Vì vợ yêu của Ôn Hành Dao gần đến ngày sinh, anh ta gạt bỏ mọi công việc ở công ty để làm ông chồng tốt. Còn tên độc thân Ôn Hành Viễn bị bắt sang làm cu li, tạm thời tiếp quản mọi việc của công ty. Trừ lúc xuống máy
bay, Ôn Hành Dao có ra đón anh, sau đó thì chẳng thấy lộ diện. Ôn Hành
Viễn nhớ Si Nhan, muốn về nước sớm một chút nên làm việc không quản ngày đêm. Nếu không phải Si Nhan thường xuyên nhắn tin nhắc anh nghỉ ngơi,
anh thật sự sẽ miệt mài như thể mình là siêu nhân.
Hai rưỡi sáng, anh vừa tắm xong, đang định đi nghỉ thì tin nhắn của Si Nhan đến.
“Anh đã ngủ chưa?”
Nhìn tin nhắn, cảm thấy ngữ điệu của cô có vẻ dè dặt, Ôn Hành Viễn nhíu mày, gọi điện lại.
“Mới ngả lưng, sao thế bảo bối?” Ôn Hành Viễn dựa vào đầu giường, lấy tấm ảnh của hai người trong ví ra.
“Nói anh nhưng có bao giờ chịu nghe, muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ, muốn
cơ thể suy nhược hả?” Si Nhan rụt người trong chăn, dáng vẻ vẫn còn ngái ngủ, cô đã hoàn toàn quên tin nhắn mình vừa gửi là làm phiền người ta
nghỉ ngơi.
“Sáng mai ngủ nhiều thêm một chút, anh sẽ chú ý, không sao đâu.” Nghe ra vẻ mệt mỏi trong giọng cô, anh hỏi: “Mới tỉnh ngủ à?”
“Vâng, đột nhiên rảnh rỗi lại thành ra không quen, vừa mới ngủ trưa dậy.” Si Nhan nói nhỏ vào di động, “Mơ thấy anh bị ốm...”
Ôn Hành Viễn giật mình, lại cười, “Anh đã bảo là khỏe rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều.”
“Thật không?” Hỏi với vẻ nghi ngờ, nghe thấy Ôn Hành Viễn cam đoan rằng không sứt mẻ gì, vẫn khỏe mạnh đến nỗi có thể xuống dưới chạy vài vòng, Si
Nhan mới ôm chăn ngồi dậy, giọng hờn dỗi có chút ấm ức, “Chẳng phải đã
nói là đi một tháng à, cũng hơn bốn mươi ngày rồi mà vẫn chưa về, anh
lừa em.”
Trước khi đi, Ôn Hành Viễn đã đồng ý với cô là sẽ về gần Tết Nguyên Đán, kết
quả là bỏ lại cô ở đây, Si đại tiểu thư đang dỗi đây.
“Tình hình bên này có chút rắc rối, nếu không cũng không bị về muộn rồi.
Nhiều nhất là mười ngày nữa anh sẽ quay lại. Nhé?” Ôn Hành Viễn cũng
không nỡ để cô ăn Tết một mình, nhưng chuyện mua cổ phiếu của Hoa Đô đã
điều tra ra đầu đuôi, anh không thể về được.
“Công việc của em cũng hòm hòm rồi. Hay là em về thành phố A đợi anh? Nhớ bố
em quá.” Bay nhảy ở ngoài đã lâu, mỗi lần thấy cô đơn, Si Nhan lại nghĩ, tốt hơn là nên về đó trước chứ không ở đây đợi anh nữa, đỡ cho anh phải từ Mỹ về trấn Đại Nghiên rồi lại phải đến thành phố A. Anh có sức nhưng cũng không thể vất vả như vậy được, cô sẽ đau lòng chết mất.
“Thế cũng tốt. Em về trước đi, mấy ngày sau anh sẽ về thẳng thành phố A.” Ôn Hành Viễn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Có nhiều hành lý không? Mấy thứ
linh tinh thì đừng mang đi, dù sao cũng không phải là không quay lại.”
“Em cũng chẳng thèm mang đi đâu.” Si Nhan chu miệng, cũng có chút buồn bã
khi anh không đi cùng, “Đợi về thì em sẽ đi mua, tính tiền sang cho anh
em, lâu lắm rồi không bóc lột anh ấy, giờ phải cố gắng chút.”
