn.”
“Vậy hả! Anh du học nước ngoài về à! Học gì ở Pháp, rượu vang ư?”
“MBA!” [MBA:
Thạc sĩ quản trị kinh doanh.]
“Vậy hả! Học MBA về làm nghề tiếp thị rượu vang cao cấp, cũng được coi là đúng
nghề nhỉ. Gần đây doanh thu thế nào?” Vân Hạ Sơ tỏ ra khá vui vẻ, hiếm khi thấy
cô tỏ ra quan tâm đến công việc của Cảnh Thần như vậy.
“Tốt lắm, bán được nhiều lắm.” Dường như tâm trạng Cảnh Thần cũng khá vui.
Vân Hạ Sơ gật đầu, thầm nói thêm một câu, cũng may là anh chàng này được cái
đẹp trai!
Ăn cơm xong, Vân Hạ Sơ định đi rửa bát thì Cảnh Thần vội bắt cô ngồi lên sofa,
bê đĩa hoa quả đã bổ cẩn thận: “Em không phải làm, để anh rửa.”
“Thế thì để tôi lau nhà vậy.”
“Không cần, em cứ ngồi ngoan là được.” Nhắc nhở Vân Hạ Sơ xong, Cảnh Thần vừa
huýt sáo vừa vào bếp rửa bát.
Vân Hạ Sơ ngồi trong phòng khách, cảm thấy rất khó tả, hạnh phúc đến một cách
bất thường này khiến cô đứng ngồi không yên.
Buổi sáng tỉnh dậy, vừa đi vệ sinh xong, Vân Hạ Sơ sợ quá, chân tay cô lạnh
ngắt vì nhìn thấy máu trong bồn cầu, lẽ nào cô đã sảy thai rồi ư?
Cảnh Thần mắt nhắm mắt mở chạy ra, nhìn thấy Vân Hạ Sơ mặt tái nhợt, tựa người
vào khung cửa dụi mắt, hồi lâu mới thủng thẳng nói: “Đừng sợ! Em bị rồi!”
Đầu óc Vân Hạ Sơ dừng hoạt động trong mấy chục giây. Bị rồi? Có nghĩa là: “Tôi
không có bầu ư?!” Cô thẫn thờ hỏi Cảnh Thần với vẻ không tin.
“Dĩ nhiên rồi! Một lần tình cờ mà thôi, sao lại có bầu dễ như vậy được!”
Nghe thấy câu trả lời này, Vân Hạ Sơ nắm chặt tay thành nắm đấm, cố gắng kìm
chế sự quá khích và phẫn nộ trong lòng mình, ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Thần cao
hơn cô hẳn một cái đầu, nghiến răng hỏi: “Anh cố tình lừa tôi hả? Thế tại sao
kỳ kinh của tôi lại bị chậm một tháng liền?”
“Ờ, đó là do hôm đó em ngất xỉu, anh đưa em đến bệnh viện, rất may là anh bác
sĩ đó lại là bạn học của anh, hê hê! Anh đã nhờ anh ấy giúp một tay, tiện thể
lấy một ít thuốc. Nhưng tuần trước anh đã nghĩ hay là không cho em uống thuốc
nữa, nghe nói phụ nữ kinh nguyệt không ổn định sẽ mãn kinh sớm đấy, sợ lắm.”
Nhìn nét mặt Cảnh Thần mà cô chỉ muốn tẩn cho hắn một trận.
“Sở dĩ hàng ngày anh cho mật ong vào cốc sữa của tôi là vì muốn giấu mùi thuốc
ư?” Hạ Sơ đặt nắm đấm bên hông và cố gắng tiếp tục chủ đề: “Xin hỏi tại sao anh
lại làm như vậy? Kết hôn với tôi thì có lợi gì cho anh?”
