Hà Mạn Mạn thấy khó tin, chầm chậm ló đầu ra từ sau lưng người đàn ông áo trắng đang đứng chắn cho cô
Cô nghiêng người, quả nhiên nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn của Lục Ly đang nắm lấy cổ tay của Lý Tín, biểu cảm của anh rất lạnh lùng
Trốn ở phía sau Lục Ly, tim của Hà Mạn Mạn hụt mất một nhịp
Cô không thể diễn tả thành lời cảm giác của mình lúc này, có một cảm xúc phức tạp trộn lẫn giữa vui sướng và ngượng ngùng2đang bủa vây toàn thân
Cô khẽ nhìn xương cạnh hàm của Lục Ly
Môi của Lục Ly mím rất chặt, càng lên hiện rõ đường nét tinh tế cương nghị của anh
Tuy gương mặt ấy xưa nay luôn hiền hòa ấm áp, nhưng hiện tại ai cũng có thể nhận thấy thấy Lục đang rất tức giận
“Hừ, một thằng đàn ông đi đánh phụ nữ? Không biết nhục à!“.
Lục Ly nhìn Lý Tín, trong ánh mắt là sự bằng giá trước nay chưa từng có
Nếu anh không ở đây và nhìn thấy, vậy chẳng phải9Hà Mạn Mạn sẽ phải chịu đòn ư
Ngẫm lại sức mạnh cái tát của Lý Tín bị anh chặn lại lúc nãy, nếu đánh lên mặt của Hà Mạn Mạn thì có khi cả người sẽ bị bay ra ngoài mất!
Vừa nghĩ đến việc nếu anh không có ở đây, Hà Mạn Mạn có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, bàn tay nắm lấy cổ tay của Lý Tín liền không tự chủ được mà siết chặt, trong mắt anh rực lên ngọn lửa giận
Lý Tín bị đau, gắng sức hất phăng Lục Ly,6nhìn Lục Ly đang đứng chắn cho Hà Mạn Mạn
Thân hình cao to cường tráng, tuy trông khá là gầy, nhưng chỉ có Lý Tín mới biết được sự đáng sợ của Lục Ly
Sức mạnh mà Lục Ly dùng để siết cổ tay của Lý Tín, chỉ có bản thân hắn biết rõ..
Nhìn thì có vẻ gầy, nhưng lại rất cường tráng! Lý Tín biết cứu tinh của Hà Mạn Mạn đã tới, hắn tự biết mình đánh không lại, ánh mắt láo liền, xoay người toan bỏ chạy
Nhưng vừa xoay người liền đứng0lại, Lý Tin kinh hãi nhìn thấy một chàng trai có tướng mạo không thua kém Lục Ly, tay cầm chiếc ly thủy tinh để cao, tựa vào quầy bar, mỉm cười hờ hững nhìn hắn
Màu rượu đỏ thẫm bên trong chiếc ly ấy, càng nhìn càng giống như máu tươi, Lý Tín cảm thấy dựng hết cả tóc gáy
Lý Tín nuốt nước bọt, nhìn anh chàng kia, không ngờ đó lại là cậu chủ Hạ - Hạ Tu Dục
Người thường ngày rất thân với Hạ Tu Dục chính là..
chàng trai lúc nãy chắn7cho Hà Mạn Mạn chính là..
Hắn không dám nghĩ thêm nữa
Lúc nãy, trong lúc quẫn bách hẳn hoàn toàn không kịp nhìn kỹ đó là ai
Lý Tín cứng đơ quay đầu lại, suýt chút nữa thì ngất tại chỗ..
Cậu chủ Lục, Lục Ly! Lý Tín khẽ hé môi, cơ thể run rẩy lảo đảo vài cái
Nếu hắn sớm biết được Hà Mạn Mạn không chỉ quen biết với tập đoàn Viễn Phong nổi tiếng của thành phố A mà còn qua lại với cậu chủ tục thì có cho thêm mấy lá gan hắn cũng không dám động vào Hà Mạn Mạn, Lý Tín khom lưng, nói lắp bắp:
“Cậu..
cậu chủ Lục.” Lục Ly phớt lờ hắn ta quay sang nhìn Hạ Tu Dục
Hạ Tu Dục bĩu môi, cười vài cái
Hai người này có vẻ như vô cùng ăn ý
Thấy Lục Ly chẳng hề để tâm đến mình, Lý Tín lại quay đầu nhìn sang Hạ Tu Dục
Giọng nói càng run rẩy hơn, dường như vô cùng sợ hãi
“Tổng..
