Huấn Luyện Cha Phúc Hắc

Chương 11



Ở khu nhà này, hôn nhân đại sự tuyệt đối không phải chuyện có thể giấu được, không phải là vì hàng xóm rỉ tai nhau, mà phương thức truyền tin tốt nhất chính là những báo chí truyền thông ngoài kia, ai, với ai, lúc nào phải kết hôn, tổ chức lễ cưới thế kỷ gì gì, kiểu tin này không thể để lỡ.

Vậy Từ Hách Quân kết hôn lúc nào mà đã có con rồi?

“Tao còn chưa kết hôn! Nhưng nó là con trai tao thật —“ Hắn nắm tay nhỏ xíu của con trai vẫy vẫy với người bên này. “Nào, chào chú đi con.”

Từ Hạo nở nụ cười ngọt ngào trên cái mặt tròn xoe, cái khóe miệng này đúng là có vài phần giống Từ Hách Quân.

Không kết hôn mà đã có con? Tuy rằng cũng không phải chuyện gì mới mẻ, nhưng cái đáng ngạc nhiên là, hắn làm sao mà giấu được truyền thông?

“Shhh, “ Từ Hách Quân nửa đùa nửa thật đặt ngón tay trên môi. “Mọi người không biết, giờ cũng chưa phải lúc công khai, phải không?”

Chủ tịch Hứa quá thấu hiểu, cũng gật đầu, người có tiền ấy mà! Phần lớn đều là quái thai. “Hiểu, có điều… Sao mày lại mặc thế kia?” Áo sơ mi của hàng vỉa hè, quần bò 499 đồng, còn cái ba lô rách sau lưng…

Nếu không phải bảo vệ đã nhớ kĩ tất cả mọi người ở khu nhà cao cấp này, chắc chắn sẽ không để người nào ăn mặc cái kiểu này đi loanh quanh đây đâu.

“A, đến tầng năm rồi này, Hạo Hạo bye bye chú đi nào — bye bye!”

Hừ, muốn bóc mẽ hắn hả, không có cửa đâu.

Khi hắn về đến nhà thì là buổi chiều, vừa vào cửa, mẹ hắn lập tức ôm cháu trai vàng bạc của bà qua một bên, hắn về phòng mình rửa mặt mũi, đổi lại quần áo bình thường, chải lại tóc.

Mà Tương Húc Hoa nghe nói hắn về nhà, liền vào phòng hắn tìm hắn —

“Chú về rồi?”

“Chết tiệt, đều tại anh đấy!”

Vừa gặp đã mắng người ta? Tương Húc Hoa kinh ngạc.

“Anh làm gì?”

“Cái đệm Bell của anh khó ngủ chết được, còn dám cho em, hôm nay tí nữa thì bị phát hiện!”

“Anh biết sao được? Chỉ là cái đệm thôi mà! Là tự mày nói, đồ dùng hàng ngày không cần hoàn toàn mới, chỉ cần là secondhand, hoặc là người khác không cần nữa! Với lại, cái đấy bình thường để đấy, cũng có ai tự nhiên vén ga giường lên xem đâu! Sao lại mắng anh…” Tương Húc Hoa gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ ra, “Đúng rồi! Ai vén ga giường của em?”

“Thượng Dung chứ ai! Cô ấy mua đệm mới cho em làm quà sinh nhật, lúc công nhân đổi ga giường thì thấy!”

“Ố my? Nữ hoàng đế tặng đệm cho em!” Hắn sờ sờ má Từ Hách Quân. “Chú — chú cuối cùng cũng được “thánh thượng sủng hạnh” rồi hả?”