Cảnh Thần không trả lời mà thân mật đưa tay lên xoa xoa đầu mày cau có của Hạ
Sơ, nhìn sắc mặt Hạ Sơ mỗi lúc một khó coi với vẻ rất hả hê, sau đó mới bình
thản nói: “Anh nói anh yêu em, em có tin không?”
Nghe thấy vậy, đang bực nhưng Hạ Sơ vẫn phải bật cười, rồi cô nắm nhẹ lấy bàn
tay Cảnh Thần đang đặt trên trán mình, nghiêng người ghé sát vào anh, chu
miệng, mạch máu hiện rõ trên đôi mắt một mí, cặp mi dài khép lại, e thẹn.
Nụ cười của Cảnh Thần cứng đờ, người hơi khựng lại.
Hạ Sơ nhấc chân lên, húc mạnh đầu gối vào bụng dưới của Cảnh Thần, đồng thời
hất mạnh tay hắn vào khung cửa.
“Á!” Cảnh Thần la lớn, cúi người, ngồi phịch xuống đất: “Ê! Sao đá mạnh thế, dã man quá.”
“Hừ! Anh biết là được, bây giờ khôn hồn thì anh nói đi, tại sao lại lừa tôi?”
Hạ Sơ trợn mắt nhìn Cảnh Thần đang ngồi dưới sàn rên rỉ.
Kẻ đó né tránh một hồi, cuối cùng mới chịu mở miệng khi Hạ Sơ chuẩn bị nổi cơn
thịnh nộ lần thứ hai: “Vì chuyện xảy ra tình cờ lần trước, em rất hào phóng trả
cho anh năm trăm tệ, khiến anh rất cảm động! Đúng dịp công ty em lại mời anh
chụp poster quảng cáo sản phẩm. Anh nghĩ em là người chơi đẹp và thế là anh mới
tranh thủ cơ hội lừa em uống cốc trà anh đã cho thuốc, sau đó đưa em vào bệnh
viện đó. Em, em đừng quá khích, anh sẽ khai hết.” Cảnh Thần ôm đầu tiếp tục
khai trước sự phẫn nộ và ánh mắt khinh bỉ của Hạ Sơ: “Em biết đó, anh là gã bán
rượu vang cao cấp, trở thành một nhà truyền bá văn hóa rượu vang vĩ đại là ước
mơ của anh. Anh muốn thông qua em để làm quen được với những người giàu có, nói
tóm lại là em ngần này tuổi rồi mà chưa lấy được chồng. Vì thế anh cũng rủ lòng
thương.”
“Ý của anh là, tôi còn phải cảm ơn anh đã giải cứu được một cô nàng ế chồng như
tôi ư”?
“Hê hê, không phải thế, mỗi người có một mục đích riêng mà, nếu không làm sao
em được hãnh diện trước mặt bà mợ em như vậy?”
“Thế về Tô Dĩ Huyên thì anh giải thích thế nào? Vì muốn bán rượu vang mà ngay
cả người yêu anh cũng không cần nữa ư?”
“Hê hê, Tô Dĩ Huyên chỉ là em gái của bạn thân anh thôi, anh chỉ nhờ cô ấy giúp
anh một tay mà thôi.”
Bàn tay Hạ Sơ lại nắm thành nắm đấm một lần nữa: “Tại sao cô ấy lại giúp anh đi
lừa người khác?”
Cảnh Thần nhanh tay túm ngay cánh tay Hạ Sơ: “Anh nói với cô ấy rằng thực ra
bọn mình đã sống với nhau rồi. Anh rất yêu em, hơn nữa em đã có bầu rồi, nhưng
em chê anh là gã bán rượu vang, không muốn để người khác biết chuyện của anh và
em. Anh rất buồn, thế nên đã nhờ cô ấy giúp, khích tướng em, để em coi trọng
chuyện hôn nhân của chúng mình.”
“Chỉ vì muốn dựa vào các mối quan hệ của tôi để bán rượu vang thôi ư? Anh mất
nhiều công sức vậy? Lại còn lừa tôi lấy anh nữa?” Ngoài sự phẫn nộ, Hạ Sơ còn
thực sự cảm thấy khó tin.