Tổng..
Tổng giám đốc Hạ..” Hạ Tu Duc phẩy tay, vẻ mặt kinh thường
“Hạ cái gì mà Hạ, đừng gọi tôi, loại người như cậu gọi tên tôi, tôi cảm thấy dơ bẩn.” Anh ta nói xong liền trừng lên, dưới sự chứng kiến của hàng trăm con mắt, anh nhìn vào chiếc điện thoại đã vỡ nát của Hà Mạn Mạn ở dưới đất, nhặt lên mà chẳng hề tỏ ý chê bai.
Hừm?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hà Mạn Mạn níu lấy lưng áo của Lục Ly
núi phía sau anh, cô ló đầu ra liền nhìn thấy Hạ Tu Dục
Có kinh ngạc, bất giác buột miệng gọi: “Ngài Chủ tịch trường?” Hạ Tu Dục nghe thấy giọng nói của Hà Mạn Mạn, ánh mắt sáng lên, nâng chiếc ly lên, cười một cách vô cùng thân thiện với cô, cứ như anh ta chỉ đứng bên ngoài hóng chuyện vậy
“Hello, em Mạn Mạn, chúng ta lại gặp nhau rồi...” Chưa đợi Hạ Tu Dục nói xong, quả đầu nhỏ nhắn của Hà Mạn Mạn đã bị Lục Ly ấn trở lại phía sau lưng anh
Lý Tín không thể không thừa nhận, bây giờ hắn ta đã mất hết hi vọng rồi
“Phịch” một tiếng, Lý Tín quỳ xuống đất, rướn cổ nhìn Hạ Tu Dục, nói một cách hoảng sợ: “Tổng giám đốc Hạ, tối sai rồi, tôi không biết Hà Mạn Mạn là người của anh
Nếu biết được, có đánh chết tôi cũng không dám đụng vào cô ấy, tổng giám đốc Hạ...” Hạ Tu Dục thấy lúc Lý Tín nói xong câu này, gương mặt Lục Ly rõ ràng càng khó coi hơn
Anh ta cười bất đắc dĩ và nói: “Cậu quả thật đã sai quá mức...” Hà Mạn Mạn nào có phải người của tôi, người ta là của cái ông Lục Diêm vương ở phía sau cậu kia
Lời của Hạ Tu Dục vẫn chưa dứt, chủ quán Pub Cầu Vồng đã vội vã chạy tới
Vốn dĩ gặp phải những chuyện như vậy, phía quán bar sẽ không ra mặt
Chỉ cần không xảy ra án mạng thì họ chẳng liên quan gì cả
Nhưng kinh động đến cả Tổng giám đốc Hạ và Tổng giám đốc Lục của tập đoàn Viễn Phong, nếu còn không ra mặt thì quán bar này đừng hòng làm ăn tiếp ở thành phố A nữa.
Ông chủ quán bar lau mồ hôi, cung kính gọi Hạ Tu Dục một tiếng “Tổng giám đốc Hạ”, nhìn thấy Lục Ly, ánh mắt càng sáng hơn, gọi một tiếng “Tổng giám đốc Lục”
Sau đó liền nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho bảo vệ ở bên cạnh đưa Lý Tín ra ngoài, “hầu hạ” chu đáo một trận.
Hà Mạn Mạn trốn ở phía sau Lục Ly nghe thấy bọn họ gọi anh..
Tổng giám đốc Lục?
Hà Mạn Mạn ngẩn người ra...
Chẳng phải nên gọi là thầy Lục sao?
“Đợi đã.”
Bảo vệ còn chưa kịp nhấc Lý Tín dậy, Hạ Tu Dục đã giơ tay đặt ly rượu vang lên quầy bar, chậm vài bước về phía Lý Tín, vươn bàn tay vô cùng đẹp đẽ trắng nõn nà của mình ra, lòng bàn tay hướng lên trên, ngón tay thon dài khẽ
động.
