Lúc Si Nhan tỉnh dậy, trên người vẫn là chiếc áo khoác âu phục của Ôn Hành
Viễn, đầu gối lên đùi anh. Còn anh, tay vẫn đặt trên vai cô, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm nghiền dựa vào tấm vải lều.
Nhìn gương mặt còn ngủ say mà vẫn mỉm cười của anh, Si Nhan thoáng đỏ mặt, trong lòng dần dần cảm thấy bình an, thanh thản.
Khi Ôn Hành Viễn mở mắt, thấy Si Nhan mỉm cười nhìn mình thì không nhịn được bèn hôn lên trán cô, “Tỉnh rồi à?”
Si Nhan ngồi dậy, bò ra khỏi lều rồi duỗi người một cái. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, để mặc cho Ôn Hành Viễn ôm mình vào lòng.
Dựa vào lòng anh, Si Nhan thì thầm: “Có đôi khi hao tâm tổn trí để quên một người, nhưng không thể nào quên được, mà tại sao lại có người âm thầm
tiến vào được?”
Ôn Hành Viễn không đáp lời, chỉ cúi đầu, áp má vào mặt cô.
Si Nhan biết anh hiểu cô muốn nói gì, bỗng nổi tính trẻ con, “Hỏi thế mà anh không nói hả?”
Đôi mắt Ôn Hành Viễn đượm ý cười, anh xoay cô lại, nhìn cô dịu dàng, “Em nói gì cơ?”
“Em không biết.” Cô bĩu môi, cố nén ý cười bên môi lại.
“Để anh nói cho em biết...” Vừa nói xong, bên môi anh đã hiện rõ ý cười thâm sâu, sau đó thì trao cho cô một nụ hôn nồng nàn.
“Đi làm thôi, muộn rồi...” Si Nhan đẩy anh ra, lời còn chưa hết đã bị anh ngậm vào miệng.
Đang lúc bận tối mặt tối mũi thì điện thoại của Ôn Hành Viễn tới.
“Tiểu Nhan, bao lâu nữa mới tan ca?” Giọng nói của anh lộ vẻ mệt mỏi, như vừa mới tỉnh ngủ.
Nhìn đồng hồ đeo tay, Si Nhan nhíu đôi mày thanh tú lại, “Mới có ba giờ, vẫn còn sớm mà.”
“Anh đói...” Đã gần ba mươi tuổi mà còn làm nũng với cô như một đứa trẻ.
Tay Si Nhan run lên, suýt đánh rơi điện thoại, cô khẽ trách, “Đừng làm loạn nữa, em đang bận đây. Anh mở tủ lạnh ra xem có gì ăn không, nếu không
có thì gọi đồ ăn ngoài đi, trên giấy nhớ có số đấy, anh tìm xem.”
Gọi đồ ăn ngoài? Anh không thèm. Cảm thấy mình như đứa trẻ bị ruồng bỏ, Ôn
Hành Viễn trầm giọng, “Không cần. Tẹo nữa anh đón em tan ca, cùng nhau
ăn.”
Sáng nay lúc cùng Ôn Hành Viễn xuống núi, biết tối qua anh không được ngủ
nhiều nên Si Nhan ép anh phải về nhà, bảo anh nghỉ ngơi cho tốt, sau đó
mới đến công ty làm. Trước khi ra khỏi cửa, anh cứ dềnh dàng không nỡ để cô đi, hại cô đến muộn gần bốn mươi phút, nếu không thì đến giờ cũng
chẳng bận thế này. Cô chưa bao giờ biết, một Ôn Hành Viễn lừng lẫy trên
thương trường lại có một mặt trẻ con đến thế.
Cúp điện thoại, Si Nhan tiếp tục vùi đầu vào công việc, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào. Cuối cùng, lúc tan ca thì
cô cũng xong việc, đang dọn dẹp đồ đạc thì có người đột nhiên chạy đến.
“Thấy đại sảnh không còn ai, tưởng em về rồi.” Người kia cười ôn hòa, đưa cái túi trong tay cho cô.
“Cũng định về rồi. Đây là cái gì?” Si Nhan do dự, không đưa tay ra nhận, khó hiểu mà nhìn Văn Đào.
Văn Đào là anh trai của Văn Tĩnh, sản xuất trà ở Vân Nam, có một quán trà ở Cổ Trấn. Một lần, Văn Tĩnh đưa cô đến đó, nhưng lúc ấy Văn Đào đang ra
ngoài có việc, Si Nhan không được gặp ông anh trai mà Văn Tĩnh hay kể.