“Ờ! Còn một điều nữa, tháng trước đúng lúc anh bị một cô nàng rất rắc rối ép
kết hôn, chỉ vì cô ấy hào phóng mua cho anh mấy chai rượu vang. Anh nghĩ đi
nghĩ lại và phát hiện ra rằng em mới thực sự là người phụ nữ thích hợp với anh,
chắc chắn em sẽ không bao giờ khóc lóc tra khảo, đòi tự tử khi thỉnh thoảng anh
có quan hệ thân thiết với các khách hàng nữ. Hơn nữa lấy em sẽ nhất cử đa tiện,
sẽ quen được nhiều người giàu có hơn, sự nghiệp rượu vang của anh sẽ lên đến
đỉnh cao.”
Hạ Sơ lạnh lùng nhìn gã vô lại trước mặt, gân xanh trên cổ giật giật: “Tôi hỏi
câu cuối cùng! Anh còn lừa tôi những gì nữa?”
“Để anh nghĩ đã, đó là số hóa đơn mua đồ đạc khi anh về nhà em đều là giả!”
“Cút!” Vân Hạ Sơ nổi trận lôi đình, ra sức hất tay Cảnh Thần ra.
Bình tĩnh lại đôi phút, Hạ Sơ lại đứng trước cửa đối diện gào: “Ê! Nghe cho rõ
đây, ngày mai đi làm thủ tục ly hôn.”
Một hồi lâu sau, Cảnh Thần mới hé cửa thò nửa mặt ra, cười tủm tỉm nói: “Nếu em
chủ động phá hợp đồng thì em phải bồi thường anh năm trăm nghìn tệ. Em có
không?”
Lúc Hạ Sơ phẫn nộ xông tới, Cảnh Thần đã nhanh tay đóng rầm cửa lại, đứng trong
cửa la lớn: “Em đừng quá khích, không có cách nào cả, trong hợp đồng cũng không
nói nếu bên A (Hạ Sơ) bị sảy thai thì sẽ giải quyết thế nào? Chính vì thế chúng
ta chỉ có thể dựa vào những điều ghi trong hợp đồng để thực hiện mà thôi. Em cố
gắng chịu đựng một năm là có thể ly hôn rồi, hoặc là em để anh kiếm năm trăm
nghìn tệ thì anh sẽ đồng ý ly hôn.”
“Anh làm như vậy là lừa đảo, anh cứ đợi đấy, ta sẽ gặp nhau ở tòa án.” Hạ Sơ
đứng ngoài cửa gào lớn như muốn phát điên.
“Vậy hả! Thế em đã nghĩ ra cách sẽ giải thích với đồng nghiệp, hàng xóm và bà
mợ em chưa? Lẽ nào em muốn anh đứng trước tòa khai hai năm rõ mười về chuyện
đó, sau đó…”
Ba mươi giây sau, Cảnh Thần nghe thấy tiếng đồ thủy tinh ném vào cửa, vỡ
choang, sau đó là tiếng cửa chống trộm bị đóng rầm.
Hắn rón rén hé cửa phòng ngủ ra, phát hiện thấy chiếc lọ hoa thủy tinh vô tội
nằm vỡ tan dưới đất, liền thè lưỡi ra cười cười.
Vân Hạ Sơ hậm hực xông vào phòng làm việc, đúng lúc gặp An Hinh đang dập thẻ
trước quầy, nhìn thấy sắc mặt cô không được tốt cho lắm. An Hinh liền ghé sát
vào tai Hạ Sơ thì thầm rất mờ ám: “Ê! Tớ nhắc nhở cậu, ba tháng đầu của thai kỳ
phải điều độ một chút, không cẩn thận là sảy thai đấy.”
Hạ Sơ cố gắng chịu đựng, nghiến răng gật đầu.