Nhìn bộ dạng lơ ngơ của Lý Tín đang nhìn mình, Hạ Tu Dục trợn mắt, cắn răng bực mình nói:
“Nhìn cái gì mà nhìn, tiền!”
À à à, Lý Tín nhanh chóng moi sạch toàn bộ tủi trên người của mình, gom thành một xấp tiền, cầm bằng hai tay dâng cho Hạ Tu Dục
Đều là những tờ một trăm đồng, dòm độ dày có vẻ chưa tới ba nghìn
Hạ Tu Dục bực bội đập xấp tiền lên trên quầy bar, phẩy tay với bảo vệ, nhìn Lý Tín bị nhấc ra ngoài giống như đang nhìn một con ruồi
Quán bar trở lại vẻ náo nhiệt vốn có
Chỉ có điều, không biết tại sao, tiếng nhạc lại vô tình hoặc cố ý mà được chỉnh nhỏ lại
“Cảm ơn ngài Chủ tịch.” Hai tay nhận lấy tiền từ trong tay Hạ Tu Dục, Hà Mạn Mạn chân thành nói lời cảm ơn.
“Không có gì, không có gì“.
Hạ Tu Dục nở nụ cười vô cùng quyến rũ, đưa chiếc điện thoại đã nát bét của Hà Mạn Mạn trả lại cho cô, nhìn sang Lục Ly nói: “Người cô nên cảm ơn thực sự là thấy Lục của cô kìa, nếu không có cậu ấy, tôi vẫn không nhận ra là cô..
Hơn nữa...”
Ánh mắt của Lục Ly lập tức cắt đứt lời Hạ Tu Dục, anh ta hết cách, nhún vai
Nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Hà Mạn Mạn bèn lên tiếng giải thích: “Chuyện sau đó, cô tự đi hỏi thầy Lục của cô đi...”
Anh ta biết rõ tính cách của Lục Ly, chẳng bao giờ lo chuyện bao đồng, càng không thích những nơi phức tạp ồn ào như quán bar
Kể từ lần trước, sau khi Phùng Dực Dương cứu một cô gái, Lục Ly gần như ngày nào cũng cắm cọc ở Pub Cầu Vồng, xem ra là để kịp thời ngăn cản Hà Mạn Mạn gặp nguy hiểm...
Hạ Tu Dục nhớ đến dáng vẻ của Hà Mạn Mạn ở lễ kỷ niệm trường lần trước, rõ ràng là quen biết Phùng Dực Dương, cộng với sự việc ngày hôm nay, xem ra người Phùng Dực Dương cứu lần trước chính là Hà Mạn Mạn,
Lục Ly à, đúng thật là chịu khó quá đi mà
Hà Mạn Mạn nghe Hạ Tu Dục nói như thế, nhớ lại một màn nghìn cân treo sợi tóc lúc nãy, gương mặt bỗng chốc ủng hồng, cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn thầy Lục.” Vương Dập Hạo đứng ở góc tối ôm cánh tay vẫn còn đau âm ỉ, nhìn sự khác thường của Hà Mạn Mạn, chú ý đến từng cử động của cô, rầu rĩ chẳng nói gì cả
Lục Ly nhìn quả đầu bù xù đang cúi gập ở bên cạnh mình, thở hắt một hơi dài, nhíu mày hơi nghiêm túc hỏi: “Sao em lại quen biết với cái tên ấy?” Hà Mạn Mạn biết rõ, cái tên ấy trong lời nói của thầy Lục chính là Lý Tín vừa mới bị nhấc ra ngoài, cô nhỏ tiếng giải thích: “Anh ta là bạn trai cũ của Lâm Khiết, không những lừa mất năm nghìn tệ Lâm Khiết dùng để mua laptop, còn đánh Lâm Khiết, em nhất thời tức quá...” Lâm Khiết?
