Từ thành phố S trở về, Si Nhan chuyển đến căn hộ của Ôn Hành Viễn. Quan
niệm bảo thủ khiến cô có chút bài xích, nhưng Ôn Hành Viễn cực kỳ kiên
quyết, thậm chí còn cố tình gây chiến tranh lạnh với cô. Nghĩ lại, hai
người cũng sắp kết hôn, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Ôn Hành Viễn lên kế hoạch kết hôn với Si Nhan. Ôn Phỉ Văn cũng tự gọi điện thoại cho Si Hạo, hẹn đến Tết Nguyên Tiêu sẽ gặp mặt thông gia ở khách
sạn Bạch Lộ.
Lúc Ôn Hành Viễn và Si Nhan đến, Ôn Hành Dao không tới vì đã về Mỹ, tất cả
mọi người đều đã có mặt. Phụ huynh của hai bên đang ngồi nói chuyện
phiếm, vừa thấy Si Nhan vào, bà Ôn đã mỉm cười vẫy tay gọi cô.
Lễ phép chào hỏi bố mẹ, Si Nhan ngồi cạnh bà, còn Ôn Hành Viễn ngồi cạnh cô.
Tầm mắt Si Hạ lơ đễnh dừng lại trên mặt Si Nhan. Si Nhan nhìn anh, chần chừ rồi chào một tiếng, “Anh.”
“Lão Si này, nếu ông không có ý kiến gì thì định thế này đi, đám cưới làm
vào tháng Sáu được chứ?” Ôn Phỉ Văn mỉm cười nhìn Si Hạo, vào thẳng chủ
đề.
Liếc nhìn Si Hạ rồi lại nhìn Si Nhan, Si Hạo khẽ cười, “Tiểu Nhan bướng bỉnh không hiểu chuyện, sau này còn phải nhờ ông bà thông gia tha thứ cho nó nhiều.”
Bà Ôn gật đầu, lại nhìn Ôn Phỉ Văn rồi cười, “Đều là người một nhà cả, cái gì mà tha thứ chứ, con bé Tiểu Nhan này rất hợp duyên với tôi, tôi còn
mong nó chóng chóng về nhà tôi ấy chứ.” Vừa nói bà vừa cầm tay Si Nhan,
dịu dàng tiếp lời: “Tiểu Nhan à, sau này cứ coi cô là mẹ con, nếu Hành
Viễn dám bắt nạt con, cô làm chỗ dựa cho con.”
“Cô...” Nhắc đến mẹ, hai mắt Si Nhan lại đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào.
Ôn Hành Viễn cầm lấy bàn tay phải của cô, nắm trọn bàn tay lạnh giá trong
tay mình, ánh mắt đầy yêu thương, “Cứ quyết định thế đi ạ, đợi con giải
quyết xong mấy công việc sẽ bàn bạc chi tiết sau ạ.” Ánh mắt dịu dàng
dừng lại trên khuôn mặt Si Nhan, “Có được không, Tiểu Nhan?”
Si Nhan cố kìm nước mắt lại, đỏ mặt gật đầu. Ôn Hành Viễn mỉm cười, càng nắm tay cô chặt hơn.
Người nhà hai bên đều không có ý kiến gì, bữa cơm diễn ra rất suôn sẻ cho đến những phút cuối cùng. Phụ huynh hai bên đều lên xe về, Ôn Hành Viễn đưa Si Nhan đi.
“Đi đâu đây?” Nhìn con đường không phải hướng về nhà, Si Nhan tò mò hỏi.
“Đợi một lúc nữa em sẽ biết.” Ôn Hành Viễn nháy mắt mấy cái, giọng nói rất khẽ.
Nhìn vẻ mặt của anh, Si Nhan mím môi cười. Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, cũng
là Lễ Tình Nhân, hơn nữa lại là Lễ Tình Nhân đầu tiên họ ở bên nhau.
Trước lúc ra khỏi nhà, cô thấy hộp sô-cô-la anh giấu dưới gối, còn tưởng anh bận rộn nên quên, hóa ra là vẫn nhớ.
Một tiếng sau, xe dừng lại, Ôn Hành Viễn ôm cô đi tới bờ sông.
Đưa tay vén tóc ra sau tai cô, rướn người hôn lên trán cô, Ôn Hành Viễn nhẹ giọng nói: “Từ ngày em gật đầu đồng ý cho đến bây giờ, là những ngày
hạnh phúc nhất trong suốt ba mươi năm cuộc đời anh. Có lúc anh không thể tin được đây là sự thật, cho đến khi thức dậy, thấy em ngủ say trong
lòng anh, điềm tĩnh, bình thản, anh mới kiên định được.”
