Chú rể tuấn tú, cô dâu thùy mị. Ngày hôm nay, Ôn Hành Viễn và Si Nhan là cặp đôi nổi bật nhất ở Cục dân chính.
Cuối cùng thì cô cũng trở thành vợ anh, cuối cùng thì anh cũng cưới được cô rồi.
Đi qua những ngày ngây dại, những ngày chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng, họ cũng được tay trong tay!
Lúc ký tên, cả hai người đều rơm rớm nước mắt. Ngón tay hơi run rẩy, Si
Nhan dứt khoát viết tên mình xuống. Anh cầm tay cô, rướn người hôn lên
má cô, nhẹ nhàng như nhung, sau đó anh dịu dàng nói: “Em yêu, từ giờ
phút này, em không còn một mình nữa rồi, chúng mình là người một nhà
rồi. Bất luận trải qua việc gì, anh cũng sẽ ở bên em, em phải dũng cảm
lên, chúng ta nhất định có thể chiến thắng bệnh tật.”
Nắm lấy bàn tay dày rộng, Si Nhan gật đầu, nước mắt lăn dài. Cô dựa vào
lòng anh, “Em sẽ không buông tay, em sẽ không bỏ rơi anh!”
Ôn Hành Viễn quay mặt đi, ôm cô càng chặt hơn.
Nhược Ngưng cũng khóc, Đường Nghị Phàm ôm lấy bả vai cô, hốc mắt ươn ướt.
Tạ Viễn Đằng xoay người vùi đầu vào lòng Si Hạ, giọt nước mắt nóng hổi thấm vào ngực anh.
Ngay lúc này, họ cũng thấy rất mơ hồ, họ không hiểu, tại sao hai người yêu
nhau muốn bên nhau cả đời lại khó đến vậy. Thiên trường địa cửu là gì,
sánh cùng trời đất là gì? Chỉ xoay người đi là đã tan thành mây khói,
nhất là sinh mệnh con người, không ai níu giữ mãi được.
Con người, sao lại yếu đuối như vậy!
...
Bước ra khỏi Cục dân chính, cả nhóm đến thẳng studio. Bộ váy cưới mà Ôn Hành Viễn đặt cho Si Nhan đã được chuyển từ Pháp về, đó là bộ váy thuần một
màu trắng tinh khiết được may thủ công, là bộ váy cô dâu anh chuẩn bị
cho người anh yêu nhất.
“Đi thay đi, mình sẽ chụp ảnh với áo cưới.” Ôn Hành Viễn buông tay cô ra, cười dịu dàng.
Trong phòng thay đồ, Si Nhan ôm bộ váy trắng trước ngực, cúi đầu khóc nức nở.
Hôn lễ là ngày cô trông mong từ lâu. Từng nghĩ rằng người đưa cô bước trên
thảm hồng là Hàn Nặc, năm tháng qua đi, tình yêu giữa họ đứt đoạn, người ở cạnh cô bây giờ là Ôn Hành Viễn. Cô yêu anh, nhưng, ngày được gả cho
anh, trong lòng cô lại trào lên nỗi chua xót khôn cùng.
“Hành Viễn, nếu có thể, em muốn bên anh cả đời!” Cô vùi mặt vào váy cưới,
giọt nước mắt nóng bỏng đọng trên hạt ngọc được đính kèm váy, một giọt
rồi lại thêm một giọt nữa.
Nhược Ngưng ngẩng đầu, mở to mắt, cố nén lệ lại, run rẩy nắm tay cô và nghẹn
ngào nói: “Nhan Nhan, chúng ta đều phải kiên cường, không thể gục ngã dễ dàng như thế được, rồi sẽ qua thôi, rồi sẽ chỉ là quá khứ thôi.”
Si Nhan ngẩng đầu, không biết là nước mắt làm mờ tầm nhìn hay do thị lực
giảm, cô không thấy rõ khuôn mặt Nhược Ngưng, chỉ nắm chặt tay cô ấy một lúc, không nói câu nào.
“Si Nhan, nghĩ xem, người đàn ông ngoài kia yêu cậu biết bao, bất luận thế
nào cũng không được bỏ cuộc.” Tạ Viễn Đằng chua xót, cố kìm nén để không khóc, kiên định an ủi cô.