Sau đó, Văn Đào chủ động đến tìm cô, cảm ơn cô đã chiếu cố đến Văn Tĩnh, còn nói nếu không ngại thì cùng ăn một bữa cơm, coi như làm quen.
“Là đặc sản ở quê anh, Tiểu Tĩnh gửi đến. Nó còn dặn đi dặn lại là nhất
định phải đưa đến cho em.” Văn Đào giải thích qua loa, khiến người ta
không thể từ chối được.
Si Nhan cười cười, “Khách sáo quá, con bé đấy làm khó anh rồi.” Vừa nói
xong, cô đang định nhận lấy thì giọng nói của Ôn Hành Viễn truyền đến,
“Tiểu Nhan?”
“Anh đến rồi à?” Si Nhan nhìn Ôn Hành Viễn trong bộ quần áo thoải mái, cười dịu dàng.
Bước nhanh đến cạnh cô, đưa tay vuốt mái tóc hơi rối của cô, anh nghiêng đầu nhìn Văn Đào, ngữ khí thản nhiên, “Vị này là...”
“Văn Đào, chào anh.” Văn Đào thu lại ánh mắt nhìn Si Nhan, mặt không biến sắc, vươn tay về phía Ôn Hành Viễn.
“Văn Thao?” Ôn Hành Viễn nhắc lại tên Văn Đào, thấy anh ta gật đầu, lại nhìn thấy ánh mắt của Si Nhan thì mới thờ ơ vươn tay ra, “Tôi là Vũ Lược.”
* Chữ “đào” và chữ “thao” đọc giống nhau, anh Viễn cố tình đọc khác đi.
“Thao” có 1 nghĩa là “binh pháp”, “Vũ Lược” nghĩa là “kế sách trong quân sự”.
Lời vừa dứt, Văn Đào lập tức sửng sốt, Si Nhan thì lại bật cười. Cô lườm Ôn Hành Viễn một cái rồi thân mật khoác tay anh, lại nói với Văn Đào: “Bạn trai em thích nói đùa, anh đừng để ý.”
Văn Đào hoàn hồn, lơ đễnh cười, “Làm anh giật mình, còn tưởng là có tên trùng hợp đến thế.”
Ôn Hành Viễn hé miệng, độ cong bên môi càng lớn thêm. Đối với một câu “bạn trai em” của Si Nhan, anh dễ chịu vô cùng. Khẽ gật đầu với Văn Đào, ngữ khí của anh ôn hòa hơn, “Ôn Hành Viễn.”
Nghe thấy tên anh, Văn Đào cau mày, ngay tức khắc lôi tài liệu về Ôn Hành
Viễn trong đầu ra, “Thì ra là Ôn tổng của Hoa Đô, không ngờ lại được gặp ở đây.”
Si Nhan không mấy bất ngờ khi Văn Đào biết đến danh tiếng của Ôn Hành
Viễn, dù sao thì anh cũng khá “nổi tiếng” ở thành phố S mà. Kiểu này,
không muốn người ta biết bạn trai mình cũng khó, huống hồ anh lại vừa
lấy được công trình “Kim Bích Thiên Hạ” ở thành phố A, sẽ có càng nhiều
thương nhân biết đến hơn.
“Căn bản là trái đất tròn thôi.” Ôn Hành Viễn cười lãnh đạm, cầm túi trong tay Si Nhan, “Nếu anh Văn rảnh rỗi, cùng ăn cơm chứ?”
“Không được rồi, tôi còn có việc. Hôm nào rảnh đến quán trà của tôi chơi đi.”
Thấy Văn Đào vào thang máy, Ôn Hành Viễn nghiêng đầu nhìn Si Nhan rồi hỏi cô: “Con mọt sách kia là ai đấy?”
“Mọt sách nào?” Si Nhan giật mình, lại phản ứng được ngay liền véo tay anh một cái, “Người ta nho nhã đấy.”
Ôn Hành Viễn mở miệng nhưng không nói, ôm cô đi vào thang máy rồi mới hỏi
tiếp: “Vậy thì xin hỏi bạn gái đại nhân, con mọt sách nho nhã kia là
ai?”
Thấy anh nhíu mày, lại đè thấp giọng nói, Si Nhan bật cười khanh khách, “Sao em lại không biết anh xấu tính thế nhỉ?”