“Ghê gớm...” Ôn Hành Viễn cười, “Cần cái gì thì đợi anh về sẽ đi mua với em.”
“Thế thì trước lúc anh về, em là bang chủ cái bang à?” Vì cuộc điện thoại từ hai hôm trước với Tạ Viễn Đằng, lại thêm giấc mơ kỳ lạ khiến tâm trạng
Si Nhan không được tốt cho lắm, hơi quấy nhiễu anh, kéo dài giọng, “Ôn,
Hành, Viễn...”
“Anh đây...” Ôn Hành Viễn thấp giọng đáp lời, hôn cô qua điện thoại, “Tẹo
nữa rời giường thì xuống dưới ăn cái gì đi, tối không có việc gì làm thì sang quán bar chơi. Có điều, đừng có chúi đầu vào công việc, nghỉ ngơi
sớm đi, bảo Tử Lương đưa về hoặc là tự lái xe. Nghe không?”
“Không nghe, không nghe.” Si Nhan bướng bỉnh như một đứa trẻ, bắt đầu trêu anh.
“Ngoan nào.” Ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, Ôn Hành Viễn dỗ cô, “Em ngoan ngoãn vâng lời đi, về sẽ có quà cho em.”
“Em muốn chuột túi.” Si Nhan thốt lên, khiến Ôn Hành Viễn khẽ cười, “Nhìn em cũng giống chuột túi lắm...”
“Chuột túi.” Si Nhan chun mũi, khăng khăng đòi.
“Được, sẽ có chuột túi.” Ôn Hành Viễn đành phải nhượng bộ, đôi mắt ánh lên ý cười ôn hòa.
Từ khi bắt đầu yêu nhau, Si Nhan hay cãi lại anh, nhưng thật ra ít khi làm nũng với anh như vậy. Đôi mắt ánh lên ý cười như có như không, trong
lòng cũng thấy ngọt như uống mật.
Si Nhan thu dọn hành lý xong xuôi, lại dành ra một ngày quét tước từ trong ra ngoài căn nhà, đúng như lời Trương Tử Lương nói, “Không một hạt
bụi.”
Khẽ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Đỗ Linh, anh đứng ngoài cửa nhìn Si Nhan,
khoa trương nói: “Nhan Nhan, bọn anh chẳng có chỗ đặt chân, em chắc chắn là muốn mời bọn anh đến ăn cơm?”
Đỗ Linh khẽ đẩy anh ra, nhìn Si Nhan đang gườm gườm thì cười hi hi, “Hành
Viễn cũng quá đáng thật, sao lại không cho người đến dọn chứ? Lại để “bà chủ Ôn” tự mình động tay?” Cô cố ý nhấn mạnh ba chữ “bà chủ Ôn”, đắc ý
nhìn Si Nhan bật thẳng người dậy.
“Đúng là phu xướng phụ tùy, xem ra không nên mời hai người đến, em nên ăn một mình thì hơn.” Si Nhan không chịu yếu thế, khoanh hai tay lại, nghiêng
đầu quan sát hai người trước mặt.
“Bọn anh chỉ sợ em cho ăn “đồ có độc”, cố ý đến giám sát ấy mà.” Trương Tử
Lương nhíu mày, nghênh ngang vào nhà, còn ướm lời đầy thâm thúy, “Thật
không thể ngờ được đây là nhà của anh em mình, sắp bốn năm rồi, vậy mà
đặt chân đến không quá bốn lần.”
Si Nhan vớ lấy tấm đệm trên ghế phi thẳng về phía anh. Trương Tử Lương
nhanh tay đỡ được, vẻ mặt tươi rói, “Xem anh này, nói nhầm, là nhà của
bọn em.”
“Đến đây ăn cơm đi, và mau ngậm miệng lại cho em.” Thấy Trương Tử Lương cười mờ ám, Si Nhan hơi bối rối. Xác lập quan hệ yêu đương với Ôn Hành Viễn, lần nào về anh cũng nghỉ tại căn nhà này, người khác không hiểu lầm mới là lạ. Tuy nói xã hội bây giờ không còn hiếm chuyện ở chung, nhưng hai
người họ vẫn vô cùng trong sáng, nghĩ đến điều này, cô lại đỏ mặt.
