Ngô Dạng kéo hành lý ra ngoài sân bay theo đường nhập cảnh liền thấy người của công ty con <W.E> tại Trung Quốc đang chờ sẵn ở đó để đón mình.
“Thiết kế Ngô, công ty kêu tôi đến đón cô rồi đưa về khách sạn nghỉ ngơi” người tên Trương Vũ vội vàng tiến tới đón lấy hành lý của Ngô Dạng.
“Không cần đâu, đưa tôi đến nơi này đi” Ngô Dạng đưa danh thiếp khách sạn nơi Hà Thanh Tử tổ chức hôn lễ cho Trương Vũ sau đó ngồi vào trong xe.
“Vâng” Trương Vũ không dám chận trễ, đem hành lý bỏ vào trong cốp xe liền lập tức khởi động xe đưa Ngô Dạng đến địa chỉ kia.
Ngô Dạng ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ, xe cộ như dòng nước lướt qua, người sống tại đây đều muôn hình muôn vẻ, chính vì sinh sống mà dốc sức làm việc, bận bận rộn rộn ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, không hề than phiền.
Tiết trời oi bức mùa hè khiến thành phố này trở nên không còn chân thật, nhưng những việc như thế nếu không ở đây lâu cũng không phát hiện ra thành phố qua mười năm đã thật sự phát triển, đã sớm có những thay đổi không ngờ. Ngô Dạng trong lòng chợt cảm thấy cô đơn, lại chợt nhớ đến nhiều năm trước chính bản thân mình vẫn còn vô ưu vô lo, vô tâm không để ý, giờ chỉ tiếc khoảng thời gian tốt đẹp ấy tựa hồ trôi đi quá nhanh.
Tới khách sạn thì hôn lễ của Hà Thanh Tử đã bắt đầu rồi, Ngô Dạng nhờ Trương Vũ đem hành lý của mình lên phòng trước, sau đó vội vàng tiến vào hội trường. Ngô Dạng đem theo bao lì xì, tay cầm thiệp mời, khom lưng tìm một góc không ai ngồi xuống, đảo mắt nhìn xung quanh đều toàn là người không quen biết, cũng đúng thôi, đã sáu năm qua đi, trong cuộc sống Hà Thanh Tử cũng đã gặp nhiều người khác nhau.
Lúc này đèn đại sảnh đều tối sầm, cửa lễ đường của khách sạn mở ra, người mặc chiếc váy cưới hoa lệ Hà Thanh Tử đang cùng khoác tay ba cô ấy, trên gương mặt nở nụ cười, đó là niềm hạnh phúc ngọt ngào, chậm rãi đi đến chỗ chú rể đang đứng trên sân khấu. Ngô Dạng ở dưới nhìn Hà Thanh Tử trên sân khấu có chút thất thần, cảm thấy chính mình sắp không nhận ra Hà Thanh Tử nữa rồi, không nghĩ thời gian thật sự có thể mang lại nhiều sự thay đổi đến con người như vậy. Lúc này Hà Thanh Tử không còn là một cô gái tùy tiện 6 năm trước cứ mở miệng ra là quát “Này” hay “Kia” nữa, hiện tại cô ấy đã thay đổi thành một người xinh đẹp, là một cô dâu nhã nhặn và dịu dàng. Từ tận đáy lòng Ngô Dạng vì bạn tốt mà trở nên vui vẻ, chúc phúc cô ấy đã tìm được hạnh phúc của chính mình.
Ngô Dạng lại nhìn về phía sau Hà Thanh Tử, đó là phù dâu phù rể nhưng gương mặt hoàn toàn xa lạ, xem ra Ngô Dập Triết cùng bản thân giống nhau, đều không thực hiện lời hứa lúc trước rồi.
Sau khi nghi thức kết thúc, đèn đại sảnh lại sáng lên, Hà Thanh Tử cùng chồng đi đến từng bàn tiệc để kính rượu, khi đến bàn của Ngô Dạng, Hà Thanh Tử đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là mỉm cười, tiến đến ôm lấy Ngô Dạng.
“Dạng Dạng! Cậu rốt cuộc cũng về rồi, mình nhớ cậu lắm đấy!” Hà Thanh Tử nói lớn bên tai Ngô Dạng làm Ngô Dạng cảm nhận được giọng điệu quen thuộc trước kia của Hà Thanh Tử, trong lòng tất cả đều là cảm động, nén lại nước mắt ôm lấy Hà Thanh Tử.
