[Huấn Văn] Thư Sinh

Chương 52: Chương 33 - Chương cuối: Trái vàng lẫn lá xanh (1)



Một ngày cuối thu đầu đông.

+

Thời tiết càng lúc càng lạnh. Đến cả kiểu người không sợ lạnh như Tiều Thanh cũng phải mặc áo bông, run run rẩy rẩy đứng thẳng trên bãi cỏ, nghe tiếng gió lùa phần phật bên tai.

Điện thoại trong túi áo rung lên vài tiếng, màn hình báo người gọi là Quý Thư, cậu vội vàng bắt máy.

Tất cung tất kính, "Sư phụ."

"Ở đâu đấy?" Giọng nói của Quý Thư nhẹ nhàng lại ấm áp.

"A, con ở phòng thí nghiệm đây."

"Ồ," Quý Thư cười một tiếng, lạnh giọng, "Thầy đang đứng trước cửa phòng thí nghiệm, con ra đây một chút."

"Sư... Sư phụ," Tiều Thanh nuốt một ngụm nước bọt, nỗ lực bình tĩnh lại, "Thầy tới làm gì vậy ạ?"

"Con quản đến thầy rồi à? Tiều Thanh, con tốt nhất nên chui được ra từ một ngóc ngách hay một hộc tủ nào đó trong phòng thí nghiệm."

Ngữ khí lạnh lẽo đến xót xa khiến Tiều Thanh run rẩy, lắp bắp nói, "Sư, sư phụ... Thầy đừng đợi, con, con không có ở..."

"Thầy biết." Quý Thư nói, "Con ở đâu, đang làm gì, thành thành thật thật báo cáo rõ ràng."

Tiều Thanh nhắm mắt, tự khuyến khích bản thân, "Con về nhà sẽ giải thích với thầy, chịu thầy xử lí, được không sư phụ... Thầy tin con, con không làm chuyện xấu."

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười lạnh, "Tiều Thanh, con đừng tưởng rằng sư huynh ở đây, thầy sẽ không đánh được con."

Tiều Thanh rụt cổ lại như con chim cút, "Không có... Con chịu thầy trách phạt."

Quý Thư cúp điện thoại, nhìn bao nhiêu người bận rộn qua lại trong phòng thí nghiệm trước mắt, cười lạnh.

Tiều Thanh nhìn màn hình hiển thị nhật ký cuộc gọi 1 phút 2 giây, thở dài một hơi, thoáng cảm thấy cả người đều đau.

Chuông tan học vang lên, vòng quanh không gian rồi đập vào màng nhĩ của cậu, Tiều Thanh xốc dậy tinh thần, nhìn chằm chằm mỗi một người đi ra từ khu giảng đường.

Một góc áo màu xám lọt vào tầm mắt, Tiều Thanh nhìn cô gái đang đi ra, giãn đôi lông mày, vẫy vẫy tay chào, "Hạ Sơ, ở đây!"

Hạ Sơ nhìn thấy cậu, đi đến, nở nụ cười dịu dàng, "Sao cậu lại tới đây? Học sinh đại học A các cậu đều rảnh rỗi vậy à?"

"Không rảnh," Tiều Thanh lắp bắp, "Cậu còn việc gì không? Đi ăn với nhau một bữa chứ?"

Hạ Sơ trước nay tâm tư trong sáng, ngẫm lại những hành động của Tiều Thanh từ hôm tổ chức tọa đàm đến nay, sao còn không rõ cậu đang nghĩ gì. Nàng không biết tâm ý này của cậu xuất phát từ đâu, nhưng cũng có thể nhìn ra là thật tình thật lòng, huống gì, nàng cũng nguyện ý nhận lấy phần tâm ý này.

Vì thế nhẹ nhàng cười, "Được."

Tiều Thanh vui mừng ra mặt, dẫn người đi về hướng cổng trường, "Lúc nãy có một cửa hàng cá nướng phát tờ rơi quảng cáo cho tớ, trông có vẻ rất ngon, tớ đã thầm nghĩ nhất định phải dẫn cậu đi ăn thử."

Lải nhải một hồi, Hạ Sơ nhịn không được cười, "Có cần gọi Quý ca ca đến ăn cùng không?"

"Không cần, sư phụ có việc."

Lão nhân gia nhà cậu còn có một vị sư huynh làm sẵn cơm chờ ở nhà cơ.

Nghĩ ngợi gì đó, trong lòng Tiều Thanh đột nhiên dâng lên một cảm giác kì quái, cậu thấp giọng nói, "Sau này cậu đừng gọi thầy là "Quý ca ca" nữa được không?"

"Tớ đã gọi anh ấy như vậy từ nhỏ... Giờ tớ có đổi xưng hồ gì khác anh ấy cũng sẽ không chịu." Hạ Sơ nhìn cậu, có chút buồn cười.

Tiều Thanh bĩu môi, "Thật nhàm chán."

Cửa hàng cá nướng vừa mới khai trương, khách cũng không quá nhiều. Hai người chọn một góc bàn nhựa thấp, gọi một con cá cùng vài thứ ăn vặt.

Tiều Thanh đẩy ly nước ô mai đến gần tầm tay của Hạ Sơ, vừa lúc nhìn thấy sợi dây buộc tóc trên cổ tay trắng ngần xinh xắn của nàng, trên hai sợi thun gắn một chiếc charm dâu tây đỏ tươi, có vẻ nghịch ngợm lại có vẻ dịu dàng.