“Không cho đánh trống lảng.” Ôn Hành Viễn thu cánh tay lại, ôm chặt cô vào
lòng, “To gan ra phết, dám quen thằng đàn ông khác? Khai thật mau, nếu
có nửa câu dối trá, xem anh có cắn em không.”
“Chỉ có chó con mới cắn người.” Si Nhan không hề để bụng đến cơn tức giận
giả vờ của anh, ôm lấy thắt lưng anh và cười ngọt ngào. Chưa từng nghĩ
Ôn Hành Viễn lại thích uống dấm chua đến thế, nhìn dáng vẻ của anh mà
xem, thật sự là...rất đáng yêu.
Nghe thấy hai chữ “chó con”, Ôn Hành Viễn hơi cau mày, híp mắt lại, cả người tản ra vẻ nguy hiểm, “Dám nói anh là chó con, đúng là không phạt không
chừa được...” Vừa nói xong, anh đã cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng đang định cãi lại của cô.
Cho tới giờ, anh chưa từng khát khao hôn ai cả, ngoài cô ra, chỉ có cô. Yêu thật sự là một chuyện ngọt ngào, Ôn Hành Viễn nghĩ không có thuốc nào
chữa được cảm giác hạnh phúc khi yêu này.
Ngẩng đầu, anh thấy Si Nhan chu miệng không nói lời nào. Ôn Hành Viễn tự mình gọi món, sau đó mới cười tủm tỉm ngồi cạnh cô, “Đều tại cái miệng này
này, làm anh không thể không muốn được.” Thấy cô lườm mình, anh lại thơm lên má cô một cái, “Anh sai rồi, còn không được sao, từ nay không dám
nữa. Hả?”
“Hứ...” Cơn giận còn chưa tiêu tan, không thèm để ý đến anh nữa. Đúng là dê
già, cho anh một ánh mặt trời, anh sẽ tỏa sáng rực rỡ luôn, làm cô tức
chết đi được, quá bẽ mặt, hình tượng rạng ngời của cô bị tên nào đó phá
hủy rồi. Si Nhan ấm ức trong lòng nhưng lại không thể nào xả ra được.
“Tại anh không kiềm chế được mà, đừng giận nữa. Em cứ như thế này, anh làm
sao ăn cơm được. Anh đói nguyên một ngày rồi, chờ mãi đến tối để ăn cùng em đấy.” Ôn Hành Viễn tỏ vẻ tội nghiệp, khẽ ôm vai cô, “Anh thề là
không có lần sau.”
Si Nhan bĩu môi, hất bàn tay đang giơ thề của anh ra, “Tại anh đấy, ngày
mai em làm sao mà gặp người ta được, bị cười thối mũi rồi.”
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi trong thang máy, đồng nghiệp nhìn thấy Ôn Hành Viễn hôn cô, mặt Si Nhan lại đỏ lên.
“Sợ cái gì chứ, anh còn chưa trách cô ta phá hỏng việc tốt của bọn mình, cô ta còn dám cười em à?” Ôn Hành Viễn
tức giận, thấy Si Nhan nhướng mày thì lại cuống quýt bày ra nụ cười
quyến rũ, “Tiểu nhân biết sai rồi mà.”
“Sau này không cho anh hôn em ở bên ngoài, nếu không em xử lý anh đấy.” Mặc
dù hai người đã danh chính ngôn thuận trở thành người yêu, nhưng chuyện
thân mật giữa ban ngày ban mặt trước bàn dân thiên hạ, Si Nhan vẫn cảm
thấy không hay ho cho lắm.
Ôn Hành Viễn thấy vẻ mặt ủ dột của cô thì cười giảo hoạt, định đứng dậy kéo cô đi, “Bây giờ chúng ta về nhà.”
Chọn đúng sơ hở của cô, muốn chết phải không? Si Nhan lườm anh, chỉ hận nỗi hai mắt không thể bắn ra vài con dao.
Kết quả thì có thể đoán được, cánh tay tráng kiện của Ôn Hành Viễn lĩnh
nguyên một phát cấu dã man của Si đại tiểu thư, ra tay quá ác, khiến đôi mày rậm của anh nhíu chặt lại.
Thấy tay phục vụ đang đến gần, Ôn Hành Viễn cắn răng chịu đau, nghiêng người thổi vào tai cô, “Bây giờ cũng không được? Anh chỉ sợ bị người khác
nhìn miễn phí thôi.”