“À, bộ sản phẩm Đêm hè cổ tích bán khá chạy. Hôm qua tớ đi siêu thị phát hiện
thấy đồ dành cho mẹ và bé bán chạy lắm, cậu bảo nếu bọn mình thiết kế một số
sản phẩm dùng cho trẻ em cả về phong cách và chất liệu có được không? Phong
cách tốt nhất phải là kiểu gì dễ thương một chút, màu sắc tươi sáng, vật liệu
phải bảo vệ môi trường, mang đậm tình yêu của người mẹ. Đến lúc đó bọn mình có
thể quay một đoạn quảng cáo hoạt hình ba chiều, tạo thêm độ thân thiện cho sản
phẩm. Tớ phải suy nghĩ để đưa ra phương án tiếp thị, bọn mình cũng chuẩn bị
chia sẻ miếng bánh này nhé.” An Hinh mở to đôi mắt cười khúc khích nhìn vào cái
bụng lép kẹp của Vân Hạ Sơ: “Bây giờ đáng lẽ cậu phải có rất nhiều cảm xúc mới
phải, cảm thấy ý tưởng mới của tớ thế nào?”
Hạ Sơ xị mặt gật đầu, bụng ấm ức mà không trút đi được, cô gạt An Hinh ra rồi
vội vã đi vào phòng làm việc.
“Hạ Sơ sao vậy nhỉ? Hình như chị ấy không được vui cho lắm.” Trợ lý Tiền ra
khỏi phòng hội nghị, thắc mắc với An Hinh đang đứng bên cạnh.
“Không sao, chắc là do tâm trạng của bà bầu không được ổn định, thôi, mặc kệ
cậu ta.” An Hinh nhún vai.
Hạ Sơ ôm bụng tức cả một ngày, nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không biết phải giải
quyết chuyện khó nói này thế nào, không biết bàn bạc cùng ai.
Mãi mới hết giờ làm việc, một mình cô ăn cơm ở ngoài, lang thang trong siêu thị
đến giờ đóng cửa mới sách một đống đồ cái thì dùng được, cái thì không dùng
được về nhà. Bước vào thang máy, cô đấu tranh, băn khoăn một hồi lâu ấn số bảy
hay số tám, cuối cùng nghiến răng ấn số bảy, vì cô thực sự không biết phải ăn
nói với Đào Đào thế nào.
Ngồi trên sofa trong phòng khách là kẻ cô không muốn gặp
nhất, điều đáng hận hơn là khi nhìn thấy cô bước vào, kẻ đó lại cười rất tươi,
hồ hởi: “Em về rồi à?”
Vân Hạ Sơ coi anh ta như người tàng hình, thay dép rồi đi vào phòng mình.
Người tàng hình đứng sau lưng, vui vẻ thông báo: “Ngày mai em không phải đi làm
nữa.”
“Anh nói gì vậy?” Vân Hạ Sơ khựng lại, quay đầu lại thì nhìn thấy người tàng
hình đang ngoác miệng cười, mắt híp lại: “Hê hê, vừa nãy anh đã xin An Hinh
nghỉ hộ em rồi, anh nói với cô ấy rằng, em đi làm về chẳng may trượt chân ngã,
kết quả rất không may là bị sảy thai, vừa từ bệnh viện về tâm trạng chưa ổn
định lắm, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi vài ngày.”
“Anh, anh thần kinh à? Tại sao anh lại lừa An Hinh?” Hạ Sơ tức điên người.
“Lẽ nào em còn lý do gì chính đáng hơn để giải thích với mọi người tại sao
không còn con nữa ư? Hê hê.” Cảnh Thần nằm sấp xuống lưng sofa, tay chống cằm,
cười rất ranh mãnh.
