Chu Tráng Tráng nắm chặt di động, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không còn sót lại.
Rốt cuộc là vì nàng rất ngu ngốc, hay vì chuyện tình cảm vốn dĩ quá phức tạp, càng ngày càng không thể hiểu.
Đến xế chiều, Hải Nhĩ chủ động xuất hiện, khẽ gõ rồi mở cửa phòng nàng, trong tay cầm một túi lớn tôm hùm cay thơm phức, bóng bẩy, tẩm ớt cay,
nhìn vào đã thấy thèm nhỏ dãi.
Nhưng mà Chu Tráng Tráng giờ
phút này cũng không có nở nụ cười quen thuộc với Hải Nhĩ khi nhìn mỹ
thực, hắn chỉ nghe thấy nàng hỏi một câu.
“Vì sao chứ?”
Vì sao lại dùng biện pháp này để phá hỏng tình cảm của nàng.
“Hắn ta không phải người tốt, hắn không chịu nổi hấp dẫn.” Hải Nhĩ trả lời như vậy.
“Ai lại chịu nổi hấp dẫn?” Chu Tráng Tráng hỏi lại: “Đâu cần phải thử như vậy chứ?”
“Em cam tâm yêu một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể vì tiền mà bỏ rơi em sao?”
“Bất cứ ai cũng có thể vì một ít nguyên do mà buông tay nửa kia của mình, điều này rất bình thường.”
“Tráng Tráng, em không cần vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, anh hy vọng em tiếp tục tin tưởng vào tình yêu.”
“Anh dùng tiền đi mua bạn trai em, khiến hắn bỏ rơi em, là vì muốn làm
cho em tin tưởng vào tình yêu sao?” Chu Tráng Tráng khóe miệng nhếch
lên, độ cong mang chút châm biếm: “Em làm sao mà tin tưởng đây, Hải Nhĩ, từ đêm Thường Hoằng chia tay em, em đã không còn tin tưởng nữa rồi. Mà
hiện tại, qua bàn tay đạo diễn của anh, em lại thêm kiên định trong đầu – tình yêu chỉ cần hưởng thụ, không cần đi tin tưởng.”
“Tráng Tráng, Thường Hoằng không giống với hắn ta.” Hải Nhĩ nhíu mày.
“Đúng là không giống.” Chu Tráng Tráng nhìn thẳng mi tâm hắn, nhẹ nhàng mà cười: “Anh ấy tốt hơn Thường Hoằng, ít ra anh ấy thành thật hơn, anh ấy cho tới bây giờ chưa lừa gạt em bất cứ cái gì.”
“Không phải như vậy, anh họ … anh ấy …” Hai má Hải Nhĩ ửng hồng, xuất hiện dấu hiệu của bệnh, bắt đầu mãnh liệt ho khan: “Anh ấy … không giống … hắn…”
Kết cục của cuộc tranh cãi này là Chu Tráng Tráng phải đưa Hải Nhĩ vào bệnh viện.
Chu Tráng Tráng chờ ở lối đi nhỏ trong bệnh viện, không ngừng cắn
ngón tay, khi cắn từ ngón tay cái của bàn tay trái gặm đến ngón tay út
của bàn tay phải thì người nhà Hải Nhĩ đến đây.
Dẫn đầu đoàn người là Thường Hoằng.
Một mình một người.
Gặp mặt người yêu cũ, lại là người tình cũ đã bỏ rơi mình, huống chi
lại trong tình trạng lần nữa bị bạn trai bỏ rơi, Chu Tráng Tráng cảm
thấy thực xấu hổ, trên lưng như phủ kín gai nhỏ, cực kỳ khó chịu.
Mà đối phương, từ xa xa khi nhìn thấy nàng, Thường Hoằng trong tức khắc có chút đình trệ, khiến cho Chu Tráng Tráng có một loại ảo giác, trong
tít tắc kia, trong đầu hắn có phải cũng giống nàng, nhớ tới ngày xưa.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, dáng vẻ Thường Hoằng rất nhanh đã khôi phục, lại gần hỏi thăm bệnh tình của Hải Nhĩ.
Chu Tráng Tráng bảo mình cũng không rõ, hết thảy đều phải chờ bác sĩ ra giải thích.
Sau những lời này, hai người cũng chẳng nói gì thêm.
Hắn đứng trước phòng bệnh, nàng ngồi trên ghế, nhìn cả hai như hoàn
toàn chẳng có liên quan gì nhau, như chưa từng một thời thân mật.
