[Huấn Văn] Thư Sinh

Chương 37: 37: Chương 30-2




Lúc cậu về đến nhà là đã gần 11 giờ.
Đèn phòng khách vẫn còn sáng, Quý Thư dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, dĩ nhiên là đang đợi cậu.
"Về rồi à?"
Trong lời nói lộ ra chút mệt mỏi.

Cũng đúng thôi, thường ngày vào giờ này sư phụ đã ngủ từ sớm.
Tiều Thanh dạ một tiếng xem như đã đáp lại, một đường đi thẳng đến phòng mình.
"Đứng lại." Quý Thư mở mắt gọi cậu, đợi đến khi cậu chỉ còn đứng cách anh một mét mới hỏi: "Sao hôm nay lại về trễ như vậy?"
"Lần sau con sẽ không vậy nữa."
"Thầy đang hỏi hôm nay."
Tiều Thanh lướt nhìn sang ánh mắt Quý Thư một cái, lặp lại lần nữa, "Lần sau con sẽ không vậy nữa."
Vẻ mặt Quý Thư trầm xuống, "Hai mươi thước hôm nay không đủ làm con đau à?"
Tiều Thanh cười nhẹ, "Sao lại không chứ? Mông con cũng không phải làm bằng sắt."
Im lặng.
Quý Thư không nói gì nữa, chỉ nhìn cậu.

Hai giây sau, Tiều Thanh trộm giương mắt đối diện với sắc mặt lạnh như băng của Quý Thư, tỉnh táo đến rùng mình, vội vàng cúi đầu, "Sư phụ, là con sai, con...!Con tự mình đánh, người đừng nóng giận."

Nói xong cậu liền đưa tay lên muốn tự tát mình.
Quý Thư đột nhiên đứng dậy nắm lấy cổ tay cậu, "Con làm sao vậy?"
Con làm sao vậy, lời nói này nắm bắt trọng điểm cực kì chính xác.
Tiều Thanh cố vùng ra nhưng không thể thoát được, chỉ đành quay mặt qua một bên không nói lời nào.

Mắt Quý Thư chợt lóe lên, theo ánh đèn nhìn kỹ cậu vài giây, đưa tay đến bên mặt cậu xoa xoa xem xét, sắc mặt âm trầm như nước, "Ai đánh con?"
Cánh mũi Tiều Thanh đau xót, rốt cuộc không thể vờ vịt được nữa, thấp giọng nói: "Con chia tay rồi..."
Những lời này vừa ra khỏi miệng, hốc mắt lại càng nóng lên, cậu bước về trước hai bước, gục lên bờ vai vững chãi của Quý Thư, nức nở như một đứa trẻ con, "Con chia tay rồi, sư phụ..."
Quý Thư ngẩn ra, thở dài.

Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu, một câu an ủi cũng nói không nên lời.
Tiều Thanh khóc một lúc, khẽ khụt khịt mũi, giọng nói thực buồn, "Con muốn uống rượu."
Quý Thư nhíu mày, ôm lấy cậu nhóc sẽ mãi không lớn trong lòng anh, sau khi im lặng một lúc mới gật đầu, "Được."
Anh đẩy đẩy Tiều Thanh, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn chút, "Đi thay quần áo đi, trong nhà ấm áp, không cần mặc dày như vậy."
Ngoài ban công.

Trên bàn tròn đặt một đĩa đậu phộng, còn cả một dĩa trứng xào nhất định là vừa được mang ra, hai ly rượu, cùng với chai rượu trong suốt quen thuộc, BLACK LABEL.

