Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 50: Lại gặp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy Hà Mạn Mạn và Lục Ly đã bên nhau một khoảng thời gian, tay cũng nắm rồi, môi cũng hôn rồi, nhưng mỗi lần nhìn Lục Ly, gương mặt nhỏ nhắn của cô đều bất giác ửng hồng

Cô cúi đầu xấu hổ, nhấp một ngụm ca cao nóng mà anh đã pha cho cô.

Vị ngọt đậm đà từ đầu lưỡi trội tụt xuống tim

Trước đây trong nhà Lục Ly ngoài nước ra thì chỉ có cà phê, từ khi có Hà Mạn Mạn, tủ lạnh nhà anh không khác gì siêu thị, các loại nước trái cây, sô cô la, thức ăn vặt chất thành đống.

Không chỉ thế, Lục Ly biết Hà Mạn Mạn sợ lạnh, nên những góc nhỏ yêu thích của cô đều có gối ôm, trên sô pha, trên ghế mây, thậm chí là chiếc2ghế trong phòng ăn cũng có

Dép bông đi trong nhà, chăn đắp trên sô pha càng không thể thiếu.

Ở nhà Lục Ly, Hà Mạn Mạn thậm chí còn cảm thấy thoải mái hơn nhà bà ngoại

Hà Mạn Mạn nheo mắt nhìn cây bút máy cô mua tặng anh trên bàn, thấy Lục Ly sử dụng, cô thấy trái tim mình ngọt ngào như nhúng mật, cô toét miệng cười, những giây sau đó đã vô ý nhìn thấy tấm vé máy bay bị các giấy tờ khác che mất một nửa.

Vé máy bay..

Thoáng chốc, cô khựng lại, nụ cười trên mặt như hóa đá

Tuy tiếng Anh của Hà Mạn Mạn không giỏi, nhưng cũng không đến nỗi mù chữ, cô vẫn nhận ra được tên phiên âm tiếng Trung của anh, từ “London” in trên đó cô cũng biết.

Dù7đã chính thức quen nhau, anh vẫn phải đi nước Anh sao?

Những tưởng đã xác nhận quan hệ thì anh sẽ không trốn tránh cô nữa, có lẽ không thể tiếp tục làm thầy của cô nhưng ít ra anh còn ở thành phố này, muốn gặp lúc nào cũng được, nhất là học kỳ sau của năm ba, gần như không có tiết học, cô có thể mỗi ngày ở nhà Lục Ly

Bây giờ nghĩ lại, nếu anh phải đi nước Anh, đừng nói những điều cô đang ấp ủ, ngay cả gặp mặt, ôm chầm anh đều khó mà thực hiện được.

Cảm giác của Hà Mạn Mạn lúc này thậm chí còn khó chịu hơn khi cả hai chưa bên nhau.

Khi Hà Mạn Mạn còn đang đắm nhìn trong suy nghĩ của mình

Lục Ly đã tiễn những9người “đồng nghiệp” của anh về hết

Khi cánh cửa khép lại, trong nhà chỉ còn hai người.

Lục Ly vươn vai, chiếc áo mặc ở nhà co lên theo động tác của anh, lộ ra cơ bụng hoàn hảo của anh

Anh bước đến bên Hà Mạn Mạn, dịu dàng tháo khăn choàng cho cô.

“Trong nhà nóng, bây giờ còn choàng, lát nữa ra ngoài lại cảm mất.”

Lục Ly dứt lời thì thấy Hà Mạn Mạn đứng đơ như tượng, không quan tâm đến lời nói của anh

Lục Ly cau mày vẻ kỳ lạ, đang lúc định khom lưng nhìn xem cô gái nhỏ nhà mình bị gì, Hà Mạn Mạn đột nhiên cúi gằm mặt buồn bà nói, Vì sao còn đi nước Anh?”

Lục Ly sửng sốt, men theo ánh mắt Hà Mạn Mạn, anh thấy vé máy bay của5mình, anh thở nhẹ, nói:

“Vốn không muốn để em biết...” Nghe lời này của Lục Ly, Hà Mạn Mạn thấy chạnh lòng

Sao anh còn không muốn cho mình biết? Mắt Hà Mạn Mạn đỏ lên, quay đầu nhìn ánh mắt bất lực của Lục Ly.

“Không cho em biết, anh muốn đột nhiên biến mất, khiến em tìm không ra?” Hà Mạn Mạn mím môi, nghiến răng, giọng có chút run rẩy, cô nói,

“Nói đi, đi bao lâu, tám năm mười năm em đợi được!” Vẻ mặt của Hà Mạn Mạn hiên ngang lẫm liệt như sắp bước lên đoạn đầu đài.