Nhược Ngưng đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng lại không nén được nước mắt
của mình, “Nhan Nhan, dù kết quả thế nào đi nữa, có anh ấy ở bên cạnh
một ngày thôi cũng đáng để tươi cười đối mặt rồi, dù cuối cùng...cuối
cùng, chúng ta không thắng được vận mệnh, nếu thế thì cậu vẫn phải nhớ
kỹ, có một người đàn ông tên là Ôn Hành Viễn yêu cậu, sống cả đời cũng
chỉ yêu cậu. Như vậy thì không còn gì tiếc nuối nữa.”
Nghe vậy, Tạ Viễn Đằng bật khóc, nước mắt đôi dòng chảy qua cằm xuống mu bàn tay, cô cũng không nói được câu nào.
Si Nhan ôm Nhược Ngưng, khóc dấm dứt, một lúc sau mới nghẹn ngào: “Nhược
Ngưng, nếu còn yêu thì đừng ép bản thân phải hận anh ấy nữa. Mình biết,
anh ấy đau, cậu còn đau hơn. Có thể khỏe mạnh bên nhau đã không dễ dàng
rồi, đừng đợi đến lúc yếu rồi mới hối hận, lúc đấy muộn lắm.”
Nhược Ngưng cũng ôm cô, khóc thất thanh. Đường Nghị Phàm, người đàn ông khiến cô chỉ nghĩ đến thôi đã nhói đau. Họ yêu nhau, rõ ràng là anh yêu cô,
nhưng sao lại làm tổn thương cô? Tại sao họ lại đến bước này? Khi cô đưa đơn ly hôn đã có chữ ký, anh không do dự mà đưa tay xé tan tành. Ngày
nào anh cũng đến căn hộ đưa thuốc bổ cho cô. Thậm chí, hai hôm trước cô
đến tháng, anh đun cho cô một bát canh gừng đường đỏ, cô vừa khóc vừa
hất bát canh vào người anh, anh không tránh mà lẳng lặng ôm cô, không
ngừng nói xin lỗi. Vì tiện đường nên An Tử Vi đón cô tan ca, vừa lúc cô
thấy xe của anh đang tiến đến, cô không do dự liền vào xe của anh ta.
Lúc xuống xe, cô mới phát hiện ra khuôn mặt mình đẫm nước mặt, còn người đàn ông kia đang ngồi xổm trước cửa nhà, trông bất lực như một đứa trẻ.
Trước khi ra nước ngoài, Trương Nghiên đến tìm cô, cô ta nói: “Quý Nhược
Ngưng, tôi chịu thua, tôi tìm trăm phương ngàn kế để anh ấy trở lại bên
mình, nhưng vẫn không thể nào có được trái tim anh ấy. Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ không yêu ai, tôi chỉ muốn ở cạnh anh ấy, vậy mà cũng không
được.” Trương Nghiên khóc, cô ta ôm mặt, nói thì thào: “Tại sao anh ấy
lại không yêu tôi, tại sao...”
Đêm đó, cô thức trắng. Trong căn phòng tối om, cô cuộn mình trên ghế salon, lòng rối bời.
Hà tất phải thế! Cô kiên trì vì cái gì, cô muốn anh phải thế nào?
Thỏa hiệp đi thôi! Tha thứ đi thôi! Trong khoảng thời gian này, mấy câu đó
cứ ong ong trong đầu cô. Đến giờ, cô mới biết, đó không phải là lời tự
an ủi mình, không phải là lời khuyên của bạn thân, mà là tiếng gọi của
tình yêu.
Thì ra, mỗi tế bào trong cơ thể cô đều đang kêu gào, thì ra, cô yêu anh đến nhường ấy!
Nhìn hai người phụ nữ ôm nhau khóc, tâm tình Tạ Viễn Đằng cũng xuống dốc. Cô lảo đảo đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài. Si Hạ thấy hai mắt cô đỏ hoe
thì liền ôm cô. Cô ôm cổ anh, vừa khóc vừa nói: “Si Hạ, đừng rời bỏ em.”
“Không rời bỏ!” Si Hạ siết cánh tay lại, ôm ghì cô trong lòng, ngữ khí vô cùng kiên định.
Đường Nghị Phàm thở dài, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ châm thuốc lá.
Ôn Hành Viễn lẳng lặng ngồi yên một chỗ, ánh mắt phóng ra ngoài cửa sổ.
Dường như những chuyện đang diễn ra không liên quan gì đến anh, anh vẫn
trầm mặc, không nói gì.