Nương theo ánh đèn đường, Si Nhan ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh. Đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng lạ kỳ, sau đó, cô nghe thấy anh nói: “Tiểu Nhan,
anh sẽ cố gắng hết sức, để cho em vui vẻ, cho em hạnh phúc, chăm sóc em
cả đời. Em đồng ý lấy anh không?” Vừa nói xong, anh đã lấy ra chiếc nhẫn bạch kim từ túi áo trong, chậm rãi quỳ xuống trước mặt cô.
Bốn bề tĩnh lặng, Si Nhan đứng ngẩn người như tượng. Trong lòng hỗn độn, cô không biết là chua xót hay ngọt ngào cảm động nữa, ngay lúc này, Si
Nhan chợt hiểu ra, cô đã cùng anh bước đi cả cuộc đời rồi.
Anh đã nói, lời này nên để đàn ông nói. Vì vậy, khi hai người đã định xong
hôn lễ, anh mới trịnh trọng cầu hôn cô. Không có hoa tươi, không có nhẫn kim cương, chỉ có một lời hứa “thiên hoang địa lão”, cùng một trái tim
mười năm, trái tim dịu dàng, chân thành.
Đôi mắt rưng rưng nhìn anh chằm chằm, trong đầu như hiện lên những thước
phim quay chậm, từ khi mới quen nhau, lúc làm bạn, khi có chút cảm tình. Ôn Hành Viễn, người cũng dịu dàng như tên, mười năm như một luôn cẩn
thận che chở cô, chờ đợi cô, chưa từng rời xa, và không bao giờ bỏ rơi
cô.
Quả thật ông trời đã thiên vị cô, cô mất đi người thân, mất đi mối tình đầu khắc sâu vào tâm khảm, nhưng lại như có một sinh mệnh mới khi anh vẫn
chờ đợi, mà cuộc sống ấy lại quá đỗi ngọt ngào. Thì ra, cô vẫn có thể có được hạnh phúc, thì ra, anh mới là mối duyên đã định cho cô từ kiếp
trước.
Tâm tư hoảng hốt, lại như nghe thấy có người nói: “Lấy anh ấy đi.”, lúc
định thần lại, đôi mắt mê man nhìn gương mặt anh, qua hai mắt đẫm lệ, cô thấy hình ảnh mình khẽ gật đầu trong mắt anh.
Sau đó, khóe môi anh cong lên, anh nhìn cô trìu mến, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, rồi đứng dậy hôn cô.
Dung mạo mê người, đôi mắt long lanh, bàn tay ấm áp, Ôn Hành Viễn chính là
vị cứu tinh Thượng Đế ban xuống cho cô, là ông hoàng trong sinh mệnh cô. Anh hoàn hảo không tỳ vết, lại dành hết tình yêu cho cô. Tất cả viên
mãn như trong mộng, còn họ, chính là ảo ảnh duy nhất trong mộng cảnh ấy.
Từ nay về sau, anh sẽ nắm tay cô, bất kể chân trời, bất kể góc biển, đều không rời xa...
Cuộc đời cho đến đây, Si Nhan không còn mong gì hơn.
Xung quanh ồn ào hẳn, hình như có một ngọn đèn vụt sáng rồi lại phụt tắt,
lại hình như càng giống tiếng vỗ tay hơn. Lúc này Si Nhan mới ngỡ ngàng, không biết người đi đường đã vây quanh họ từ lúc nào. Không biết vẻ mặt của mình lúc đó như thế nào, cô chỉ biết rằng đã được Ôn Hành Viễn ôm
vào lòng, bàn tay vẫn nắm bên hông, đầy sức mạnh mà cũng thật ấm áp. Anh chính là chỗ dựa duy nhất trong cuộc đời cô.
Anh ôm cô quay mặt về con sông, khom người đốt pháo hoa.
Thời gian như chỉ trong một giây người ta giật mình, sau một tiếng vang nhỏ, cả bầu trời đen thẫm lập tức sáng choang, một chùm sáng rực rỡ tỏa ra
giữa không trung, trong phút chốc đã nhuộm đỏ cả chân trời. Ngẩng đầu
nhìn, những chùm pháo hoa rực sáng đến chói mắt, những vụn lửa nhỏ vừa
rớt xuống thì chùm pháo tiếp theo đã lại được bắn lên, hết chùm này đến
chùm khác, tạo nên một bức tranh ánh sáng rực rỡ.
