Lúc Lục Nam Khuê dùng chìa khóa mở cửa, nghe thấy tiếng cười của trẻ con truyền đến, cô không nghe rõ bên trong đang nói gì, chỉ biết trong tích tắc cửa mở ra, toàn bộ đèn trong phòng đã tối om.
Lục Nam Khuê có chứng quáng gà nhẹ, cực kỳ sợ tối.
Em bé đột nhiên từ trong bóng tối nhảy ra, bắt chước theo tiếng rên của quỷ trên TV.
Cô sợ hết hồn, lùi ngay về sau vài bước, đập vào một lồng ngực rắn chắc.
Lục Nam Khuê không nhịn được nữa, quay người ôm lấy người phía sau, nước mắt tràn mi trong phút chốc.
Vốn dĩ cô không muốn khóc, nhưng lúc ôm Trần tiên sinh thì lại không nhịn được.
Trần tiên sinh sững người một chút, đại thể cũng không ngờ trò đùa này sẽ dọa cô khóc, tay chân luống cà luống cuống.
Anh xoa lưng Lục Nam Khuê, trong miệng nhỏ giọng dỗ cô như dỗ trẻ con: “Nam Khuê, đừng khóc, anh ở đây.”
Em bé bật điện, kéo vạt áo cô nhỏ giọng hối lỗi: “Mẹ ơi, là cục cưng mà, mẹ đừng sợ, không có ma đâu.”
Cô từ lồng ngực của Trần tiên sinh ngẩng đầu lên, vừa dùng mu bàn tay lau từng giọt nước mắt vừa làm ra vẻ kiêng cường nói: “Không sao, cục cưng, mẹ không sợ.”
Lúc Trần tiên sinh tắm rửa, cô lẳng lặng ngồi trước gương trang điểm nhìn vết nhăn trên khóe mắt của mình.
Thực ra làn da của cô rất đẹp, tuy rằng đường nét trên khuôn mặt phổ thông, nhưng có làn da trời sinh đã đẹp sẵn, vừa trắng vừa thanh sạch, có điều da đẹp cuối cùng cũng không thắng nổi sự ăn mòn của tuổi tác.
Lúc Trần tiên sinh từ phòng tắm đi ra, thấy cô đăm chiêu sờ mặt mình, bèn hỏi: “Nam Khuê, em sao vậy?”
“Có phải em đã già rồi không?” Lục Nam Khuê xoay người qua hỏi anh.
Trần tiên sinh im lặng, anh cẩn thận nhớ lại, hình như đây là lần đầu tiên anh nghe thấy từ “già” này từ trong miệng cô, cô vẫn luôn xuề xòa không câu nệ, đi tới đâu là hòa mình tới đó.
Mấy hôm trước anh muốn mua cho cô một bộ dưỡng da của Pháp do đồng nghiệp giới thiệu, kết quả bị cô gạt đi: “Da em đẹp thế này, dùng Đại Bảo cũng vậy thôi.”
Anh không nghe, khăng khăng mua cho cô bộ dưỡng da hơn nghìn tệ kia về, cô còn mắng anh không biết tiết kiệm, hôm sau sang tay ngay với bạn bè trên wechat.
Trần tiên sinh hỏi Lục Nam Khuê: “Sao vậy, không phải em luôn không chịu nhận mình già sao?”
Lục Nam Khuê bóp bóp mặt nói: “Ôi, không thừa nhận thì cũng phải già mà.”
Trước khi tắt đèn, hai người theo thường lệ dựa vào đầu giường đọc sách một lúc.
Hôm nay tâm tư của Lục Nam Khuê rõ ràng không để trên sách, một lúc cô nhìn sách, một lúc lại nhìn Trần tiên sinh, có lẽ cái nhìn của cô quá mức nóng bỏng, sau đó, Trần tiên sinh rốt cục vẫn buông sách trong tay xuống hỏi cô: “Em có chuyện gì cần nói với anh à?”
Lục Nam Khuê mím môi, trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Nếu anh có cơ hội cưới vợ nữa, anh muốn kết hôn với người như thế nào?”
Trần tiên sinh nghe thấy câu này, chỉ cảm thấy gân xanh bên huyệt Thái Dương giật giật, anh dùng ngón tay dí vào trán cô nói: “Em nói xem câu hỏi của em có kỳ quặc không chứ, anh đã lấy em rồi, sao có thể đi lấy người khác nữa?”
“Giả dụ, em nói giả dụ.” Lục Nam Khuê vội vã mở miệng.
