Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 20: Chuyện của nhóm trúc mã[5]



Lúc Hứa Hạo Nhiên trở về nhà thì sắc trời đã hôn ám . Vào nhà rồi lại thấy nhà chính vẫn thắp đèn , tò mò đi qua , liền thấy lão cha hắn vẻ mặt ngưng trọng ở trong nhà chính đi qua đi lại.

Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, lập tức tiến lên quan tâm hỏi “Cha, làm sao vậy?”

Hứa Chính Nhất dừng bước lại , nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên, tựa hồ đang lo lắng gì đó , sau một lúc lâu, mới hỏi “Hạo Tử, ngươi nói với cha đi , ngươi cảm thấy Sở Khả quận chúa có đáng sợ không ?”

Hứa Hạo Nhiên ngẩn ra, Sở Khả quận chúa?

Lập tức nghĩ đến , hôm nay Phương Tung huyện lệnh cũng cùng vương gia kia đến Ngọc Hoa tự, trong lòng liền minh bạch , nhíu mày nói “Cha, là Phương bá bá nói gì sao ? Cha, Sở Khả quận chúa kia một chút cũng không đáng sợ!”

Hứa Chính Nhất thấy Hứa Hạo Nhiên như thế , nhướng mày nói “Người ta chính là yêu vật nga.”

“Thì tính sao?!” Hứa Hạo Nhiên trừng mắt, lập tức có chút sinh khí , có chút thất vọng hỏi “Cha, ngươi không phải từng nói đó chỉ là mê tín sao ? Cha, ngươi sao lại ……”

Hứa Chính Nhất ha hả cười, vỗ vỗ bả vai Hứa Hạo Nhiên, cười hì hì nói “Hạo Tử, cha ngươi cũng không phải lão cổ hủ ! Chính là Phương Tung bá bá ngươi nói nghiêm trọng như vậy, làm cha , dù sao cũng phải hỏi một chút , phải không?” Lại thần bí hề hề đi qua , trêu ghẹo nói “Hạo Tử, ngươi sao khẩn trương như vậy , Sở Khả quận chúa kia , chớ không phải là đã coi trọng người ta chứ ?”

Hứa Hạo Nhiên nhất thời đỏ mặt, lập tức bối rối trừng mắt, buồn bực nói “Cha! Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Dứt lời, liền xoay người nói “Cha, ta mệt mỏi! Ta muốn trở về nghỉ ngơi !”

Nhìn Hứa Hạo Nhiên đỏ mặt xấu hổ rời đi, Hứa Chính Nhất cũng không buồn bực, chỉ là ở khi bóng dáng của Hứa Hạo Nhiên nhìn không thấy nữa , Hứa Chính Nhất mới thu hồi vui cười trên mặt, có chút đăm chiêu.

Hứa Hạo Nhiên vội vàng quay về phòng , đóng chặt cửa lại , nghĩ tới lời trêu ghẹo khi nãy của cha hắn , lại nhớ tới vừa mới ở Ngọc Hoa tự……

Tuy rằng sắc trời đã tối om , nhưng tiểu hài tử kia vẫn không tỉnh lại, tâm Hứa Hạo Nhiên luôn không yên, cũng không muốn xuống núi.

Mà khi đệ đệ Hứa Vị tiến vào đổi dược, lại châm cứu một phen sau, tiểu hài tử kia rốt cục tỉnh lại .

Thấy Hứa Vị tựa hồ có chút sợ hãi, mà quay đầu nhìn thấy mình sau , mắt tiểu hài tử sáng rực lên.

“Đại ca ca!”

“Thật tốt quá! Ngươi rốt cục tỉnh lại rồi !” Hứa Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cười cười sờ sờ đầu tiểu hài tử “Tiểu quỷ, ngươi nếu không tỉnh lại, ta lại phải tìm Tuệ Viễn đại sư lại đây .”

“Đại ca ca…… Nơi này là nơi nào nha?” Sở Khả hoang mang hỏi, lại lặng lẽ vươn tay sờ soạng một chút, cầm tay của Hứa Hạo Nhiên đặt ở bên giường.

Hứa Hạo Nhiên ngẩn ra, mà khi nhìn đến ánh mắt có chút sợ hãi của tiểu hài tử, liền cười rồi nắm lấy.