Chu Tráng Tráng thừa nhận mình không phải là người có thể làm chuyện
lớn, bên cạnh Thường Hoằng đợi năm phút đã muốn đạt cực hạn của nàng.
Chu Tráng Tráng không muốn miễn cưỡng bản thân, đứng lên, nói với Thường Hoằng: “Tôi đi về trước, nếu Hải Nhĩ tỉnh, làm phiền anh báo cho tôi
một tiếng. . . . . . ý của tôi là, anh nhờ chị Mĩ Địch gọi điện báo cho
tôi biết là được rồi.”
Khi nói ra lời này, đầu lưỡi Chu Tráng
Tráng như khô ráp, chưa từng nghĩ tới, giữa bọn họ sẽ có lúc phát sinh
đoạn đối thoại lãnh đạm tới mức này.
Nhưng mà sống trên đời này, đâu phải điều gì cũng đoán biết trước được đâu?
Nói xong nàng liền quay đi, nàng đi dọc hành lang, bước vào thang máy, ấn cái nút tầng trệt cần xuống.
Mà hắn, ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại chen vào.
Không gian trong thang máy cũng không lớn, bốn vách bao vây hai người.
Chu Tráng Tráng cố nuốt nước miếng, dựa theo thông lệ quốc tế, đem mắt dán vào phím tầng thang máy
Lầu 7 –
“Anh rất nhớ em.”
Chu Tráng Tráng cảm thấy nhất định tai mình nghe nhầm rồi.
Lầu 4 –
“Đợi anh thêm một thời gian nữa.”
Lầu 1 –
“Một thời gian nữa là xong rồi.”
Cửa thang máy mở, Thường Hoằng lập tức đi ra ngoài.
Chu Tráng Tráng ở lại trong thang máy, trong lồng ngực là một khoảng không mang chút run rẩy.
Những lời vừa thốt ra từ miệng hắn, có phải chỉ là ảo giác thôi không?
“Vừa khéo” Chu Tráng Tráng xem ra ý nghĩa của câu này chính là “Trong vòng một ngày phát sinh n lần chuyện tồi tệ.”
Đang lúc cả thể xác và tinh thần nàng mệt mỏi lết ra khỏi bệnh viện, Tả Nhất gọi điện thoại tới.
Chu Tráng Tráng quyết định, nếu hắn nói với nàng đã tìm được Đa Đa rồi, hơn nữa còn thành công cảm động cô ấy, và hai người đã sắp kết hôn hạnh phúc ấm êm, cô nhất định sẽ giết hắn.
Nhưng mà, bên kia chỉ là trầm mặc hiếm có.
Chu Tráng Tráng bắt đầu ý thức được sự tình có thể cũng không lạc quan như vậy.
“Đa Đa không đồng ý phải không? Đừng khổ sở, hay là anh quay về tiếp
tục tìm kiếm một đóa hoa khác, hay là chờ vài năm sau, cuộc hôn nhân của cô ấy cùng anh chàng kia trở nên buồn tẻ, tự nhiên sẽ trở về tìm anh
thôi.”
Bên kia vẫn trầm mặc như cũ, chỉ có tiếng xe gào thét lướt vù vù qua.
“Đừng như vậy, nói cho anh nghe một tin tức tồi tệ của tôi cho anh vui
vẻ nha, người bạn trai thứ hai của tôi bởi vì một tờ chi phiếu đã vứt bỏ tôi. Nói chia tay vẫn là qua điện thoại, thế nào, nghe xong có vui vẻ
lên chút nào không?”
Bên kia vẫn luôn trầm mặc không tiếng động.
Chu Tráng Tráng rốt cục ý thức được có điều không thích hợp: “Tả Nhất, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Chu Tráng Tráng yểu bắt tay vào làm cơ, đợi hồi lâu, rốt cục đợi được một câu đầu dây bên kia.
“Đa Đa . . . . . . chết rồi.”
Lúc Chu Tráng Tráng chạy tới sân bay, thấy bộ dạng Tả Nhất tinh thần sa sút, râu lổm chổm, đầu tóc keo bẩn, ánh mắt đờ đẫn, ba hồn bảy vía đã
bị bắt đi phân nửa, càng đáng sợ hơn là trong mắt như chỉ còn đống tro
tàn.
Như là thế giới này không còn chuyện gì có thể kích khởi hắn nữa.
Tả Nhất khẽ lắc đầu, không có đồng ý, mà là đưa nàng đến một nhà hàng cạnh sân bay, gọi ra rất nhiều đồ ăn.
Hắn cũng không có ăn, chính là đem chiếc đũa đưa cho Chu Tráng Tráng.