“Giả dụ cũng không được, không có giả dụ.” Trần tiên sinh tháo kính xuống, hơi tức giận mở miệng, “Anh ngủ đây.”
Nói xong, anh nằm xuống rồi quay lưng lại với cô.
(Editor: Ông chồng hờn dỗi không biết làm gì ngoài việc quay lưng ngủ với vợ J)
Lục Nam Khuê thấy anh nằm xuống, tắt đèn bàn đi rồi cũng nằm xuống theo, rất lâu sau, cô vòng từ phía sau lưng ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: “Ông xã à, câu hỏi vừa rồi để em thay anh trả lời nhé, nếu như có lấy lần nữa, em hi vọng anh tìm được một người đối xử tốt với cục cưng.”
Ngày hôm sau, Trần tiên sinh vác hai quầng thâm mắt hờn dỗi đến công ty.
Đồng nghiệp thấy anh tâm trạng không tốt, có vẻ như không ngủ ngon, bèn hỏi: “Anh sao vậy?”
Trần tiên sinh vốn ngại nói ra, sau đó lại thực sự muốn hiểu rõ trong đầu Lục Nam Khuê rốt cục là nghĩ cái gì, bèn kể lại vấn đề hôm qua của Lục Nam Khuê.
Đồng nghiệp hỏi: “Vậy cô ấy có hành vi khác thường gì không?”
Trần tiên sinh nghĩ một chút, cảm thấy tối qua Lục Nam Khuê rất là khác thường, thế kể kể hết cho đồng nghiệp nghe, đồng nghiệp im lặng hồi lâu, cuối cùng sờ cằm nói: “Vợ anh không phải cho rằng anh ngoại tình đấy chứ?”
“Sao, sao có thể?” Trần tiên sinh trợn mắt, nét mặt không dám tin.
Đồng nghiệp vỗ bả vai anh nói: “Ai ya, tuy rằng tôi biết kiểu đàn ông tốt như anh tuyệt dối không lệch đường ray, nhưng phụ nữ ấy à lòng dạ lúc nào cũng hẹp hòi, hơn nữa ai bảo cậu tuấn tú như vậy làm gì.”
“Mấy cô gái mới vào công ty chúng ta người nào người lấy có ai mà không bị cậu mê hoặc đến thần điên bát đảo đâu, tan ca cậu về nhà nấu cho vợ con một bữa cơm, làm người đàn ông tam tòng tứ đức, người đàng hoàng như chúng ta, đối đãi khác biệt này còn không rõ ràng sao?”(Editor: Câu này tác giả viết t đọc k hiểu ý nghĩa lắm)
“Anh đừng nói linh tinh, không có chuyện này đâu.”
Đồng nghiệp vỗ vai anh nói: “Tự anh nghĩ thật kỹ đi, xem có phải chuyện như vậy không.”
Trần tiên sinh vốn còn đang giận dỗi tan ca liền xông vào chợ mua xương sườn và khoai tây cô vợ nhà mình thích ăn nhất, định bụng làm khoay tây thái sợi xào giấm và sườn kho tàu.
Lúc ăn cơm tối, Trần tiên sinh gắp nhiều sườn cho Lục Nam Khuê hơn một chút, làm cho Trần Bạch Lục ngồi một bên bắt đầu đỏ mắt, thế là giơ bát nhỏ của mình lên: “Ba thiên vị, cục cưng cũng muốn.”
Lục Nam Khuê cười cười, định gắp miếng sườn từ bát mình sang cho Trần Bạch Lục, sau lại như nhớ ra gì đó, nói với Trần tiên sinh: “Ông xã, anh gắp cho cục cưng đi.”
Tuy rằng cô biết ung thự dạ dày sẽ không lây nhiễm, nhưng cô vừa nghĩ đến bản thân hiện tại là một người mắc bệnh ung thư, liền sợ Trần Bạch Lục ăn phải những thứ trong bát của cô.
Trong mắt người mẹ, dường như một sợi tóc cũng sẽ làm hại đến con cưng của mình.
Trần tiên sinh phát hiện sự bất thường của Lục Nam Khuê, hỏi cô: “Sao vậy em?”
“Em tiếc miếng sườn anh gắp cho em.” Lục Nam Khuê nói.
“Mẹ thật buồn nôn.” Trần Bạch Lục ở bên cạnh giả bộ nôn ói.
Gương mặt Trần tiên sinh hơi nóng lên, vành tai cũng nhiễm một tầng đỏ hồng. Da anh trắng, da mặt cũng mỏng, không so được với Lục Nam Khuê, tuy tằng da trắng, nhưng da mặt dày, số lần đỏ mặt sợ là đếm được trên mười đầu ngón tay.