“Cái mông!” Một đạp đá văng Tương Húc Hoa, “Em với Thượng Dung rất trong sáng đấy anh có biết không? Không được nghĩ sai.” Đúng thế, siêu cấp trong sáng! Hắn nhịn vô cùng lâu, chỉ có hôm nay được hôn nhẹ, ôm nhẹ có một tí thôi…

“Mày dạo gần đây là rất không đàng hoàng nhá! Toàn léng phéng với nữ hoàng đế nhá, mẹ thằng con mày thì sao rồi! Dù sao cũng phải tìm ra người đó đã chứ!” Nữ hoàng đế và tiểu lộng thần, không, không phải, là Tiểu Từ Tử, có qua lại gần gũi, sớm không phải là tin mới, từ dạo gần đây liên tục những cuộc họp quan trọng Hoàng Thượng Dung đều mang theo Từ Hách Quân bên cạnh, biểu lộ ra thừa tín nhiệm với hắn, không khó nhìn ra sự ăn ý giữa hai người. Vào mắt người anh họ như hắn đây, thật sự là… nhìn không quen nổi!

Trước đây hắn sắp xếp cho Từ Hách Quân đến chỗ Hoàng Thượng Dung, chính là muốn thằng bé học được ít quyết đoán và mạnh mẽ của cô ấy, không ngờ, hiệu quả không cao lắm, em họ hắn bình thường vẫn không có gì là dứt khoát, mà cứ cái vẻ lơ ngơ ba lăng nhăng thế này… Nếu Hách Quân với Hoàng Thượng Dung mà cộng vào chia đôi thì quá tốt, Hoàng Thượng Dung có được một nửa phần mềm dẻo của nó, mà Hách Quân được phân nửa cường thế của cô ấy… Vậy thế giới có đẹp hơn bao nhiêu không!

“Ai nói em không tìm?” Từ Hách Quân nhướng mày, nhếch miệng cười đắc ý.

Tương Húc Hoa hiểu rất rõ biểu cảm nắm đằng chuôi của hắn, hiện tại chẳng hạn. “Tìm được rồi hả?”

“Tìm được rồi.”

“Cái gì, là ai?” Hắn vọt sang một bên. “Nói mau, dì mà biết, nhất định phải mang kiệu tám người khiêng rước nàng về nhà làm con dâu đây.”

“Không được, cô ấy lại trốn mất.”

“Không thể nào!” Tương Húc Hoa trợn mắt. “Nếu biết Từ Hách Quân chú là con trai Tổng giám đốc, thiếu gia đời thứ hai, có cô gái nào không tự động chạy đến, còn chạy được sao? Thật không biết nhìn hàng.”

“Cô ấy sẽ trốn.” Từ Hách Quân thấp giọng xuống, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.

“Cô ta bị ngốc à?”

“Cũng vì cô ấy không ngốc, nên cô ấy biết mình muốn gì, hơn nữa cô ấy cũng không thiếu gì cả…” Hắn nhìn anh họ mình, cười khổ. “Anh biết không? Cô ấy là loại người không phải biết được thân phận thật của em mà mắt sáng ngời, còn ngược lại kia, sẽ thẳng chân đạp em một cước, đá em sang một bên.”

Tương Húc Hoa trừng mắt. “Kiểu con gái này quá thông minh, khó theo đuổi lắm.”

“Đúng, cô ấy rất thông minh.” Nhưng nghĩ lại, lại đổi cách nói, “Có điều… có nhiều chỗ thật sự hơi ngốc!”

Cô thật sự không hiểu sao? Hắn đã chú ý đến cô từ rất lâu, nếu như thật sự không có tình cảm gì với cô, hắn có cần thiết ngày nào cũng đi theo cạnh cô không? Lúc họp hành phải xung phong lên trước, tài liệu chuẩn bị đầy đủ, ngày ngày làm thêm giờ mệt như chó, nữ hoàng đế mới có thể cho hắn chút an ủi vỗ vỗ đầu hắn, còn cho hắn ôm một cái, giúp hắn chuẩn bị đồ ăn ngon, coi như ban thưởng.

Theo đuổi cô, vung tiền vẩy hoa không có tác dụng, xe đẹp nhà cao cấp đối với cô chỉ là vật chất, dùng cách này lấy lòng cô thì không cần thắc mắc, cô cho OUT luôn, theo đuổi cô là phải tự mình làm, dựa vào tài năng thật sự mới đổi lại được ít phần thưởng.

