Cố Hướng Tinh nắm quần, thật lâu, ngẩng đầu, lại nhìn thẳng vào mắt Vệ lão: "Vệ Đình Quân, là con riêng sao?"
Một câu nói, bỗng dưng khiến cho sắc mặt Vệ lão trầm xuống, ngay cả đám Vệ Huyền bên cạnh cũng không nhịn được đổ mồ hôi thay cô.
Phải biết, ba chữ kia, đối với lão gia tử mà nói, là cấm kỵ.
Chớ nói chi là có người dám can đảm hỏi thân phận của Vệ Đình Quân ở trước mặt như vậy.
Vệ lão nhìn chằm chằm Cố Hướng Tinh, ánh mắt giao nhau, đối phương lại không hề rụt rè chút nào, cuối cùng, ông hừ một tiếng, hỏi: "Là thế thì sao, không phải thì thế nào?"
Cố Hướng Tinh cúi đầu, tay vô thức sờ bụng của mình: "Nếu như không phải, đứa bé này, tôi có thể để lại."
Cố Hướng Tinh đã từng nghĩ tới, để đứa bé ở lại bên cạnh Vệ Đình Quân, nhưng đó là dưới tình huống không biết bối cảnh của anh.
Mặc dù vào giờ phút này, cô vẫn không biết cái gọi là nhà họ Vệ, rốt cuộc là dạng lai lịch gì, nhưng có thể đoán, lai lịch không nhỏ.
Lần đầu tiên cô gặp Vệ Đình Quân, anh là trẻ mồ côi.
Con của một gia tộc lớn, tại sao phải lưu lạc ở bên ngoài thời gian dài như vậy, đáp án có thể đoán được.
Gia tộc lớn, dieendaanleequuydoon – V.O, không coi trọng nhất, chính là con riêng.
Vệ lão nghe lời của cô, bỗng dưng sắc mặt rét lạnh: "Cô cho là, con cháu nhà họ Vệ, cô muốn dẫn đi là có thể dẫn đi sao?"
Cố Hướng Tinh ngẩng đầu lần nữa, nhìn đối phương, ánh mắt kiên định: "Nếu như không dẫn đi, ông có thể bảo đảm đứa bé này ở trong gia tộc của ông, sẽ không phải nhận đãi ngộ gì không công bằng không?"
Một câu nói của Cố Hướng Tinh, khiến cho sắc mặt Vệ lão trầm xuống lần nữa, hồi lâu, ông trầm giọng nói: "Chỉ cần nó cố gắng đủ, sẽ có tư cách lấy được công bằng."
"Nhưng tôi không hy vọng con tôi vừa sinh ra đã sống khổ cực như vậy." Cố Hướng Tinh dừng một chút, thấp giọng nói: "Ít nhất, không muốn giống như Đình Quân, sống khổ cực như vậy."
Bỗng dưng tròng mắt Vệ lão run lên, một giây kế tiếp, chợt đập tay lên bàn bên cạnh.
Một tiếng ầm vang, làm trái tim Vệ Huyền bên cạnh căng thẳng, cũng làm cho Cố Hướng Tinh vô thức run lên, tinh thần bị níu chặt từ lúc đầu đã bị cái đập đó của ông càng thêm co nhúm thành một cục.
Sắc mặt Cố Hướng Tinh tái nhợt, một tay vô thức che bụng của mình, khẽ cau mày.
Vệ Huyền là người đầu tiên nhận ra được Cố Hướng Tinh có gì đó không đúng, kêu bác sĩ bên ngoài vào lần nữa.
Vệ lão thấy đột nhiên sắc mặt Cố Hướng Tinh tái nhợt nằm ở trên ghế sa lon, lúc này mới hiểu ra, tất cả cường ngạnh và tỉnh táo của nha đầu này mới vừa rồi đều là giả vờ.
Lúc này sắc mặt vốn khó coi càng thêm khó coi, chợt trừng bác sĩ mới vừa vào cửa, trong giọng nói có tức giận rõ ràng: "Xảy ra chuyện gì? Không phải nói tình hình của cô ta hoàn toàn bình thường sao?"
Bác sĩ và y tá nhìn thấy ánh mắt kia của Vệ lão, lúc này vội vội vàng vàng đi tới, kiểm tra lần nữa, vội hỏi: "Cố tiểu thư, có phải lúc trước cô từng thiếu chút chảy thai không?"
Khuôn mặt Cố Hướng Tinh tái nhợt, ôm bụng, vẻ mặt có chút đau đớn gật gật đầu.
Bác sĩ nghe vậy, nhất thời mặt biến sắc, vội vàng đứng dậy nói: "Vệ lão, lúc trước Cố tiểu thư bị động thai, không thể bị kích thích, phải lập tức chuẩn bị phòng trị liệu mới được."
Bác sĩ vừa dứt lời, bỗng dưng thân thể Cố Hướng Tinh mềm nhũn, ngã xuống trong lòng y tá.
Lúc này mặt Vệ lão biến sắc, quát chói tai: "Còn hỏi ta làm gì? Lập tức chuẩn bị trị liệu!"