Hứa Với Em Mười Năm Tình Thâm

Chương 18: Lửa giận của anh



Edit: V.O

"Tiểu Tình Nhi, em đừng nghĩ đi tìm Vệ tổng đòi công đạo cho anh, người kia rất nguy hiểm, có thể không tới gần, thì tuyệt đối đừng tới gần."

Nghe thấy giọng nói đứng đắn hiếm có của Bạch Hạo trong điện thoại, Cố Hướng Tinh cúi đầu, nhìn thoáng qua cái giường lớn của Vệ Đình Quân này, sau đó nghiêm túc nói: "Ừm, em sẽ không, đêm nay anh cứ yên tâm nghỉ ngơi, chờ em..."

Nói được một nửa, điện thoại lại bị một bàn tay mạnh mẽ rút đi, chỉ nghe cạch một tiếng, cái điện thoại vừa mới bị rút đi kia vỡ nát trên tường.

Cố Hướng Tinh có chút há hốc mồm nhìn Vệ Đình Quân đột nhiên xuất hiện ở bên giường mình, nhìn ánh mắt anh tức giận ngút trời, vô thức rụt rụt thân thể.

"Vệ Đình Quân, anh..."

Lời còn chưa dứt, cả người đã bị anh ép mạnh lên giường, hai tay bị anh cứng rắn ép hai bên, Cố Hướng Tinh giãy dụa không được, trong lòng không hiểu ra sao.

Rõ ràng vừa rồi còn tốt, sao quay đầu trở về, lại tức giận rồi?

"Đây là nguyên nhân cô đồng ý với tôi? Vì Bạch Hạo? Cậu ta quan trọng với cô như vậy?" Giọng Vệ Đình Quân chứa nhiều hàn ý, không hiểu sao khiến người sợ hãi.

"Vệ Đình Quân, anh hãy nghe tôi nói..."

"Vì cậu ta, ngay cả thân thể của chính mình cô cũng có thể bán, Cố Hướng Tinh, tôi thật sự coi thường cô rồi." Vệ Đình Quân cười lạnh ngắt lời cô: "Ở trước tôi, có phải cô cũng vì cậu ta, từng ngủ với người đàn ông khác?"

Mắt đẹp bỗng dưng run lên, Cố Hướng Tinh không thể tin giương mắt, nhìn ánh mắt Vệ Đình Quân khinh thường, thân thể run rẩy không thể kiềm chế, cô ra sức giãy dụa muốn tránh thoát sự trói buộc của anh, khuôn mặt tinh xảo tức giận rõ ràng:

"Vệ Đình Quân! Tên khốn kiếp!"

Cô có phải lần đầu tiên hay không, anh là người rõ ràng nhất!

"Tôi khốn kiếp, thì cô là cái gì? Một tiểu nhân vong ân phụ nghĩa? Hay là một người phụ nữ không đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn?" Vệ Đình Quân lạnh giọng nói, vẻ mặt tức giận càng sâu, dieendaanleequuydoon – V.O, tay đè cô càng ra sức.

Cố Hướng Quang nhịn đau, chút sức lực giãy dụa này chỉ như con kiến đẩy tường ở trước mặt anh.

So với tay, chỗ đau hơn chính là vị trí trái tim.

Mắt còn chưa tiêu sưng lại đỏ lên, cô nghẹn ngào mở miệng, giọng nói lộ ra nức nở: "Tôi không phải như vậy!"

Vệ Đình Quân nhìn cô, đôi mắt đen càng thâm hàn, bỗng nhiên anh cười lạnh một tiếng, giọng nói tàn khốc mà lạnh lùng,

"... cô có phải hay là không, với tôi mà nói cũng không quan trọng, cô đối với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là một công cụ."

Bỗng dưng tay ép lên tay cô nới ra, Vệ Đình Quân vươn tay, cũng dứt khoát rút đai lưng trên áo tắm Cố Hướng Tinh, cả người Cố Hướng Tinh run lên, thấy động tác của anh, trong mắt lộ ra hoảng loạn:

"Anh muốn làm gì?"

"Làm chuyện cô muốn làm." Vệ Đình Quân nói xong, động tác tay cực nhanh kéo tay cô qua, gỡ đai lưng quấn chặt ra.

Cố Hướng Tinh đã sớm không còn sức lực vì triền miên phòng tắm, lúc này càng không có sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho Vệ Đình Quân ép hai tay cô lên tới đỉnh đầu, cả người càng run rẩy kịch liệt.

"Vệ Đình Quân, đừng..." Cô nghẹn ngào cầu xin: "Xin anh, đừng đối xử với tôi như vậy..."

"Đây chẳng phải là sự lựa chọn của cô sao?" Tay Vệ Đình Quân dừng ở trước ngực chỗ cổ áo tắm của cô, giọng nói lại càng lạnh hơn: "Cô đã có thể đồng ý làm tình nhân của tôi vì Bạch Hạo, thì đừng bày ra dáng vẻ này nữa."

Anh cúi người, giọng nam thanh lãnh lộ ra đè nén, hơi thở khàn khàn ở bên tai cô, nóng bỏng mà chói tai.

"Không phải cô muốn giúp cậu ta sao? Thỏa mãn tôi, tôi đồng ý với cô, buông tha cho Bạch Hạo."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.