Bữa cơm này cuối cùng kết thúc trong tiếng nôn ói của Lục Nam Khuê.
Trần tiên sinh bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, vừa vỗ lưng cho cô vừa hỏi: “Có phải có chỗ nào không thoải mái không, ngày mai có muốn đi bệnh viện không?”
“Không sao, buổi trưa ăn nhầm đồ ăn thôi.” Lục Nam Khuê mặt mũi tái nhợt nói.
Trần tiên sinh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lục Nam Khuê: “Không được, ngày mai em xin nghỉ một ngày đi, anh dẫn em đi bệnh viện kiểm tra.”
Lục Nam Khuê khẽ cười: “Đã nói không sao mà.”
“Coi như để yên tâm đi, nếu không trong lòng anh sẽ lo lắng.” Trần tiên sinh sờ đầu cô nói: “Ngoan, nghe lời.”
Bất đắc dĩ, Lục Nam Khuê chỉ đành gật đầu đồng ý, dù sao thì trước sau gì Trần tiên sinh cũng sẽ phải biết.
Buổi tối Lục Nam Khuê tắm xong, nhìn thấy Trần tiên sinh ngồi ở đầu giường, thái độ khác mọi khi không có đọc sách, thấy cô từ phòng tắm đi ra, nét mặt ngại ngùng lạ thường.
“Chúng ta tâm sự đi.” Trần tiên sinh nói.
“Tâm sự cái gì?” Lục Nam Khuê hỏi.
Trần tiên sinh cụp mắt, vành tai ửng hồng, rất lâu sau, anh mới lúng túng mở miệng: “Nam Khuê, em phải tin tưởng anh, anh chỉ thích em, cũng sẽ luôn thích em, không, Nam Khuê, anh yêu em.”
Lục Nam Khuê kinh ngạc nhìn anh, lần trước lúc làm lễ động phòng bị dồn ép, cũng chỉ lắp ba lắp bắp nói câu “thích”, mà bây giờ, anh lại chủ động nói ra ba chữ “anh yêu em.”
Lục Nam Khuê nén nước mắt, cười nói: “Sao thế, vợ chồng già với nhau sao còn…”
“Vậy em thích không?” Trần tiên sinh hỏi cô.
“Thích.” Lục Nam Khuê gật đầu.
“Vậy tốt rồi, sau này, em đừng nói mấy câu kiểu anh lấy người khác nữa, anh không thích nghe, anh nói những câu em thích nghe, sau này em cũng phải nói những câu anh thích nghe đấy.”
Lục Nam Khuê không nhịn được phì cười, lúc Trần tiên sinh tích cực đáng yêu quá đi.
Lúc Lục Nam Khuê nằm trên giường, bên dưới chăn Trần tiên sinh vững vàng nắm tay cô.
Hai người giống như khi vừa mới xác nhận quan hệ, vừa cẩn thận vừa rụt rè.
Nghỉ đông năm hai đại học, lớp trưởng cấp ba tổ chức họp lớp, Trần tiên sinh và Lục Nam Khuê đều có tham gia.
Mọi người ăn xong bắt đầu chơi trò chơi, có người đề nghị chơi trò Quốc Vương, người thua cuộc, hoặc là hoàn thành đại mạo hiểm trên giấy, hoặc là uống hết một chai bia.
Sau khi chơi vài ván, gần như tất cả mọi người đều chọn đại mạo hiểm, dù sao thì quả trừng phạt uống hết chai bia cũng khá là nặng đô.
Đại mạo hiểm mấy vòng đầu đều trừng phạt nhẹ nhàng, không ngờ lúc cái chai xoay tới chỗ Lục Nam Khuê, trên tờ giấy lại viết: hôn anh chàng ngồi thứ hai bên tay trái của bạn.
Anh chàng ngồi thứ hai bên tay trái của cô không phải chính là anh sao.
Trần tiên sinh cúi đầu, lỗ tai nóng rần, trái tim cũng điên cuồng đập thình thịch theo, ngay cả lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Trong lòng anh thực ra đang mừng thầm.
Lớp 11 năm đó, anh thường nghe thấy giáo viên ngữ văn đọc văn của cô, giáo viên khen cô: “Có phong thái của tuổi trẻ, lấy bút làm ngựa, gió thanh hạ mát sinh thư họa, phong lưu tài hoa đều là nàng.”
