Huề Thủ Thiên Nhai

Chương 10



Uống xuống dược mà Cổ Tiểu Mộc đã vì hắn nấu thật hảo, trước khi Mạc Nhiên hành công liệu thương liền hỏi y: “Trong thành có phải đang tìm ta không?”

Do dự một chút, vẫn là nói thật: “Đúng. Bất quá Mạc Mạc ngươi không cần phải lo lắng, bọn họ trong một thời gian cũng sẽ không tìm được nơi này.”

“Ngươi tưởng bọn họ giống ngươi đều là đầu đất? Tối hôm nay ngươi không được phép vào phòng! Ta muốn hành công liệu thương không muốn bị bất cứ gì quấy rầy!”

“Ta đây ngủ thế nào? Để ta ngủ trên mặt đất được không? Ta cam đoan sẽ không quấy rầy ngươi.”

“Cút! Dám đi vào ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”

Hành công một chu thiên làm cho dược lực ở trên người phát tán, sau đó tay chân có thể tự do hoạt động, Mạc Nhiên từ hà bao mang theo bên người lấy ra một cái bố bao (bao vải) dẹp dẹp trông giống như là gói châm tuyến (kim may). Đem bố bao mở ra từ trong rút ra ba mươi sáu kim châm, đốt nóng từng cái một.

Hít sâu một hơi, đem y vật trên người toàn bộ cởi ra. Toàn thân trần trụi mà ngồi xếp bằng.

Nhìn trước đầu gối triển khai ra ba mươi sáu cây kim châm kích thước dài ngắn khác nhau, biểu tình Mạc Nhiên có điểm thống khổ cũng mang chút khẩn trương. Cắn răng một cái, cầm một kim châm thật nhanh đâm hướng huyệt vị thủ tam âm kinh mạch, mạnh mẽ đả thông thủ thái âm phế kinh, thủ quyết âm tâm bào kinh, thủ thiểu âm tâm kinh.()

Một canh giờ sau, tiếp tục đâm kim châm về thủ tam dương kinh mạch đại huyệt (). Lúc này, Bách Lý Mạc Nhiên đã muốn mồ hôi ẩm ướt cả đệm giường. Phụ lấy kim châm nghịch hành (đi ngược chiều) kinh huyệt, cường ngạnh đả thông kinh mạch toàn thân thống khổ giống như bị đao xiết thiếu chút nữa làm hắn mất đi thần trí.

Luân phiên đả thông đủ tam âm tam dương, Mạc Nhiên đã đau đớn đến tình trạng cả người run rẩy. Hơn nữa phần lưng hành châm không dễ, chỉ cần thoáng sơ suất liền có thể tắt thở phá công, huyết khí nghịch lưu nguy hiểm, suy nghĩ liên tục, nam tử thần sắc uể oải hướng ngoài cửa gọi: “Tiểu Mộc, ngươi… tiến vào.” Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi lúc đi ra liền một mực canh giữ ngoài cửa… Hừ! Đại ngốc!

Ngoài cửa, theo song cửa sổ nhìn lén Huyết Hồn dùng kim châm đâm huyệt nghịch hành kinh khí đề tụ công lực Tiểu Mộc nhìn vừa kinh hãi vừa đau lòng!

Kinh hãi hắn thế nhưng biết phương pháp dùng kim châm qua từng huyệt hành công vận khí trong truyền thuyết đã thất truyền, lại dùng thủ pháp này mạnh mẽ tụ tập công lực tự mình chữa thương. Tuy hiệu quả có thể trong thời gian ngắn khôi phục khí huyết toàn thân vận hành, nhưng bởi vì thủ pháp này nguyên khí thương tổn thay đổi hoàn toàn cực kỳ ngang ngược, chỉ sợ nếu lâu dài Mạc Nhiên nhất định không thể sống lâu!

Đau lòng vì hắn biết rõ phương pháp này quá mức bá đạo, lúc sử dụng toàn thân như trải qua thống khổ như thác kinh đoạn mạch (nghiền kinh đứt mạch) dị thường lại không thể có chút sai lầm, nhưng lại vẫn muốn thử! Mạc Mạc a Mạc Mạc, ngươi tại sao phải khổ như vậy!

Cổ Tiểu Mộc trăm lòng cảm xúc lẫn lộn, cảm giác miệng vừa chua vừa đau nhưng lại không biết phải làm thế nào!

“Tử nghèo kiết hủ lậu! Ngươi… điếc sao! Tiến… vào!”

“Ngươi không phải nói tiến vào liền đánh gãy chân ta sao? Ta nào dám!” Làm như đùa giỡn nói, đại nam nhân làm bộ như không thèm để ý đẩy cửa vào.

“Ai nha! Ngươi đây là sao đây? Thế nào lưu nhiều mồ hôi như thế? Còn đem y phục toàn bộ cởi hết?” Thanh âm ngạc nhiên.

“Tử ngu ngốc! Ngươi… câm miệng… cho ta! Lại đây, đỡ ta ngồi… dậy… Nghe ta phân phó!”