Si Nhan phải rời đi, vì để cảm ơn mấy năm săn sóc của Trương Tử Lương, cô
từ chối lời mời cơm của anh mà khăng khăng mời anh đến nhà dùng bữa.
Đương nhiên, Si đại tiểu thư đến nấu cháo còn luống cuống thì tất lẽ là
không có tài nội trợ. Hơn nữa, ngay cả bạn trai như Ôn Hành Viễn còn
không có phúc được thưởng thức “món độc hại” của cô thì sao Trương Tử
Lương và Đỗ Linh có thể chứ. Bữa cơm này nên đối phó thế nào đây? Thông
minh như Si Nhan, đương nhiên là có diệu kế. Nhìn một bàn toàn cao lương mỹ vị, chắc chắn là do cô đặt từ khách sạn nổi danh nhất Đại Nghiên
rồi. Nhưng sao lại ăn ở nhà chứ? Đối với câu hỏi của Trương Tử Lương, Si Nhan thành thật nói: “Thế thì chẳng có thành ý tẹo nào.”
Sau này, Trương Tử Lương và Ôn Hành Viễn có gặp nhau, nhớ lại bữa cơm hôm
nay, Ôn Hành Viễn vừa cau mày vừa vuốt tóc cô, khẩu khí vừa bất đắc dĩ
vừa có vẻ nuông chiều, “Em ấy à...”
Trương Tử Lương bị lời biện hộ quỷ quái của cô làm cho á khẩu, không thể làm
gì khác ngoài cắm đầu ăn. Mùi vị đồ ăn không tệ, anh quyết định sau khi
ăn xong sẽ dạy bảo cô.
Một đêm trước khi cô rời trấn Đại Nghiên, là hai người bạn thân thiết của
Si Nhan ở nơi đây, Trương Tử Lương và Đỗ Linh thật sự buồn. Cô như em
gái họ, ba năm qua, họ dõi theo những áp lực của cô, những khổ đau của
cô, cũng nhìn thấy cô hồi sinh bởi sự dịu dàng của Ôn Hành Viễn. Đến
cuối buổi, Trương Tử Lương uống khá nhiều, mặc dù vẫn coi như tỉnh táo
nhưng đầu lưỡi hơi nhịu, “Nhan Nhan, anh Trương không khách sáo với em,
có chuyện này anh muốn nói với em từ lâu rồi.”
“Nói đi, em nghe đây.” Si Nhan đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn anh.
“Chúng ta quen nhau dù chỉ có bốn năm, nhưng từ mười năm trước anh đã nghe
thấy tên em từ miệng Hành Viễn.” Đưa tay ngăn lời sắp ra khỏi miệng của
Đỗ Linh, Trương Tử Lương chậm rãi nói: “Anh Trương biết em cũng chẳng
được thoải mái gì, còn trẻ mà đã phải đối mặt với chuyện như thế. Hàn
Nặc ấy mà, ngay cả Hành Viễn cũng cực kỳ kỵ nhắc đến cái tên đấy. Không
cần biết trước đây em yêu cậu ta thế nào, khi em bắt đầu đồng ý yêu Hành Viễn, không nên suy nghĩ nhiều đến chuyện kia nữa.”
“Không phải ai cũng có tấm lòng được như Hành Viễn mà có thể tự mình lái xe
đưa em đi gặp bạn trai cũ đâu.” Trương Tử Lương nhìn Si Nhan, nói rành
mạch từng chữ, “Một người đàn ông nếu không thật sự yêu sâu đậm một
người phụ nữ thì không thể quan tâm đến em như vậy được. Em hiểu không?”
Si Nhan khẽ gật đầu, đôi mắt hơi cay, giọng nói nghẹn ngào, “Em hiểu. Sẽ không có lần sau đâu.”
