Huyết Hồn Bách Lý Mạc Nhiên lão thần ngồi tại quán ăn [Tái Lai] chờ tin tức của Cổ Tiểu Mộc truyền về. Nhân tiện xử trí mấy đại anh hùng, tiểu hào kiệt bạch đạo không có mắt tìm tới cửa, còn đem một đại cô nương Thiết Hồ Điệp ném qua cửa sổ!
Trên đường, thư sinh ngốc chạy về một lần, nói là nhớ hắn. Không sợ chết hơi hơi nhấc mũ sa trước mặt hắn lên, thân thể cúi xuống từ dưới nhìn thoáng qua, tại lúc Mạc Nhiên chuẩn bị ra tay đánh người, lại nhanh chóng cười ngốc nghếch hai cái rồi vỗ vỗ mông chạy trốn.
Huyết Hồn đột nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt. Đối với anh hùng hảo hán tìm tới cửa cũng không tiếp tục tính toán chi li, chỉ cần đối phương không đến, hắn cũng sẽ không chủ động đi tìm người phiền toái.
Kỳ quái? Tiểu tử đó sao trốn thoát được sự truy xét của nhóm bạch đạo nhân sĩ? Y sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Có điểm hối hận để Tiểu Mộc một mình dính vào nguy hiểm, Mạc Nhiên bắt đầu học được lo lắng cho người khác. Xem ra, Cổ Tiểu Mộc người này đã ở trong lòng Huyết Hồn có được một địa vị nhất định nha!
Lúc gần chạng vạng tối, đại thư sinh một thân tả tơi trở về. Báo cho Mạc Nhiên, Phan Trường Sinh cách đây một nén nhang đã lặng lẽ rời đi tang sự trong Ngô phủ, mang bên mình một cái bọc nhỏ.
“Tốt lắm. Ngươi lại đi ra ngoài, liền vận dụng một thân ăn mặc như khất cái này tung tin tức. Nói ái đồ Phan Trường Sinh của Ngô Sùng Đức được kỳ sư (sư phụ của họ) khi còn sống giao phó phải chuyển một vật, hiện đang cầm vật đó đi.” Mạc Nhiên môi chưa động, thanh đã truyền vào trong tai Cổ Tiểu Mộc.
“Có ý tứ gì?”
“Không có gì. Ngươi chiếu theo lời ta nói đi làm là được. Cho ngươi nửa canh giời, trở về chúng ta liền suốt đêm rời đi.”
“Vậy không bằng chúng ta bây giờ liền đi đi được không? Trên đường cũng có thể tung tin tức.” Tiểu Mộc trên đường trở về thấy thân nhân đệ tử Duẫn gia đang hướng phía bên này, vì phòng Huyết Hồn đại khai sát giới nên muốn dẫn hắn rời đi nơi này.
“Hảo. Ngươi đi mua chút thức ăn, chúng ta tối nay không nghỉ chân.” Ngoài ý muốn, Bách Lý Mạc Nhiên đơn giản đáp ứng đề nghị của Tiểu Mộc.
Chủ quán ăn [Tái Lai] hai mắt rưng rưng đưa tiễn, Huyết Hồn tôn đại tà ma cuối cùng cũng rời khỏi ***. Tuy rằng tổn thất của *** đã từ tiền hắn trả tính ra vẫn còn dư, nhưng chủ quán thực lòng không hy vọng vị tôn khách này lần thứ hai quang lâm! [ =)) ]
Cũng không có thay y sam, Tiểu Mộc cứ như vậy ăn mặc giống một tên khất cái cùng Mạc Nhiên lên ngựa ly khai Thiệu Hưng.
Trên đường, Cổ Tiểu Mộc nói để cho tiện việc truyền tin tức nên dẫn Mạc Nhiên tránh con đường có khả năng sẽ cùng chúng nhân bạch đạo chạm mặt.
“Đuổi theo Phan Trường Sinh. Không nên cách hắn quá xa cũng không nên quá gần.” Đáy mắt ngầm bất giác mỉm cười quan sát nam nhân đang ngồi trên ngựa thoạt nhìn chán nản đến cực điểm, Mạc Nhiên nhẹ giọng phân phó.
