Hứa Với Em Mười Năm Tình Thâm

Chương 1: Anh đã trở lại



Edit: V.O

Đêm khuya, khách sạn Thánh Địa.

Trong phòng tổng thống choáng váng ấm áp, mơ hồ, còn truyền ra vài tiếng ưm ưm run rẩy.

"Ai vậy..."

Lúc này, hai tay Cố Hướng Tinh bị trói, tầm mắt phía trước càng bị bịt mắt che lại, cho dù như thế, cỗ vẫn phân biệt được rõ ràng...

Trong phòng có người.

Ánh mắt ép người chiếu rọi trên dưới thân thể cô, lộ ra cảm giác tồn tại rõ rệt, khiến cô không có cách nào bỏ qua được.

"Rốt cuộc là ai?" Cố Hướng Tinh lại run run phát ra tiếng, khuôn mặt trắng nõn mà tinh xảo lộ ra nhiều phần sợ hãi.

Chẳng qua là cô nhận được điện thoại của Hướng Tuyết, đến khách sạn đưa quần áo cho cô ta, kết quả vừa vào phòng, đã nghe thấy được mùi hương lạ lùng gay mũi, lúc tỉnh lại, hai mắt hai tay đều bị trói chặt, mà toàn thân cô càng không có một chút sức lực nào.

Đang lúc cô suy nghĩ mãi không ra, bỗng nhiên chỗ giường bên cạnh cô lõm xuống một khoảng lớn, Cố Hướng Tinh giật mình, vô thức muốn né tránh, mắt cá chân lại bị một bàn tay to dày thình lình bắt giữ!

"Buông tôi ra…buông tôi ra!"

Cố Hướng Tinh giãy dụa muốn rút chân ra khỏi tay đối phương, cũng là phí công.

Mắt cá chân trơn bóng như ngọc bị nắm ở trong lòng bàn tay, tinh tế vuốt ve, Vệ Đình Quân nhìn gương mặt tái nhợt bên dưới cái bịt mắt của cô, khóe môi mỏng lạnh lẽo từ từ cong lên thành một nét cười lạnh.

"Cô sợ tôi?"

Giọng nam khàn khàn mà lạnh lẽo truyền đến, khiến Cố Hướng Tinh giật mình, lại không hiểu sao cảm thấy giọng nói của người đàn ông có chút quen tai.

Không đợi cô nghĩ kỹ lại, đã cảm thấy người đàn ông chợt tới gần, hơi thở ấm áp phun ở bên tai cô, ngứa, có xôn xao thấu xương.

Anh nói: "Chỉ có người từng làm việc trái với lương tâm, mới sợ hãi."

Khi nói chuyện, dieendaanleequuydoon – V.O, anh vươn tay, ung dung tháo bịt mắt của cô xuống, kèm với tiếng nói thanh lãnh mà âm mị:

"Mà cô, quả thật nên sợ tôi."

Chợt hiểu ra.

Khiến Cố Hướng Tinh nhất thời không có cách nào thích ứng, cho đến một giây sau, lúc cô nhìn thấy rõ vẻ ngoài của người đàn ông, đôi mắt xinh đẹp nháy mắt tràn ngập hoảng sợ.

Mặt mày sắc bén, ngũ quan anh tuấn, góc cạnh như dao khắc, cùng với ánh mắt âm u càng ngày càng lạnh này.

Là anh ta.

Đối với phản ứng của cô, Vệ Đình Quân rất vừa lòng.

"Xem ra cô còn nhớ tôi...vậy rất tốt."

Khóe miệng cười lạnh càng sâu, một giây sau, đáy mắt hung ác nham hiểm như băng, áo trong trên người Cố Hướng Tinh đáp lại bằng tiếng xé rách!

Cả người cô run lên, thân hình hoàn mỹ của người đàn ông đè chặt cô.

Hai tay bị trói, dứt khoát bị ép lên đỉnh đầu, ý thức được ý đồ của đối phương, nhất thời Cố Hướng Tinh kinh hoàng giãy dụa.

Đừng...

Sao anh ta có thể làm vậy với cô?

"Vệ Đình Quân, anh không thể..."

"Tôi không thể cái gì?" Vệ Đình Quân đặt một bàn tay rất chặt ở chỗ eo cô, giờ phút này cả người cô không có sức lực, giãy dụa như vậy ở trong mắt y hoàn toàn chính là vô ích.

Mà lúc này, đáy mắt y chỉ có tràn đầy thù hận với cô.

"Bắt đầu từ ngày cô phản bội tôi, cô nên biết, không có gì là tôi không thể làm."

Giọng nam lạnh lùng nghiêm nghị, từng chữ thù hận âm trầm, Cố Hướng Tinh thấy một tầng trói buộc cuối cùng dưới người mình biến thành vải vụn dưới bàn tay của Vệ Đình Quân, còn chưa kịp nói ra câu giải thích, dưới thân đã là một trận đau đớn.

"Vệ Đình Quân... A!"

Đau... thật sự đau đến tê liệt, trước mắt Cố Hướng Tinh biến thành màu đen, nhìn đáy mắt người đàn ông trước mặt lạnh như băng hàn, trong lòng Cố Hướng Tinh phát run.

Nháy mắt, lệ ẩm đôi mắt.

Vệ Đình Quân...

Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?

Tôi đã từng, thích anh như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.