“Anh là ai?” Si Nhan nhìn gương mặt điển trai trước mắt, quay mặt đi một cách vô thức, tránh khỏi sự động chạm của anh.
Bàn tay dừng lại giữa không trung, ánh mắt Ôn Hành Viễn hiện lên vẻ ngỡ ngàng.
“Tiểu Nhan?” Si Hạ có phản ứng đầu tiên, cầm lấy tay cô, “Làm mẹ rồi, sao em còn bướng thế hả, làm Hành Viễn sợ đấy.”
Bàn tay Si Nhan khẽ run, sau đó cô rút tay ra, khó hiểu hỏi: “Mẹ? Hành Viễn? Anh, anh là ai?”
“Tiểu Nhan?” Si Hạ bàng hoàng gọi lại một tiếng, trong lòng dấy lên dự cảm rất xấu.
Tại sao có thể như vậy? Chuyện gì đang xảy ra đây?
“Tiểu Nhan, nhìn anh đi, anh là Hành Viễn đây, Ôn Hành Viễn đây! Nói với anh
là em đang đùa đi!” Vẻ mặt bình tĩnh hơi thay đổi, đôi môi mím hờ thể
hiện vẻ bực tức, không để ý đến sự giãy giụa của cô, anh ra lệnh: “Nói
là em nhận ra anh. Nói đi!”
Anh đợi mười sáu tiếng ngoài phòng phẫu thuật, lúc cô được đưa ra, anh đứng như trời trồng giữa hành lang, không dám đến gần cô.
“Ca mổ rất thành công.” Nhìn một đám người ngoài phòng phẫu thuật, bác sĩ
cười như vừa trút được gánh nặng, giọng nói kiên định vọng vào tai Ôn
Hành Viễn. Cơ thể anh mềm nhũn, hai tay ôm đầu, chậm rãi ngồi xuống.
Thành công! Cô bình an vô sự rồi. Cuối cùng, anh cũng không hề mất cô.
Trái tim thít chặt được thả lỏng, Ôn Hành Viễn bật khóc.
Đường Nghị Phàm ngẩng đầu, ôm Quý Nhược Ngưng đang bịt miệng khóc vào lòng.
Si Hạ mỉm cười, nhưng khóe mắt lóng lánh lệ, Tạ Viễn Đằng cầm tay anh,
nước mắt lã chã như mưa. Diệp Du Nhiên nhào vào lòng Ôn Hành Dao, cũng
khóc nức nở. Ba vị phụ huynh nhà họ Si và họ Ôn cũng đều rưng rưng,
nghẹn ngào khó tả. Ở bên kia đại dương, Hàn Nặc nhận được điện thoại,
cũng mỉm cười, một lúc sau thì hai mắt ươn ướt.
Họ có mặt đông đủ, túc trực ngoài phòng mổ đợi cô.
Qua cuộc chiến kinh hãi suốt mười tháng ròng, qua mười sáu tiếng dài đằng
đẵng, rốt cuộc thì ca mổ cũng đã thành công. Điều họ muốn làm bây giờ
chính là tĩnh tâm chờ cô bình phục, chờ cô mở mắt nhìn từng người yêu
thương cô. Nhưng, khi cô tỉnh lại, cô đã quên tất cả, kể cả Ôn Hành Viễn mà cô yêu nhất.
Như có tiếng sấm giữa trời quang, tim Ôn Hành Viễn vụn nát trăm mảnh. Si Hạ chau mày, muốn đưa tay đỡ nhưng anh đứng bật dậy, lảo đảo lao ra khỏi
phòng bệnh.
Tại sao có thể như vậy? Sao có thể?
Dãy hành lang vắng vẻ tĩnh mịch như trái tim anh, nỗi đau kéo dài cho đến
khi chỉ còn khoảng chết lặng lạnh lẽo, ngoài chuyện đó ra, anh không
biết gì hết, không biết gì hết.
“Biến chứng sau phẫu thuật không thể nào dự đoán trước được. Thị lực của cô
ấy hồi phục rồi, trên đầu cũng không có phản ứng gì xấu, còn đau đầu có
lẽ là do cô ấy đang cố nhớ lại điều gì đó trong tiềm thức.”
“Có cách nào cho con bé hồi phục trí nhớ không? Chúng tôi có thể làm gì?”
Si Hạ trầm giọng hỏi, giọng nói không giấu nổi vẻ lo âu. Kết quả như
vậy, có thể coi là may mắn không?
“Hiện tượng mất trí rất khác với bệnh, y học bây giờ vẫn chưa có biện pháp
chắc chắn chữa khỏi.” Bác sĩ thở dài một tiếng, chậm rãi nói bằng tiếng
Anh: “Cách cũ, đưa cô ấy đến những nơi quen thuộc, gặp những người quen
thuộc, làm những chuyện có ấn tượng sâu sắc với cô ấy, như vậy có thể sẽ gợi lại trí nhớ cho cô ấy.” Nhìn Ôn Hành Viễn vẫn trầm mặc, bác sĩ nói: “Anh Ôn, anh là người thân nhất của bệnh nhân, nhất định không được bỏ
cuộc.”
Ôn Hành Viễn định thần, ngẩng đầu nhìn bác sĩ, cười gượng gạo, “Nhưng bây
giờ cô ấy rất sợ tôi.” Ngoài Quý Nhược Ngưng, Tạ Viễn Đằng và bà Ôn, cô
sợ tất cả người khác giới.
“Cô ấy sợ anh không có nghĩa là cô ấy ghét anh, có lẽ chỉ do anh quá nóng
lòng nên dọa cô ấy thôi.” Bác sĩ vỗ vai anh, “Trường hợp của vợ anh là
thành công một cách đáng ngạc nhiên. Gần như không ai có thể trì hoãn
đến mười tháng mà ca mổ vẫn thành công như thế đâu. Cô ấy tỉnh lại được
đã là kỳ tích của y học rồi. Anh có biết cái gì đã giúp cô ấy chống đỡ
trong suốt mười sáu tiếng không? Tôi nghĩ, là tình yêu của anh!” Trước
khi vào phòng mổ, bác sĩ vô cùng cảm động với cảnh tượng đôi vợ chồng
trẻ vẫn nắm chặt tay nhau. Cô đã tin tưởng rằng sẽ thành công, đã tự
động viên mình như thế.