Thế giới này có nhiều nỗi khổ, khiến người ta mệt mỏi, khiến người ta đau
đớn. Có khi một người đang ở cạnh mình, chỉ qua một giây ngắn ngủi, mọi
chuyện đã đổi thay. Ngọt ngào và hạnh phúc đến, có thể sẽ biến mất trong phút chốc, trong vòng vây của tịch mịch cô liêu, người ta lại khao khát không khí náo nhiệt, dường như ở xó xỉnh nào cũng chôn giấu một bí mật
mà chúng ta không hiểu được. Sống cả đời cũng không biết ý nghĩa cuộc
sống, cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì, tới khi tĩnh tâm suy ngẫm
thì trong lòng chỉ còn lại nỗi bi thương sâu thẳm.
Tất cả, thật ra đã muộn!
Ánh đèn sáng chói được bật lên. Si Nhan ôm cổ Ôn Hành Viễn, cười e lệ,
khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ quyến rũ, tươi tắn. Ôn Hành Viễn ôm eo
cô, hai mắt khép hờ, hôn lên môi cô. Nhiếp ảnh gia nhanh tay chụp lại
khoảnh khắc hạnh phúc này.
Trên đường về nhà, Si Nhan tựa đầu vào vai Ôn Hành Viễn. Anh ôm vai cô,
nghiêng đầu hôn lên tóc cô rồi nhẹ giọng nói: “Mình kết hôn rồi!”
Cô khẽ cười, ôm cánh tay anh làm nũng: “Ôn Hành Viễn, anh nợ em một lễ cưới đấy nhé, chờ em khỏi bệnh, phải làm bù.”
“Được, sẽ bù.” Anh xót xa, cũng cảm nhận được nỗi khổ tâm của cô.
Trở lại căn hộ, Ôn Hành Viễn nói chuyện điện thoại với Ôn Hành Dao. Anh hỏi thăm tình hình chuẩn bị bên Mỹ. Sau khi kết thúc, anh thấy Si Nhan đang đeo tạp dề bận rộn trong bếp. Anh cố gắng đứng dậy, chậm chạp bước đến
gần cô rồi ôm eo cô, tì cằm lên vai cô, “Gớm nhỉ, biết nấu cơm cơ á?”
Bàn tay nhỏ đặt lên trên mu bàn tay anh, cô nghiêng đầu chớp mắt với anh mấy cái, “Quà cưới.”
Anh cười, xoay người cô lại rồi trao cho cô nụ hôn nồng nàn. Thu chặt tay lại, ôm cô vào lòng, anh khẽ nói: “Bà xã...”
Khóe môi Si Nhan hiện lên nụ cười chua xót nhưng cũng ấm áp, cô ôm thắt lưng anh, cũng dịu dàng đáp lại một tiếng, “Ông xã!”
Ôn Hành Viễn ôm ghì lấy cô, hốc mắt cay xè. Anh thầm cầu xin trong lòng: Tiểu Nhan, đừng rời bỏ anh, vĩnh viễn đừng rời bỏ anh!
Nụ hôn dây dưa hồi lâu, không hề có chút mùi vị dục vọng, chỉ có trìu mến, triền miên. Một lúc sau, Si Nhan dựa trước ngực anh, nũng nịu oán thán, “Anh ôm chặt quá làm em không thở nổi rồi đây này.”
Kéo cô ra, anh yên lặng ngắm nhìn cô dưới ánh đèn vàng vọt, còn cô cũng nhìn anh, hai người cùng nhoẻn miệng cười.
Lúc Ôn Hành Viễn bị cô gọi ra khỏi phòng, anh nhất thời không thích ứng
được với thứ ánh sáng mờ mờ. Trên bàn có mấy ngọn nến, khi cô xoay người lại, ánh nến hắt lên mặt cô, ánh mắt chuyên chú không thay đổi, sáng
như ánh trăng soi dưới mặt nước.
“Anh lợn, sinh nhật vui vẻ! Anh lợn, sinh nhật vui vẻ!” Si Nhan bưng một bát mỳ, vừa hát bài sinh nhật vừa đi đến trước mặt anh, rồi cúi người hôn
lên má anh một cái, “Sinh nhật vui vẻ, Hành Viễn!”
Ôn Hành Viễn mím môi, cảm xúc hỗn độn, không nói thành lời. Đây là lần đầu tiên Si Nhan làm sinh nhật cho anh, thậm chí là lần đầu tiên nhớ sinh
nhật anh. Mấy năm trước, anh cũng được đón sinh nhật cùng cô, chỉ có
điều, khi ấy, cô không biết là ngày gì, hai người chỉ như hai người bạn
cùng nhau ăn cơm mà thôi.