Mặc dù trong lòng rất điên, nhưng Hạ Sơ không thể phản bác được gì, cô hầm hầm
giơ ngay khung ảnh của Cảnh Thần trên giá gỗ ném vào anh ta. Cảnh Thần nhanh
tay đón lấy, huýt một tiếng sáo rất to rồi bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý: “À,
An Hinh nói ngày mai đến thăm em, còn việc nữa là anh đã gọi điện thoại cho bác
gái rồi, bà rất lo cho em, nói ngày mai sẽ đến chăm em mấy ngày. Bà còn bảo sau
khi sảy thai phải đặc biệt chú ý, nếu không sau này để lại di chứng chứ chẳng
chơi.”
“Xin hỏi, anh còn nói với ai nữa?” Hạ Sơ cố gắng kìm chế cơn giận, hạ giọng hỏi
nhỏ, để đề phòng mình tức quá mà hại đến thân.
“Hề hề, cả Giang Đào Đào nữa, nửa tiếng đồng hồ trước, anh đoán là em chuẩn bị
về nên đã gọi điện thoại cho cô ấy. Cô ấy còn đang ở quán bar, chắc là chuẩn bị
về đến nơi rồi đấy. Chính vì thế, anh nghĩ hiện giờ em nên quay về phòng và nằm
yên trên giường, nếu không anh sợ em sẽ không giải thích rõ ràng mọi chuyện
được.”
“Cảnh Thần, anh hãy nhớ rằng tôi sẽ không tha cho anh đâu.” Vân Hạ Sơ chỉ vào
Cảnh Thần, nghiến răng cảnh cáo rồi quay ngay về phòng, thay quần áo ngủ, rửa
chân tay với tốc độ nhanh nhất rồi lên giường nằm yên. Sau đó cô nhắm mắt lại
hít thở thật sâu, tự nhủ với mình rằng, Vân Hạ Sơ, bình tĩnh! Phải thật bình
tĩnh! Cuộc đời còn dài, còn rất nhiều thời gian và cơ hội để tính sổ vụ này.
Cảnh Thần bước vào, liếc khắp một lượt rồi cau mày lại như đang suy nghĩ: “Hạ
Sơ, nét mặt của em không ổn cho lắm, nó quá bình thản, rồi lại có phần chán
ghét. Em thử nghĩ mà xem, đối với một cô gái lớn tuổi thì việc sảy thai chắc
phải là cú sốc lớn, em cố gắng tưởng tượng đi, phải thật buồn mới đúng.”
“Cút đi, cút ngay đi!”
Vân Hạ Sơ kìm chế cơn giận, vớ ngay chiếc chăn trùm kín đầu, coi như không nhìn
thấy gì mới được yên thân.
Mười phút sau, Đào Đào vội vàng bước vào, nhìn thấy Vân Hạ Sơ trùm chăn kín
đầu, cô ngồi xuống cạnh giường, gọi nhỏ: “Hạ Sơ, tớ đến rồi, cậu vẫn ổn chứ?”
Hạ Sơ còn đang ấm ức trong chăn, thấy vậy liền khịt khịt mũi, cố gắng, thật cố
gắng cho mặt mày ủ dột, rồi mới từ từ kéo chăn ra, lắc đầu: “Tớ không sao.”
“Không sao là tốt rồi. Tớ cũng sợ quá, cậu đừng suy nghĩ nhiều, cố gắng nghỉ
ngơi vài ngày.” Đào Đào vỗ vai bạn, mắt đỏ hoe, cô không biết phải an ủi Hạ Sơ
thế nào.
“Cậu về nghỉ sớm đi. Ngày mai bác gái tớ đến chăm tớ rồi, cậu đừng lo gì nữa.”
Hạ Sơ vừa đuổi khéo Đào Đào về nhà, vừa rủa thầm chỉ mong cho Cảnh Thần chết
ngay lập tức.
“Thế cậu ngủ sớm đi nhé, ngày mai tớ lại xuống thăm cậu.” Đào Đào đứng dậy đắp
lại chăn cho Hạ Sơ, sau đó kéo Cảnh Thần ra phòng khách, dặn dò hồi lâu mới yên
tâm lên tầng.