Tình yêu có thể đem lại kỳ tích trong sinh mệnh. Cuối cùng, cô không thể hoài nghi được nữa.
Như có một giọt máu rỉ qua lồng ngực, đưa tay phải đè lên vị trí con tim, Ôn Hành Viễn hít sâu mấy hơi.
“Choang...” Một tiếng vỡ giòn tan vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Ôn Hành
Viễn đứng dậy, đẩy cửa phòng vào. Lúc đèn bật sáng, Si Nhan đang loay
hoay xuống giường, trên mặt đất là những mảnh vụn của chiếc cốc thủy
tinh.
“Muốn uống nước à?” Cố kìm nén ý muốn đến gần cô, anh nhẹ giọng hỏi. Thấy cô
rụt rè gật đầu, anh rót cho cô một cốc nước nóng, lấy thêm một cái cốc
nữa, đổ đi đổ lại giữa hai cốc cho nước nguội bớt, uống thử một ngụm rồi mới đưa cho cô, “Uống đi, vừa rồi.”
“Cám ơn!” Cô khẽ nói cảm ơn, đưa tay đón lấy. Nhưng, anh lại nắm chặt không
chịu buông cái cốc, đôi mày nhíu lại, cô muốn rụt tay nhưng đã bị anh
tóm lấy.
“Choang...” Cái cốc trong tay anh rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, lại như đang găm vào tim anh.
Hiểu nỗi sợ hãi của cô, lại nhớ đến lời bác sĩ nói, Ôn Hành Viễn không muốn
khiến cô sợ nên từ từ buông tay, một lúc sau, giọng nói khàn khàn của
anh vang lên: “Tiểu Nhan, em có điều gì thì cứ nói với anh, anh sẽ giúp
em, nhưng đừng nói cám ơn, em là vợ anh, chăm sóc em là trách nhiệm của
anh, hiểu không?”
Si Nhan kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt to tròn hiện đầy vẻ chần chừ, dưới cái nhìn chằm chằm của anh, cô ngượng ngùng quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Họ nói chúng ta đã kết hôn, còn có một đứa con gái, nhưng anh...em không
nhớ được một chút nào...”
Bàn tay nắm rồi lại buông, Ôn Hành Viễn ngồi xổm cạnh giường, ngẩng đầu
nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, “Họ nói thật đấy, mình đăng ký kết hôn rồi,
mình có một cô con gái rất đáng yêu, anh vẫn còn nợ em một lễ cưới, mình còn hẹn là đợi em khỏi bệnh sẽ bù.”
Ánh mắt trầm tĩnh thoáng hiện vẻ xao động, Si Nhan khẽ hỏi: “Anh thật sự
là...” Thấy anh vội vàng gật đầu, cô nhíu mày và hỏi: “Chúng ta thật sự
có con gái?” Vẫn đáp án đó, anh gật đầu, cô im lặng nhìn anh.
Họ là vợ chồng, họ có con gái, nhưng cô hoàn toàn không nhớ nổi.
Phòng bệnh yên lặng không một tiếng động, giữa hai người chỉ còn khoảng trầm
mặc. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng, cô lên tiếng: “Anh có thể
giúp em rót một cốc nước không?”
“Được!” Ôn Hành Viễn định thần, ngượng ngùng chà mặt, lúc đứng lên thì cả hai
chân đã tê cứng. Anh đưa nước cho cô, cô mấp máy môi nhưng lại không nói gì, chỉ nhận lấy rồi uống hết cốc.
“Muốn nữa không?” Cô lắc đầu, đưa cái cốc không cho anh, rồi nhìn ra bóng tối ngoài cửa sổ và hỏi: “Anh không về nghỉ ngơi sao?”
Ôn Hành Viễn ngồi ở mép giường, giữ khoảng cách với cô, giọng nói ôn hòa,
“Em ngủ đi, vết mổ vẫn chưa lành hẳn, phải ngủ nhiều vào.”
Cô không hề phản bác, chỉ nhẹ nhàng nằm xuống, để mặc cho anh kéo chăn hộ, cô hỏi: “Thế còn anh?”
“Anh ở lại với em.” Anh kiên định trả lời, thấy cô không nói, đột nhiên lại
nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đầy vẻ cầu mong, “Có thể chứ?” Anh hỏi cách dè dặt, chỉ sợ cô từ chối.
Cô khẽ “dạ” một tiếng, rồi trở mình đưa lưng về phía anh. Lúc Ôn Hành Viễn tưởng cô đã ngủ thì lại nghe thấy cô nói: “Anh lên giường ngủ đi, chắc
còn lâu trời mới sáng.”
“Ừ!” Ôn Hành Viễn khàn giọng nói. Anh cực kỳ muốn đưa tay xoa má cô, nhưng
lại chỉ đứng dậy tắt đèn, sau đó nằm cách cô một khoảng trên chiếc
giường nhỏ, cả đêm không ngủ.
“Nhan Nhan, cậu nhìn con bé có đáng yêu không này, muốn bế không?” Quý Nhược Ngưng bế cô bé mũm mĩm trong lòng, tươi cười hỏi cô.
Si Nhan nhìn đứa trẻ trong lòng cô ấy, đôi mắt nó vừa to vừa đen láy, da
trắng hồng như một con búp bê đáng yêu. Cô mỉm cười, chậm rãi đưa tay
ra. Nhưng, vừa chạm đến đứa bé, cô lại rụt tay về, đôi mắt hiện lên vẻ
sợ hãi.
Ôn Hành Viễn đón con, tiến đến cạnh cô, “Đừng sợ, Tiểu Nhan. Mặc dù con
còn nhỏ nhưng không sợ được bế đâu.” Thấy Si Nhan nhìn mình, ánh mắt có
vẻ chờ mong, anh nói tiếp: “Nào, bế con đi, con gái của chúng ta.”
Mím chặt môi, cô gật đầu, cẩn thận bế đứa trẻ từ trong tay Ôn Hành Viễn.
Trong đầu không hề có những kí ức thuộc về con gái, nhưng khi ôm nó vào
lòng, cô lại có cảm giác quen thuộc, hai mắt thoáng đỏ.
Đứa nhỏ được cô ôm vào lòng, chớp chớp đôi mắt to tròn rồi cười khanh khách với cô.
“Nó cười với em này.” Si Nhan hưng phấn ngẩng đầu nhìn Ôn Hành Viễn, thấy anh trìu mến nhìn
mình, cô thẹn thùng cúi đầu, khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, hai má chợt đỏ hồng.