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì?”
“Tại sao muốn ta tung ra tin tức như vậy? Tại sao phải đi theo sau Phan Trường Sinh?” Tiểu Mộc đưa ra nghi vấn trong lòng.
“Dụ rắn ra khỏi hang.” Thấy một tên đại ngốc không hiểu gì, không khỏi cười nhạt một tiếng, mắng: “Ngu ngốc!”
Nam nhân bị mắng ngu ngốc không đồng ý, “A, ta là ngu ngốc đấy! Ngươi không giải thích cho ta nghe ta làm sao minh bạch?! Đại ca, ngươi sẽ không nhẫn tâm xem ta luôn luôn ngu ngốc như thế thêm nữa chứ?”
“Ngươi cứ luôn ngu ngốc như vậy là được rồi! Dường như rất hợp với ngươi.”
“Đại… ca…!” Đại nam nhân lông mày nhanh chóng nhíu thành một đoàn.
“Ngày đó, ta hẹn Ngô Sùng Đức gặp mặt, Phan Trường Sinh theo dõi ở sau sư phụ hắn. Bởi vì hắn rất cảnh giác, ngay từ đầu ta cũng không có phát hiện hắn. Thẳng đến khi ta bắt đầu tra tấn hỏi Ngô lão tặc, mới phát hiện sự tồn tại của hắn. Hừ! Hắn cách mặc dù xa, nhưng một lúc sau, hô hấp vô pháp ngừng lại, liền bị ta phát hiện. Buồn cười là hắn tự cho thần không biết quỷ không hay thu được tin tức thiên đại!” Mạc Nhiên nói ra, ẩn chứa ý vô cùng khinh thường Phan Trường Sinh. Thân thấy sư phụ mình chịu hình, chẳng những không cứu còn một lòng muốn đạt được nhiều hơn tin tức về bảo đồ. Lúc ấy phát hiện hắn liền muốn giết ngay, nhưng trong lòng đột nhiên quyết định lợi dụng lòng tham của người này.
“Vậy ngươi vì sao không có giết hắn?”
“Ta dự liệu hắn sau khi trở về nhất định sẽ kiếm di vật của sư phụ, một khi tìm được sẽ lén rời đi tìm vật kia.”
“…Vật gì?” Tận lực làm ra biểu tình không chút để ý, Tiểu Mộc tùy miệng hỏi.
“Tàng bảo đồ.” Mạc Nhiên cũng không có định giấu diếm, nhìn vào mắt nam nhân chậm rãi nói, “Hoặc là nói chính xác, là một phần của tàng bảo đồ.”
“Tàng bảo đồ?! Ha ha, trên đời này thật sự có tàng bảo đồ sao? Hảo a! Đại ca, nếu chúng ta tìm ra nó, không biết giấu bao nhiêu bảo bối lại có thể bán được bao nhiêu tiền đây? Nếu rất nhiều…, ân, có thể lấy phân nửa ra đi cứu tế nạn dân, còn lại hơn một nửa nên dùng cứu tế chính mình là được rồi! Oa! Ta biết là theo Đại ca sẽ phát tài mà!” Tên đại ngốc đắc ý đến hoa tay múa chân. Giống như tiền tài này đã là của y vậy!
“Đây chẳng qua là một mảnh. Nếu muốn đạt được toàn bộ, nhất định phải dẫn những người có các mảnh khác ra.” Cho rằng phản ứng của Tiểu Mộc cũng rất bình thường Mạc Nhiên cũng không có trách móc y.
“A! Ta minh bạch ý tứ của Đại ca. Ngươi để ta tung tin Phan Trường Sinh mang theo vật kỳ sư truyền lại, chính là muốn dẫn những người có các mảnh khác ra tranh đoạt đúng không?”
“Ân. Trong chốn giang hồ hiện nay cũng không có biết rõ chuyện tàng bảo đồ. Ta để ngươi tung tin tức cũng không nói rõ vật Phan Trường Sinh mang theo là gì, nói cách khác, chỉ có người năm đó mang một phần của bảo đồ mới biết được nội tình trong chuyện này. Hiện tại Ngô Sùng Đức đã chết, những người còn lại tất nhiên sẽ có chú ý đến, chắc chắn dán mắt vào Phan Trường Sinh. Chỉ cần bọn họ vừa xuất hiện, hừ hừ!” Mạc Nhiên trong mắt tràn ngập hàn ý.
“Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu()! Phan Trường Sinh kia cũng thật là đáng thương, tự cho là tìm được bảo vật, lại không biết đã trở thành tuyến đầu trong tay những người khác. Đại ca hảo mưu kế a!” Huyết Hồn dễ dàng lợi dụng sinh tử của người khác một cách cay độc ngoan tuyệt để đạt được mục đích báo thù, khiến trong lòng Tiểu Mộc cảm thấy chua xót. ( bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau => có thể hiểu là thấy cái lợi trước mắt mà không thấy nguy hiểm ở phía sau)
Nâng hai mắt lên nhìn hắn, lời nói thành khẩn khuyên nhủ: “Ta mặc dù biết ngươi không phải vì muốn đạt được tàng bảo đồ mà bày ra mưu kế này, nhưng cho dù mục đích của ngươi như thế nào, thủ đoạn hành sự này cuối cùng cũng phải cân nhắc. Ngươi hiện tại đã là tà đạo cao thủ mà mỗi người trên giang hồ vừa nghe liền biến sắc, nhưng còn chưa bị xem là đại ma đầu trừ chi dục tuyệt, nếu ngươi hành sự luôn cực đoan như thế này, không từ một thủ đoạn nào, thực dễ khiến cho ngươi trong giang hồ muốn khởi công. Đến lúc đó…”
“Ta quản không được nhiều như vậy! Ta nói rồi, ngươi nếu không hài lòng với thủ đoạn của ta, có thể tùy lúc rời đi!”
“Nhưng mà, Mạc Mạc…”
“Không cần nói nữa! Ta chính là người như vậy! Nhẫn tâm, cay độc, không có tình người là huyết ma đầu!”
“Mạc Mạc, ta không phải ý tứ này…, ta chỉ là hi vọng ngươi hành sự có thể suy tính cẩn thận rồi sau đó hãy thực hiện.”
Bách Lý Mạc Nhiên lâm vào trầm mặc. Tử tiểu tử này sao lại quản càng ngày càng nhiều vậy?! Y muốn leo lên đỉnh đầu ta sao? Hừ! Gia khỏa dài dòng!
“Ngươi cũng biết, ta là vì cái gì mới sống sót không?” Chưa đợi Tiểu Mộc hồi đáp, Mạc Nhiên như là độc thoại mà nói: ”Vì đạt được mục đích trong lòng, ta không tiếc hy sinh hết thảy tất cả, bao gồm cả chính mình. Không cần lại nói ngăn trở ta, ta không muốn động thủ giết ngươi.”
“Ân. Ta đang rất sinh khí. Ngươi tên đầu đất này luôn loạn xưng hô với ta! Trong chốc lát Đại ca, trong chốc lát lại Mạc Mạc, ai cho phép ngươi gọi như vậy! Sau này xưng ta Bách Lý huynh.”
Không nghĩ tới đối phương sẽ nói một phen như thế, Tiểu Mộc cười cười. “Hắc hắc, ta gọi ngươi là Đại ca vì ta tôn kính ngươi. Ta gọi ngươi là Mạc Mạc là vì ta thích ngươi. Bách Lý huynh? Không cần!”
“Ngươi thật đúng là to gan! Không sợ ta cắt đầu lưỡi của ngươi!”
“Đây!” Đem đầu lưỡi vươn thật dài, nam nhân vẻ mặt cười đùa lại gần Mạc Nhiên.
“Gia khỏa ghê tởm!” Mạnh mẽ vỗ vào mông ngựa của Cổ Tiểu Mộc, ngựa bị kinh hách lập tức phóng lên.
Tên đại ngốc ở trên ngựa không có ngồi vững kêu thảm một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ ngựa sợ bị ngã xuống, “Mạc Mạc, ngươi hảo nhẫn tâm!”
“Ngươi hiện tại mới biết tâm ngoan sao?” Thanh âm hảo thảnh thơi.