Quý Thư ngồi trên chiếc ghế bành một bên, mở chai rượu rót vào mỗi ly một ít, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Lại đây ngồi."
Tiều Thanh đi qua, cầm ly rượu lên uống một ngụm, mùi vị thật nồng, cậu kiềm nén cảm giác muốn ho lại, uống thêm hai ngụm, ngồi xuống đất.
Quý Thư đá nhẹ cậu, "Ngồi lên ghế."
"Con muốn ngồi dưới đất." Cậu uống hết chất lỏng trong ly rượu, ngẩng đầu đưa cái ly cho Quý Thư, trong mắt đọng một tầng hơi nước, "Thầy cho con làm càn một chút, ngày mai con chịu trượng hình."
Quý Thư nhíu mày, lại rót cho cậu chút rượu, "Con đã thảm thành thế này, thầy còn đánh con thì có còn là người không?"
Tiều Thanh lại cười, rơi vài giọt nước mắt, Quý Thư thở dài một hơi, chuyển hết đồ vật trên bàn xuống đất, chính anh cũng ngồi xuống bên cạnh cùng Tiều Thanh.
"Muốn say một chút?"
Tiều Thanh gật gật đầu.
Quý Thư cầm ly rượu đưa về phía cậu, ý bảo, "Thầy say cùng con."
Keng một tiếng.
Một giọt nước mắt rơi vào trong ly rượu.

Tiều Thanh lau sơ mặt, cụng nhẹ ly với Quý Thư, "Cảm ơn sư phụ."
Quý Thư nhấp một ngụm rượu, tay phải vỗ vỗ lên vai cậu nói, "Nếu muốn làm càn, thế đừng quy củ như vậy.

Tối hôm nay đừng xem thầy là sư phụ con, cũng đừng xem là thầy giáo, là chú cũng được, là anh cũng được, con thấy làm sao thoải mái thì cứ làm."

Tiều Thanh hít mũi cười, "Xem là sư phụ vẫn thoải mái nhất."
"Chỉ là, lúc đi học trước kia, quả thật đúng là bắt chước bạn học gọi thầy hai tiếng Quý ca, mỗi lần đều lo lắng thấp thỏm, sau này lại không dám gọi nữa, chỉ sợ thầy không đánh chết con, con đã bị bản thân hù chết trước."
Quý Thư dừng ly rượu, không nói lời nào, chỉ nhìn cậu cười nhẹ.
"Thầy có lẽ cũng không quá ngạc nhiên, mấy chuyện không quy củ này, học trò của thầy mấy năm nay quả thật làm cũng không ít."
"Nhưng con sau đó...!Là thật sự thích em ấy."
Không đầu không đuôi nói tiếp một câu, nhưng Quý Thư hiểu được, anh quá hiểu người đang đau khổ ngồi đây suy nghĩ những gì.
Toàn bộ khoảnh khắc, câu chuyện khắp đất trời này đều có liên kết gắn liền với nhau.
Cho nên anh chỉ thuận theo lời Tiều Thanh, lẳng lặng mà nói: "Chuyện yêu đương này hậu quả rất lớn, tụi con không gánh vác nổi."
"Con muốn gánh vác...!Nếu là sư phụ ngăn cản, con nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp cò kè mặc cả với thầy, bởi vì..."
"Bởi vì thầy thương con." Quý Thư nói tiếp, "Thầy thương con, cho nên dù là chuyện gì thầy cũng sẽ đặt lợi ích của con lên hàng đầu mà suy xét.

Mặc dù việc yêu đương với học sinh cao trung này sẽ không có người thầy nào chịu được, nhưng con chỉ cần kiên trì đến cùng, thầy tám chín phần cũng sẽ ở trong phạm vi thầy xem là an toàn để con tự do...chẳng phải con nhận ra được điểm này à?"
"Con..." Tiều Thanh theo phản xạ muốn nói con không có, lại nói không nên lời.
"Cái thằng nhóc này, còn không phải là không biết sợ à?" Lời này dùng từ nghiêm trọng, lại được Quý Thư nói ra với đầy sự nuông chiều.
Khóe mắt Tiều Thanh ửng đỏ, cúi đầu uống một ngụm chất lỏng màu nâu nhạt trước mặt.
"Tiều Thanh, có một số việc con phải trải qua một lần."
Tiều Thanh đột nhiên có chút uất ức, đặc biệt là sự uất ức chẳng đúng thời điểm chút nào.

