Thàng sáu là mùa tốt nghiệp, có thể thường xuyên nhìn thấy những nhóm sinh
viên của các đại trường đại học cao đẳng mặc trang phục cử nhân đầu đội chiếc mũ
có râu tua tay còn bày đặt cầm chổi cưỡi giả dạng Harry Porter chụp ảnh lưu niệm
khắp nơi trong khuôn viên trường.
Vào những dịp thế này mới có thể nhìn thấy cảnh tượng tụ hội đầy đủ toàn bộ
sinh viên, các giảng viên cũng phá lệ mắt ngấn long lanh.
Nhìn trời xanh mây trắng, Chu Tráng Tráng có chút cảm khái, hầu hết các nữ
sinh cùng khoá đều nhu mì thuần khiết bên cạnh gia đình cùng vị hôn phu tương
lai, mà nàng như một cách buồm phiêu du, tương lai chỉ là một hạt bụi.
Tả Nhất bên cạnh nàng, mở ra một cánh cửa mới.
Từ lúc đối mặt với 3 cái lưỡi vịt mà đáp ứng lời cầu hôn của Tả Nhất, sự tình
phát triển trôi chảy theo tốc độ không thể kiểm soát được.
Hai tuần sau đó, cha mẹ song phương gặp mặt, trò chuyện bàn tính sôi nổi.
Đối với cha Tả Nhất, đứa con trai phản nghịch này có thể sớm thành gia lập
thất một chút không chừng còn có thể kiềm chế tính khí.
Trong mắt cha mẹ Chu Tráng Tráng, đứa con gái ham ăn rốt cục có thể đem tai
họa qua nhà người khác, chẳng cần phải chạnh lòng đưa tiễn.
Điều duy nhất không hài lòng chính là vấn đề không tổ chức tiệc cưới, hai
người trẻ tuổi kiên trì muốn kết hôn lữ hành, không muốn làm tiệc cưới phức tạp,
cha mẹ hai bên cũng không làm sao được.
Thêm chút tình tiết kịch tính là — mẹ Tráng Tráng có tí mê tín, đem ngày
tháng năm sinh hai người đến Trầm Bát Tiên mù loà ngay bên cạnh tiệm thịt nướng
để xem, thầy phán hai người cần phải kết hôn vào ngày hai mươi tám tháng bảy năm
nay mới có thể bảo đảm hôn nhân ổn định con cháu đầy đàn.
Nếu không thì chính là ngươi khắc ta – ta khắc ngươi – khắc tới khắc lui –
còn kịch liệt hơn game Contra(*) nữa.
(*) Quạ ít chơi game nên ko rành lắm, nhưng cái game này thấy mấy đứa nhỏ
trong nhà chơi rùi. Nhìn hình quen lắm í.
Dù sao thì cũng phải kết hôn, sớm hơn một hai tháng thì cũng chả sao, Chu
Tráng Tráng cùng Tả Nhất liền đồng ý.
Chu Tráng Tráng cũng không có đem chuyện này báo cho những người có liên quan
đến Thường Hoằng biết, giờ phút này nàng chỉ muốn bình yên cùng ổn định.
Một người đã trải qua những cú shock tình cảm sẽ ảnh hưởng đến tính tình sau
này, trải qua hai chuyện tình, Chu Tráng Tráng trở nên có chút mẫn cảm và thiếu
cảm giác an toàn, cái nàng cần chính là một chiếc thuyền vững chải trong tay,
chứ không phải những ảo tưởng trong lòng chỉ là một vật hư không.
Ngay cả Thường Hoằng yêu nàng đậm sâu như vậy mà cũng có thể đổi thay thì còn
tin tưởng gì vào tình yêu nữa đây.
Nói ra chắc cũng chẳng có ai tin, nhưng Tả Nhất cùng Chu Tráng Tráng – một
đôi vợ chồng sắp cưới cũng không có hành động thân thiết gì, cho dù là trong
buổi tối hôm ra mắt giới thiệu với bạn bè của Tả Nhất – lấy thân phận là bà xã
tương lai của hắn vẫn có chút gì đó thờ ơ.