Chu Tráng Tráng biết hắn muốn làm gì, nàng tiếp nhận đôi đũa, kiềm chế cuống họng đang chua xót, bắt đầu ăn.
Nàng biết, hắn muốn từ trên người nàng tìm kiếm gì đó của người đã khuất.
Những năm gần đây, Đa Đa không muốn liên lạc với Tả Nhất bởi vì muốn
giấu diếm tin tức của mình, để Tả Nhất hoàn toàn không tra ra cái gì.
Mà Tả Nhất sở dĩ tìm đến, là bởi vì cơ duyên xảo hợp, trong lúc vô tình thấy tin tức kết hôn của vị hôn phu cô ấy sắp cùng bạn gái yêu nhau
nhiều năm.
Nhưng khi Tả Nhất đến nơi, lại phát hiện cô dâu không phải Đa Đa.
Mà đó là một người bạn thân của Đa Đa.
“Cậu rốt cục cũng đến.” Cô dâu tươi trẻ không có một chút kinh ngạc, mà là đem một phong thơ giao cho trên tay hắn.
“Tôi biết tất cả mọi chuyện của cậu và Đa Đa, tôi là người bạn duy nhất của cô ấy ở đây.”
“Cô ấy không có bạn trai, lúc trước là bởi vì sợ cậu đến tìm cô ấy, cho nên mới mượn bạn trai tôi đóng giả chụp ảnh cùng cô ấy rồi gửi cho
cậu.”
“Cô ấy bị ung thư, là ung thư dạ dày, mấy năm nay đều
kiên trì trị liệu, vốn dĩ đã chuyển biến khả quan rồi, đáng tiếc cuối
cùng vẫn không có qua khỏi.”
“Cô ấy luôn nói, nếu khỏi hẳn sẽ
trở về tìm cậu, đánh cậu một bạt tai, sau đó sẽ ôm lấy cậu. Nếu không
khỏi hẳn . . . . . . cô ấy hy vọng cậu luôn nghĩ cô ấy vẫn đang sống rất hạnh phúc.”
“Giây phút cuối cùng, cô ấy dặn tôi, nếu cậu vẫn đến tìm thì tôi hãy giao lá thư này cho cậu.”
Tả Nhất vừa đi thăm mộ Đa Đa, nó nằm an tĩnh dưới bóng cây đại thụ.
Hắn nhớ rõ nàng từng nói, nguyện vọng duy nhất trong đời này là được
sống ở quê hương mình, giống như cây cỏ nhỏ, hưởng thụ dưới gốc cây đại
thụ.
Hắn từng nghĩ mình sẽ là cây đại thụ của nàng, nhưng trên
thực tế, hắn chính là một trận giông bão, một cơn gió vô tình lạnh lẽo,
hắn thổi nàng đến một đất nước xa lạ sống tha hương.
Hắn mở thư ra.
Bút tích quen thuộc, nét viết rất nhẹ, ở thời khắc cuối cùng sức lực nàng đã không còn dư thừa
Lúc đọc thư, hắn tựa hồ như nghe thấy giọng mềm nhẹ ngọt ngào của nàng.
“Tả Nhất, nếu anh đọc được lá thư này, cho thấy anh đã không có nghe
lời em nói, vẫn đã đi tìm em. Em hẳn là nên tức giận, giận anh không
tuân thủ lời hứa, nhưng thật sự mà nói em thật sự rất vui, vì anh vẫn
còn nhớ em, như em vẫn rất nhớ anh. Em đương nhiên nhớ anh, nhớ anh dùng sức mạnh kiên cường che đậy yếu đuối, nhớ rõ anh từng đáp ứng dẫn em đi ăn khắp chân trời góc biển, nhớ rõ anh lần đầu tiên hôn em sau đó còn
trêu đùa bảo rất ngọt. Mấy năm nay, ký ức này chẳng hề phai nhoà chút
nào, ngược lại càng ngày càng hiện lên rõ rệt. Có đôi khi em cảm thấy
ông trời rất kỳ quái, cư nhiên bắt em bị ung thư bao tử, em là người mê
ăn như vậy, sao có thể bị ung thư dạ dày chứ? Quá tréo ngoe rồi. Nhưng
tréo ngoe cũng không phải chỉ chuyện này, anh xem, em vốn nghĩ rằng mình sẽ thích một chàng trai ôn nhu, ai ngờ cuối cùng lại yêu thương anh. Em biết anh sẽ tức giận nhưng em vẫn muốn nói thật ra rằng, anh lớn lên
cũng chả phải đẹp trai nhất nhì gì, tính tình lại tồi tệ, còn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng em vẫn cứ thích anh, không có biện pháp thay