Cánh tay gầy quàng lên cổ anh, cô nhẹ nhàng kiễng chân, hôn lên môi anh trong tiếng hoan hô náo nhiệt...
Có người nói, tình yêu là một chùm pháo hoa ngẫu nhiên, có người may mắn
thấy được, lại có người, cả đời không có duyên chiêm ngưỡng.
Lễ Tình Nhân năm nay, Si Nhan và Ôn Hành Viễn hôn nhau dưới ánh sáng pháo
hoa, trong tiếng chúc phúc của mọi người, cùng lập lời ước hẹn trăm năm. Họ nắm chặt tay nhau, kiên định cho rằng: Gặp được nhau, đã là duyên
phận, yêu nhau, duyên được nối thêm, ở bên nhau, sẽ là duyên đầy.
Cùng ngày đó, Đường Nghị Phàm đưa Nhược Ngưng đến nơi chân mây cuối trời. Họ ngồi bên bờ biển, bên tai là tiếng sóng vỗ bờ cát trắng, ngẩng đầu nhìn về phía xa, trên bầu trời đêm đầy những ánh sao sáng như ngọc.
“Nghị Phàm, ngày này hàng năm, chúng ta đến đây ngắm biển được không?” Nhược
Ngưng nắm tay anh, trong sóng mắt hiện rõ vẻ yêu thương và chờ mong, đến nỗi hai mắt Đường Nghị Phàm cũng như bị ươn ướt lây.
Anh biết Nhược Ngưng vẫn tiếc Lễ Tình Nhân năm ngoái không được đến biển,
thế nên năm nay đã đặt trước vé máy bay, nhưng lại không nói với cô một
câu nào, chính là vì muốn cô bất ngờ. Quả nhiên, cô vô cùng thích món
quà Lễ Tình Nhân này.
“Nhược Ngưng.” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, anh khẽ gọi tên cô, ôm cô vào lòng, trao cho cô nụ hôn nóng bỏng.
Một dòng tê dại chạy từ tim Nhược Ngưng đến khắp lục phủ ngũ tạng. Cơ thể
cô càng lúc càng nóng hơn, cô mềm nhũn dựa vào lòng anh, có chút mê
muội. Thân thể họ như dính lấy nhau, có lẽ trái tim cũng chưa từng gần
nhau như lúc này, ngọn lửa tình nóng rẫy như muốn trào ra khỏi đôi mắt.
Anh ôm cô thật chặt, như thể muốn hút cạn nhiệt độ trên người cô, cũng
là lấy đi sức mạnh khiến mình thấy yên bình.
Quyến luyến hôn môi cô, cổ cô, Đường Nghị Phàm đã không khống chế được mình,
nhưng, chút lý trí còn lại nhắc anh rằng họ còn đang ở bờ biển. Anh thở
hổn hển đẩy cô ra một chút, đôi mắt đầy sóng tình nhìn vào cặp mắt mê
ly, cố gắng hít sâu vài hơi, rồi anh lại ôm cô vào lòng, khàn giọng nói: “Nhược Ngưng, anh yêu em.”
Nhược Ngưng cũng tỉnh táo lại, đưa tay ôm anh, gương mặt ửng đỏ, “Em cũng yêu anh, Nghị Phàm.”
Có một loại tình cảm đến rất đột ngột, kéo hai người từ lúc chỉ quen biết
thành yêu thương nhau, sau đó êm trôi mà nắm tay nhau sống hết cuộc đời. Họ cho rằng, đoạn hồi ức này không cần oanh oanh liệt liệt, nhưng vẫn
có thể đến vĩnh hằng, mà người bên cạnh chính là người có thể cho mình
hạnh phúc.
Khi đó, bất luận là Ôn Hành Viễn và Si Nhan, hay Đường Nghị Phàm và Quý
Nhược Ngưng, đều mang đầy cảm xúc trong lòng, cẩn thận nhìn ngắm nhau.
Trong tình yêu, họ đã và sẽ khoan dung, nhẫn nại, tha thứ cho nhau, và
yêu nhau theo cách ngọt ngào.
Họ cầu mong, tình yêu của đối phương, chỉ dành cho mình.
Giữa họ, khoảng cách để sánh cùng trời đất, chỉ gần trong một bước ngắn nữa thôi.