Đêm hôm đó, Chu Tráng Tráng đưa hắn trở về nhà trọ, ở bên giường, Tả Nhất từ
từ nhắm hai mắt nắm bàn tay Chu Tráng Tráng đang cầm khăn ấm lau trán cho
hắn.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, thì thào gọi tên một người.
Thanh âm kia rất nhẹ, như mộng hồ điệp, như chỉ sợ âm điệu cao thêm chút ít,
tất cả ảo cảnh đều sẽ vỡ tan.
Đa Đa.
Hắn gọi như vậy.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, có lẽ cũng không có say, bởi vì không có say, cho nên
mới có thể từ từ nhắm hai mắt.
Trong bóng đêm, Chu Tráng Tráng lặng im một hồi lâu, cuối cùng nằm xuống bên
cạnh Tả Nhất.
Lúc sắp rơi vào giấc ngủ, Chu Tráng Tráng cố đưa mắt nhìn sang khuôn mặt bên
cạnh bao phủ một hình bóng quen thuộc kia, trong tim thì thầm gọi tên một
người.
Thường Hoằng.
Thường Hoằng là cái tên đã khắc sâu vào linh hồn nàng, nhưng chỉ có Tả Nhất
mới là nơi vũng vàng duy nhất dành cho nàng.
Đa Đa qua đời ngay thời điểm Tả Nhất yêu thương cô sâu sắc, hắn sẽ luôn lưu
giữ đoạn tình cảm ngay thời khắc nồng cháy ấy, từ đầu đến cuối cùng vẫn yêu như
thế.
Chu Tráng Tráng biết, Tả Nhất nhìn mình như nhìn thấy tấm ảnh chụp của Đa Đa,
hắn sẽ bảo vệ tấm ảnh chụp này, cả đời đều bên cạnh nàng, một tình cảm bền vững
nhất, an ổn nhất.
Đây chính là điều quan trọng nhất mà Chu Tráng Tráng cần.
Bi ai sao? Chu Tráng Tráng không cho là thế.
Hắn từ nàng tìm kiếm bóng dáng cô gái khác, mà nàng làm sao nhìn hắn mà không
hề nghĩ đến người đàn ông khác.
Trên thế giới, chỉ có hai người như bọn họ cùng trải qua những cảm xúc yêu
ghét hận thù trong tình yêu nên mới có thể cảm thông, mới có thể thấu hiểu nhau,
cũng đồng ý cho nhau một khoảng không chất chứa hình bóng trong tim kia ấy.
Đoạn tình cảm này, không có gì gọi là thua thiệt, chỉ có hai bên đồng có
lợi.
Cũng không đến mức tuyệt vọng, đợi một khoảng thời gian dài trôi qua, thanh
xuân lắng đọng lại, tuổi tác tăng dần, con cái ra đời, những vui vẻ thản nhiên
khi đó ai bảo không phải là một loại hạnh phúc?
Chu Tráng Tráng nghĩ rất thoáng, còn muốn cởi mở hơn cửa thành trì sắp bị
quận địch công phá, nhưng mấy cô bạn thân cùng phòng lại không giống nàng có
giác ngộ này.
Mọi người sắp mỗi người một con đường đi riêng, phòng 202 quyết định một trận
không say không về.
Trong quán lẩu, nơi không có trăng sáng cũng chẳng có hoàng hôn của Lí Bạch,
bốn người gọi hai két bia bắt đầu uống.
Vừa uống vừa gợi lại đủ mọi chuyện vui buồn trong bốn năm qua, nói tới cuối
cùng, lại nói tới chuyện tình cảm của nhau.
Đại Kiều lạc quan quyết định tiếp tục tìm kiếm mùa xuân dành riêng cho mình
mình.
Tiểu Thúy vẫn như cũ hạnh phúc bên bạn trai của cô.
