Huấn Tình

Chương 3



Đứng ngoài cửa chờ đợi, Vương Văn nghe lệnh tiến vào

-“Không làm tròn trách nhiệm nên đánh bốn mươi! Lừa gạt cấp trên nên đánh bốn mươi! Người truyền quân pháp tiến vào ở trước mặt ta đánh! Ta muốn nhìn xem hôm  nay ai dám xin tha! Truyền lệnh xuống, toàn bộ sĩ quan đều tiến vào nhìn, đây là kết cục của không làm tròn trách nhiệm “.

Phó Giác Lãng nghe qua sắc mặt trắng bệch, lúc trước hai mươi quân côn đã làm hắn hai ngày không ngồi được ghế, tám mươi quân côn chẳng phải là muốn lấy mạng của hắn đi? Huống chi… Phải ở trước mặt toàn bộ thuộc cấp của mình mà bị đánh thật là mất mặt.

Phó Giác Lãng trong lòng trầm xuống, chỉ cảm thấy phụ thân từ lúc đày hắn đến nơi này, liền đối với hắn hà khắc hơn nhiều, bất cần nhân tình, không còn bộ dáng phụ thân ôn hoà nữa, trong lòng ủy khuất khó nén.

Vương Văn nghe thấy khó xử vô cùng, hướng Phó Giác Lãng nháy mắt, đáy lòng thở dài, tiểu thiếu gia, còn không mau chóng xuống nước nhận lỗi, Đại soái lần này thật sự phát hoả rồi.

Phó Tây Giang thấy Vương Văn chần chừ do dự, lửa giận càng tăng lên, thanh âm càng lạnh lùng: “Quân lệnh đều dám không nghe, lá gan của ngươi cũng thật lớn! Lâm Bình quân các ngươi quân kỉ đúng là thật tốt a”.

Vương Văn nghe thấy, vội vàng thỉnh tội, không dám tái chần chờ, chỉ cho Phó Giác Lãng ánh mắt khó xử.

Phó Giác Lãng sắc mặt cứng ngắc, hắn tự nghĩ vẫn chưa phạm sai lầm gì lớn, lại bị phạt đến nơi đây chịu khổ chịu tội, hiện giờ cả sai lầm nhỏ cũng muốn trách phạt, lại còn ở trước mặt thuộc cấp, hắn còn gì thể diện,  trong lòng ủy khuất tức giận. Hắn từng thấy qua đại ca sượng mặt trên giường bị phụ thân quân pháp trừng phạt, kia vết máu loang lổ nhìn đến phát hoảng. Không phải không sợ nhưng hắn xưa nay đều quật cường, giờ phút vẫn không chịu mở miệng nhận sai.

Hạ nhân đã chuẩn bị xong xuôi, Phó Giác Lãng cắn chặt răng, hai mắt nhìn chằm chằm cái ghế kia như muốn thiêu đốt nó.

Phó Tây Giang thản nhiên nói: “Lấy dây thừng đến đây”

Phó Giác Lãng cả kinh, trước mắt không thể tin: “Muốn đánh cứ đánh, người sao lại còn trói tôi!” Lời nói hỗn xược, ngay cả kính ngữ cũng không màn đến. ( hơi bị thích em này nha, rất khí phách)

Phó Tây Giang, ánh mắt chăm chú nhìn đứa con, cố gắng trấn tĩnh nói: “Ngươi đã trúng đánh liền biết, có dây thừng so với không có, có gì tốt hơn”. Lời nói đó nửa là hù doạ cũng nửa là sự thật. Quân côn thô kệt tàn nhẫn, Phó Giác Lãng là tiểu thiếu gia từ nhỏ “Cẩm y ngọc thực” làm sao chịu nỗi. Càng không nói đến trong quân có quy tắc, nếu là chống đỡ hoặc trốn tránh quân côn đều là phải đánh lại từ đầu. Thực đến khi đau, còn làm sao quản được, chỉ sợ sớm đã ngã cả thân mình xuống đất, có dây thừng trói chặt xem như là khai ân.

Phó Giác Lãng quả nhiên sắc mặt trắng nhợt.

Mắt nhìn mọi thứ đều chuẩn bị tốt, Phó Tây Giang liếc mắt nhìn hắn nói: “Không vội, chờ các sĩ quan đến đông đủ rồi chúng ta bắt đầu đánh cũng được.”