Buổi trưa kế tiếp, Tiểu Mộc từ chỗ chủ nhà bưng tới thức ăn, phát hiện Bách Lý Mạc Nhiên đã không ở trong phòng. Nhưng thấy hành lý của hắn còn ở đó, nghĩ hắn hẳn là không bỏ lại y cứ như vậy chạy trốn, lúc này mới cảm thấy an tâm.

Thẳng đến tới giờ cơm tối, mới thấy Mạc Nhiên xách theo một bao giấy dầu kỵ mã trở về.

Bao giấy dầu cầm trong tay đưa tới trước mặt một tên đại ngốc đang cười hì hì, Mạc Nhiên không nói một tiếng đi vào trong phòng.

“Đây là cái gì?” Mở ra giấy dầu, Tiểu Mộc “Oa!” hét to một tiếng, mặt vui vẻ kêu lên không ngớt Đại ca tốt nhất!

“Hắc hắc! Đại ca, Đại ca, ngươi là đi ra ngoài giúp ta mua sao? Ngươi thật sự là hảo Đại ca thiên hạ đệ nhất! Làm tiểu đệ ngươi thực là rất có phúc khí!” Đại khối đầu vây lấy nam tử tuấn mỹ vừa mới đem mũ sa tháo xuống, bưng lấy lỗ vị (món kho) trong tay cười toe toét!

“Dài dòng! Dọn dẹp một chút, chúng ta ngày mai liền vào thành.” Bản thân cũng không rõ mình sao lại ở trước mặt thư sinh ngốc này tự nhiên mà lộ ra chân diện múc, cũng không hề cảm thấy không ổn. Mạc Nhiên đi đến trước cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài vờ không kiên nhẫn nói.

“Vào thành? Chúng ta không ly khai Thiệu Hưng sao?”

“Hỏi cái gì mà hỏi nhiều thế?! Muốn theo ta thì đừng lắm miệng!”

“… Đại ca ngươi là đồng ý ta theo ngươi nha! Oa! Đại ca ngươi thật hảo a!”

Không chút lưu tình một cước đá văng nam nhân đang nhào tới, nghe thấy đối phương cố ý phóng đại tiếng kêu thảm thiết, nam tử mỹ lệ thon dài che dấu một tia cười nơi khóe miệng.

Cáo biệt nông hộ trong núi, Mạc Nhiên ngồi trên lưng ngựa, Tiểu Mộc đi theo bên cạnh ngựa, hai người chậm rãi đi vào trong thành.

“Ngươi đi mua ngựa, ta ở [Tái Lai] phía trước chờ ngươi.” Tùy tay rút một tấm ngân phiếu đưa cho Cổ Tiểu Mộc vẫn như cũ một thân lam bố y (áo vải xanh), Mạc Nhiên đầu đội mũ sa vùng cương ngựa đi trước.

Trừng to mắt nhìn ngân phiếu trong tay, đang tính toán, Tiểu Mộc không khỏi cảm thán Huyết Hồn thực có tiền! Làm tiểu đệ hắn thật đúng là có lợi! Huyết Hồn lão Đại không biết có phải cũng từng dùng thủ đoạn lừa bịp hay không? Nếu không hắn sao có thể có nhiều tiền như vậy?

Cổ Tiểu Mộc không sợ trời không sợ đất mặc kệ khất cái, lãng tử, bọn cường đạo toàn thành đang tìm kiếm tin tức về y và Huyết Hồn, nghênh ngang hỏi người tìm mã thị. Lúc y đang chọn ngựa, nghe được một chuyện làm y phi thường không vui.

Tuy rằng trong lòng rất muốn nhanh chóng hướng Bách Lý Mạc Nhiên chứng thực sự tình, nhưng thiên tính tùy hứng gây chuyện tùy ý làm càn khiến y cũng không quan tâm lâu đại sự trọng yếu như thế mà vẫn như thường cùng người buôn ngựa cò kè mặc cả! Thẳng đến khi chặt được giá cả y hài lòng, lúc này mới thỏa mãn dẫn ngựa rời đi. Dù sao người chết cũng chết rồi, hung thủ cũng ở đó, sự thật đều đã vô dụng thôi!

Chạy tới quán ăn [Tái Lai], Cổ Tiểu Mộc tìm được Mạc Nhiên đang ngồi ở cạnh cửa sổ, cũng theo hắn ngồi xuống đó gọi chút rượu và thức ăn.

Đợi ăn cơm no nê, quệt quệt mồm, Tiểu Mộc gãi gãi đầu liền hướng nam tử vừa nãy đến giờ vẫn bảo trì yên lặng không lên tiếng, hỏi: “Đại ca, ta vừa nghe người ta nói…, Duẫn lão đầu giống như bị người ta giết, ngay tại hôm qua. Môn nhân đệ tử, tôn nữ nhi cùng bằng hữu thân nhân của hắn đang ở cả thành tìm kiếm hung thủ. Nghe người ta nói, hung thủ kia hình như là… Chính là…”

“Chính là ta. Sao vậy? Ngươi có gì bất mãn ư?” Khôi phục thanh âm lạnh như băng.