Đồng Ý cùng anh chàng hotboy kia suốt ngày tan tan hợp hợp, rốt cuộc cuối
cùng quyết định chia tay bên cạnh anh chàng đẹp trai hàng xóm ngày ấu thơ.
Sau khi nói xong, ba người mở to ánh mắt mông lung say nhìn chằm chằm Chu
Tráng Tráng.
Chu Tráng Tráng bỗng nhiên nhớ tới một truyện cười –
Con thỏ con nói: “Mẹ ta gọi ta là con thỏ nhỏ, nghe rất hay!”
Con heo con nói: “Mẹ ta gọi ta là con heo nhỏ, nghe cũng hay lắm!”
Con chó nhỏ nói: “Mẹ ta là con cún nhỏ, nghe cũng rất êm tai nha!”
Con gà con nói: “Các ngươi tán gẫu, ta đi trước!”
Giờ phút này nàng cũng rất muốn nói: “Các ngươi tán gẫu, ta đi trước.”
Nhưng nhìn thấy ba đôi mắt ánh lên tha thiết, Chu Tráng Tráng chỉ có thể ngữa
cổ uống một ngụm hết một lon bia, đánh ợ một cái khiến hương rượu bia bay xa
ngàn dặm, nói: “Mình sắp kết hôn rồi, ông xã nhà mình là Tiểu Tả.”
Ba người vẫn dùng ánh mắt kia nhìn chằm chằm, chăm chú đến nổi khiến Chu
Tráng Tráng có chút sợ hãi:“Làm sao vậy? Nếu đố kỵ hay hâm mộ gì quá thì khao
mình bữa này đi.”
Tiểu Thúy nhìn chuyên chú, bỗng nhiên mạnh dạn hỏi: “Tráng Tráng, cậu có còn
nhớ Thường huấn luyện viên không?”
“Nhớ hắn làm cái gì a, người ta cũng sắp kết hôn rồi.” Chu Tráng Tráng nhún
nhún vai.
Đại Kiều nhìn tới nhìn lui, bỗng nhiên vùi đầu khóc: “Tráng Tráng a, mình
thật sự không nghĩ tới hai người sẽ chia tay, lúc trước Thường huấn luyện viên
đối với cậu tốt biết bao nhiêu a, mỗi lần nhìn cậu trong ánh mắt luôn lấp lánh
đốm lửa rạo rực, còn dụng tâm suy nghĩ hối lộ bọn mình, trăm phương nghìn kế
muốn đánh hạ thành trì của cậu, nhưng sao lại thay đổi a?”
“Có lẽ sau khi chiếm được thành mới phát hiện đây không phải là thứ hắn mong
muốn, liền thay đổi.” Chu Tráng Tráng lại nhún nhún vai.
Đồng Ý nhìn chuyên chú, bỗng nhiên đưa ra một câu hỏi sắc bén: “Tráng Tráng,
cậu thật sự muốn trong tim luôn yêu Thường huấn luyện nhưng lại lấy Tả Nhất
sao?”
“Mau, đến uống rượu đi.” Chu Tráng Tráng tránh né vấn đề này.
Đêm hôm đó, cả bốn người đều say, đều tự mình đón xe về nhà.
Xuống xe taxi, Chu Tráng Tráng lạng qua lạng lại leo lên phòng trọ ở tầng 5,
rượu ngấm vào từng ngóc ngách cơ thể, bước chân nàng loạng choạng, thân hình lay
động, đôi mắt vì men say mà híp lại.
Một người say rượu, ý chí bắt đầu bạc nhược, mới đặt chân lên bậc thang,
những ký ức kiềm nén lũ lượt kéo về, Chu Tráng Tráng bỗng nhiên nhớ lại một năm
trước, nàng cũng ngồi ở bậc cầu thang làm nũng, buộc Thường Hoằng đọc cho mình
nghe bài《 Hoàng tử bé 》(1).
