Hứa Với Em Mười Năm Tình Thâm

Chương 13: Giải thích với anh



Edit: V.O

Cố Hướng Tinh đứng ở chỗ cầu thang, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hai người phía dưới.

Nếu không nhờ cô để lại tâm nhãn, đứng thêm một lát ở cầu thang, có phải cô sẽ bỏ lỡ chân tướng năm đó rồi không?

Cố Hướng Tinh vội vàng xuống lầu, đi tới, bỗng dưng chụp lấy vai Cố Nhược Tuyết, giọng nói khẽ run: "Các cô vừa nói cái gì, cái gì mà anh ta là đồng lõa của bọn bắt cóc tống tiền? Cái gì mà đưa vào tù?"

"Chị, chị làm gì vậy! Đau!"

Cố Nhược Tuyết bất mãn nhăn mặt lại, giãy dụa đẩy Cố Hướng Tinh ra, lớn tiếng nói: "Đúng! Là tôi thì sao? Tên kia vốn không phải là thứ gì tốt! Chị bị bắt cóc, sao anh ta có thể vừa khéo xuất hiện ở đó? Nói ra ai tin!"

Vẻ mặt Cố Hướng Tinh kinh sợ: "Cô còn ác nhân cáo trạng trước!"

Cố Nhược Tuyết nhìn dáng vẻ của Cố Hướng Tinh, càng không đếm xỉa đến: "Tôi nói cho chị biết, tôi không chỉ báo cảnh sát, hơn nữa còn dùng danh nghĩa của chị báo cảnh sát! Nếu truy cứu, chị cũng không thể chối được trách nhiệm!"

Cả người Cố Hướng Tinh run lên bần bật, nhìn Cố Nhược Tuyết trước mặt, ánh mắt sạch sẽ không thể tin được.

Cho nên, đây mới là chân tướng Vệ Đình Quân luôn luôn hận cô?

Là Cố Nhược Tuyết báo cảnh sát, hơn nữa...còn dùng danh nghĩa của cô!

"Cô..." Cánh tay nâng lên, ngay lúc cái tát này của Cố Hướng Tinh sắp hạ xuống, tay lại bị lực mạnh giật lại.

"Mày muốn làm gì!" Cố Lực Phàm quát một tiếng, trực tiếp đẩy Cố Hướng Tinh qua một bên, Cố Hướng Tinh bị ông ta đẩy cho thân thể lảo đảo, thật vất vả mới đứng vững, lại nghe thấy ông ta trầm giọng nói: 

"Nhìn xem dáng vẻ mày còn ra cái gì nữa, vì một người ngoài mà đối xử với em gái mày như vậy, tao thấy mày đúng là bị quỷ mê tâm hồn. Cho dù Vệ Đình Quân kia thật sự trở về muốn truy cứu chuyện mười năm trước, cùng lắm thì cho cậu ta ít tiền là được!"

Lòng Cố Hướng Tinh lạnh lẽo, dieendaanleequuydoon – V.O, cô nhìn Cố Lực Phàm, thật lâu, mới lạnh giọng mở miệng: "Chỉ sợ anh ta không lạ gì tiền của ông."

Cố Lực Phàm nghe vậy muốn phát hỏa, lại nghe Cố Hướng Tinh nói tiếp: "Bây giờ anh ta đã là Tổng giám đốc Tập đoàn IC, sao còn có thể cần chút tiền này của ông?" 

Một câu nói, khiến Cố Lực Phàm và Cố Nhược Tuyết chấn kinh ngay tại chỗ.

"Mày nói cái gì? Vệ Đình Quân...là Vệ tổng!" Cố Nhược Tuyết nói xong, vẻ mặt lại hoảng, tuy cô ta cảm thấy Vệ Đình Quân trông có vẻ quen mặt, nhưng làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được anh chính là thiếu niên mười năm trước kia!

Cô ta quay về phía Cố Lực Phàm: "Ba, vậy, vậy phải làm sao?"

Cố Hướng Tinh nhìn hai người, không nói cái gì nữa, xoay người lại đi ra cửa.

Cô muốn đi tìm Vệ Đình Quân.

Cô muốn giải thích mọi chuyện rõ ràng với anh.

***

Lúc Vệ Đình Quân đi ra công ty, trời có chút đen, Maybach vừa mới chạy ra đường lớn Tập đoàn, đã thấy một bóng người vọt mạnh tới trước xe.

Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên ở trên đường, sắc mặt Vệ Đình Quân xanh mét nhìn Cố Hướng Tịnh bị ngã ở trước xe, đôi mắt bình tĩnh từ trước đến nay lại xuất hiện một chút khủng hoảng.

Nhanh chóng xuống xe, đi nhanh đến trước xe, thấy Cố Hướng Tinh ngồi ở trước xe, một bàn tay ấn mắt cá chân, lúc ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đau đớn.

Sự hoảng loạn trong lòng qua đi, một giây sau, anh mạnh mẽ đi tới, níu chặt vai Cố Hướng Tinh, giờ phút này không hiểu sao khuôn mặt tuấn mỹ có lửa giận: "Cố Hướng Tinh! Cô không muốn sống nữa à! Ai cho cô đi qua đường như vậy? Ai cho cô xông tới!"

Cố Hướng Tinh bị anh rống đến cái mũi đổ mồ hôi, vai bị anh túm chặt có chút đau, chân đang đau, mà lòng...càng đau.

Mười năm trước, anh cả người đầy máu dẫn cô chạy thoát bọn bắt cóc tống tiền đuổi bắt, sau đó cũng từng tức giận mắng cô: "Không phải kêu em đi rồi sao? Vì sao lại quay lại! Vì sao không đi!"

Cô còn nhớ rõ, lúc đó cô khóc nói, bởi vì không muốn bỏ lại một mình anh, cho nên cô đã quay lại.

Đúng vậy, cô đã quay lại.

Hơn nữa sẽ không bao giờ bỏ lại một mình anh nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.