Tay của tiểu hài tử thực lạnh, vì thế càng cầm thêm chặt , hy vọng nhiệt độ của tay mình có thể truyền qua.

“Nơi này là Ngọc Hoa tự nga.” Hứa Vị cười tủm tỉm chen vào nói.

“Ân, ngươi đừng sợ, hắn là đệ đệ của ta , Hứa Vị.” Hứa Hạo Nhiên trấn an .

Sở Khả lúc này mới chậm rãi thở phào một hơi , ánh mắt lại tỏa sáng nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên “Đại ca ca, ngươi vẫn đều ở đây , đúng hay không?”

Hứa Hạo Nhiên cười cười gật đầu, tươi cười thực nhu hòa “Ân, vẫn đều ở, cho nên, ngươi đừng lo lắng.”

“Vậy , đại ca ca, tương lai, ngươi gả cho ta được không?” ánh mắt Sở Khả lượng lượng , rất là kiền tịch trong sáng.

Hứa Hạo Nhiên ngẩn ngơ, một bên Hứa Vị cũng kinh ngạc há to miệng.

……

“Bởi vì có đại ca ca ở, cho nên Sở Khả không sợ, cho nên, đại ca ca, ngươi bồi bên Sở Khả , được không?”

……

Cái này không phải vấn đề a .

Hứa Hạo Nhiên từ hồi tưởng lấy lại tinh thần , che mặt, có chút xấu hổ, tuy rằng đối phương chỉ là một tiểu cô nương bằng tuổi đệ đệ Hứa Vị của mình , nhưng là, đây là lần đầu tiên hắn được người ta ở ngay trước mặt…… Ngạch…… Dùng lời nói của Mặc Tam thì có lẽ là “Cầu hôn”???

Lại nghĩ tới một sự tình……

“Ngươi nếu muốn cùng Hứa Hạo Nhiên cầu hôn, tốt nhất nên cùng cha nương của Hứa Hạo Nhiên nói.”

Ở trong phòng im lặng lại có chút quỷ dị, thanh âm đạm mạc của Mặc Tam vang lên —

“Khi cầu hôn , phải nạp thải ( chắc là đi xem ngày tháng năm sinh gì đó ) trước. Phải chuẩn bị rất nhiều đồ vật này nọ, sau đó, mới là vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kì, thân nghênh……”

“Mặc Tam, ngươi câm miệng!” Hắn nhịn không được quay đầu gầm nhẹ ra tiếng, trên mặt càng đỏ. Một nửa là xấu hổ, một nửa là thẹn thùng.

“Ân, còn có, khi nạp thải phải chuẩn bị……” Mặc Tam tự cố mục đích bản thân , đạm mạc nói tiếp.

[ Nguyệt : Đến lúc anh lấy con nhà người ta thì chắc động phòng trước mới làm nạp thải , nhỉ =w= ]

“Tiểu Mặc, ngươi đừng thêm phiền !” Hứa Vị nhịn không được nói ra , trừng mắt nhìn Mặc Tam.

Mặc Tam phải ngậm miệng lại , đi hướng Hứa Vị, kéo kéo tay Hứa Vị, thấp giọng nói “Vị Vị, ta đói bụng.”

Ngươi đói bụng? Ai mới vừa ăn hết một chén cơm chiên trứng to đùng thế ?! Còn dám nói đói?! Hứa Hạo Nhiên căm tức !

Mà lúc này , Sở Khả cũng sợ hãi kéo tay hắn , đợi hắn quay lại đầu, chống lại ánh mắt hoang mang khó hiểu của Sở Khả “Đại ca ca, là như thế sao?”

“Không phải như vậy!!” Hắn nghiến răng nói , trong lòng rất buồn bực xấu hổ.

“……Vậy, đại ca ca, ngươi gả cho ta nhé ? Đại ca ca, ngươi là người đầu tiên không sợ ta …… Khả nhi thực thích đại ca ca……”

Hứa Hạo Nhiên nhất thời nói lắp “Này, này…… Không phải như thế…… Khụ khụ, kia, kia , đó , liền, cho dù không lấy chồng, đại ca ca…… Cũng sẽ chiếu cố Khả nhi ……”

“Thật vậy chăng?” Sở Khả cao hứng mở to hai mắt.