“Tiểu Nhan!” Lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, đến khi cô xếp đồ ăn cho anh, anh mới chợt gọi.
Si Nhan cười, đứng phía sau ôm cổ anh, cọ cọ chóp mũi lên má anh, nũng nịu nói: “Vợ anh học lâu lắm rồi, thất bại N cộng một lần, vất vả lắm mới
làm được một bàn này, anh nhất định phải nể mặt vợ anh, không thể phá
hỏng nhiệt huyết của vợ anh được.”
Nghiêng đầu hôn lên má cô, anh cười dịu dàng. Anh lại chợt nhớ đến lúc mình nằm viện, cô đã nhờ dì giúp việc dạy nấu canh, hai tay xây xước đủ kiểu,
khiến anh vô cùng xót ruột. Kéo tay cô lại kiểm tra, quả nhiên tay trái
có một miếng băng dán, anh nhíu mày, khẽ trách: “Đã thế còn đòi trổ
tài.”
“Bị nhẹ mà, không chảy giọt máu nào luôn, tại vì muốn anh xót ruột thôi mà.” Si Nhan cười hì hì, vẻ mặt lơ đễnh. Cho tới nay, cứ khi nào hai người ở
cạnh nhau thì đều là Ôn Hành Viễn xuống bếp, từ khi anh bị thương, cô về nhà học nấu ăn theo sách, thỉnh thoảng sang nhà chính học dì giúp việc. Hơn hai tháng trời, đầu tư bao nhiêu tài liệu, rốt cuộc cô cũng có thể
hoàn thành một bàn đồ ăn Tây, vào đúng ngày đăng ký kết hôn, đúng sinh
nhật anh.
“Thế nào? Ăn được không anh?” Si Nhan nhìn Ôn Hành Viễn chằm chằm, có chút căng thẳng.
Ôn Hành Viễn nhai rồi lại nhai, còn không nhướng mắt lên, vẻ mặt rất hưởng thụ, “Không tệ!”
“Thật không?” Dường như Si Nhan không tin, không phải cô không biết anh kén ăn, nếu không cũng chẳng tự học nấu ăn làm gì.
Si Nhan xắt một miếng thịt bò, bỏ vào miệng, “Để xem nào...” Nhai hai cái, cô cau mày nhổ ra, “Anh còn dám nói không tệ? Không sợ bị ngộ độc à?”
Cô ảo não đặt dao dĩa xuống, vẻ mặt chán chường, khẽ tì cằm trên mép
bát. Rõ ràng đã thử mấy lần rồi, tuy rằng không thể so với anh được,
nhưng hôm nay thì quá kinh khủng. Thịt đã dai, lại còn vẫn nguyên mùi
hôi thịt bò, quá thất bại!
Ôn Hành Viễn nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, cười ôn hòa rồi ôm cô, “Em làm mà,
cho vào miệng đã thấy ngon!” Ngữ khí rất chân thành, không có chút khoác lác.
Si Nhan ôm thắt lưng anh, vô cùng áy náy, “Em chỉ muốn nấu cho anh một bữa cơm ra hồn, thế mà cũng không làm được.”
Anh hôn lên tóc cô, giọng nói giàu từ tính vang lên bên tai cô, “Từ từ sẽ
được, sau này anh sẽ dạy cho em. Em cũng biết là ông xã em tinh thông đủ thứ mà, không thu học phí của em, giảng dạy tận tình, đủ thành ý rồi
chứ hả?”
Cô cười gật đầu, nhìn khuôn mặt điển trai của anh mà cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cả bàn mỹ thực mà Si Nhan chuẩn bị cho sinh nhật của Ôn Hành Viễn chỉ có
đúng bát mỳ là ăn được. Về phần mùi vị thế nào, có lẽ chỉ Ôn Hành Viễn
mới biết. Anh cúi đầu, chậm rãi ăn hết sạch, không thừa một sợi.
Đến phút cuối, Si Nhan lấy ra món quà đã chuẩn bị từ trước, một chiếc đồng
hồ kiểu nam nhưng cùng một cặp với chiếc cô đang đeo trên tay. Dựa vào
lòng anh, cô thì thào, “Hành Viễn, hãy nhớ từng phút từng giây mình ở
cạnh nhau...”