“Có gan để đến lần sau, anh không cần biết em có phải con gái hay không,
đều đánh đòn hết.” Trương Tử Lương cầm chén rượu lên, lời nói có vẻ
không dè chừng nhưng thật ra lại rất chân thành, “Nhan Nhan, tuổi trẻ
của đàn ông cũng không lấy lại được, cậu ta không dám nhắc đến mười năm
kia, chỉ sợ gây áp lực cho em, nhưng trong lòng em có biết cậu ta khổ
đến mức nào không?” Híp mắt nhìn Si Nhan, anh nói tiếp: “Đừng nhìn thần
thái cậu ta ngày nào cũng rạng rỡ, cậu ta cũng mệt mỏi. Trông coi cả một công ty lớn như vậy, lại phải lo lắng cho em, em có biết mấy năm nay
cậu ta phải xoay sở thế nào không? Mới đợt trước, một ngày có hai ba cú
điện thoại tới hỏi em có đi làm không, hỏi em có đến quán bar không, hỏi em đã ăn cơm chưa, trừ việc ngủ không thể thấy được, chuyện gì cậu ta
cũng hỏi anh.” Loạng choạng đứng dậy, anh để Si Nhan và Đỗ Linh đỡ mình
vào phòng Ôn Hành Viễn, miệng vẫn không chịu nghỉ, “Kể ra em vẫn còn có
lương tâm, nước úng trong đầu cũng chảy ra nên mới quyết định về thành
phố A. Nếu mà vẫn cứ luẩn quẩn, chân của thằng anh em anh chắc sẽ bị em
vờn cho què cũng nên.”
Đối với chuyện của cô và Ôn Hành Viễn, Trương Tử Lương vẫn không tham gia,
trừ lúc nghe tin Ôn Hành Viễn đính hôn thì có nói với cô, Trương Tử
Lương cực kỳ phong độ, không bao giờ trách cô, cũng không nổi giận với
cô. Đây là lần đầu tiên anh mắng khéo cô, Si Nhan cũng khó tránh khỏi
cảm thấy chút không thoải mái. Cô có thể hiểu, thân là bạn tốt, anh nhìn bạn rơi vào hoàn cảnh khốn đốn nhưng không giúp được gì, chỉ có thể sốt ruột quan sát.
Si Nhan nhìn Đỗ Linh chăm sóc cho Trương Tử Lương đã khá say, khẽ nói câu
cảm ơn. Cô cảm ơn ba năm anh chăm sóc cô như một người anh trai, cảm ơn
lời nhắc nhở thẳng thắn mà vô cùng đáng quý của anh về những nỗ lực của
Ôn Hành Viễn.
Khi cô tha hương đến trấn Đại Nghiên, cô hoang mang trong ngày tháng khổ
đau, còn tưởng rằng không thể gượng dậy nổi. Nhưng, có anh trai Si Hạ,
có người yêu thương Ôn Hành Viễn, có bạn là Trương Tử Lương và Đỗ Linh,
thậm chí là cả cô bạn cách ngàn dặm Quý Nhược Ngưng, họ vẫn luôn bên cô, cùng cô đứng dậy. Si Nhan nghĩ, Tạ Viễn Đằng nói đúng, cô rất may mắn.
Có lẽ nói chính xác ra, là may mắn trong bất hạnh.
Đêm nay, Si Nhan khóc trước mặt Đỗ Linh. Cũng vì không nỡ để cô đi, mắt Đỗ
Linh đỏ lên mấy chặp. Hai cô gái trước khoảnh khắc chia tay, đều thấy
buồn bã.
Kéo tay Đỗ Linh, cô thận trọng nói, “Hai chúng ta đều có phúc, Ôn Hành Viễn hay Trương Tử Lương cũng đều là người đàn ông khó gặp được, chúng ta
phải tóm thật chặt, không buông tay được.”
Đỗ Linh mỉm cười, gật đầu, “Tử Lương thì không chạy được rồi, chị cũng là
chương cuối luôn. Nhưng còn em, đừng có hơi tí là lại đùa giỡn với Hành
Viễn, anh ấy là người tốt tính nhất mà chị từng gặp đấy.”
“Có hai người bọn chị giám sát, em đâu dám bắt nạt anh ấy, anh ấy không
trêu em đã là phúc của em rồi.” Si Nhan lau mắt, nhìn Đỗ Linh cùng cười.
Dù rất thích một Cổ Trấn phong cảnh mộng mơ, dù có những người rất đáng để lưu luyến, Si Nhan vẫn phải đi rồi. Trái tim tung bay bốn năm, cuối
cùng cũng vì một người mà chịu dừng lại, không quản mệt mỏi, chỉ muốn
nâng niu, muốn yêu thương.
Đứng ở đại sảnh sân bay vẫy tay tạm biệt, nước mắt cô lặng lẽ rơi, rồi cô lại gượng mỉm cười.
Trong khoảnh khắc máy bay cất cánh, Si Nhan chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ thì thào, “Mẹ, con về nhà rồi đây...”