đổi, tựa như em thích anh nhưng vẫn vì bệnh tật mà không thể nào không
rời xa anh, đều là không còn cách nào khác cả. Tả Nhất anh không cần áy
náy, em thật ra biết anh theo đuổi cô gái kia là vì một trò thách đố ngu ngốc, em cũng không định giận dữ với anh. Em biết trong lòng anh em mới là người quan trọng nhất, nhưng em không có thời gian khiến anh hiểu
được đạo lý này. Em cũng không rõ mình rốt cuộc có thể chiến thắng bệnh
tật này hay không, nhưng em biết rõ mình tuyệt đối không muốn cho anh
thấy bộ dáng tiều tuỵ của em vì bệnh tật, em hy vọng em trong lòng anh
vĩnh viễn đều là Mễ Đa luôn miệng ăn hết thảy thức ăn. Cho nên em phải
rời đi, rời xa một đoạn thời gian, em nghĩ chờ em khoẻ lại em sẽ trở về, ôm chặt cổ anh mà nói, nào, chúng ta hợp lại đi. Nhưng mà … qua … nhiều năm thế này, em vẫn là thất bại, bác sĩ điều trị cho em là một người
lạc quan như vậy mà cũng đành phải buông tay. Em cũng muốn trở về gặp
mặt anh một lần, nhưng em lại sợ bên cạnh anh đã có người khác, cho nên
em quyết định đem anh vĩnh viễn bảo tồn trong trí nhớ em. Tả Nhất, em đi rồi xin anh cứ coi như lừa bản thân mình đi, nói với chính mình rằng em chỉ là đang ở nước ngoài kết hôn với một người đàn ông tốt, còn tốt hơn so với anh nữa. Sau đó về nước, tìm được một cô gái tốt, cô gái hoàn
hảo, cưới cô ấy, sinh con cái, cứ thế mà sống hạnh phúc. Hứa với em,
đừng khóc, anh khóc thật sự rất khó coi. Như vậy, cứ thế đi. Người anh
yêu – Đa Đa.”
Tả Nhất đã đồng ý với Đa Đa, hắn không có khóc trước mộ nàng.
Nhưng lúc ở nhà hàng bên cạnh sân bay, nhìn thấy Chu Tráng Tráng, hắn lại khóc, khóc đến không thể kềm chế được.
Quạ: Tình yêu là gì nhỉ? Kông phải yêu là cùng chia sẻ sao? Tôi luôn
không đồng ý cái kiểu ra đi âm thầm ngậm ngùi thế này. Người bảo người
muốn kẻ ở lại bớt đau khổ, nếu có thể người muốn kẻ ấy hạnh phúc và
chẳng hay biết gì, người cho rằng đó là cách tốt nhất, nhưng có đúng thế này không? Thật ích kỷ, có lẽ tôi không bao dung vĩ đại đến thế nên tôi vẫn mãi ám ảnh sự im lặng đáng sợ này, như trong truyện “Sai Giờ” nhà
rabbitlyn. Có lẽ Tả Nhất may mắn hơn nhiều, may mắn vì đã kiên trì tìm
Đa Đa, như cô ấy đã nói “Em hẳn là nên tức giận, giận anh không tuân thủ lời hứa, nhưng thật sự mà nói em thật sự rất vui, vì anh vẫn còn nhớ
em, như em vẫn rất nhớ anh”. Đau đấy, nhưng nổi đau thế nào cũng phải
vượt qua, còn hơn bản thân vẫn chẳng hay biết gì mà sống hạnh phúc, rồi
một ngày nào đó sự thật phơi bày thì làm sao giờ.
Còn đối với
Lục Á Trác trong “Sai Giờ” có lẽ cũng là may mắn, may vì tất cả đã nằm
trong kế hoạch của anh, may là Thâm Thâm không biết được sự thật. Nhưng
tại sao phải làm như thế chứ Lục Á Trác? Anh chỉ nghĩ về khía cạnh thành công, sao không nghĩ rằng sẽ thất bại, nếu Thâm Thâm biết, khó có thể
đoán cô ấy sẽ như thế nào? Sao không dùng thời gian ít ỏi còn lại bên
người mình yêu, đó không phải vì Lục Á Trác anh, đó còn vì Thâm Thâm,
anh đã tự quyết định tước đi cái quyền của cô ấy. Nhưng dù sao truyện
kết thúc có hậu cho Thâm Thâm, chỉ có nuối tiếc cho những người đọc như
tôi. Ám ảnh mãi câu “cứ vậy đi”.