“Ân, thật sự……”

……

Hồi tưởng chấm dứt , Hứa Hạo Nhiên nằm ở trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nghĩ tới tiểu hài nhi kia khi cao hứng lộ ra tươi cười, dường như nửa bên kia mặt cũng không có dữ tợn đáng sợ như thường……

Sớm mai đi Ngọc Hoa tự đi.

Ân, thuận tiện đem điểm tâm mà nương làm mang đi……

Mặc Tam kia chính là đại da dày vương , đồ ăn Vị Vị làm đều cơ hồ bị hắn ăn sạch ! Tiểu hài nhi muốn ăn một chút cũng không có……

************

Hậu viện Phương Tung huyện nha.

Phương Tung nhìn Cảnh Vũ vương gia một ly tiếp theo một ly uống rượu, cuối cùng, còn cầm bầu rượu lên, liền hướng miệng dốc thẳng .

Phương Tung há miệng muốn nói , lại yên lặng ngậm lại .

Cho đến khi Phương Tung nhìn thấy Cảnh Vũ vương gia buông bầu rượu , mới thở dài nói “Vương gia, rượu nhập khổ tâm , sầu càng sầu a.”

“Phương Tung, hôm nay ngươi cũng không nhìn thấy rồi phải không ?” Cảnh Vũ vương gia tươi cười có chút thê lương “Ngươi đã thấy bộ dáng kia của Khả nhi sao ? Ha ha…… Cảnh Vũ ta cả đời này không dám nói đã làm được đại sự gì vì nước vì dân , nhưng chưa bao giờ làm việc thương thiên hại lí! Ông trời vì sao phải đối xử với ta như vậy?”

Phương Tung trầm mặc.

“Phương Tung, bổn vương cũng không sợ khi nói cùng ngươi , chỉ bởi vì Khả nhi , bổn vương cả đời này chỉ sợ cũng không thể tham gia vào chuyện triều đình !”

Phương Tung ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hướng Cảnh Vũ vương gia.

Nguyên lai…… Đúng là như thế sao?

Cho nên, Cảnh Vũ vương gia mới có thể điệu thấp như vậy?

Vốn nghĩ rằng…… Là Cảnh Vũ vương gia đối quyền thế không nhiệt tình , không thể tưởng được đúng là do nguyên nhân này!

Phương Tung trong lòng cân nhắc, có lẽ, này cũng là một cơ hội a.

**********

Lúc này trên Đại Ngọc sơn.

Sở Khả ở trong phòng, Hứa Vị dịch dịch cho chăn Sở Khả, ngẩng đầu liền thấy Sở Khả đang chuyên chú nhìn mình, cười hỏi “Làm sao vậy?”

“Ngươi không sợ ta?” Sở Khả nhẹ nhàng nói “Ngươi cùng đại ca ca giống nhau, các ngươi không sợ ta.”

Hứa Vị nhìn nửa bên mặt xấu xí của Sở Khả, nói thực “Không phải, ta vừa mới bắt đầu cũng hoảng sợ, nhưng sau, ta dần dần không sợ .”

“Vì cái gì?” Sở Khả chuyên chú nhìn, hỏi.

“Đại khái…… Là bởi vì ta là thầy thuốc đi.” Hứa Vị nghiêng đầu mỉm cười.

Sở Khả cái hiểu cái không gật gật đầu.

Hứa Vị lại dịch dịch chăn, liền đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Mặc Tam ngồi ở trên bậc thang bên ngoài phòng.

Hứa Vị đi qua , ngồi xổm xuống, thấp giọng nói “Tiểu Mặc, ngươi đi về trước đi.”

Mặc Tam quay đầu, thản nhiên lắc đầu “Không có việc gì, ta không mệt .”

Hứa Vị nhìn Mặc Tam, nghĩ nghĩ, liền nói “Tốt lắm. Ta đi sắc thuốc , ngươi trông quận chúa đi .”

Mặc Tam diện vô biểu tình ừ một tiếng, thấy Hứa Vị xoay người rời đi, liền đứng dậy đi hướng trong phòng.