"Mặc dù ba của em ấy có như vậy với con, thật ra con cũng chưa từng nghĩ sẽ buông tay.


Nhưng nếu con không buông tay, chú ấy nhất định sẽ ép Phồn Phồn, cô gái nhỏ như vậy, việc học quan trọng, đâu thể có đủ sức lực và năng lực cùng con cố gắng thuyết phục ba mẹ...!Nghĩ đến việc đó con lại không đành lòng, chỉ có thể chấp nhận..."
Quý Thư vỗ vỗ lưng cậu, nghiêm túc nhìn đứa nhóc nhà mình, "Con làm tốt lắm.

Nếu đã thích em ấy thì không nên đưa em ấy vào thế tiến thoái lưỡng nan, làm vậy là quá ích kỷ."
"Nhưng con cũng không muốn như vậy." Tiều Thanh cúi đầu, trong giọng nói có vài phần giận dỗi bướng bỉnh.
"Chỉ thuận theo ý mình là tùy hứng, biết cân nhắc nặng nhẹ mới thật sự là trách nhiệm." Quý Thư vẫn nhìn cậu, lời nói giống như khúc hát ru thật thư giãn, "Trong cuộc tình này, con đã được ông trời thiên vị quá nhiều.

Con vốn chỉ tận hưởng sự vui vẻ mà việc yêu đương mang đến cho con, có chút áp lực cũng là do thầy tạo cho con.

Còn con bé ấy thì sao? Ba mẹ của con bé một khi đã biết, mà tụi con lại cứ muốn tiếp tục kiên trì đến cùng, con nghĩ lại xem con bé sẽ phải chịu bao nhiêu khó khăn? Ngày nào con bé cũng phải lo lắng đề phòng, mỗi sáng thức giấc phải nghĩ về lời của ba mẹ, lúc ở trường phải lo lắng xem ba mẹ mình có đi tìm bạn trai gây áp lực gì không, lúc vẫn còn hẹn hò với con lại lo sợ ba mẹ biết chuyện mình vẫn chưa chia tay thì phải làm thế nào...!Cứ thế mãi, con mới đúng thật là hại con bé."
"Quyết định của con rất đúng, làm sư phụ, thầy tự hào về con."
Tiều Thanh yên lặng không lên tiếng, không biết có nghe vào lời phân tích khuyên giải của Quý Thư không, vùi đầu tiếp tục uống rượu, lại tự rót hơn nửa ly, nâng thành ly đến bên miệng, lần nữa một hơi uống hết, cậu mới nhắm chặt mắt lại, nghiêng đầu dùng tay áo lau nước mắt.

Sau đó lại nghe được một tiếng thở dài cực nhẹ bên cạnh, mái đầu mềm mại của cậu đã được đỡ đến tựa lên vai của sư phụ.
Quý Thư xoa xoa tóc cậu, cảm khái, "Trưởng thành rồi."
Tiều Thanh cũng dường như biết ý mà phối hợp, duỗi tay ôm lấy Quý Thư, tùy tiện lau hết nước mắt mình lên vai áo thầy, lời nói cũng mềm mại hiếm gặp, "Em ấy sau này sẽ gặp được một người tốt hơn con, phải không ạ?"
"Có lẽ sẽ không tốt bằng con, nhưng nhất định là người có thể cùng con bé nắm tay cả đời." Quý Thư nghiêm túc trả lời, lại nói: "Không chỉ có con bé, Thanh nhi nhà ta, rồi cũng sẽ gặp được một cô gái cùng con đi đến cuối con đường."
- ---
Chương sau là Phiên ngoại về Tang Hạo sư huynh và giáo sư Diệp Hành Duật nhenn, hóng hưm ạ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.