Hiểu được nỗi xúc động của Ôn Hành Viễn, Si Hạ vỗ vai anh. Ôn Hành Viễn xoay người lại, ánh mắt hiện vẻ đau lòng thường trực, nhưng cũng không giấu
nổi niềm vui sướng.
Cô sẽ khỏe, cô sẽ nhớ ra anh, anh tin thế, anh không bỏ cuộc.
Vết mổ của Si Nhan dần lành lại, sức khỏe cũng tốt lên nhanh chóng, nhưng cô vẫn không nhớ ra ai, không nhớ ra bất cứ chuyện gì.
Mọi người không thể không đối mặt với sự thực tàn nhẫn này, rằng Si Nhan đã mất trí nhớ, không còn lưu lại bất kỳ chi tiết nào.
Có khổ sở nhưng không ai được bỏ cuộc, mọi người đều ở bên cạnh trò chuyện quá khứ với cô. Chẳng hạn, Si Hạ kể: “Em ấy à, hồi bé nghịch như beo,
con gái mà lại trèo cây, còn chẳng thèm rửa mặt, anh mà nói thì lại dẩu
mỏ lên cãi là mới rửa hôm qua.” Còn Quý Nhược Ngưng nói: “Cậu làm phù
dâu cho mình mà chẳng có trách nhiệm gì cả, toàn là Ôn Hành Viễn đỡ rượu cho, hại anh ấy say mèm ra.” Tạ Viễn Đằng thì lại kể: “Si Nhan, lúc anh trai cậu cầu hôn mình, mặt đỏ như gấc. Cậu nói xem, tại sao lúc theo
đuổi mình lại liều lĩnh như vậy?”
Thường thường, những lúc này, Si Nhan chỉ im lặng lắng nghe chứ không nói câu
nào. Có một lần, gần như bị kích động bởi lời nói của Ôn Hành Viễn, cô
cau mày cố nhớ lại, nhưng đầu đau điếng, cô ngất xỉu ngủ li bì suốt một
ngày một đêm mới tỉnh. Ôn Hành Viễn sợ hãi, ôm cô nghẹn ngào nói: “Tiểu
Nhan, anh không cần, chỉ cần em khỏe, thế nào cũng được.”
Những ngày nằm viện, Ôn Hành Viễn luôn luôn bên cạnh cô. Buổi sáng, anh mang
canh bổ đến cho cô, đút cho cô từng thìa một đến hết rồi mới đến công
ty; Giữa trưa, vào giờ nghỉ, anh lại chạy đến bệnh viện đưa đồ ngọt cho
cô; Đến tối, anh cùng cô ăn cơm, sau đó bế con gái đến cho cô chơi với
con, rồi lại dỗ con ngủ mới bế đi được; Về đêm, anh không nghe người
khác khuyên, vẫn khăng khăng ở lại, mấy lần Si Nhan đá chăn ra, anh chu
đáo đắp lại cho cô.
Si Nhan không còn sợ anh nữa, nhưng vẫn vô thức tránh né động chạm với
anh. Ôn Hành Viễn không hề miễn cưỡng, chỉ dám dựa vào con gái để kéo
gần khoảng cách với cô.
Để giúp cô khôi phục trí nhớ, ngày Si Nhan ra viện, anh đưa cô về nước luôn.
Lên máy bay, cô bế con gái, đầu đội chiếc mũ lam nhạt anh chọn, dựa vào vai anh mà thiếp đi. Không sợ cô có thể tỉnh lại, Ôn Hành Viễn hôn lên trán cô. Si Nhan hừ một tiếng, lại tự nhiên dựa vào lòng anh.
Qua mười mấy tiếng bay, lúc đến thành phố A thì cũng đã tám giờ tối. Ôn
Hành Viễn cùng mấy người khác lên xe, nhưng không biết nên đưa Si Nhan
đi đâu.
“Tiểu Nhan, về nhà cùng anh được không?” Đương nhiên Ôn Hành Viễn không muốn
xa cô, dù biết khoảng cách giữa hai người vẫn lớn, nhưng anh vẫn có chút hy vọng.
Si Nhan nhìn đám người đi cùng, thấy họ đều gật đầu, cô lại nhìn đứa con trong lòng, mãi không nói gì.
Ôn Hành Viễn nhìn cô chằm chằm, chỉ sợ bỏ qua một biến đổi nhỏ nào trên
gương mặt cô, nhìn ra sự lưu luyến của cô với con gái, anh dỗ dành: “Con cũng ở cùng chúng mình.”
Bất giác ôm chặt con, một lúc sau, cô gật đầu.
“Đó là dấu hiệu tốt, đừng sốt ruột.” Dưới sân nhà, Si Hạ an ủi: “Nó đang có kiểu nửa tin nửa ngờ, cho dù có tin những vẫn cảm thấy xa lạ với cậu.
Cho nó xem áo cưới đi, không chừng lại nhớ ra cái gì.”
Ôn Hành Viễn gật đầu, đưa mắt nhìn chiếc xe đang xa dần rồi mới đi đến
cạnh Si Nhan, “Mình lên thôi, con nhóc này càng ngày càng nặng,” Vừa nói anh vừa đưa tay bế con, một tay ôm eo cô rồi đi vào thang máy.
“Chắc cũng mệt rồi, em đi tắm rồi ngủ đi.” Đặt con xong, lại để bộ đồ ngủ
cạnh giường, anh vuốt ve khuôn mặt cô và nói: “Nếu em không quen, anh sẽ ngủ phòng cho khách, có việc gì thì gọi anh, nhé?”
“Vâng.” Cô trả lời, không ngẩng đầu nhìn anh mà cầm áo ngủ đi thẳng vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Ôn Hành Viễn từ từ nhắm mắt lại,
nằm trên giường, tự lẩm bẩm, “Tiểu Nhan, sao em có thể quên anh được...”
Lúc Si Nhan ra ngoài thì thấy Ôn Hành Viễn nằm trên giường, cô hoảng sợ,
cũng bối rối lấy chiếc sơmi trong tủ ra mặc thêm, muốn gọi anh dậy nhưng lại không đành lòng. Vì vậy, cô giúp anh cởi giày, lại cố sức cởi áo
khoác cho anh, kéo chăn đắp lên người anh.
