Edit: V.O
"Nếu lo lắng tôi và Bạch Hạo lén lút tiếp xúc, mắc gì còn để cho tôi đi qua." Bởi vì mấy ngày này ở chung hòa thuận, thái độ của Cố Hướng Tinh đối với Vệ Đình Quân cũng hơi làm càn một chút.
Nhưng, cũng không dám làm càn quá mức.
Mắt thấy sắc mặt người đàn ông hơi trầm xuống, Cố Hướng Tinh vội nói: "Tôi đồng ý điều kiện của anh, sẽ không tiếp xúc bí mật gì với anh ấy."
Lấy tính tình của Bạch Hạo, trải qua chuyện lần trước, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.
Vệ Đình Quân nhìn dáng vẻ vẫn mất hồn của Cố Hướng Tinh, có chút bất mãn, tay khẽ vòng hông cô chặt hơn, càng kéo cô thêm vào trong ngực của mình, anh tiến đến gần cổ cô, ngửi mùi sữa tắm trái cây sạch sẽ mà nhẹ nhàng trên người cô, có chút say mê.
"Anh cho em đến studio, có phải em nên bày tỏ gì đó cho lần này không?"
Người đàn ông phả hơi thở ấm áp chỗ cổ cô, có chút nhột, Cố Hướng Tinh làm bộ không nhìn thấy ý đồ trong ánh mắt anh, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Tròng mắt Vệ Đình Quân sâu hơn, chỉ nói: "Không đủ."
Cố Hướng Tinh có chút rối rắm, đang lúc cô do dự có nên hôn mặt anh bày tỏ biết ơn hay không, Vệ Đình Quân đã vươn tay, một tay đè ót cô, rồi sau đó dứt khoát hôn lên, môi mỏng tùy ý trằn trọc ở hai bờ môi mềm mại của cô, rồi sau đó càng thêm ngựa quen đường cũ, nửa cưỡng ép cạy hàm răng cô ra, quấn cái lưỡi thơm tho của cô càn rỡ dây dưa.
Hai tay Cố Hướng Tinh để ở trước ngực anh, bị động tiếp nhận anh dây dưa, cho đến khi. . .cảm thấy được sự thay đổi đến từ chính thân thể người đàn ông, nhất thời Cố Hướng Tinh giật mình, chợt đẩy anh ra, nhảy khỏi đùi anh trong nháy mắt.
Người đàn ông này! Mỗi lúc tối giày vò cô còn chưa đủ sao!
"Tới đây." Tròng mắt đen của Vệ Đình Quân thật sâu, dieendaanleequuydoon – V.O, nhìn chằm chằm cô, giọng nói hơi khàn khàn.
Cố Hướng Tinh gần như không do dự, xoay người nhanh chân bỏ chạy.
Nếu tiếp tục ở cùng anh như thế này, cô sợ rằng ngay cả mảnh vụn cũng không còn.
Mắt thấy người nọ chạy ra phòng làm việc tựa như con thỏ, ánh mắt Vệ Đình Quân bộc phát sâu nồng, mấy ngày nay, quả nhiên gan cô càng lúc càng lớn.
Để cô đến studio, cũng không biết rốt cuộc là tốt hay xấu. . .
Mà sự thật chứng minh, Vệ Đình Quân lo lắng là dư thừa.
Hôm sau, cách nghi thức mở máy còn nửa tiếng.
Cố Hướng Tinh có mặt sớm một chút, đi theo giám sát cùng nhau gặp đạo diễn, sáng sớm bận việc, mới vừa tìm góc nghỉ ngơi, đã nghe một giọng nữ sắc nhọn châm biếm truyền đến.
"Đây chính là tổ phim Lâu Lan Lệ, sao chó mèo gì cũng có thể cho đến?"
Người nói chuyện, chính là Cố Nhược Tuyết, trừ Bạch Hạo ra, Cố Nhược Tuyết cũng dựa vào Cố Lực Phàm đầu tư thành công lấy được nhân vật nữ số ba, điều này, Cố Hướng Tinh đã sớm biết.
Nhưng, vậy thì thế nào? Cô chỉ làm việc thôi.
Không muốn dây dưa nhiều với Cố Nhược Tuyết, Cố Hướng Tinh đứng dậy muốn đi ra, Cố Nhược Tuyết nhìn thái độ trong mắt không có ai của cô, đáy mắt thoáng qua một tia ghen ghét, vươn tay, đẩy Cố Hướng Tinh một phát từ phía sau lưng.
Cố Hướng Tinh vốn đi ở bên cạnh lan can, thình lình bị Cố Nhược Tuyết đẩy, nhất thời cả người không kịp đề phòng ngã xuống lan can.
Cố Hướng Tinh vô thức nhắm mắt lại, vị trí của cô cao chừng hơn một thước, ngã xuống từ đây, mặc dù không chết được, nhưng bị thương là không tránh khỏi.
Cố Nhược Tuyết, lại lộ liễu đến mức này!
Vậy mà, cơn đau trong dự đoán cũng không truyền đến, trong nháy mắt Cố Hướng Tinh sắp ngã xuống lan can, chợt cánh tay lại được một người níu lại, rồi sau đó chỗ hông căng chặt, ổn định tinh thần lại, mình đã bị kéo vào trong một lồng ngực.
Cố Nhược Tuyết nhìn người vừa tới, vẻ ghen ghét trong mắt càng sâu.