Chần chờ trong chốc lát, “Duẫn lão nhân cả đời cũng không làm nên sai lầm lớn nào, làm người cũng còn đúng đắn, cũng xem như là tiền bối đại hiệp nghĩa đạo. Người như vậy ta cảm thấy hắn… cũng không đáng chết. Hơn nữa, hắn niên kỷ lại lớn như vậy…”

“Tổn thương ta tất cả đều đáng chết! Nếu ngươi bất mãn với thủ đoạn hành sự của ta, có thể hiện tại liền cút!” Ta Huyết Hồn lại không cầu ngươi đi theo ta! Hừ!

“Nhưng là… Hành sự cũng không thể hoàn toàn không phân biệt được tốt xấu, tất cả không nên dựa vào hỉ nộ của bản thân nha! Như vậy thực dễ dàng bị người hiểu lầm…”

“Thế nào? Ngươi là đang giáo huân ta?!”

“…,”

“Huyết Hồn ta làm người như thế nào cũng không cần người khác xen vào! Hiểu lầm thì sao? Bọn họ có thể đem ta làm gì được!”

“Đại ca, ta chỉ là vì muốn tốt cho ngươi…”

“Câm mồm! Không cần gọi ta là Đại ca! Ngươi tính là cái gì mà đòi giáo huấn ta! Trên đời này duy nhất có thể giáo huấn ta chỉ…” Không muốn tỏ vẻ mềm yếu, Bách Lý Mạc Nhiên nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch! Ngăn chặn lời nói chưa ra khỏi miệng.

Hồi lâu, Cổ Tiểu Mộc mới nói ra một câu: “Ta không muốn ngươi biến thành cuồng ma ngoại đạo giết người không chớp mắt!”

“Ta hiện tại cũng đã là vậy rồi!”

Âm thầm thở dài, không muốn cùng Mạc Nhiên tranh luận nữa, Tiểu Mộc đổi đề tài: “Chúng ta thì lúc nào rời khỏi đây? Hiện giờ thành Thiệu Hưng cũng đã muốn nháo đến ngất trời!”

“Chờ tin tức vừa đến liền đi!” Trên miệng nói cứng rắn, nhưng trong lòng không hiểu sao lại không muốn để tên đại ngốc này rời đi mình, Mạc Nhiên mềm giọng nói.

“Tin tức? Tin tức gì?”

“Tin tức vừa đến ngươi sẽ biết.”

Cảm thấy được Mạc Nhiên vẫn là có rất nhiều chuyện giấu diếm mình, Cổ Tiểu Mộc trong lòng sinh ra bất mãn. Ta đều cùng ngươi “thẳng thắn thành khẩn”, ngươi thế nào lại còn không chịu tin tưởng ta? Muốn đến mức nào, ngươi mới bằng lòng đem bí mật của mình từ đầu đến cuối đều nói cho ta biết? Không còn đối với ta giấu diếm bất cứ chuyện gì! Bao gồm cả…

Thấy Cổ Tiểu Mộc sắc mặt không vui, Bách Lý Mạc Nhiên buột miệng nói ra: “Nếu ngươi chịu không nổi ta, hiện tại ly khai còn kịp!”

Lặng đi một chút, lập tức nam nhân nhếch môi cười ngốc nghếch: “Ta không đi! Cho dù ngươi đuổi ta, ta cũng không ly khai ngươi! Đại ca, ta thật sự rất thích ngươi nga!”

Ở dưới bàn liền đá người nào đó một cước, ở bên ngoài thì tỏ vẻ phẫn nộ, trong lòng kỳ thật không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra.

“Ngươi thật sự muốn giúp ta?”

“Đó là đương nhiên! Mạc Mạc, chẳng lẽ ngươi bây giờ còn chưa chịu tin tưởng ta?! Ta thật đau lòng nha!” Bưng mặt làm vẻ thật thương tâm.

Đem bình trà trước mặt nam nhân cầm qua tự rót cho mình một chén đầy, Bách Lý Mạc Nhiên chậm rãi nói: “Một khi đã như vậy, ngươi ra ngoài giúp ta hỏi thăm một chút hành tung đệ tử Phan Trường Sinh của Ngô lão nhân. Chỉ cần nghe được hắn ly khai Thiệu Hưng liền lập tức trở về báo cho ta.”

“Hảo! Không thành vấn đề! Ta đây đi liền!” Vừa nghe có nhiệm vụ, Tiểu Mộc kích động đứng dậy liền muốn hướng bên ngoài chạy đi.

Phía sau, truyền lại một câu nhàn nhạt: “Trên đường cẩn thận.”

Mặc dù nhạt đến không nghe rõ, nhưng Cổ Tiểu Mộc tai thính vẫn nghe được, miệng cười toét đến mang tai. Xem ra Huyết Hồn lão Đại đối với ta vẫn còn là rất hữu tình nha!

trời ạ!!! ngày mai!! ta ghét ngày mai!!!! học hành thật khiến nhân gia nản a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.