Đến lúc loay hoay xong, cả người cô đã lấm tấm mồ hôi. Ngồi cạnh giường, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh. Anh là chồng cô ư? Anh là bố của con cô
ư? Si Nhan nghiêng đầu nhìn anh, đáy mắt đầy vẻ hoài nghi.
Ôn Hành Viễn không hề ngủ, chỉ không đành lòng phá vỡ khoảnh khắc này mà
thôi. Cảm giác bàn tay cô sắp rời đi, rốt cuộc anh cũng không chịu nổi,
đưa tay kéo cô vào lòng, một giây sau đã đặt cô phía dưới, đôi môi chuẩn xác hôn lên bờ môi cô.
Si Nhan cảm thấy một hồi xoay chuyển chóng mặt, sau đó đã nằm dưới anh, bờ môi bị đôi môi ấm nóng của anh bao phủ, đầu lưỡi anh linh hoạt lách vào miệng cô.
Bị hành động đột ngột của anh hù dọa, đến khi có phản ứng lại, cô muốn
ngậm miệng chống cự nhưng anh không cho cơ hội, anh vẫn hôn đến mức cô
không thở nổi, dồn hết sức lực mới rút được tay ra. Si Nhan đẩy anh ra,
nước mắt lã chã.
Kinh hãi phát hiện ra giọt lệ nóng trên mặt, Ôn Hành Viễn mới tỉnh táo lại,
dời khỏi môi cô rồi ngả người ra. Đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, anh
khàn giọng nói: “Anh xin lỗi, Tiểu Nhan.”
Si Nhan quay đầu đi, giãy giụa định bật dậy. Ôn Hành Viễn hiểu rõ tính cô, sợ cô đi luôn nên nhất quyết không chịu buông tay, ôm cô năn nỉ: “Tại
anh không tốt, tại anh nóng lòng, Tiểu Nhan, đừng giận được không? Đừng
rời bỏ anh, đừng đi!” Thấy cô khóc nức nở, anh vội vàng dỗ dành, “Anh
không cố ý, Tiểu Nhan. Anh, chỉ tại anh không kiềm chế được. Em đừng
khóc, mới bình phục, đừng để bị ốm nữa. Ngoan nào, Tiểu Nhan, đừng khóc
nữa, chỉ cần em không đi, anh sẽ ra khỏi phòng, nhé?”
Si Nhan dần nín khóc nhưng lại nhất quyết không chịu nhìn anh. Ôn Hành
Viễn nhói lòng, chật vật đứng dậy, đỡ cô nằm xuống rồi đắp chăn cho cô,
bao nhiêu lời lẽ nghẹn lại trong cổ. Cuối cùng, anh nói “Xin lỗi em!”
rồi cúi người hôn lên trán cô, lặng lẽ đóng cửa lại rồi rời đi.
Ngày hôm sau, lúc thức dậy, Ôn Hành Viễn chần chừ sang gõ cửa phòng cô. Chờ
mãi không thấy có người thưa, anh đưa tay đẩy cửa. Cửa không khóa.
Nhưng, nghênh đón anh lại là một căn phòng trống không, chăn gối đã được gấp gọn gàng, không hề thấy dấu vết có người ngủ lại. Si Nhan không có
trong phòng.
“Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn lập tức u mê, sục sạo tất cả các phòng. Thế nhưng,
vẫn không thấy bóng dáng Si Nhan đâu, con gái bị tiếng la của anh đánh
thức, gào khóc oe oe.
Si Hạ vừa nghe tin đã chạy đến, sau khi hiểu rõ câu chuyện thì ngã ngồi
xuống salon, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Cậu đừng lo, con bé chỉ
tức giận thôi, không sao đâu.”
“Đều tại mình.” Hai tay che mặt, Ôn Hành Viễn nghẹn ngào, “Nếu mình không
nóng vội thì đã không làm cô ấy sợ. Cô ấy không nhớ ra cái gì cả, thậm
chí còn không biết nên đi đâu, mình, mình đã ép cô ấy đi.” Sự tỉnh táo
trước nay đã bay biến, Ôn Hành Viễn rối như tơ vò.
Quý Nhược Ngưng cũng đến, lo cho con bé con xong xuôi. Mọi người chia nhau
đi tìm, từ những nơi cô quen thuộc, nơi cô thích, đến hết thảy xó xỉnh ở thành phố A. Đến chiều tối, vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Giọng nói Ôn Hành Viễn khàn đặc, hai mắt đỏ ngầu, một tay chống lên bàn, một tay đập vào trán.
Một lúc lâu sau, di động đổ chuông, anh cuống quýt nhận điện thoại. Còn
tưởng Si Hạ đã tìm được Si Nhan, nhưng, đợi mãi mà đầu bên kia vẫn không lên tiếng, chợt nghĩ đến điều gì đó, anh nhỏ giọng gọi: “Tiểu Nhan?”
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc, Ôn Hành Viễn vô cùng sốt ruột,
liên tục gọi cô: “Tiểu Nhan, là em à, Tiểu Nhan? Anh là Hành Viễn đây,
nói cho anh biết em đang ở đâu đi. Tiểu Nhan, em nói một câu với anh đi. Tối qua anh không tốt, tha lỗi cho anh được không? Tiểu Nhan...” Cô gọi điện cho anh, cô nhớ số điện thoại của anh?
Khuôn mặt Si Nhan đẫm nước mắt. Cô lang thang trên phố một ngày, không biết
có phải nhờ tiềm thức dẫn dắt hay không, cô đến trường học, đến khu nhà
từng ở, còn đến hội quán Thượng Du của anh. Bây giờ cô đang đứng bên bờ
sông nơi anh đã cầu hôn cô. Cô đi một ngày, đói meo một ngày, cũng không biết nên đi đâu, cho đến khi trong đầu nảy ra một dãy số, cô thử gọi
đi, quả nhiên nghe được giọng anh.
Cô nhớ rất rõ giọng nói của anh, có khi êm ái, có lúc trầm thấp. Cô rất thích giọng nói của anh nên nhớ cực rõ ràng.
“Bờ sông!” Nghe thấy tiếng anh, cô vừa khóc vừa nói địa điểm, lại nghe thấy anh nói: “Đừng cúp điện thoại, anh sẽ đến ngay, chờ anh, Tiểu Nhan.” Vừa dứt lời, anh đã khởi động xe, lao thẳng về phía bờ sông.