Tiễn Đào Đào về rồi, lúc quay vào Cảnh Thần còn thẽ thọt nói: “Ngày mai em cứ
ngủ thoải mái nhé, anh đi đón bác gái, tiện thể ra ngoại ô mua cho em hai con
gà ta. Đào Đào nói em bị như vậy phải tẩm bổ nhiều vào, à, em nhớ uống nhiều
nước đường đỏ vào. Ngày mai anh sẽ đi mua cho em.”
Cảnh Thần không thèm quan tâm, vui vẻ hôn gió một cái, quan tâm tắt đèn cho Hạ
Sơ: “Chúc em yêu ngủ ngon.”
Trong bóng tối, Vân Hạ Sơ nhắm mắt lại, cầu nguyện sáng mai tỉnh dậy sẽ phát
hiện ra rằng, mình chỉ nằm mơ một giấc mơ hoang đường mà thôi.
Sáng ra tỉnh giấc, phát hiện thấy đã gần mười giờ. Không biết đồng hồ báo thức
đã bị tắt chuông từ lúc nào. Ngoài phòng khách có tiếng bác gái, hình như đang
an ủi Cảnh Thần. Hạ Sơ nằm trên giường, chán nản khi biết rằng đây thực sự
không phải là một giấc mơ hoang đường!
Nhìn thấy cô mặc váy ngắn tay đi ra, bác gái liền bước ngay đến trách: “Về
phòng thay bộ quần áo ngủ dài tay đi cháu. Con bé này, sao mà chẳng hiểu biết
gì cả? Sảy thai cũng phải kiêng cữ cả tháng, không được ra gió đâu. Cảnh Thần,
mau vào tìm đi.”
“Vâng, cháu vào tìm ngay đây!” Cảnh Thần tuân lệnh chạy ngay vào tủ quần áo của
Hạ Sơ.
Lúc đón lấy bộ quần áo ngủ conton mùa đông từ tay Cảnh Thần, Hạ Sơ hận lắm,
nghiến răng ken két. Thấy cô mặc vào rồi, bác gái liền vuốt lại quần áo cháu
gái đang mặc cho phẳng phiu, sau đó mới kéo tay cô ngồi xuống sofa, nhẹ nhàng
an ủi cô: “Hạ Sơ à, cháu nghe bác, đừng buồn. Các cháu còn trẻ, cố gắng giữ sức
khỏe, sau này còn nhiều cơ hội có con.”
Hạ Sơ nghe mà hổ thẹn.
Cảnh Thần ngồi bên vừa cầm giấy ăn lau mồ hôi cho Hạ Sơ, vừa cố tình hỏi: “Có
phải em nóng quá không?”
“Không sao, nóng một chút không sao, hai cháu nói chuyện đi, bác vào xem gà hầm
xong chưa.”
Bác gái quay đi, Hạ Sơ liền véo ngay một cái thật đau vào cánh tay trong của
Cảnh Thần.
Hạ Sơ khuỳnh khuỷu tay lên, huých ngay vào ngực Cảnh Thần một cái.
Cảnh Thần đau quá hít hà một hồi, nhưng lần này lại đưa tay lên bịt miệng rất
tự giác.
Hạ Sơ cười thầm, nhưng vẫn hậm hực lườm hắn một cái.
“Ê, em học võ từ bao giờ vậy?” Một lát sau, Cảnh Thần vừa xoa ngực vừa ranh
mãnh ghé sát vào hỏi.
“Có phải tôi ra tay quá nhẹ hay không ?” Hạ Sơ rít lên đe dọa.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Cảnh Thần liền dặn Hạ Sơ: “Ngồi dựa vào sofa, đắp chiếc chăn mỏng vào, chắc là
An Hinh đến đấy.”