(nghe thảm thật…)

Lúc bàn đầu, hắn nghĩ thế rất mới lạ, dù sao hắn chưa bao giờ dùng cách này hấp dẫn con gái, lâu lâu sau, hắn cũng phát hiện ra, hóa ra hắn còn có tiềm chất làm tiểu bạch kiểm, vẫy đuôi nịnh hót cũng không mặt đỏ không thở mạnh, chỉ cần hấp dẫn được sự chú ý của cô, để cô hài lòng, cái gì hắn cũng làm được.

Cuối tuần hắn đi cùng cô mua đồ dùng trẻ em, là để khắc sâu ấn tượng của cô với hắn. Nếu hắn không có tình cảm gì với cô, cơ bản cũng không cần tốn tâm tư lấy lòng cô, tiếp cận cô! Từ Hách Quân hắn là ai chứ! Chỉ cần hắn muốn, ngoắc ngoắc ngón tay, các em sẵn sàng xông tới, nào cần như bây giờ, tự làm mình uất ức nằm sấp một bên chờ nữ hoàng đế sủng hạnh…

Trưa hôm nay mất khống chế như vậy là ngoài dự liệu của hắn, hắn không muốn lộ ra bản chất và dục niệm của mình với cô quá sớm, mà hắn cũng biết, dưới bề ngoài tỉnh táo lý trí của cô, thật ra là một sự dè dặt từng bước, cái hôn của hôm nay, cô tỏ ra là không có gì, nhưng thực ra thì đang nghĩ ngợi hàng trăm nghìn lý do hắn hôn cô.

Lý do chỉ có một, chính là, hắn thích cô — đơn giản nhất, cũng trực tiếp nhất, nhưng cô gái vẻ ngoài mạnh mẽ kia tuyệt đối không nghĩ được đến như thế.

Một người đàn ông đối mặt người phụ nữ mình thích, hẳn là không ngần ngại thể hiện sự nhiệt tình của mình, mặc kệ ngày thường biểu hiện của mình như thế nào, khi cần bày tỏ sự nhiệt tình, thì tuyệt đối không thể lùi bước.

Hắn biết trận này chắc thắng không thua, nên mới ra tay.

Ai bảo cô… Cô đáng yêu quá đi mất! Tính cách quật cường, không khi nào chịu thua, lúc nào cũng bị kích thích làm ra chuyện ngốc nghếch, sau đó thì yên lặng quay đầu, rồi không nói lời nào tự thu dọn tàn cuộc, đúng là tiêu chuẩn miệng sắc như dao, bụng mềm như đậu phụ, rồi dùng đủ mọi cách, khéo léo không để người nào biết… Hạo Hạo cũng như thế.

Hắn biết cô chính là mẹ đẻ của Hạo Hạo. Lúc đầu, đối với giả thuyết này, hắn cũng chỉ nghi ngờ, bời vì hành động của cô thật quá bất thường, mặc dù là lấy vai trò sếp, nhưng lúc nào cũng lơ đãng hỏi về chuyện của Hạo Hạo, thậm chí dường như “chăm chút” cuộc sống hàng ngày của hai bố con họ hơi quá.

Nếu như trong lòng hắn có một danh sách “Mẹ ruột của Hạo Hạo”, vậy chắc chắn là Hoàng Thượng Dung cô xếp ở số thứ nhất.

Sau đó hắn mời người đi điều tra, trong thời gian cô ra nước ngoài bồi dưỡng, cuối cùng là đã xảy ra cái gì? Không ngờ, cô căn bản là chưa hề ra nước ngoài, mà trông ở vùng nông thôn sinh con, chờ hết ngày ở cữ thì đem con ném cho hắn… Hắn không tra ra rốt cuộc hắn và cô xảy ra chuyện đó vào cái lúc nào. Nhưng chỉ bằng ấn tượng, hắn đại khái có thể nghĩ được tình tiết cơ bản của câu chuyện. Tiệc cuối năm hôm đó, hắn vừa mới sang Cạnh Tường, bị một đống tiền bối chuốc quá chén, Hoàng Thượng Dung như lẽ thường, là người duy nhất không uống rượu, sau đó cũng chính là cô và mấy nhân viên phòng hát đỡ đồng nghiệp về nhà, hắn nghĩ, có lẽ là xảy ra vào ngày hôm đó —