Dọc đường đi, anh vẫn tiếp tục nói chuyện, còn cô thì không nói gì. Nghe
thấy tiếng khóc rấm rứt của cô, trái tim anh nhói đau nhưng lại dần bình tĩnh. Xe đến bờ sông, quả nhiên, anh thấy cô ngồi xổm cạnh bốt điện
thoại.
Hốc mắt lập tức ngân ngấn, anh vội vàng chạy đến cạnh cô, ngồi xổm xuống rồi ôm đầu cô, kéo cô vào lòng, “Tiểu Nhan!”
“Em không biết nên đi đâu, nhưng đi đến đâu cũng có người nhận ra em, hình
như họ quen em...Nhưng em không nhớ họ là ai...Em không biết...” Cô về
nhà, bảo vệ mỉm cười chào cô, “Cô về rồi ư, cô Si? Lâu lắm không gặp,
nghe nói cô kết hôn rồi, chồng cô là Tổng giám đốc Ôn Hành Viễn hả?” Cô
đến trường, vừa lúc gặp cô giáo từng dạy cô, “Không phải Si Nhan đây
sao? Quý Nhược Ngưng đâu? Không đi cùng nhau à? Hai con bé này, tốt
nghiệp một cái là mất hút.” Cô vô thức đến Thượng Du, cô gái tiếp tân lễ phép chào: “Hoan nghênh bà chủ!” Giám đốc Lý nghe tiếng chào, vội ra
tiếp đón: “Chào cô, Ôn phu nhân. Cậu Ôn không đến cùng cô sao? Đồ ăn vẫn gọi như thường lệ chứ? Cô đờ đẫn rời đi, như thể chạm phải nỗi sợ hãi
chưa từng thấy, gặp ai cô cũng không nhớ, nhưng họ lại nhớ cô.
“Đừng sợ, Tiểu Nhan!” Cảm giác cơ thể cô run rẩy, Ôn Hành Viễn xót xa, hai tay ôm cô
đứng dậy rồi đưa cô vào xe, cởi áo khoác phủ lên người cô, đưa tay lau
nước mắt cho cô. Vừa định nói chuyện, anh lại nghe thấy cô nghẹn ngào
nói: “Em cố gắng nghĩ, nhưng cứ nghĩ là lại đau. Em muốn về nhà, nhưng
lại không biết đâu là nhà em. Em, em nhớ dãy số này, nhưng lại không
biết là của ai.”
Anh cười, khóe mắt long lanh một giọt lệ, anh còn kéo tay cô áp lên má
mình, “Là số của anh, số điện thoại của chồng em. Em quên rất nhiều
chuyện nhưng lại nhớ dãy số này, có biết nó nói lên điều gì không?”
Giọng nói của anh cực kỳ dịu dàng, thấy cô lắc đầu, anh kéo tay cô đến
bên môi, nhẹ giọng nói: “Nó nói lên rằng, trong tiềm thức, em không hoàn toàn quên anh, thứ duy nhất em nhớ là số điện thoại của anh.” Thoáng
dừng lại, rồi anh nói: “Nói rằng em yêu anh đi!” Lúc nói ra, anh nắm
chặt tay cô, dường như chỉ có như vậy thì hai người mới có thể nối liền
sự sống với nhau. Có trời mới biết anh đã phải trải qua ngày hôm nay thế nào. Anh kinh hãi, anh sợ cô sẽ ra đi trong thầm lặng, bỏ qua những
gian khổ suốt một năm ròng mà rời khỏi anh. Anh không chịu được, anh sẽ
phát điên mất.
Cảm giác có giọt nước mắt lành lạnh nhỏ xuống cổ, Si Nhan mềm lòng, chần
chừ đưa tay ôm anh. Ôn Hành Viễn cứng đờ người, đến khi phản ứng được
thì liền ôm chặt lấy cô, khẽ nói bên tai cô: “Tiểu Nhan, chúng ta bắt
đầu lại một lần nữa! Cho dù em không nhớ ra chuyện trước kia, chúng ta
vẫn còn rất nhiều thời gian để yêu nhau. Đừng cự tuyệt anh, đừng rời bỏ
anh!”
Cô không nhớ ra cũng không sao, mãi mãi không nhớ ra cũng không quan
trọng, chỉ cần cô ở cạnh anh. Anh tin rằng, cô sẽ yêu anh một lần nữa,
họ vẫn có thể tiếp tục tình yêu cổ tích “vĩnh viễn sánh cùng trời đất”.
Anh muốn hai người được bên nhau! Mãi mãi bên nhau!
Giọng nói nghèn nghẹn của anh gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp của anh phả
vào tai cô, chỉ trong chốc lát đã làm dịu lòng cô. Si Nhan không kìm
được mà nhoẻn miệng cười, nghiêng đầu tựa vào ngực anh, gật đầu nói:
“Mình bắt đầu lại một lần nữa!”
Anh khẽ cười, chôn mặt vào cổ cô, lệ nóng tuôn rơi, nóng đến nỗi khiến tim cô buốt nhói.
Để cô có thời gian tự do, những ngày tiếp theo, Si Nhan được đưa về nhà
cô, con gái cũng ở cùng cô. Cứ ba bốn ngày, Ôn Hành Viễn lại đến thành
phố A, rồi lúc khác sẽ về thành phố S xử lý công việc. Cuối tuần, anh sẽ đến nhà cô ăn tối, nhưng không hề ở lại.
Họ gần như bắt đầu yêu nhau lại một lần nữa. Ôn Hành Viễn thường tặng hoa
cho cô, không phải hoa hồng đỏ rực rỡ, mà là loại tulip thơm mát cô
thích. Thỉnh thoảng, anh gọi điện hẹn cô ra ngoài ăn cơm, cô sẽ lo cho
con trước rồi mới tươi tắn đi. Sau khi ăn tối xong, anh đưa cô đi dạo.
Cô thích ra bờ sông, nói rằng mỗi lần ra đó đều mơ hồ nhớ tới việc gì
đấy. Có những thứ không quen thuộc, mà vẫn có thể giúp cô khôi phục trí
nhớ. Anh mỉm cười, lẳng lặng cùng cô hóng mát ven sông, giống như cái
đêm xuân năm ấy.
Ôn Hành Viễn làm giống như tất cả những người đàn ông khi yêu, ngày nào
cũng gửi tin nhắn cho cô, thường thì chỉ có một câu: “Nhớ em quá, em
yêu!”