Nhìn chằm chằm Sở Khả đang nhắm mắt lại, Mặc Tam hơi hơi kéo kéo khóe miệng, lạnh lùng nói ra “Ngươi muốn sống tiếp không ?”

Sở Khả mở to mắt, nhìn về phía Mặc Tam, ánh mắt kiền tịnh một mảnh mờ mịt “Vị ca ca này, ngươi nói cái gì?”

Mặc Tam đạm mạc nhìn chằm chằm Sở Khả “Ta đã thấy yêu vật, còn là yêu vật sống rất tốt , hiện giờ, đại khái cũng đã bốn mươi tuổi đi.”

Sở Khả sửng sốt, trong mắt xẹt qua một tia quang mang , nhưng lập tức biến mất.

Tuy rằng rất nhanh, nhưng Mặc Tam vẫn bắt được , trong lòng trào phúng cười, quả nhiên!

Liền tiếp tục đạm mạc nói ra “Ta với ngươi làm nhất bút giao dịch, ta cho ngươi sống sót, nhưng ngươi phải nghe lệnh của ta.”

Sở Khả không nói , chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Tam.

Mà Mặc Tam dứt lời, liền hướng ra ngoài đầu đi đến, chạy ra , thản nhiên để lại một câu “ Yêu vật kia từng nói một câu , ông trời cho hắn bất hạnh cũng cho hắn may mắn. Có được công phu sát nhân rất lợi hại, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương , tâm niệm vừa động, đối phương sẽ chết đi. Ngươi đã là yêu vật, nói vậy cũng có chỗ hơn người.”

Sắc mặt Sở Khả hơi đổi.

Mà Mặc Tam vừa dứt lời, liền tiếp tục ngồi ở trên bậc thang .

Lúc này, Hứa Vị bưng chén thuốc vội vàng đi tới.

Thấy Mặc Tam liền theo thói quen mỉm cười sáng lạn.

Ánh mắt Mặc Tam ấm áp.

Khi Hứa Vị đi qua Mặc Tam , từ trong tay áo lấy tới một bọc giấy nhỏ.

Mặc Tam tiếp được, ngửi ngửi , ân? Hình như là bánh nướng?

Mở ra vừa thấy, quả nhiên là bánh nướng. Khóe miệng Mặc Tam hơi hơi hiện lên tiếu ý .

Hứa Vị bưng chén thuốc trở vào , không lâu liền đi ra, ở bên người Mặc Tam ngồi xuống.

“Ăn đi.”

Mặc Tam cắn một ngụm, lập tức nhíu mày “Không phải ngươi làm ?”

Hứa Vị trừng mắt “Đừng chọn lựa ! Hiện tại ta cũng làm không được, mau ăn!”

Mặc Tam rất bất mãn , chậm rãi cắn.

Hứa Vị nhìn bộ dáng Mặc Tam không tình nguyện, không khỏi thấp giọng , nở nụ cười, trạc trạc hai má Mặc Tam, nhỏ giọng nói “Ngoan ngoãn , sớm mai ta làm bánh nướng nhân thịt thiệt lớn cho ngươi ăn.”

Mặc Tam lúc này mới ừ một tiếng, gật đầu, thuận thế kéo qua Hứa Vị để hắn tựa vào trên người mình , ngắn gọn nói “Đừng để cảm lạnh .”

Hứa Vị cọ cọ, thuận thế dựa vào càng gần , sờ sờ quần áo Mặc Tam, thanh âm có chút mơ mơ hồ hồ nói “Quần áo ngươi mặc hôm qua bị rách rồi, để ta sửa lại cho ngươi , mai nhớ phải thay nha…… Còn có, ngươi không phải có tiền sao? Sao không mua quần áo mới chứ ?”

Mặc Tam sửng sốt. Lập tức gợi lên khóe miệng , chậm rãi cười.

Không phải không thể mua, cũng vốn tính sẽ mua , nhưng hiện tại…… Không muốn mua.

Nâng tay sờ tóc Hứa Vị, Mặc Tam nói thầm trong lòng, nếu mua, sao có thể khiến ngươi sửa đồ cho ta nữa ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.