Giáo viên ngữ văn nhắc đến cô, trong mắt luôn là ý cười.
Thành tích của Lục Nam Khuê không cao không thấp, nhưng có tài văn chương đặc biệt xuất chúng, cô cười, cũng mang theo nét tùy ý phong lưu của thời kỳ Nam Bắc Triều.
Đám con trai cũng vụng trộm thảo luận về cô, nói trên người cô có loại khí chất mà tất cả những cô gái khác không có, loại khí chất đó người khác không có, cũng không mô phỏng được.
Thực ra Trần tiên sinh không quá yêu thích mấy loại tác phẩm kinh điển trong nước kia, toàn bộ thời gian ngoài giờ học của anh đều bị mấy công thức toán lý hóa chiếm hết rồi.
Một lần tình cờ, lúc anh đi ngang qua bên cạnh Lục Nam Khuê, nghe thấy cô cùng mấy cô bạn đang thảo luận về 《 Cuốn theo chiều gió 》 của Margaret, lập tức đi nhà sách mua một quyển về.
Rõ ràng mua lâu rồi cũng không xem được mấy tờ, nhưng lúc Lục Nam Khuê đi qua lập tức lôi sách ra, ra vẻ chăm chú lật sách.
Đợi Lục Nam Khuê đi rồi, anh lại cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, dứt khoát vứt quyển sách vào trong ngăn bàn, mắt không thấy tâm không phiền.
“Hôn một cái, hôn một cái…” Cô bạn thân của Lục Nam Khuê dẫn đầu, cả phòng đều vỗ tay nhìn hai người hôn nhau.
Lục Nam Khuê ngại ngùng cười nói: “Tớ, tớ có thể hôn cậu một cái không?”
Trần tiên sinh còn chưa mở miệng, đã thấy cô bạn thân ngăn cản Lục Nam Khuê định bụng hôn má anh: “Không thể hôn má, phải hôn môi!”
Trong phòng, những tiếng hét chói tai bùng nổ.
Lục Nam Khuê đánh nhẹ vào bả vai của cô bạn thân, nhỏ giọng oán trách một câu: “Cậu thật quá đáng mà, chúng ta không phải là chị em tốt sao.”
“Có là anh em ruột thì hôm nay cũng phải tính rõ ràng.” Cô bạn thân nói.
Trần tiên sinh không nhìn nổi việc Lục Nam Khuê bị gây khó dễ, lại nghĩ, nụ hôn của một cô gái làm sao có thể bởi vì một trò chơi mà cứ thế tặng đi mất, anh lập tức nói: “Tôi uống rượu.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không có tiếng động.
Mấy giây sau, chai bia trong tay bị Lục Nam Khuê đoạt mất, cô cụp mắt nói: “Tớ có chút việc đi trước, mọi người chơi vui vẻ nhé.”
Trần tiên sinh ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô biến mất ở cửa phòng bao, cô bạn thân bên cạnh vội nói: “Đồ đần, nhìn cái gì nữa, còn không mau đuổi theo.”
Anh “ồ” một tiếng, cũng không nghĩ rõ ràng là chuyện gì, vội vàng đuổi theo.
Lục Nam Khuê đứng ở bến xe bus lau nước mắt, thấy anh đến, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
“Cậu làm sao vậy?” Trần tiên sinh hỏi.
Lục Nam Khuê làm bộ kiên cường nói: “Không liên quan đến cậu.”
“Xin lỗi, không phải cậu vì chuyện tớ uống bia mà khóc chứ?” Trần tiên sinh trầm mặc vài giây, bỗng mở miệng: “Thực ra tớ…”
Hai mắt Lục Nam Khuê sáng rực nhìn anh, như đang mong chờ điều gì.
Trần tiên sinh nói: “Thực ra tớ uống được.”
Ánh sáng trong mắt Lục Nam Khuê nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Trần tiên sinh thực không hiểu vì sao Lục Nam Khuê lại giận mình, anh lên QQ tìm Lục Nam Khuê nói chuyện, cô cũng không thèm để ý đến anh.
Sau đó anh tìm được cô bạn thân mới biết, thì ra cái gọi là game Quốc Vương, đều là trò mà cô bạn thân nghĩ ra để tác hợp cho anh và Lục Nam Khuê, muốn thử xem cảm giác của anh đối với Lục Nam Khuê là như thế nào.
Cô bạn thân nói trên QQ: “Tôi chưa từng gặp người nào mà nhát như Lục Nam Khuê, yêu thầm 3 năm rồi vẫn không dám tỏ tình.”