“Thanh Tử, nhiều năm không gặp sao cậu trở nên đa sầu đa cảm như vậy chứ!” Ngô Dạng buông Hà Thanh Tử ra, chỉ thấy nước mắt Hà Thanh Tử đã chảy ra từ lúc nào không ngăn được, Ngô Dạng an ủi cô.
“Đều là do cậu lúc trước đi không hề báo, mình còn tưởng là cậu không trở về nữa.” Hà Thanh Tử vẫn đang ôm Ngô Dạng không chịu buông ra.
“Không phải mình đã trở về rồi sao? Yên tâm, mình sẽ không đi nhanh thế đâu.” Ngô Dạng đáp lại nhẹ nhàng, sau đó nhìn quanh bốn phía đột nhiên hỏi: “Thanh Tử, Ngô Dập Triết đâu? Cậu ấy không tới à? Không phải nói làm phù rể cho cậu ư?”
“Dạng Dạng, cậu ấy sẽ không tới đâu, mình nhiều năm rồi chưa gặp lại cậu ấy nữa” cánh tay Hà Thanh Tử ôm Ngô Dạng hơi cứng đờ làm cho Ngô Dạng chợt cảm thấy chạnh lòng.
“Chắc chắn là cậu ấy đã có bạn gái nên mới mặc kệ chúng ta! Mình biết mà, đàn ông đều là trọng sắc khinh bạn cả.” Hà Thanh Tử dùng giọng nói đùa nhưng vẫn khiến cho tâm Ngô Dạng thắt chặt, từng chút từng chút đau lòng tràn về.
—–
Sau khi hôn lễ Hà Thanh Tử kết thúc mấy ngày, nghe được tin Ngô Dạng về nước, các bạn học Cao trung cùng nhau tổ chức họp lớp.
Hà Thanh Tử bởi vì đang mang thai nên không đi dự, mà giống như lời của Hà Thanh Tử nói, Ngô Dập Triết đã biến mất, không ai có thể liên hệ được với anh, không có ai biết được hiện tại anh ở đâu, ba người đã từng như hình với bóng đi cùng nhau, nay chỉ còn một mình Ngô Dạng tham dự buổi họp lớp.
Ngô Dạng mặc bộ váy dài màu xanh biếc, đôi chân dài mang một đôi cao gót ẩn ẩn hiện hiện, khí chất xinh đẹp. Thời gian sáu năm phiêu bạt bên ngoài đã sớm làm Ngô Dạng năm đó hơi mập lại mang dáng vẻ thiếu nữ quê mùa thành hiện tại có dáng vẻ thon gọn hơn, có nét tự nhiên phóng khoáng của một nhà thiết kế, thu hút các ánh nhìn của bạn học nam, đặc biệt là nhưng người chưa lập gia đình.
Sau khi ăn cơm xong, lớp trưởng liền đề nghị đi karaoke, vì thế không đợi đến khi Ngô Dạng từ chối, nhóm người đã tới KTV ồn ào la hét được một hồi. Ngô Dạng ngồi ở một góc, đưa mắt nhìn những gương mặt quen thuộc nhưng lại không tìm được một chút hòa hợp nào trong không khí này.
Tất cả mọi người đều đang chơi đến hăng say, đột nhiên âm thanh tại phòng im bặt, lớp trưởng cầm theo microphone nói lớn: “Mọi người chú ý, đặc biệt là các bạn nữ, các bạn không cần khổ sở vì không gặp được Ngô Dập Triết, mặc dù cậu ấy là nam thần trong lòng các thầy cô giáo cùng các bạn, nhưng hôm nay chúng ta lại may mắn mời tới được một bạn học khác cũng là người trong mộng của các bạn nữ, Sở Kiêu Nhiên!”
Cửa phòng bị đẩy ra, một thân hình cao lớn chậm rãi tiến vào, tầm mắt mọi người liền tập trung lên người đó. Người này cùng với Ngô Dập Triết đều là nam thần trong lòng các bạn nữ, Sở Kiêu Nhiên, đã xuất hiện trong tầm nhìn mọi người.