Phó Giác Lãng lòng nóng như lửa đốt, biết rõ rằng phụ thân là đang muốn  buộc hắn đi vào khuôn khổ. Phụ thân đã quyết tâm giáo huấn thì tuyệt sẽ không nương tay. Hắn biết rõ giờ phút này không cần biết cái gì là thể diện, đành cắn răng cúi đầu nhận lỗi: “Phụ thân bớt giận, Giác Lãng biết sai… Về sau Giác lãng nhất định sẽ chuyên tâm hơn”.

Hắn liếc mắt một cái, nhìn sắc mặt không rõ vui buồn phụ thân, thật cẩn thận cười cầu hòa: “Này vốn là làm việc nhỏ, hai tháng qua có rất nhiều sự vụ, có chút sơ hở cũng là bình thường thôi. Huống chi phụ thân là Đại Soái, nếu đánh con trước mặt thuộc cấp, người chẳng phải tự mình đánh mất thể diện sao?”.

Phó Tây Giang ngạo nghễ liếc nhìn đứa con, rốt cuộc vẫn là biết sợ. Ý định từ trước nếu đứa con chịu nhận sai liền có thể bỏ qua, bất quá lúc này, hắn đã thay đổi chủ ý, quyết tâm phải nghiêm túc quản giáo một lần. Lập tức, nghiêm mặt quát: “Ai chuẩn ngươi cợt nhã! Ta không có chơi đùa cùng ngươi! Quỳ xuống!”

Giác Lãng trong lòng chợt lạnh, phụ thân nổi giận, hắn rốt cuộc cũng không dám phán khán, chỉ chậm rãi quỳ xuống.

– “Quân côn đâu!”

Vương bá liền tiến vào, mắt nhìn tiểu thiếu gia đang mím môi quỳ bên cạnh, hòa nhã nói: “Lão gia bớt giận, chỉ một một chút lỗi, làm sao lại phải dùng đến quân côn. Trong nhà chỉ có cái  này…”.  Nói xong liền đưa ra một cây đen sẫm sáng bóng chính là  roi mây.

Phó Tây Giang biết Vương bá thương xót hắn, quân côn tàn nhẫn, không chú ý sẽ tổn thương gân cốt. Tay tiếp nhận roi xem như chấp nhận sự cầu tình này.

Vương bá khép cửa lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai cha con

-“Ta cho con một lần cơ hội cuối cùng, nói cho thật.” Phó Tây Giang cầm roi trong tay, trầm giọng nói.

Phó Giác Lãng một từ cũng không dám dối nữa, thất thần nói: ” Con… Con lúc trước nói dối, hai tháng nay.. con đích thực không không có quan tâm quân vụ…” Trong lòng mọi chuyện đều cẩn thận suy tính cái gì nên nói cái gì không nên.

-“Cho ngươi cơ hội tự mình nói, còn ấp a ấp úng, còn ra bộ dáng của một quân nhân sao?” Phó Tây Giang không kiên nhẫn xem hắn cố gắng che giấu, trầm giọng quát.

Phó giác lãng ngẩng đầu, ủy khuất: “Giác lãng biết sai,  hai tháng  nay Giác Lãng bởi vì bị người răn dạy trục xuất đến nơi này, tâm tình không tốt, không có lòng dạ quan tâm quân vụ,chỉ là trao quyền cho cấp dưới, còn mình đắm chìm trong thanh sắc…”

Phó Tây Giang vẻ mặt bình thản như dòng nước: “Nói như vậy ra là lỗi của người làm phụ thân như ta đây”

Phó Giác Lãng mím môi: “Giác Lãng không dám, phụ thân quản giáo Giác Lãng là không sai, huống chi là Giác Lãng chính mình phạm sai lầm, sa vào vui đùa, không quản quân vụ, là Giác Lãng không tốt”.

Phó Giác Lãng nói xong, không gian yên ắng, hắn cúi đầu nhìn mỗi bước chân phụ thân gõ xuống nền đất mang theo tia lạnh như băng đích tức giận, làm cho trong lòng hắn không khỏi hoảng lên.

– “Sa vào vui đùa.” Phó Tây Giang lập lại một lần này bốn chữ, cười lạnh một tiếng: “Ngươi đến nói xem như thế nào cái sa vào vui đùa.”

Sau lưng một tia mồ hôi lạnh uốn lượn xuống, Phó Giác Lãng nói: “Du tứ thanh lâu, đắm chìm thanh sắc… Giác lãng biết sai, cam lĩnh gia pháp, chính là cầu phụ soái chớ tức giận mà làm tổn hại bản thân. Giác Lãng thật lo lắng”.

Phó Tây giang từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói: “Nếu cam lĩnh gia pháp, còn không bài chính tư thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.