Nhìn màn hình, Si Nhan mỉm cười, sau đó trả lời, “Xong việc thì đến đi, con gái nhớ anh đấy.”
Ôn Hành Viễn mím môi cười, cầm lấy khung ảnh chụp cả gia đình trên bàn làm việc, khẽ hôn lên hình vợ con.
Cuộc sống dường như vẫn cứ trôi trong yên bình, Si Nhan cũng dần dựa dẫm vào anh hơn. Khi Kim Bích gần hoàn công, Ôn Hành Viễn bận tối mặt tối mũi,
một tuần liền không đến thăm cô được. Lúc ấy, Si Nhan không nhịn được mà gọi điện cho anh, chuông đổ mãi nhưng không ai tiếp. Cô thất vọng tắt
điện thoại, trở về phòng ngủ.
Ôn Hành Viễn để quên điện thoại ở văn phòng, lúc về có nhìn thấy cuộc gọi
nhỡ từ cô, anh gọi lại nhưng cô đã tắt máy. Không để tâm đã khuya, anh
lái xe đến nhà cô, gõ cửa thì có thể thở phào vì cô vẫn bình an. Anh ôm
cô còn đang mơ màng, rồi đưa cô vào nhà: “Không sao là tốt rồi, ngủ đi,
mai anh lại đến thăm em.”
Cơn buồn ngủ của Si Nhan đã tiêu tan, cô cau mày nhìn anh: “Giờ là mấy giờ rồi mà anh còn đi? Anh vào đi, sang phòng con ngủ.”
Anh cười, đưa cô về phòng ngủ, thu xếp cho cô xong rồi mới sang phòng con.
Cuộc sống như vậy kéo dài nửa năm, Ôn Hành Viễn một lần nữa thầm lặng bước
vào trái tim cô. Thái độ của Si Nhan với anh biến chuyển rất nhanh, từ
chỗ sợ hãi né tránh đến không muốn xa rời. Người ngoài thấy được thì
không khỏi xót xa thay cho họ.
Trước sinh nhật Si Nhan, cô ngồi trên ghế ôm cô con gái đang khoa tay múa
chân, vừa chơi đùa với nó, vừa giở lại những bức ảnh họ đã chụp trước
kia. Không biết đã xem tấm ảnh họ ngồi cạnh sông Bạch Thủy bao nhiêu
lần, nhưng lúc này, trái tim cô thắt lại, như có muôn ngàn mũi kim châm, vô cùng đau đớn. Cô đau khổ nhắm mắt lại, tuột tay suýt làm rơi con
xuống đất.
“Cô Ôn?” Bảo mẫu lao đến đón đứa bé, lo lắng gọi cô.
“Không sao, tôi về phòng nghỉ một lát, cô giúp tôi trông con bé nhé. À, đừng
nói cho anh ấy biết, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy.” Hôn lên má con gái rồi cô mới lảo đảo về phòng.
Vào lúc tối muộn, khi Ôn Hành Viễn còn đang tăng ca thì cô gọi điện cho
anh. Điện thoại vừa đổ một hồi chuông là anh đã nhấc máy, như thể đợi cú điện thoại này lâu lắm rồi, “Tiểu Nhan?”
“Dạo này anh bận à?”
“Sao thế, Tiểu Nhan? Có chuyện gì à?” Gần đây đang có vụ đấu thầu một khu
đất xây dựng, anh thật sự rất bận, tuy nhiên cứ cách ba bốn ngày lại đến thành phố A, quả thực rất kiên trì.
“Khi nào anh có thời gian, em muốn về trấn Đại Nghiên, chỉ có hai chúng ta thôi.”
Vừa cúp điện thoại, Ôn Hành Viễn đã vội vàng đến thành phố A. Sáng sớm hôm
sau, họ bắt chuyến bay gần nhất đến Vân Nam, Lệ Giang.
Đêm khuya, trong con hẻm nhỏ yên vắng, Ôn Hành Viễn ôm người phụ nữ đang say khướt vào lòng, ánh trăng bàng bạc kéo dài bóng họ.
Anh bỏ dở công việc, đưa cô về Cổ Trấn ở nửa tháng. Họ cùng nhau lên núi
tuyết Ngọc Long, nơi đỉnh núi mà họ đã ở bên nhau đêm đầu tiên sau khi
xác định quan hệ. Hôm nay, họ cũng đạp xe đạp ra bờ sông Bạch Thủy, sau
đó, anh cõng cô xuống núi. Cô dựa vào lưng anh, ngoan ngoãn như một con
mèo con. Trở lại quán bar, anh thấy cô khóc, hỏi cô vì sao thì cô lại
không nói, chỉ yên lặng ngồi cạnh cửa sổ nhìn đến thất thần. Mặc cho anh khuyên can, cô vẫn uống rất nhiều, nên giờ không bước nổi.
Ôn Hành Viễn đoán rằng trong lòng cô có sự thay đổi nào đó, để yên cho cô
nắm chặt tay mình, lại mơ hồ cảm giác được điểm khác lạ.
Về tới nhà, anh móc chìa khóa ra mở cửa. Si Nhan đứng không vững, suýt nữa trượt chân. Ôn Hành Viễn bế cô lên, bước nhanh vào phòng ngủ.
“Đừng đi...” Ôm cổ anh, cô cúi đầu năn nỉ, giọng điệu như đứa trẻ bị ức hiếp.
“Anh không đi. Ngoan nào, bỏ tay ra, anh đi rót cho em cốc trà giải rượu,
kiểu này là mai đau đầu lắm đây.” Ôn Hành Viễn cọ chóp mũi vào mũi cô,
nhẹ nhàng dỗ dành.
“Không uống trà...” Cô không chịu buông tay, mơ màng mở mắt, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, “Hành Viễn...”
Một tiếng gọi thỏ thẻ này như một tiếng sấm đùng đoàng trong lòng anh. Nửa
năm qua, cô chưa từng gọi tên anh, trước mặt người ngoài thì luôn gọi
anh là anh Ôn. Nhìn cô chăm chú, anh cúi người rồi hôn lên đôi môi hé mở của cô, quyến luyến nhấm nháp vị ngọt ngào, rồi anh khàn giọng nói:
“Tiểu Nhan...”
“Đừng rời xa em, Hành Viễn!” Cô thì thào, đưa tay cởi bỏ cúc áo sơmi của anh.