Lục Ly nhìn Hà Mạn Mạn, bật cười thành tiếng, những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc rối của cô, anh nói: “Còn tám năm mười năm cơ đấy! Yên tâm, anh qua bên ấy bàn giao3một số công việc, không quá một tháng.”

Thấy Hà Mạn Man ngớ người ra cười, Lục Ly hài lòng

Anh cảm thấy tâm trạng mình cũng tốt hẳn ra, anh nhoẻn miệng cười, một nụ cười rạng rỡ đến nỗi loa cả mắt Hà Mạn Mạn.

Từ đống giấy tờ trên bàn, Lục Ly rút tấm vé máy bay ra, nói:

“Thời gian trước quả thật anh dự tính định cư tại nước Anh, chi nhánh Viễn Phong bên ấy đã sắp xếp rất nhiều công việc, nhưng bây giờ vì em mà không đi nữa, những việc bên ấy không có người quyết định, thầy qua bên ấy xử lý lại mớ hỗn độn vốn thuộc về mình mà thôi.”

Bởi vì cô, anh không đi nữa...

Dưới tấm vé máy bay kia là một tấm vé máy bay khác, Lục Ly rút ra đưa cho Hà Mạn Mạn

Cô sững sờ, nhìn tên mình trên ấy, chỉ là điểm đến không phải là Luân Đôn mà là quê nhà cô - thành phố C..

Lục Ly đã đặt vé máy bay cho cô về thăm nhà...

Nhìn thấy vẻ mặt cảm động của Hà Mạn Mạn, Lục Ly cầm ly nước trên bàn, nhấp một ngụm thấm ướt đôi môi, cô nhóc của anh à, sao mà dễ cảm động như thế

Ngồi máy bay về đi, xe lửa chen chúc lại không an toàn, bên cạnh em lại không có bạn đi chung thầy không yên tâm.” Hà Mạn Mạn nhìn tấm vé máy bay, lẩm bẩm nói:

“Cận tết vé máy bay không được giảm giá, đắt lắm...” “...” Ôi, cô nhóc của tôi ơi, anh thầm nghĩ

Hà Mạn Mạn vốn định lưu lại nhà Lục Ly cả ngày, hai người cùng nhau xem phim, đọc sách, thư giãn đôi chút, nhưng Lục Ly lại bảo trong nhà có rất nhiều vật dụng thường ngày đã dùng hết, cũng không có gì để nấu nên đề nghị hai người cùng nhau đi siêu thị mua sắm, sẵn tiện mua một chút thức ăn chuẩn bị cho chuyến đi nước Anh

Những món ăn của Anh tuy không đến nỗi quá đơn điệu, nhưng nhất định không ngon bằng món Trung, với lại, Lục Ly về nước đã một thời gian dài, Hà Mạn Mạn sợ anh không quen các món ăn bên đó

Cô muốn mua vài lọ sốt cay Laoganma (1) cho anh, ít ra có thể trộn với cơm

Cô đã quên mất, Lục Ly đã sống bên Anh từ năm mười ba.

Kết quả là kế hoạch một ngày thư giãn tại nhà trở thành chuyến du lịch trong ngày tại siêu thị.

Còn chưa ra khỏi nhà, Lục Ly thấy Hà Mạn Mạn ăn mặc mong manh, biết cô dễ mắc bệnh, nên trùm cho cô chiếc áo hoodie mà thường ngày anh vẫn mặc khi tập thể dục.

Trên đường đi, hai người cười nói rất vui vẻ, vừa vào siêu thị, Hà Mạn Mạn liền kéo chiếc xe đẩy bay đến khu thực phẩm đóng hộp như một chú chim nhỏ, cô chỉ lên quầy sốt Laoganma, nói:

“Muốn mang theo một lọ không?”

Lục Ly cầm lên xem, mỉm cười nói: “Nhìn là thấy cay rồi, em quên rồi, dạ dày thầy không tốt, ăn cay không được.”

Lục Ly dứt lời, Hà Mạn Mạn vỗ mạnh lên trán mình, sực nhớ ra lọ thuốc dạ dày trong ngăn kéo xe của Lục Ly

Cô ngại ngùng tặc lưỡi, thật thà thừa nhận là mình đã quên mất.

Lục Ly cười nhạt, lắc đầu không bận tâm

Hai người cứ thể đi dạo, Lục Ly không khiến mọi người thất vọng, thu hút rất nhiều sự chú ý

Đa số các cô gái đều ném về anh ánh mắt chứa chan nhiệt tình và ái mộ, tuy khiến cho Hà Mạn Mạn rất tự hào, nhưng những ánh nhìn thèm khát như sói như cọp ấy khiến Hà Mạn Mạn không khỏi khó chịu.