Hạ Sơ hậm hực giơ nắm đấm về phía anh ta.
An Hinh xách túi lớn túi nhỏ đựng đồ tẩm bổ bước vào, nhìn thấy Hạ Sơ liền rưng
rưng nước mắt, sà tới: “Cậu nói đi, đang yên đang lành tại sao tự nhiên lại
ngã? Có phải gần đây công việc bận quá khiến cậu mệt hay không?”
Hạ Sơ mồ hôi ướt sũng người: “Đâu có, tại tớ không cẩn thận thôi.”
“Thôi cậu đừng lo chuyện của công ty nữa, cố gắng ở nhà nghỉ ngơi ít ngày,
phương án thiết kế mà tớ nói hôm qua thì thôi vậy, nghĩ mà thấy buồn quá,
haizz!” An Hinh thở dài kéo túi đồ mới mua đến: “Tớ mua cho cậu nhung hươu,
nhân sâm, long nhãn, đảng sâm, hoàng kỳ của hãng A Giao đấy, còn có cả đương
quy và hà thủ ô nữa. Haizz! Tớ cũng không biết phải tẩm bổ thế nào, có bác ở
đây là tớ yên tâm rồi. Cậu cố gắng giữ gìn nhé.”
“Để anh mang cho bác xem.” Cảnh Thần hào hứng xách túi đồ vào bếp tìm bác gái,
An Hinh tiếp tục than thở, Hạ Sơ như đang ngồi trên chông.
Buổi chiều Đào Đào cũng xin nghỉ xuống thăm cô, ba người xúm quanh Hạ Sơ bận
rộn hồi lâu.
An Hinh vào phòng ngủ chính lấy gối cho Hạ Sơ, đứng trước cửa phòng làm việc
xuýt xoa một hồi. Đào Đào tò mò bước vào, trên môi Cảnh Thần nở một nụ cười đắc
ý. Hạ Sơ thấy tò mò cũng ngó vào, lúc này cô mới phát hiện ra phòng làm việc
bên cạnh không biết đã được bố trí thành phòng dành cho bé từ bao giờ, rèm cửa
màu hồng in hình chú mèo Kitty, một chiếc cũi làm bằng gỗ anh đào, bên trên
được trải một tấm chăn nhỏ xinh màu hồng, chú gấu bông đang nằm trên ghế, trên
chiếc xe tập đi màu xanh có một chú chuột Mickey rất đáng yêu… Vân Hạ Sơ tròn
mắt không nói được gì hơn.
Cảnh Thần đứng bên cạnh, khoác vai Hạ Sơ, nói nhỏ: “Anh và Hạ Sơ đều thích con
gái, đáng lẽ…” Nói đến đây, hắn cố tình dừng lại, giọng buồn buồn, cúi đầu.
Bầu không khí trong phòng cũng sụt sùi, Đào Đào và An Hinh lại thở dài.
Hạ Sơ cố gắng giãy ra, nhưng cũng không thoát được khỏi tay Cảnh Thần, và thế
là cô liền quay đầu rít nhỏ: “Anh nhàn cư vi bất thiện hay là não bị úng thủy
hả? Nói cho anh biết, tôi sẽ không trả tiền cho anh đâu.”
Cảnh Thần ghé sát vào tai cô, nét mặt buồn rầu, giọng lại rất khoái chí: “Em
không phải trả tiền, trước đó anh có một khách hàng chuyên sản xuất đồ cho trẻ
em, đúng đợt có một khoản nợ chưa thanh toán được, thế nên đã dùng những thứ
này để gán nợ. Anh thấy như thế cũng rất tốt, không phải càng giống thật hơn đó
sao? Chắc chắn sẽ không có ai nghi ngờ chuyện em không có bầu. Em thấy anh chu
đáo không, chắc chắn em sẽ giới thiệu cho anh làm quen với mấy ông bà giàu có.”
“Ờ, anh cứ đợi đấy!” Hạ Sơ tức tối nói.