Tiều Thanh giật mình, tay trái sờ đến hộp trang sức trong túi quần.

Suốt hơn một tháng này, cứ một hai ngày cậu lại đến tìm Hạ Sơ một lần, những hôm không gặp cũng sẽ liên lạc bằng WeChat, hai người càng thêm gần gũi, cũng càng thêm thân mật. Loại quan hệ này cả hai đều đã giữ ở trong lòng nhưng ngại chưa nói ra, Tiều Thanh biết, một người con gái như Hạ Sơ, sẽ không thỏa mãn chỉ với loại mập mờ không - nói - ra này.

Ngồi cách nhau một con cá nướng thơm nức, đẩy hộp trang sức đến trước mặt cô gái, cậu hơi cúi đầu ngượng ngùng, "Sợi dây buộc tóc kia của cậu đẹp quá, tớ dùng cái này đổi được không?"

2

Hạ Sơ kinh ngạc, kiểu tỏ tình này thật sự là có hơi... vụng về.

Nàng nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay lóe sáng.

"Thật đẹp." Hạ Sơ cảm thán.

Tiều Thanh ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Tình cờ nhìn thấy, cảm thấy rất hợp với cậu, cứ vậy mà mua."

Làm gì phải tình cờ, cậu đứng trong trung tâm thương mại nửa ngày trời mới chọn được cái này, vòng tay bằng thạch anh Monica, tinh khiết xinh đẹp tựa đôi mắt sáng trong của nàng.

"Tớ thích cậu." Tiều Thanh nói.

Giữa làn khói mờ mịt, giữa ánh đèn vàng trong buổi hoàng hôn, Hạ Sơ yên lặng, nhìn chàng thanh niên đỏ mặt ngồi đối diện, cái người vững vàng lại tinh nghịch, đĩnh đạc tựa một thư hương này, đùng một cái, nứt ra rồi.

Trong đầu cô nàng tức khắc hiện ra trận thi biện luận năm đó. Tiều Thanh đứng ở cái bàn đối diện, giơ tay nhấc chân đều mang phong thái cao quý tự tin, âm thầm làm thay đổi nhận thức của mọi người về một trận biện luận nảy lửa.

Một nam sinh có logic rõ ràng, người đầy tài hoa lại còn lịch sự lễ phép, rất khó không thu hút sự chú ý của người khác.

Sau một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng nói, "Cậu có thể, lặp lại lần nữa không?"

"Anh thích em. Lần này... Không muốn bỏ lỡ nữa. Em cho anh một cơ hội nhé, được không?" Giọng nói của Tiều Thanh rất nhẹ, sợ quấy nhiễu giờ phút tốt đẹp này.

Hạ Sơ cười cười, "Được."

Một câu trả lời ngắn gọn, lần này đến phiên Tiều Thanh sửng sốt.

Thật lâu sau, cậu mới rốt cuộc hoàn hồn, lòng tràn đầy vui mừng lại không biết nói làm sao, run rẩy gắp một miếng cá vào trong chén của Hạ Sơ.

"Vậy, em đều nhận lấy chứ?"

"Đều?"

"Cá nướng, vòng tay... và cả anh." Âm thanh dần dần nhỏ lại.

5

Hạ Sơ đỏ mặt, chọc chọc vào miếng cá trước mặt, "Anh rốt cuộc đã có bao nhiêu cô bạn gái thế? Miệng lưỡi trơn tru như vậy."

"Mới một người..." Tiều Thanh theo bản năng trả lời, sau đó mới kịp phản ứng lại, cúi đầu, "Thực xin lỗi, đường đột rồi."

Hạ Sơ mím môi lắc đầu, vẫn đang chìm trong cảm giác ngượng ngùng khó diễn tả thành lời.

"Anh, cơm nước xong thì đi đâu?" Hạ Sơ không biết nói gì, đành chủ động đổi đề tài.

"Về nhà." Tiều Thanh cười khổ, "Trốn thí nghiệm chạy qua đây, bị sư phụ bắt được, phải về chịu xử lí."

2

"A?" Hạ Sơ ngẩn người, chớp chớp mắt, trấn an: "Không sao đâu, tính tình của Quý ca ca là tốt nhất, chuyện thế này cùng lắm cũng chỉ nói anh hai câu."

Tiều Thanh cười khổ càng sâu, "Anh có lẽ, phải mấy ngày nữa mới gặp lại em được."

Gương mặt Hạ Sơ đã bớt ửng đỏ ngượng ngùng, tâm tư cũng bình tĩnh trở lại, "Không sao, anh cứ lo việc anh xong đã, sắp tốt nghiệp rồi, ai cũng bận rộn cả."

Anh chắc phải què mất mấy ngày.

2

Lời này Tiều Thanh không nói ra, chỉ duỗi tay cầm lấy hộp trang sức, lấy chiếc vòng ra, kéo bàn tay mảnh khảnh của Hạ Sơ qua, cẩn thận đeo vòng vào.

"Thật đẹp." Cậu vừa lòng gật đầu, lại gỡ dây buộc tóc xuống đeo lên cổ  tay mình, đắc ý giơ lên, "Nói rồi đấy, cái này của anh."

Hạ Sơ bật cười, "Anh đeo cái này kì lắm, trả lại cho em."

"Anh chỉ thích cái này." Tiều Thanh giấu cánh tay ra sau lưng, hơi lộ vẻ trẻ con, "Những người khác được bạn gái tặng dây cột tóc, anh cũng muốn!"

4

——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.