Trong trí nhớ, thấy bờ môi của hắn tựa tiếu phi tiếu khẽ nhếch lên, nàng lại
lầm bầm lầu bầu: “cái làm cho ta xúc động mạnh đến thế về ông hoàng nhỏ đang ngủ
này, đó là lòng chung thuỷ của em đối với một đoá hoa hồng.”(Trích đoạn dịch của
truyện tại chương 24, Hoàng Tử Bé )
“Đọc lại câu cuối đi.” Trong ký ức, Chu Tráng Tráng đã yêu cầu như vậy.
Trong ký ức, Thường Hoằng liền tuân chỉ làm theo: “cái làm cho ta xúc động
mạnh đến thế về ông hoàng nhỏ đang ngủ này, đó là lòng chung thuỷ của em đối với
một đoá hoa hồng.”
“Điều làm cho ta xúc động mạnh đến thế, đó là lòng chung thuỷ của anh đối với
một đoá hoa hồng.” Trong hiện thực, Chu Tráng Tráng thì thào đọc theo ký
ức. (Quạ đổi đại từ nhân xưng “em” thành “anh” cho hợp hoàn cảnh nhé).
Nàng tới trước cửa nhà mình, lấy chìa khóa ra, nhưng làm sao cũng không thể
nào tra chìa vào ổ được.
Kỷ niệm lại một lần nữa hồ hởi đến.
Vẫn là năm đó, Thường Hoằng say, cũng không làm sao mở được cửa, Chu Tráng
Tráng rốt cục bắt được cơ hội phỉ nhổ: “Tra chìa vào ổ mà cũng không làm được
thì còn có thể làm nên chuyện gì?”
Trong ký ức, Thường Hoằng mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, miệng kề sát tai nàng thì
thầm mập mờ phảng phất: “Trên người em có bao nhiêu lổ khoá anh nhắm hai mắt
cũng có thể tra vào được, có muốn thử hay không?”
Trong ký ức, mặt Chu Tráng Tráng đỏ thành mông khỉ.
Mà trong hiện thực … Chu Tráng Tráng thở dài, tiếp tục cố nhét chìa vào
ổ.
Ngay lúc ổ khoá bị đâm chọc đau đến khóc không ra nước mắt, bỗng nhiên một
bàn tay từ phía sau vươn ra, cầm lấy tay Chu Tráng Tráng, ấn chính xác vị trí,
vặn một cái, cánh cửa vâng lời mở ra.
Xem xét lại, cánh cửa yên lặng, ổ khoá yên ổn, nhưng Chu Tráng Tráng lại sợ
hãi tới mức cảm giác say hoàn toàn biến mất.
Đêm hôm khuya khoắt, bốn bề vắng lặng, thân nữ một mình, đây là … xem ra tiêu
đề báo xã hội thế nào cũng thế này.
Chu Tráng Tráng còn chưa kịp quay đầu nhìn xem là ai thì đã bị người nọ đẩy
đi vào.
Người nọ ôm chặt vòng eo Chu Tráng Tráng, xoay chuyển linh hoạt, tức thì đem
lưng nàng áp lên cánh cửa.
Đồng thời, cửa bị đóng lại, nguy hiểm đột kích, còn đáng sợ hơn việc gặp phải
gã bị hôi nách nồng nặc trên xe buýt hôm nay.
Chu Tráng Tráng gần đây có xem một bộ phim phiêu lưu khoa học viễn tưởng《
Jumanji – Trò Chơi Bí Ẩn 》, điều khiến nàng ấn tượng sâu sắc chính là mỗi người
tham gia trò chơi bên trong đều phải đổ xúc sắc, rút ra hàng vạn thú vật điên
cuồng, tức thì, vô số mãnh thú phá tan vách tường phòng, hướng về bọn họ chạy
tới.
Mà giờ phút này, Chu Tráng Tráng khắc sâu cảm nhận của cụm từ “vạn thú điên
cuồng” này.