Tiễn An Hinh về đã là tám giờ tối, bác gái nhìn Hạ Sơ hậm hực ngồi thu lu trên
sofa, liền quan tâm hỏi: “Hạ Sơ, cháu đừng nghĩ lẩn thẩn nữa, chăm lo cho sức
khỏe vẫn là quan trọng nhất, bữa tối cháu cũng chẳng ăn được mấy, bây giờ cháu
có đói không? Có ăn gì không để bác nấu?”
Cảnh Thần cũng ân cần bước đến: “Em nói đi, em muốn ăn gì để anh đi mua cho
em.”
Hạ Sơ ngột ngạt đến mức không còn tinh thần nào để nói chuyện nữa, nhìn khuôn
mặt điển trai trước mắt mà hận đến tận xương tận tủy, chỉ muốn đập chết hắn,
nhưng nghĩ thế nào cô lại nở một nụ cười ranh mãnh: “Em cũng chẳng muốn ăn gì,
chỉ hơi thèm ăn, ờ, thèm ăn thịt chân giò hầm Thiên Phúc Hiệu, gan hầm Diêu Ký,
bánh bột đường mạch nha Địa An Môn, bánh bột nếp và bát hạt dẻ Long Phúc Tự, và
còn... một chốc một lát cũng chưa nghĩ ra ngay được, tạm thời thế đã. Anh đi
mua cho em nhé, Cảnh Thần.”
Cảnh Thần và bác gái đều sững lại.
“Cái con bé này, ăn nhiều thế làm gì? Mà sao tự nhiên lại thích ăn những cái
tạp nham vậy? Muộn thế này rồi, sao mà mua được!” Bác gái trách.
“Không, cháu thích ăn những cái đó, à, em còn muốn ăn thêm hai suất pho mát Tam
Nguyên Mai Viên nữa. Cảnh Thần, anh đi mau đi, muộn thì cửa hàng đóng cửa mất.”
Hạ Sơ nhẹ nhàng giục.
Bác gái nhìn Cảnh Thần bằng ánh mắt thương cảm.
“Thế, thế anh đi nhé!” Cảnh Thần biết mình đã thua keo này, đành ngoan ngoãn
đứng dậy.
“Không được lười đâu đấy, túi đựng của các cửa hàng đó đều in rất rõ logo đó.”
Hạ Sơ dặn với theo.
Nhưng Cảnh Thần vừa đi được năm phút, Hạ Sơ liền túm ngay lấy bác gái: “Bác,
bác nấu cho cháu bát mì gà trước đi, cháu đói quá.”
Bác gái liền thắc mắc: “Cháu bắt Cảnh Thần đi mua nhiều thứ như vậy, mua về ăn
kiểu gì.”
“Vừa nãy cháu thèm ăn, giờ lại không thèm lắm.”
Tội nghiệp Cảnh Thần, chạy nửa vòng Bắc Kinh, túi lớn túi nhỏ xách về, ân cần
đưa cho Hạ Sơ.
Hạ Sơ uể oải đón lấy, không quên kiểm tra các túi xem có phải là hàng xịn
không, cuối cùng đẩy món bánh bột đường mạch nha sang cho Cảnh Thần: “Đây là
món anh thích ăn nhất, cho anh đó.”
Trước ánh mắt theo dõi chăm chú của bác gái và Hạ Sơ, Cảnh Thần đành phải bấm
bụng ăn hai chiếc bánh bột đường mạch nha, ngọt khé cả cổ.
Hạ Sơ uể oải ăn mấy miếng pho mát, sau đó lại gạt đống đồ ăn sang một bên, phủi
tay nói: “Muộn quá rồi, để ngày mai ăn tiếp vậy, em đi ngủ đây.”
Cảnh Thần cảm thấy vị ngọt trong dạ dày trào ngược lên
cổ họng, vội lao ra nhà vệ sinh.