Trong mắt Hà Mạn Mạn, khuôn mặt của Lục Ly không có điểm nào đáng chế cả, hoàn hảo

Ngũ quan như được gọt dũa tỉ mỉ, hàng mi hơi cong, ánh mắt sáng trong suốt, hình dáng mắt rất đẹp, dưới mắt trái còn có một nốt ruồi lệ, sự quyến rũ bị kìm hãm bởi sự lạnh lùng, quả là một chàng trai đẹp hiếm có trên đời

Cũng khó trách các cô gái trong trường thích anh đến thế, càng không trách cô nàng Linda làm việc cùng anh, sớm chiều gặp nhau ấy cứ nhìn anh như hổ đói rình mồi.

Nhưng tình thế nào cũng vô dụng, cỏ này đã có chủ rồi!

Hai người đang chăm chú chọn lựa, đột nhiên một giọng nói xen vào, thì ra là một bà cô trung niên mặc bộ đồ trắng, đeo khẩu trang trong suốt đang quảng cáo thực phẩm, tay cầm một cây tăm, trên đó ghim một lát giò khô (2) mỏng, lên tiếng mời chào: “Đây đây đây, vợ chồng son đi mua sắm à, thử miếng giò khô đi, hàng mới về.”

Trước đây thấy những tình tiết thế này trong phim hoặc tiểu thuyết, Hà Mạn Mạn đều cảm thấy sến sẩm

Những đôi nam nữ nhân vật chính ấy hoặc là đang trong giai đoạn căng thẳng hoặc là không phải đang yêu nhau, chỉ là mắt người phụ nữ ấy có vấn đề, nhìn hai người đang giận nhau mà nói là vợ chồng son.

Nhưng Hà Mạn Mạn sẽ không kiêu kỳ giống như các cô nàng trên phim hoặc tiểu thuyết

Họ đều ngại ngùng đính chính lại quan hệ giữa mình và nam chính.

Cô cười và nhận lấy cây tăm một cách tự nhiên, nói lời cảm ơn, không thèm giải thích đã đưa miếng thịt mỏng đến miệng Lục Ly, anh khựng lại một giây, sau đó liền hé môi cắn lấy miếng thịt một cách tạo nhã

Người phụ nữ bên cạnh nhìn dáng vẻ tao nhã quý phái của anh đến xuất thần, nói: “Cô có phúc nhé, anh nhà đẹp trai như thế.“.

Hà Mạn Mạn vứt cây tăm vào sọt rác bên cạnh, nở một nụ cười ngọt ngào với người phụ nữ bán hàng, ngẩng đầu nhìn Lục Ly hỏi: “Ngon không ngon thì mua một ít.” Lục Ly xuôi mắt nhìn gương mặt cười của Hà Mạn Mạn, gật đầu nói: “Mua đi, về nhà anh hầm cạnh cho em.”

Người phụ nữ kia vừa nghe Lục Ly còn biết cả chuyện bếp núc, vẻ mặt như suýt ngất đi, chỉ trách mình không gặp được một người chồng như thế

Kiềm chế không nổi, bà cố đó lấy hộp phấn trong túi ra, lặng lẽ dặm vài cái lên mặt, vừa ngẩng đầu đã thấy Hà Mạn Mạn ôm cả khúc giò, đặt vào trong xe đẩy, vừa cười vừa nói với Lục Ly

Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy nâng niu, một tay đẩy xe, một tay quàng lấy người cố:

“Lúc nãy dù anh nói không ngon em cũng sẽ mua khúc giò khô ấy đúng không?” Lục Ly nói với giọng khẳng định.

Hà Mạn Mạn tặc lưỡi không nói gì, nhìn Lục Ly với vẻ hài lòng, “Vẫn là anh hiểu em”.

Thực ra, như Lục Ly nói, ngay từ đầu Hà Mạn Mạn đã muốn mua khúc giò khổ ấy, không vì cái gì, chỉ vì lời người phụ nữ bán hàng ấy, nếu không sợ ăn không hết, Hà Mạn Mạn đã dọn sạch cả quầy giò khô ấy.

Thấy vẻ mặt của Hà Mạn Mạn, Lục Ly cười, đang lúc định tiến về phía trước, nào ngờ gặp phải người quen

Anh dừng bước, Hà Mạn Mạn thừ người nhìn anh khó hiểu, thấy anh thẫn thờ nhìn về trước, cô cũng nhìn theo.

Là cậu ta...

(1) Laoganma: một nhãn hiệu sốt cay nổi tiếng của Trung Quốc

(2) Giò khô: được làm từ phần đùi sau của các loài động vật như heo, bò, dê

Trải qua nhiều công đoạn ướp muối, lên men, sấy khô..

mất ít nhất ba năm mới ra được một cây giờ khổ như vậy

Món này xuất xứ từ thành phố Kim Hoa, tỉnh Triết Giang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.