Không khí trong phòng nhất thời nổ tung, Ngô Dạng có chút im lặng nhìn Sở Kiêu Nhiên đang đứng ở cửa, nhiều năm không gặp, Sở Kiêu Nhiên ngày càng trở nên đẹp trai, ngày càng thành thục. Sở Kiêu Nhiên mang theo ý cười nhìn xung quanh phòng một vòng, liền thấy được Ngô Dạng trong đám người, trên mặt ý cười càng sâu, sau đó chậm rãi tiến bước về phía cô, tự nhiên ngồi kế bên Ngô Dạng.
Ngô Dạng không có bất kì cảm xúc rung động nào, chỉ cảm thấy trong lòng không được tự nhiên, phiền muộn cùng bất an, cảm giác quanh mình không khí có chút không thể hít thở nổi, không được mấy phút, như là không thể chịu được cái loại không khí nào, Ngô Dạng lấy cớ bận việc nên rời đi trước, lớp trưởng mặc dù ngăn cản nhưng Ngô Dạng nói mình bắt buộc phải đi. Sau đó Sở Kiêu Nhiên cũng nói mình có việc bận phải đi, rốt cuộc thì lúc học cao trung, Ngô Dạng yêu thầm Sở Kiêu Nhiên là điều mà lớp trưởng cũng biết, vì thế hai người trong mắt lớp trưởng là có chút ái muội rời đi.
Ra khỏi phòng gió đêm mang theo hơi lạnh nhè nhẹ thổi qua làm tâm trạng Ngô Dạng khó có thể bình tĩnh, nhiều năm qua đi, sự việc lúc trước lại không dễ dàng quên, thế nên ánh mắt của lớp trưởng hôm nay nhìn Ngô Dạng có chút ý trào phúng.
Ngô Dạng vỗ vỗ cái đầu có chút hỗn độn, đang chuẩn bị rời đi.
“Dạng Dạng!” Sở Kiêu Nhiên tiến lên giữ chặt tay Ngô Dạng.
“Có chuyện gì thế?” Ngô Dạng không chút che dấu né tránh tay Sở Kiêu Nhiên, kéo khoảng cách giữa hai người, hỏi.
“Là như vầy, không còn sớm nữa, để anh đưa em về.” Sở Kiêu Nhiên không được tự nhiên mở miệng dò hỏi.
“Cảm ơn anh, cũng không cần đâu, em có thể tự trở về.”
“Suốt buổi tối thấy em cứ lẻ loi một mình, thân là đàn ông anh không thể để em như vậy.” Lời nói của Sở Kiêu Nhiên không cho mang theo bất cứ sự từ chối nào, kéo tay Ngô Dạng.
“Buông ra!” Ngô Dạng bị khẩu khí chán ghét của mình làm ngạc nhiên, thì ra từ trước đến này đều là mình cự tuyệt người ta. Lời nói của Ngô Dạng làm trái tim Sở Kiêu Nhiên run rẩy, trước mắt là người con gái lạnh nhạt, là người con gái mà ngày trước luôn đi theo phía sau mình không hề than phiền và cũng không hề hối hận.
“Nhiều năm không gặp nhau, chúng ta như vậy đã thành lạ rồi sao?” Sở Kiêu Nhiên không buông tay Ngô Dạng ra, lại nhìn thấy Ngô Dạng nghe những lời này lại hơi thất thần, trong lòng chốc lát bùng lên một tia hy vọng, không do dự đem Ngô Dạng còn ngẩn ngơ lên xe.
Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, hai người không ai mở miệng ra nói để phá vỡ không khí mất tự nhiên này, thực ra Sở Kiêu Nhiên lại đang hưởng thụ không khí này, vương tay mở nhạc giao hưởng trong xe lên, âm thanh của tiếng đàn du dương truyền tới, Ngô Dạng nghiêng đầu nhìn Sở Kiêu Nhiên lái xe. Anh mặc một bộ âu phục được cắt may khéo léo, cả người toát lên vẻ thành thục trầm ổn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mặt thon gầy, lông mi dài cong phía trên là hai hàng lông mày đậm.
Ngô Dạng chưa từng nói bất kỳ ai rằng lúc đầu thích Sở Kiêu Nhiên là bởi vì anh rất giống một người,… Anh rất giống Ngô Dập Triết.
Rốt cuộc có một ngày, bạn có thể phát hiện ra những điều bí mật đã từng bị năm tháng vùi lấp.