Đầu tiên là bộ móng vuốt hung hăng đè nặng đầu vai của nàng, cái khí lực quen
thuộc như vô số đâu đó trong tiềm thức đã từng, sau lại như một con rắn thò ra
uốn éo cậy mở môi nàng, ở bên trong miệng lục lọi; đồng thời một đôi mắt lang
sói lập loè nhìm chằm chằm nàng, bên tai Chu Tráng Tráng không khỏi nhớ tới lời
thuyết minh của Triệu Trung Tường (2): “Con sói đói khát này cuối cùng cũng đã
tìm được con mồi ngon miệng . . . . . .”
(2) Triệu Trung Tường: một người MC, người lồng tiếng nổi tiếng của TQ
Sau vài giây thất thần ngắn ngủi, Chu Tráng Tráng phục hồi tinh thần, rốt cục
thấy rõ người trước mặt là ai. Nháy mắt, giống như ăn phải cái bánh bao bị nêm
tất cả các gia vị trong nhà bếp, tư vị khó tả quay cuồng trong đầu, cuối cùng
hóa thành một cỗ lực mạnh mẽ, bật đẩy Thường Hoằng ra.
Chu Tráng Tráng thanh tỉnh, nhưng mà Thường Hoằng vẫn đang trong đam mê, hắn
theo bản năng phản ứng lại tiếp tục, nhưng khi gặp ánh mắt đề phòng của Chu
Tráng Tráng thì đình chỉ.
“Đi.” Chu Tráng Tráng nói sắc lạnh: “Anh say, hôm nay không có tới đây, tôi
say, hôm nay cũng chưa từng gặp anh. Hiện tại lập tức đi, rời khỏi phòng tôi
ngay.”
Trong phòng không có bật đèn, chỉ có chút ánh sáng trăng chiếu rọi vào, bóng
dáng Thường Hoằng thâm thúy lại mông lung: “Anh đã bảo em chờ anh mà.”
Chu Tráng Tráng đợi hồi lâu mới hiểu được lời hắn nói, khi hiểu được, bỗng
nhiên kìm chế không được cười ha ha, cười đến đau thắt lưng, nước mắt rơi
xuống: “Anh cũng từng nói, bảo tôi quên anh đi.”
Ánh trăng tối nay rất sáng, trắng noãn như bông, như nước chảy lai láng trên
sàn nhà, Chu Tráng Tráng cũng không có nhìn người đối diện kia đang trầm
mặc: “Như thế nào, thấy đồ vật từng thuộc về mình nay sắp thuộc về người khác
liền bắt đầu khổ sở?”
“Tráng Tráng, hứa với anh, chờ anh.”
“Không, tôi chỉ đồng ý rời xa anh, đồng ý không bao giờ gặp anh nữa.”
“Em căn bản không thương hắn.”
“Yêu rất quan trọng sao?”
“Quan trọng chứ, em còn yêu anh.”
“Xin lỗi cho tôi nói thẳng, anh quá tự kỷ rồi.”
Trong bóng đêm, Chu Tráng Tráng tựa hồ nghe thấy tiếng nghiến răng của Thường
Hoằng: “Có phải em nghe anh sắp kết hôn, mới quyết định như vậy. Nếu em thật sự
không hề yêu anh, sẽ không giành kết hôn trước anh.”
“Phép khích tướng sao? Đáng tiếc đối với tôi không có tác dụng gì, tôi và anh
một cộng lông quan hệ cũng không, tôi muốn làm cái gì không phải việc của
anh.”
Chu Tráng Tráng đang thẳng thắn lưng, cố lấy toàn bộ dũng khí ứng chiến, đột
nhiên Thường Hoằng lại xông lên, nhấch bổng nàng ném lên giường, tiếp theo đem
toàn thân đè lên, như nước sôi đỗ tràn lên ly kem, rơi tí tách, hết thảy đều hỗn
độn.
