Hứa Với Em Mười Năm Tình Thâm

Chương 3: Bị em gái ruột thiết kế



Edit: V.O

Cố Lực Phàm nhân lời nói của Vệ Đình Quân, nhất thời vẻ mặt âm trầm, ông ta bước nhanh về phía cô, đưa lưng về phía Vệ Đình Quân, trong mắt đều tràn đầy cảnh cáo.

Ông ta đè thấp giọng, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy: "Đồ mất mặt, còn không nhanh chạy về phòng!"

Cố Hướng Tinh cắn răng, xoay người vội vàng trở về phòng, tức giận thay quần áo trên người ra ném qua một bên, đang muốn suy nghĩ lý lẽ rõ ràng, chợt nghe hai tiếng gõ nhỏ ở chỗ cửa phòng, Cố Hướng Tinh vừa mới mở cửa, ngoài cửa đã có một người nhanh chóng đi vào.

Gần như là trong chớp mắt, một tay đóng cửa phòng, tay kia thì dễ dàng kiềm chặt vai cô, ép cô lên tường.

"Vệ..."

"Nếu cô muốn gọi mọi người tới, tôi không để ý, thuận tiện tôi còn có thể nói với bọn họ, tối hôm qua cô ở cùng người đàn ông nào đó, để lại dấu vết cả thân này."

Giọng nói Vệ Đình Quân trầm thấp lộ ra mùi uy hiếp, ánh mắt thẳng thắn nhìn chỗ gáy Cố Hướng Tinh, chỗ đó là một vùng dấu vết ái muội.

Đột nhiên sắc mặt Cố Hướng Tinh trắng bệch, nháy mắt ngừng giãy dụa.

"Vì sao anh lại tới đây?" Giọng nói của Cố Hướng Tinh có chút run run khó có thể kiềm chế được: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Ba cô có ý định hợp tác với công ty của tôi, còn muốn giới thiệu cô con gái nhỏ của ông ta cho tôi, cô nói xem vì sao tôi lại ở chỗ này?"

"Vậy anh ra ngoài đi!" Cố Hướng Tinh nói xong, lại không nhịn được đẩy đẩy anh, người đàn ông lại bất động như núi, vươn tay, trực tiếp nắm lấy cái tay lộn xộn của cô, dứt khoát ép lên người cô, rồi sau đó hơi hơi nghiêng người.

"So với Cố Nhược Tuyết, tôi có hứng thú với cô hơn." Giọng nói trầm thấp của Vệ Đình Quân quanh quẩn ở bên tai cô như ác ma, lạnh lùng nặng nề bổ sung: "Dù sao, người thiếu tôi, là cô."

"Anh không hiểu anh đang nói cái gì sao!"

Đôi mắt đen nheo lại thành độ cong nguy hiểm, dieendaanleequuydoon – V.O, Vệ Đình Quân cười lạnh lùng: "Rất nhanh cô sẽ biết tôi đang nói cái gì."

Anh nói xong, cuối cùng buông cô ra, tao nhã sửa sang lại tây trang trên người một chút, lại nhìn Cố Hướng Tinh, chỉ nói: "Tôi có thể nói thêm cho cô biết một chuyện, chuyện tối hôm qua của cô và đạo diễn An kia, em gái tốt của cô đã ra không ít sức."

Thân thể Cố Hướng Tinh chợt cứng đờ, nhìn Vệ Đình Quân, đáy mắt lộ ra kinh hãi: "Anh, anh có ý gì..."

"Ý trên mặt chữ."

Vệ Đình Quân lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi sau đó xoay người, cho đến khi rời khỏi phòng cô, tựa như anh đột nhiên xuất hiện, không có dấu vết.

Cố Hướng Tinh ngồi ở trên sàn trong phòng, suy tư về lời nói cuối cùng của Vệ Đình Quân.

Đối với chuyện tối hôm qua cô vừa vào phòng đã thấy mê man choáng váng, không phải cô chưa từng nghi ngờ, nhưng...cho dù cô và Cố Nhược Tuyết không có quan hệ huyết thống gì, nhưng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Cố Hướng Tinh có thế nào cũng không tin cô ta sẽ thiết kế cái bẫy như vậy cho chính mình.

Không biết ngồi bao lâu, cửa phòng lại bị đẩy ra, Cố Hướng Tinh ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Nhược Tuyết mặc váy công chúa xinh đẹp, từ trên cao nhìn xuống cô, rồi sau đó đi vào, cho đến khi xách cái váy cô quăng ở một bên lên, nói có chút châm chọc:

"Mới một đêm, lại có thể khiến đạo diễn An bỏ tiền mua quần áo và giày hơn vạn cho chị, chị đúng là có bản lĩnh."

Một câu nói, khiến huyết sắc trên mặt Cố Hướng Tinh tụt xuống hết.

Thật là cô ta!

"Vì sao?" Tay siết thành nắm đấm, thân thể Cố Hướng Tinh run nhè nhẹ.

"Đương nhiên là vì nhân vật của tôi." Cố Nhược Tuyết tiến gần đến bên tai Cố Hướng Tinh nói khẽ: "Ít nhiều cũng nhờ tối hôm qua chị ra sức cùng đạo diễn An cả đêm, chắc chắn hôm nay, tôi có thể lấy được nhân vật tôi muốn."

Trong nháy mắt, trái tim co rút đau đớn, đây là em gái của cô, người nhà của cô!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.