"Thật xin lỗi..." Cố Hướng Tinh không nhịn được mở miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Vệ Đình Quân nhìn mắt cô đỏ lên, chỉ cảm thấy trái tim bị kéo đau, nhoài người ra, trực tiếp ôm lấy, tựa như ôm báu vật mình yêu thích.
"Đừng nói xin lỗi anh." Sắc mặt Vệ Đình Quân trầm trầm, giọng nói khàn khàn.
Người nên nói xin lỗi là anh.
Anh hiểu lầm cô quá nhiều năm, không ngừng hiểu lầm cô, còn làm cô tổn thương nhiều lần như vậy.
Cố muốn rời khỏi anh, đều là ác nghiệt do anh tạo ra.
Anh nên thừa nhận.
Chẳng qua là...
"Cố Hướng Tinh...cho anh thêm một cơ hội." Anh nói: "Nếu như một ngày nào đó, anh làm ra chuyện gì khiến em thất vọng, khiến em...không có cách nào yêu anh nữa, vậy anh sẽ để em đi, nhưng không phải là bây giờ."
Lúc Vệ Đình Quân nói lời này, giọng nói khàn khàn, tay lại có chút không khỏi run rẩy.
Năm đó bị phản bội, anh cho là mình đã bị thế giới hoàn toàn vứt bỏ.
Nếu như nay cả cô cũng rời khỏi anh, anh không có cách nào tưởng tượng được...
"Cố Hướng Tinh..."
Lời còn chưa dứt, đã bị một tiếng nhẹ nhàng của Cố Hướng Tinh cắt ngang.
Cô nói: "Được."
Vệ Đình Quân cứng đờ, nhìn cô, có chút không thể tin: "Em, đồng ý?"
Cố Hướng Tinh nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn kia, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
"Ừ." Cô gật đầu, rồi sau đó, chợt cô nhìn thấy ánh mắt người đàn ông mừng như điên, mắt thấy môi của anh sắp hạ xuống, Cố Hướng Tinh vội vã vươn tay che cái miệng của anh.
"Trước đó, dieendaanleequuydoon – V.O, em còn phải được người nhà anh công nhận."
Vệ Đình Quân vặn mi, nghĩ đến Vệ lão gia tử, mày sâu hơn: "Không cần, anh muốn chọn em, không cần được bọn họ công nhận."
"Nhưng bọn họ là người nhà." Cố Hướng Tinh nhẹ giọng nói: "Em đã không có nhà, em cũng không hy vọng anh không có."
"Anh có em." Mặt Vệ Đình Quân nghiêm túc.
Vẻ mặt biểu hiện rõ nội tâm khi đó, khiến cho Cố Hướng Tinh không khỏi buồn cười.
Dừng một chút, cô lại nói: "Em muốn nói chuyện với ông nội nữa."
Vệ Đình Quân nghe vậy, lúc này nhíu mày từ chối: "Không được." Mới vừa rồi chính cô đã bị ông nội dọa đến động thai.
Cố Hướng Tinh véo tay anh: "Không sao, lần này, nhất định ông ấy không dám làm em sợ."
Cô vẫn còn pháp bảo trên người, theo cô, cho dù Vệ lão có đáng sợ, cũng không phải là loại người sẽ làm hại tới mình.
Cho nên, cô không sợ.
Mắt thấy ánh mắt Vệ Đình Quân vẫn từ chối, Cố Hướng Tinh yên lặng, rồi nghiêng thân, nhanh chóng đặt cái hôn lên mặt người đàn ông.
Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên cô chủ động thân mật với anh.
Cái hôn này giống như một viên đá định tâm, khiến cho Vệ Đình Quân thả lỏng.
Không ai biết ngày đó Cố Hướng Tinh nói gì với Vệ lão ở trong phòng, chỉ là nửa tiếng sau lúc Vệ lão đi ra, mặc dù trên mặt uy nghiêm, lại lộ ra vài phần bất đắc dĩ mà người già thường có.
Sau đó, ông lại trở về thư phòng, lúc gần đi, chỉ lạnh giọng căn dặn Vệ Đình Quân.
"Ngày mai cầm lễ vật theo, đến nhà họ Phí một chuyến."
Sắc mặt Vệ Đình Quân âm trầm, không đáp lại, lúc này lão gia tử trừng anh: "Con muốn lui hôn, chẳng lẽ không tự mình tới cửa chịu tội với nhà người ta sao? Xem tính tình này của con, cũng không biết giống ai!"
Nói xong, nhất thời thở phì phò rời đi.
Mọi người nhà họ Vệ bao gồm Vệ Đình Quân cũng lộ vẻ kinh hãi.
Vậy là Vệ lão...thỏa hiệp?
Nha đầu nhà Vệ Đình Quân, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Thậm chí ngay cả viên đá cứng ngắc cũng thuyết phục được?
Nhưng, cho dù nói như thế nào, coi như tất cả chuyện này đều kết thúc rồi.