Lời nói này rõ ràng là một mồi lửa, còn động tác này là một ngòi nổ.
Trái tim lạnh giá đã lâu, rốt cuộc cũng được tan chảy trong khoảnh khắc này, như ngọn núi lửa phun trào nham thạch. Dứt khoát đè cô xuống giường,
anh thành thục cởi bỏ quần áo cho cô, thăm dò từng tấc da cô, giọng nói
khàn đục, “Không rời xa, cả đời không!”
Anh dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, đáy mắt đầy vẻ trìu mến. Đôi môi anh
lướt qua hai mắt của cô, đến chóp mũi...Bờ môi lại tiếp tục di chuyển,
cuối cùng dừng lại trước ngực cô, đầu lưỡi anh khẽ liếm lên nụ hoa của
cô...
Cô bị nụ hôn nồng nàn của anh hun đốt, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt mờ mịt,
bất giác rên rỉ thành tiếng. Lúc đôi chân trắng nõn của cô bị anh đẩy
ra, cơ thể cô run lên.
“Đừng sợ, để anh!” Dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, anh cúi xuống
nói vào tai cô. Ngón tay thon dài lần vào bắp đùi trong của cô, nhẹ
nhàng vuốt ve, đến khi cô nâng thắt lưng lên, anh mới tiến vào cơ thể
cô...
“Hành Viễn...” Si Nhan khẽ gọi một tiếng, Ôn Hành Viễn liền dừng lại để cô có thể thích ứng được với sự thân mật này, sau đó mới từ từ chuyển động,
tiết tấu mỗi lúc một nhanh, mỗi lần đều chạm tới điểm mẫn cảm nhất của
cô khiến cô không ngừng thở gấp, dáng vẻ yêu kiều.
Chìm đắm trong con sóng dục vọng, họ ôm chặt lấy nhau, mê loạn hôn nhau, điên cuồng hưởng thụ hồi ân ái đã lâu lắm không có...
Trên chiếc giường bừa bộn, hai cơ thể đẫm mồ hôi, một đêm này, họ quấn quýt không rời.
Tình triều rút đi, Ôn Hành Viễn vùi mặt vào cổ cô ngủ như một đứa trẻ. Si
Nhan đưa tay vuốt mái tóc mềm của anh, khẽ thì thầm: “Hành Viễn, em yêu
anh!”
Khi nghe được lời cô nói, Ôn Hành Viễn lúng búng câu gì đó rồi thu cánh tay lại, ôm ghì cô vào lòng.
Cô mỉm cười và nhắm mắt lại, một giọt lệ nhỏ xuống cánh tay anh.
Si Hạ từng đề cập đến chuyện đưa cô trở về Cổ Trấn với Ôn Hành Viễn, nhưng anh vẫn lo sợ vì một đêm cô bị sốt mê man, anh không dám ép cô suy nghĩ quá nhiều, cho nên vẫn còn do dự. Đêm đó, nhận được điện thoại của cô,
anh đi suốt đêm đến thành phố A, ngồi yên trong phòng khách một lúc lâu. Nếu không kiên trì với cô, có lẽ cô cũng sẽ chẳng đồng ý.
Nửa tháng trôi qua, cô nhớ lại được đôi chút vụn vặt, rốt cuộc thì trong
đầu cũng đã có ấn tượng về anh. Cùng lúc đó, tình trạng đau đầu của cô
càng tăng, cô cắn răng chịu đựng, không dám để lộ trước mặt anh vì sợ
anh đau lòng. Cho đến hôm nay, rốt cuộc thì cô cũng đã nhớ lại tất cả.
Khi Ôn Hành Viễn cõng cô xuống núi, cô dựa vào lưng anh, lắng nghe anh hát ca khúc Please forgive me của Bryan Adams. Trong phút giây ấy, nỗi kinh ngạc ùa đến, mọi chuyện
hiện về nhanh như con sóng lớn, chỉ thoáng chốc đã choán hết tâm trí cô. Bỗng chốc, hai hàng nước mắt của cô đã thấm vào lưng anh.
Cô nhớ lại sinh nhật năm ấy, anh đạp xe đưa cô đến sông Bạch Thủy, cô ngồi xổm bên bờ sông khóc tới thắt ruột gan. Dọc đường về, cô ngồi sau xe ôm thắt lưng anh, tựa đầu vào lưng anh. Lúc ấy, anh cũng hát ca khúc này.
Cô nhớ lần họ cùng nhau đến sông Bạch Thủy trước ngày lên đường đi chữa
bệnh, cô làm nũng đòi anh cõng xuống núi. Ôn Hành Viễn sợ đè lên bụng cô nên nhất quyết không chịu, cô tức tối gạt tay anh ra rồi tự mình đi
xuống. Anh đuổi theo, ngồi xổm trước mặt cô, bất đắc dĩ thở dài, “Em
yêu, càng lúc càng nóng tính, đúng là không được để bà bầu chịu thiệt
rồi.” Cô vừa cười vừa lồm cồm leo lên lưng anh, ôm cổ anh và nói: “Hành
Viễn, anh hát lại Please forgive me cho em nghe một lần được không?”
“Được!” Anh hắng giọng mấy cái, rồi vừa cõng cô vừa hát:
Mỗi lời anh nói đều là chân thành
Hãy tha thứ cho anh
Anh chẳng thể nào ngừng yêu em được
Vẫn những cảm xúc như thời gian đẹp đẽ ta bên nhau
Vẫn những cảm xúc như cái khẽ chạm lần đầu
Vẫn muốn gần em hơn, em yêu
Nhưng chẳng thể nào đủ
Nhưng vẫn cứ giữ chặt vì em là người duy nhất
Anh vẫn nhớ mùi hương của em
Anh nhớ mọi thứ
Anh nhớ mọi cảm xúc
Anh nhớ...
Có một điều mà anh chắc chắn
Đó là tình cảm đôi ta vun đắp nên
Có một điều mà anh luôn tin
Đó là mình phải thật mạnh mẽ...
Đó là ca khúc cô thích nhất, là bài tủ của anh, là kỉ niệm chung của họ!
Anh dùng sự kiên trì cả đời, làm lay động cả thế giới, làm thức tỉnh trái tim ngủ say trong cô.
Hành trình Cổ Trấn đã gọi trí nhớ về với cô.
Hai năm sau, tại thành phố S diễn ra một lễ cưới thế kỷ.