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Hạ Tu Dục mím môi chẳng nói gì
Nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của Lý Tín, Hạ Tu Dục cảm thấy buồn cười
Mắt nhìn người kiểu gì thể không biết, quen ai không quen lại đi quen một tên như thế
Xem ra mấy cô nhóc mới lớn này thật khiến người khác phải bận tâm, cũng khó trách Lục Ly lại để tâm đến cô nhóc này đến thế! Nhưng mà không ngờ hắn lại đánh cô nhóc Lâm Khiết kia? Ánh mắt Hạ Tu Dục lắng xuống, vẫy tay gọi anh chàng thư ký đến bên cạnh, nói nhỏ vài câu, nhìn nghiêng mặt của Hạ Tu Dục, chỉ thấy trong mắt anh ta đầy phẫn nộ và nhẫn tâm! Lục Ly ở bên này nghe xong lời giải thích của Hà Mạn Mạn, anh tức giận liên tục cười khẩy, nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, hỏi vặn lại Hà Mạn Mạn: “Sau đó tức không chịu nổi liền một thân một mình chạy tới quán bar tìm hắn? Hà Mạn Mạn em có thể thông minh một chút, trưởng thành một chút được không?!” Lục Ly hơi sốt ruột, hôm nay may mà anh ở đây, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Hạ Tu Dục thấy vành mắt của Hà Mạn Mạn dần dần ửng đỏ, lại nhìn thấy một Lục Ly xưa nay luôn ôn hòa dịu dàng lại tức giận một cách lạ thường, anh ta liếm đôi môi khô, mở lời khuyên can: “Này này này, được rồi, nói vài câu là OK rồi
Lục Ly cậu đừng có mà ở đây nhập vai thầy giáo nhân dân, cũng trễ rồi đấy, chúng ta ai về nhà thì về nhà, ai về trường thì về trường đi.” Hạ Tu Dục đứng một bên giảng hòa, nhìn chiếc điện thoại đã vỡ nát của Hà Mạn Mạn rồi nói: “Về rồi để thấy Lục của cô mua cho chiếc điện thoại mới, số tiền này cậu ta trả nổi.” Nói rồi Hạ Tu Dục chau mày với Hà Mạn Mạn, trong ánh mắt là nụ cười ấm áp, anh ta nói tiếp: “Những sinh viên thuộc tầng lớp vô sản như cô cũng có thể thường xuyên bóc lột giai cấp tư bản chủ nghĩa như thấy Lục đây.” Hà Mạn Mạn nghe Hạ Tu Dục nói như thế liền vội vã xua tay nói: “Không, không, không cần đâu.” Là do cô không cẩn thận để Lý Tín làm hỏng điện thoại, sao có thể để thầy Lục mua cho cô được? Lục Ly không nói gì, chỉ là bất chợt thở hắt ra vài hơi bực dọc ứ đọng trong lòng, xoa xoa đỉnh đầu của Hà Mạn Mạn, nói: “Tôi đưa em về trường trước.”
Hà Mạn Mạn nhìn Hạ Tu Dục, thấy anh ta gật nhẹ đầu, Hà Mạn Mạn cũng ngoan ngoãn gật đầu
Lúc xoay người vô tình nhìn thấy Vương Dập Hạo đang ở trong góc tối, cô khẽ nói:
“Vương Dập Hạo, hôm nay cũng cảm ơn cậu nhé.” Vương Dập Hạo không nói gì, chỉ gật gật đầu
Ánh mắt Lục Ly chợt lóe lên, Vương Dập Hạo, cái tên này chẳng phải là đợt trước Hà Mạn Mạn đã nhắc đến trong cơn mê sảng khi bị sốt hay sao
Lục Ly bình thản nhìn chàng trai kia một cái
Hà Mạn Mạn cầm chiếc cặp của mình, đang chuẩn bị ra khỏi quán bar, bàn tay lại bất cẩn và phải chiếc ghế, trên chiếc ghế ấy vừa vặn có cả mảnh chai bia lúc nãy Lý Tín đập vỡ
“Á!” Hạ Mạn Mạn hét lên một tiếng
Giơ tay lên xem liền thấy một vết cắt đang rỉ máu ra ngoài
Biết ngay mà, dạo này mắt trái cô cứ nhảy mãi, không phải là không có nguyên nhân..
Đúng thật là uống ngụm nước mà cũng bị sặc
Vương Dập Hạo nhìn thấy, đang định bước tới, nhưng lại bị Lục Ly nhanh hơn một bước.
Cậu ta chớp mắt, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh
Lục Ly ngẩn người, nhìn tay của Hà Mạn Mạn đang chảy máu, tim anh như thót lại, lập tức không lãng phí thời gian, chỉ nói ba chữ: “Đi bệnh viện!”