Đây cũng là một trong những nguyên nhân trước đây hắn phi thường sùng bái cô, từ lúc ở Tổng công ty, rồi sang bộ phận ở nước ngoài, hắn đã nghe nói đến một nhân vật như thế, tính cách nghiêm túc, quyết đoán, mạnh mẽ, kiên định và có hơi hung hãn của cô có khi cũng sẽ đắc tội không ít người, nhưng tiếp xúc lâu dài, sẽ biết cô còn là một cấp trên chịu vì cấp dưới mà đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ, chỉ có như vậy mới có thể đi lên đến chức vị này, đây cũng là nguyên nhân trước đây hắn chọn đến chỗ cô.

Nếu như cô thật sự không muốn có con, thật ra cô hoàn toàn có thể bỏ đứa bé đi, nhưng cô lại quyết định sinh nó ra, lấy khả năng của cô, nuôi một đứa bé cũng không phải việc khó, vậy sao lại ném con cho hắn chăm sóc, rồi sau đó lại ngầm giúp đỡ hắn nhiều như vậy?

Biết chuyện này rồi, hắn thực sự rất tức giận, tức giận rất lâu, thậm chí còn muốn đi chất vấn cô sao lại làm ra chuyện như thế này, đến tận khi hai người tiến triển đến bước này, hắn vẫn không thể hiểu nồi sao lúc trước cô lại làm như thế, mà cô, cũng giả ngu, như thể triệt để xóa bỏ liên hệ huyết thống của cô và Hạo Hạo… Đã vậy, cô còn chạy đến muốn làm mẹ nuôi Hạo Hạo làm gì?

Mặc kệ lý do của cô là gì, một ngày nào đó hắn sẽ tìm ra… Mà không tìm ra thì cũng chả sao, dù sao chỉ cần cuối cùng cô đồng ý là mẹ của Hạo Hạo, làm vợ của hắn là được.

Có một bà xã siêu cường à? Ừm, có vẻ nghe không tệ.

Tương Húc Hoa trầm tư hồi lâu, cũng không nghe được tiếng lòng của em trai.

“Cho nên, người đó cuối cùng là ai?”

Từ Hách Quân nhàn nhạt liếc hắn. “Anh cứ muốn biết vậy làm gì?”

“Giúp chú theo đuổi người ta!”

“Không cần.” Hắn phất tay từ chối, Hoàng Thượng Dung, chỉ có chính hắn mới có thể bắt vào tay. “Anh cứ lo chuyện của anh đi thì quan trọng hơn!”

Nhìn theo bóng lưng Từ Hách Quân, lại nghĩ đến, hắn vừa nói hắn và nữ hoàng đế đang rất thân thiết, không những thế, sinh nhật còn tặng hắn đệm…

“Mẹ Hạo Hạo, không phải là Hoàng Thượng Dung chứ!” Trời ạ, chuyện thế này, hắn chỉ dám nghĩ chứ…

Thì thấy lưng em họ cứng lại, rồi cứng còng quay người…

“Sao anh biết!”

Gì? Thực sự thật à? Vậy… Nếu như Hách Quân theo đuổi người ta thành công thật, vậy không phải cô ấy thành em dâu hắn sao?

“Chuyện này, cho dù là ai anh cũng không được nói! Biết không?”

Dưới sự uy hiếp của Từ Hách Quân, Từ Hách Quân mặt nguyên si ngoan ngoãn thưa vâng, còn sau lưng, đương nhiên là…

Bán đứng nó!

_________________________________________

Tình hình không biết có phải là một sự lựa chọn tương lai sai lầm nhưng thời gian rảnh của người ta sẽ càng ngày càng ít.

Cơ mà người ta không muốn drop đâu.

Hắc nữ phụ đã dừng được mấy chương rồi nhỉ.

Cố gắng lên xong truyện này ngộ sẽ cuốn chiếu Hắc nữ phụ – Hắc Lục Bạch. Làm cuốn chiếu đi cho nhanh :v.

Cơ bản là có một số cái hố đang muốn đào hoặc dở dang bị thiếu raw :v. Nên phải đợi tí bao giờ có tiền em đi mua mấy chương thiếu :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.