Điệu nhạc giao hưởng vang lên, cô công chúa nhỏ nhà họ Ôn mặc bộ váy trắng
muốt đứng cạnh cô dâu, lại cười khanh khách chạy đến chỗ ông bố đẹp trai anh tuấn.
Bộ váy cưới lộng lẫy và sợi dây chuyền Chung tình vì em trên cổ hoàn toàn tôn lên gương mặt thanh lệ tươi tắn. Ngẩng đầu nhìn
chú rể trong bộ âu phục trắng, nhìn gương mặt tuấn tú và vẻ ôn hòa dịu
dàng, Si Nhan rơm rớm nước mắt.
Mười lăm năm, người đàn ông bên cạnh cô, vẫn mãi là anh.
Đi một vòng lớn, người đàn ông đứng ở đầu kia thảm đỏ chờ nắm tay cô, rốt cuộc vẫn là anh.
Cho dù chưa nhớ lại đi nữa, đối mặt với sự dịu dàng của anh, cô đã dần dần
yêu anh từ lâu rồi. Có điều, cô không muốn tình yêu của họ không trọn
vẹn, cô hy vọng họ không còn gì tiếc nuối, bởi Quý Nhược Ngưng đã nói
với cô: “Nhan Nhan, không có ai yêu cậu bằng Ôn Hành Viễn cả, tin anh ấy đi, yêu anh ấy đi!” Bởi Si Hạ đã nói với cô: “Tiểu Nhan, nhắm mắt lại,
đặt tay lên ngực Hành Viễn, cảm nhận trái tim còn đập thổn thức vì em,
nó sẽ nói cho em biết, Hành Viễn yêu em đến nhường nào!”
Vì vậy, cô muốn cùng anh về Cổ Trấn bình yên để tìm lại hồi ức đã đánh
rơi, tìm lại trái tim thổn thức vì anh. Bao nhiêu tình yêu tích tụ qua
tháng ngày đã lan tràn, khi cô tỉnh dậy sáng sớm hôm ấy, cô nói với anh: “Hành Viễn, cảm ơn anh đã chờ em! Em yêu anh!”
Vì vậy, vào ngày này, rốt cuộc cô đã trở thành cô dâu của anh, còn cô con gái chính là bông hoa nhỏ của họ.
Ôn Hành Viễn đứng trước cung thánh, trên người là bộ âu phục trắng, nghiêm nghị mà đầy thiêng liêng. Nhìn gương mặt hồng hào của người anh yêu,
nhìn cô con gái đáng yêu xinh đẹp, khóe môi anh khẽ cong, tươi tắn như
làn gió xuân.
Đón cô từ trong tay Si Hạ, anh hướng mặt về phía linh mục, “Xin cha bắt đầu!”
Vị linh mục mở sách Thánh Kinh, cất lời cầu nguyện.
Lời nguyện vừa dứt, vị linh mục ngẩng đầu, “Ôn Hành Viễn, con có đồng ý
nhận Si Nhan làm người bạn đồng hành, cùng cô ấy sống đúng giáo lý của
Hội thánh, trước mặt Thiên Chúa cùng cô ấy kết duyên, yêu cô ấy, an ủi
cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy như yêu chính mình; Dù lúc bệnh tật hay lúc khỏe mạnh, lúc giàu có hay lúc nghèo hèn, mãi chung thủy với cô ấy cho đến hết đời không?”
“Si Nhan, con có đồng ý nhận Ôn Hành Viễn làm người bạn đồng hành, cùng anh ấy sống đúng giáo lý của Hội thánh, trước mặt Thiên Chúa cùng anh ấy
kết duyên, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy như yêu chính mình; Dù lúc bệnh tật hay lúc khỏe mạnh, lúc giàu có hay lúc
nghèo hèn, mãi chung thủy với anh ấy cho đến hết đời không?”
“Con đồng ý!” Giọng nói nhẹ nhàng, không chút chần chừ.
“Bây giờ các con hãy trao nhẫn cho nhau, làm bằng chứng tình yêu.”
Cao Các mở hộp đựng nhẫn ra, Ôn Hành Viễn nâng bàn tay trái của cô lên, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, giọng nói giàu từ tính vọng vào tai cô: “Làm sao đây? Số mệnh đã định cho anh yêu em rồi!”
Nhìn đôi mắt ngập tràn ý cười của anh, nước mắt Si Nhan tuôn rơi.
Dưới ánh mắt cổ vũ của anh, cô cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của anh,
“Như thế này, từ nay về sau, anh đi đâu thì em đi đó.” Cô cười, kiên
định nói: “Hành Viễn, cả đời anh là của em!”
Chú rể lẳng lặng lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, nghiêng người hôn cô dâu anh chờ mười lăm năm trong tiếng vỗ tay của mọi người.
“Bố, con cũng muốn!” Cô con gái tóm lấy góc áo của Ôn Hành Viễn, ngửa mặt lên đòi anh hôn.
Ý cười trong mắt Ôn Hành Viễn càng đậm, anh cúi người bế con bé lên, cùng Si Nhan thơm lên má nó một cái.
Tiếng hô hò vang lên bốn phía, Si Nhan xoay người lại, mỉm cười rồi tung bó
hoa trong tay ra phía sau. Bó hoa trắng lộn vài vòng trên không trung,
rơi thẳng vào tay Trình Triệt. Ôm bó hoa vào lòng, cô ngẩng đầu, vừa lúc thấy Hàn Nặc đứng cạnh đang mỉm cười nhìn mình...
Thời gian như dừng lại, ghi dấu khoảnh khắc hạnh phúc.
Qua mười lăm năm gió sương, rốt cuộc, Ôn Hành Viễn cũng cùng Si Nhan viết
nên khúc tình ca mang tên “Sánh cùng trời đất”, làm mọi người tin rằng,
trên đời này, đúng là có một tình yêu vĩnh hằng!
Sánh cùng trời đất, chính là dùng tình yêu làm món quà trân quý nhất cho
người mình yêu, cất lời thề yêu nhau muôn thuở, cả đời bên nhau, vĩnh
viễn không chia lìa.
Sánh cùng trời đất, chính là giao phó toàn bộ con tim mình cho đối phương,
dùng chiếc nhẫn cưới ôm trọn kiếp đời của nhau, cất lời thề tay trong
tay, cùng nhau đi đến cuối đường.