Hắn đem áo của nàng kéo lên tận cổ, lưỡi đùa nghịch điểm hồng trước ngực
nàng, hắn cúi đầu nói: “Em không thể quên được anh, cũng như anh chưa bao giờ
quên em.”
“Tránh ra!” Chu Tráng Tráng tứ chi đều bị giam lại, vẫn mãnh liệt chống
cự.
Hắn cũng không có tránh ra, cố sống cố chết tiếp tục săn bắt điểm hồng, mang
theo kỹ xảo, khiến cho dục tính ngủ say đã lâu trong nàng như con thú hoang đói
khát thức tỉnh, từng chút từng chút một cắn nuốt lý trí nàng.
Chống cự của nàng bắt đầu trở nên phô trương cho có.
Bóng đêm yên lặng, ánh trăng sáng tỏ, kiều diễm dâng trào, thanh âm của hắn
như bài hát của một vương quốc nào đó, mê hoặc thần trí nàng: “Em vẫn còn yêu
anh, anh biết.”
Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết, nàng còn yêu hắn. (Quạ: ta điên mất
thui, chẳng lẽ lại đóng cửa nhà tự kỷ tiếp sao trời)
“Anh chỉ là muốn thân thể này thôi sao.”
Đúng vậy, chỉ có thân thể của hắn khát vọng nàng mà thôi.
“Còn giữ ngọc bội của nhà anh, sẽ phải làm vợ của anh, anh biết, ngọc Quan Âm
kia em vẫn không bỏ được.”
Trong ký ức, Thường Hoằng từng nói: “Chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền lập tức
kết hôn, Chu Tráng Tráng, em cả đời này đều phải đeo ngọc bội của anh, cả đời
cũng không được tháo xuống, cả đời làm vợ anh, hiểu chưa?”
Lời thề còn đó, cảnh còn người mất.
Như một tiếng sét vang lên trong không trung, Chu Tráng Tráng mạnh mẽ đẩy
Thường Hoằng ra, bổ nhào vào bàn học, ở ngăn kéo đích tối góc sáng sủa yểu ra
kia mai Quan Âm ngọc.
“Anh thần thông quảng đại, anh cái gì cũng đều biết, anh biết tôi tới lui với
ai, anh biết tôi còn yêu anh, anh biết tôi luyến tiếc ngọc Quan Âm này, anh cái
gì cũng đều biết cả. Vậy …. Anh có biết cuộc sống của tôi vừa qua có bao nhiêu
khổ sở … Thường Hoằng, anh có biết tôi hàng đêm mơ thấy anh đều khóc còn anh lại
tùy ý nắm tay cô gái khác.” Chu Tráng Tráng đem ngọc Quan Âm ôm vào trong ngực,
hít sâu một hơi, trong lúc Thường Hoằng chưa kịp phản ứng chạy vọt vào toilet,
đem ngọc ném vào bồn, ấn xả nước.
Ùng ục vang lên, miếng ngọc Quan Âm cứ thế biến mất.
“Nhìn đi” Chu Tráng Tráng xoay người, nhìn Thường Hoằng đang ngây ngốc
nói: “Tôi bỏ được đã đánh mất Quan Âm ngọc. . . . . . Tôi không tiếc vứt bỏ ngọc
Quan Âm, tôi cũng không tiếc bỏ đi anh đâu. Thường Hoằng, hôn nhân này, tôi đã
quyết rồi. Trong vòng một phút đồng, tôi mời anh lập tức rời khỏi đây, nếu không
tôi liền gọi điện cho Phó Dương Dương, tôi nghĩ anh tới đây chắc cũng chưa có
nói qua cho cô ta đâu.”
Thường Hoằng thật sâu nhìn Chu Tráng Tráng, anh mắt đau thương, nhưng chỉ
trong thoáng chốc.
Khi hắn rời đi, chỉ để lại một câu.
“Điều làm cho ta xúc động mạnh đến thế, đó là lòng chung thuỷ của anh đối với
một đoá hoa hồng.”