“Nếu cậu thích cậu ấy, mau chóng tỏ tình đi, nếu cậu không thích cậu ấy, sau này tránh xa cậu ấy một chút, đừng cho người ta hi vọng, nếu không một đốm lửa cũng tạo thành đám cháy, chuyện này cậu coi như không biết, tránh làm cậu ấy xấu hổ.”
Trần tiên sinh hơi mơ màng, Lục Nam Khuê yêu thầm mình ba năm, vậy không phải từ lớp 12 cô đã…
Trần tiên sinh từ nhỏ đến lớn không có ai theo đuổi, anh là một trạch nam chính hiệu, không hiểu mấy thứ lãng mạn phong hoa tuyết nguyệt của sinh viên khối văn, vẫn là cô bạn thân gợi ý cho anh, nói Lục Nam Khuê thích nhất chữ nghĩa, không cần vật chất gì đó, anh viết cho cô một bức thư là được.
Trần tiên sinh ở nhà tu luyện ba ngày, thực sự viết không nổi, thấy thế nào mà thư tình anh viết giống như viết văn, học bá năm nào cũng đạt học bổng lần đầu tiên tự trách bản thân đọc ít sách.
Cô bạn thân thấy anh thực quá đáng thương, bèn nói: “Hay là cậu chiều theo cậu ấy, cậu ấy thích Cao Tung, cậu chép một đoạn lời đi.”
Trần tiên sinh mời cô bạn thân và Lục Nam Khuê đi hát KTV, có vẻ Lục Nam Khuê bị lừa đến, nhìn thấy Trần tiên sinh sợ hết hồn, ôm mặt trách cô bạn thân: “Có con trai sao cậu không nói cho tớ, hôm nay tớ còn không trang điểm.”
Thực ra quan trọng nhất là, anh chàng kia chính là Trần tiên sinh.
“Trước khi ra ngoài tớ đã nhắc nhở cậu trang điểm rồi, do cậu lười còn trách tớ à.” Cô bạn thân cười trộm mở miệng.
Ba người đi ăn nhẹ, lại nói chút chuyện phiếm, thực ra đều là cô bạn thân tạo không khí, Trần tiên sinh và Lục Nam Khuê lúng túng ngồi ở hai bên ghế sô pha, lúc thì chơi điện thoại, lúc thì nghịch móng tay.
“Đi quán KTV đi.” Cô bạn thân nháy mắt với Trần tiên sinh.
Trần tiên sinh ngượng ngùng đẩy kính mắt, suýt chút cùng tay cùng chân đi tới quán KTV.
Tiếng nhạc dạo vừa vang lên, Lục Nam Khuê đã kích động nói: “Đây là thư tình hồng phấn của Tung Ca, tớ biết tớ biết!”
“Đây là bài hát lão Trần người ta chọn, cậu cướp cái gì.” Cô bạn thân đè Lục Nam Khuê đang kích động xuống.
Trần tiên sinh không biết hát lắm, ngũ âm không đủ, giai điệu bài 《 Thư tình hồng phấn》bị lạc tận chân trời, có điều tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, khó nghe hơn nữa trong mắt Lục Nam Khuê cũng thành hay nhất, nhìn dáng vẻ bóng hồng sắp bay của cô là biết rồi.
Đến đoạn điệp khúc, Lục Nam Khuê chống cằm hát theo Trần tiên sinh: “Thư tình hồng phấn, đựng đầy sự nhớ nhung của em, cơn gió thổi qua, chớp mắt đã không thấy.”
Ngũ âm của Lục Nam Khuê thành công bị Trần tiên sinh dẫn đi lạc, cô bạn thân che lỗ tai nhủ thầm, thực sự là ma âm, cô đã tạo cái nghiệt gì vậy.
Sau khi ba người gặp mặt xong, cô bạn công thành công rút lui, còn căn dặn Trần tiên sinh phải đưa Lục Nam Khuê về nhà an toàn.
Lúc đợi xe bus, Trần tiên sinh cẩn thận lần mò từ trong túi ra một phong thư màu hồng nhạt, gãi đầu nói: “Viết không tốt lắm, tớ… ặc, cậu, cậu xem đỡ đi.”
Tối nay Lục Nam Khuê đã vô cùng quay cuồng rồi, nhìn thấy bức thư tình hồng phấn trong tay Trần tiên sinh xong càng kích động đến mức trái tim sắp bay từ lồng ngực ra ngoài, ai nói trạch nam thì đều là thẳng nam chứ, rõ ràng rất gì và này nọ được không hả.