Cả mặt đỏ bừng lên, Si Nhan vừa tức vừa buồn cười. Người này, thật sự là đạt đến đỉnh cao của không biết xấu hổ rồi.
Nghĩ đến cảnh thang máy vừa mở ra, đồng nghiệp trợn tròn mắt nhìn cô và Ôn
Hành Viễn, Si Nhan chỉ hận không có cái khe nứt nào để chui vào. Vô thức lùi ra sau Ôn Hành Viễn, cô thẹn thùng chào hỏi, “Không về sao?”
Vẻ sửng sốt biến mất nhanh chóng, Tiểu Đinh hắng giọng một cái, nhìn Ôn
Hành Viễn rồi nói với Si Nhan: “Để quên tài liệu nên quay lại lấy.” Mờ
ám nháy mắt với cô, Tiểu Đinh hỏi: “Si Nhan, bạn trai cậu à?”
Si Nhan đỏ mặt gật đầu, lại thấy ánh mắt đen láy của Tiểu Đinh vẫn không
ngừng di chuyển trên người Ôn Hành Viễn. Mà đối với tình huống bị người
ta xem miễn phí cảnh hôn nhau này, Ôn Hành Viễn lại làm như không có gì, ôm eo cô, trên gương mặt anh tuấn là nụ cười tươi như hoa nở.
Ôn Hành Viễn cắt bít-tết thành miếng nhỏ rồi chuyển đĩa cho Si Nhan, “Ăn nhiều vào, gầy quá.”
“Giảm béo.” Cô xiên một miếng thịt rồi đưa vào miệng, cố ý trêu tức anh.
“Chưa thấy khỉ giảm béo bao giờ.” Ôn Hành Viễn không hề tức giận, lấy khăn tay ra, nhướn người qua bàn lau khóe miệng cho cô.
“Ôn Hành Viễn.” Rốt cuộc thì Si đại tiểu thư cũng nổi giận, giơ dĩa về phía anh, gầm lên.
“Cầm dĩa chỉ vào bạn trai là không tốt, mau bỏ xuống đi, đừng để người ngoài nhìn thấy hành động không thục nữ như thế.” Vừa kéo tay cô xuống, anh
vừa đưa một miếng thịt đến bên miệng cô, “Nào, há miệng ra.”
Chẳng ngờ anh lại làm thế, Si Nhan trừng mắt nhìn anh rồi nhai miếng bít-tết. Mặt mình cũng dày lắm mà, sao gặp anh là không thể phát huy được, tức
chết mất. Si Nhan nhai ngấu nghiến miếng thịt, oán thầm trong lòng.
“Thế mới ngoan, đúng như một đứa trẻ, dù sao thì cũng phải ăn ngoan thế này
chứ.” Ngồi vào chỗ cạnh cô, Ôn Hành Viễn mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, hớn
hở.
Si Nhan vùi đầu vào ăn, rốt cuộc cũng không đấu được với hành vi “vô lại”
của anh. So về độ mặt dày, cô còn kém xa, sáng suốt nhất là “giả vờ câm
điếc”.
Đến nửa bữa, Ôn Hành Viễn bắt đầu dở chứng mà hỏi về Văn Đào. Si Nhan trợn
mắt, nhưng không thể không báo cáo một lượt, thấy anh cúi đầu ăn, cô
duỗi chân đá vào đôi chân dài của anh.
“Ơi?” Ôn Hành Viễn ngẩng đầu, nhìn cô một cách khó hiểu, “Sao thế?”
“Sao không nói gì?” Cô với Văn Đào cũng không tính là người xa lạ mà là bạn
bè bình thường, sao anh phải xụ mặt ra thế? Như thể cô là tội nhân vậy.
“Nói gì? Một ngày không được ăn, đói chết rồi đây.” Ôn Hành Viễn giả vờ hồ đồ, tiếp tục ăn.
Mãi mà không thấy đại tiểu thư lên tiếng, lại cảm thấy có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, Ôn Hành Viễn đành ngẩng đầu, nở nụ cười với cô, để lộ
ra hàm răng trắng đều, “Anh hiểu tình hình rồi, thấy không có nguy cơ
cao nên không cần nói nữa.”
Nghe vậy, Si Nhan dở khóc dở cười. Người này đúng là mặt dày, không có cách
nào với anh nữa. Lườm anh một cái, cô lại đá thêm một phát vào bắp chân
anh.
Nói chuyện với anh chả dễ chút nào, đá một phát cho xong.