Vết thương không lớn lắm, lượng máu chảy cũng không nhiều, nhưng trông rất đáng sợ
Ở trên xe, Lục Ly dùng khăn tay quẩn lại vết thương cho Hà Mạn Mạn trước, xem như đã xử lý khẩn cấp, thật ra cũng chỉ dau lúc bị cắt, một lúc sau chẳng còn cảm giác gì nữa
Diện tích quán Pub Cầu Vồng không nhỏ, điều này cũng có nghĩa là vị trí của nó không ở trong trung tâm thành phố
Nhưng hầu hết các bệnh viện đều ở khu trung tâm, chặng đường này có vẻ như không gần
Lục Ly lái xe rất thận trọng, cộng thêm tiếng nổ máy của BMW nhỏ, nhất thời bên trong chiếc xe yên tĩnh vô cùng
Hà Mạn Mạn ngồi ở ghế lái phụ ngượng ngùng một cách khó hiểu
Cô ngồi ở chỗ đó, cũng không biết nên đặt tay ở đâu, chân cũng không biết nên đặt đâu
Nếu chỉ nhìn đường sá ở trước mặt thì có vẻ gượng gạo và kiêu kỳ, nhưng nếu nhìn khuôn mặt nghiêng của Lục Ly cô lại cảm thấy ngại...
Dường như anh nhận thấy được Hà Mạn Mạn không được thoải mái.
“Nếu buồn ngủ thì ngủ chút đi.” Lục Ly nhìn thẳng, biểu cảm hơi lạnh lùng, ít nhất kể từ lúc nãy khi nhìn thấy Hà Mạn Mạn, anh chưa từng nở nụ cười.
“Em không buồn ngủ, không buồn ngủ...”
Hà Mạn Mạn hất tay, đột nhiên nhớ ra đã trễ như vậy rồi, nếu như bọn Lâm Khiết không liên lạc được với cô chắc sẽ lo lắng
Cô nghĩ đến chiếc điện thoại vừa cầm lên liền vung vãi linh kiện của mình đột nhiên muốn tự bạt tai minh vài cái
Đòi được hai nghìn về cho Lâm Khiết, thì tôi mất chiếc điện thoại bốn nghìn tệ phải gom góp làm thêm mới mua được của cô...
Hà Mạn Mạn cũng không muốn làm phiền Lục Ly lái xe, nhưng lại sợ bọn Lâm Khiết sốt ruột quá, cô chần chừ nói: “Thầy Lục, có thể cho em mượn điện thoại của thầy được không? Em gọi cho Lâm Khiết một chút.” Lục Ly nhìn cô và chiếc điện thoại nát trên tay cô, nói: “Mở ngăn kéo ở trước mặt, tạm thời em cứ dùng cái đó, về rồi tôi mua cho em cái mới.” Hà Mạn Mạn vừa nghe xong, mồ hôi hột bỗng chốc chảy dài trên lưng
Tưởng rằng thầy Lục xem lời nói của Hạ Tu Dục là thật, vừa vội vã nói không cần, vừa mở ngăn kéo, phía bên trong là một chiếc điện thoại gần như mới toanh
Hà Mạn Mạn đơ người nhìn về chiếc điện thoại nằm trong túi áo khoác của Lục Ly, rồi lại nhìn điện thoại trong tay mình
Tuy không biết tại sao anh lại dùng hai cái điện thoại, nhưng vẫn xuýt xoa sự giàu sang của tư bản chủ nghĩa.
Chiếc iPhone mình gom tiền hết nửa năm để mua, người ta vợ tay liền có luôn hai cái.
Hờ hờ.
Quả nhiên là tư bản chủ nghĩa...
“Em cắm sim của em vào đi, chiếc điện thoại đó tôi không dùng thường xuyên, em cứ dùng tạm trước đi.” “Cảm ơn thầy, em mua cái mới rồi sẽ trả lại thấy.”
Lần này Lục Ly chẳng nói gì cả
Hà Mạn Mạn gửi một tin nhắn cho Lâm Khiết trước, nói với cô ấy tiền đã đòi được một phần rồi, nhưng lại im bặt chuyện mình bị thương, tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu đã có một cuộc gọi đến