Huề Thủ Thiên Nhai

Chương 23



Phủ Từ Châu, Vân Long Sơn.

Thiên Nhất Trang xây dưới chân núi trong một vùng đất bằng phẳng duy nhất, trang ngoại trước sau tả hữu ngoài trăm thước đều là tiễu bích huyền nhai (vách đá vách núi), nhà xây nơi hiểm yếu, quả nhiên là phòng thủ dễ dàng tấn công khó khăn. Trước trang đều có nhân thủ thu xếp, xây dựng bích lũy (hàng rào) rõ ràng, có hai nhóm người canh giữ. Nói hai nhóm người thì cũng quá buồn cười đi, bởi vì trong một nhóm chẳng qua chỉ có hai người!

Quét mắt xuống nhóm bạch đạo đại hào, A! Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Hoa Sơn, Lục Hợp môn, mấy đại thế gia giống như đều đến đây. Chẳng những già có trẻ cũng có lúc đầu đã từng chạm mặt qua. Còn thêm mười mấy người chưa từng gặp, nhưng xem bề ngoài cũng đoán được ra đều là nhân vật có tiếng. Đứng ở giữa cùng Giới Vũ lão hòa thượng nhẹ giọng đàm tiếu, nam nhân trung niên thân mặc trường bào thanh sắc ôn văn nhĩ nhã (ôn tồn lễ độ) đại khái chính là Trang chủ Thiên Nhất Trang Tăng Triêu Tu.

“Huyết Hồn! Ngươi cuối cùng đã đến! Ngươi không nghĩ tới nhiều người lại cũng đã ở chỗ này chờ ngươi đi!” Đại đệ tử còn lại của Ngô Sùng Đức Dương Phi Phàm rút kiếm quát lớn.

“Đúng là không nghĩ tới. Nhưng là không có gì thay đổi!” Ngữ khí vân đạm phong khinh, Mạc Nhiên đã khôi phục một thân trang phục của Huyết Hồn căn bản không đem những người này để vào mắt!

“Ngươi là Tăng Triêu Tu?” Đối mặt với nam nhân trung niên thanh sam lạnh giọng hỏi.

Chưa đợi nam nhân trung niên kia trả lời, chỉ nghe “Hừ! Thu thập ma đầu ngươi, còn không cần Tăng đại hiệp ra mặt, trước hết để Thiên Cân Chùy ta tới xem xem ngươi có phân lượng như thế nào, mà dám như thế điên cuồng trên giang hồ!” Thanh vừa dứt, một đại hắn từ trong đám người đi ra.

Từ trong trung khí (Đông y chỉ khí trong dạ dày) đại hán phát ra tiếng cùng thanh âm cước bộ của hắn chạm xuống đất đã đoán được người này quyết không phải đối thủ của Mạc Nhiên, nhàm chán quay đầu liếc mắt một cái Cổ Tiểu Mộc vẫn bảo trì yên lặng phía sau. Ý là, Này, ta muốn giết người, có thể không?

Cười rộ lên, lắc đầu. Thiên Cân Chùy này không phải người xấu, không cần hạ thủ tàn nhẫn.

Quay đầu trở lại, đối Thiên Cân Chùy đã bày sẵn tư thế nói một câu: “Một chiêu.”

“Ngươi ma đầu ngông cuồng! Bản thân đại gia ta muốn xem ngươi làm sao dùng một chiêu đánh…” Bị lời tuyên bố “Một chiêu” kia làm cho tức giận đến nổi điên, hô to cùng nhấc chùy xông lên. Đáng tiếc, chỉ bằng một chiêu, ngay cả để hắn đem công phu đều chưa có xuất ra, một cỗ đại chấn kình làm đại thiết chùy nặng năm mươi cân trong tay hắn bay đi, người cũng bị dư kình khiến lui vài bước, không đứng vững, ngã xuống đất.

Trong toàn trang trừ bỏ vài người hiểu rõ thấy tay áo Huyết Hồn vung lên, những người khác thậm chí Huyết Hồn làm thế nào ra tay đều không thấy, chỉ thấy Thiên Cân Chùy trên giang hồ có thể liệt vào ba mươi người đầu tiên không hiểu sao lại bị thua!

Giới Vũ đại sư ánh mắt liếc về Cổ Tiểu Mộc bộ dạng uể oải đứng phía sau Huyết Hồn, thầm nghĩ: Ma đầu kia sao công lực không thấy lui mà ngược lại càng thấy tăng hơn? Tiểu tử cổ quái này rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

“Tăng Triêu Tu, ta và ngươi có không ít nợ phải tính toán, ngươi đừng tiếp tục phái những người không dùng được ra nữa. Ta không có thời gian nhàn rỗi bồi bọn họ đùa giỡn!”

Lời nói lạnh lùng trào phúng khiến Thiên Cân Chùy vừa mới bị thua xấu hổ đến sắc mặt từ xanh chuyển hồng.

“Ha ha! Nghe thanh âm, Huyết Hồn đại giá tựa hồ tuổi cũng không lớn, vậy để tại hạ xưng ngươi một tiếng tiểu huynh đệ được chứ?” Nam nhân trung niên đứng ở chính giữa bị Huyết Hồn chỉ tên tao nhã mỉm cười chắp tay bước ra, “Tiểu huynh đệ, ngươi xuất đạo bất quá mới hai năm đã đến mức đầy tay huyết ***, trên giang hồ bởi vì ngươi nơi nơi lạm sát khiến quần hùng căm phẫn. Hôm nay anh hùng hảo hán đến Thiên Nhất Trang của tại hạ ít nhiều đều cùng ngươi có chút ân oán, tại hạ được các vị anh hùng tạm thời đề cử làm người phân xử, tất nhiên không tiện cùng ngươi động thủ. Vả lại nhường chúng anh hùng cùng ngươi bình phân xử, nếu ngươi thật sự là tội nghiệt đầy người, đến lúc đó không cần ngươi nói, tại hạ tự sẽ xuất thủ!” Khẩu khí hảo lớn a!

Nhíu lại lông mày, cười lạnh nói: “Lão thất phu, ngươi không cần nhiều lời, nếu muốn ngoạn xa luân chiến ( nhiều người đánh một người) thì cứ việc! Ta sẽ đem mạng già ngươi lưu đến cuối cùng chậm rãi xử lí!”

“Ha ha, tiểu huynh đệ nếu muốn như vậy, tại hạ cũng vô pháp.” Một màn khoan hồng độ lượng, phong thái đại hiệp không chấp nhặt với người khác, Tăng Triêu Tu khẽ vươn tay, đối Dương Phi Phàm nói: “Dương thiếu chất, nếu ngươi đối Huyết Hồn có gì thâm thù chi bằng ở hôm nay liền thanh toán đi. Ngươi yên tâm, tại hạ cùng Giới Vũ đại sư vì ngươi làm chủ.”

Nói đến dễ nghe, ngươi đây không phải rõ ràng bố trí muốn ta chịu chết! Ta tới nhờ vả ngươi làm cái gì? Kết quả vẫn là ta tự mình xuất thủ? Trong lòng tuy có phẫn hận cũng không tiện nói ra ngoài miệng, miễn cưỡng nói một câu: “Tại hạ chống đỡ không được nữa thì mong chư vị tiền bối hỗ trợ.” Liền rút kiếm tiến về phía Huyết Hồn.

“Dương đại ca chậm đã! Xin cho tiểu nữ giúp ngươi một tay! Tà ma ngoại đạo như thế, không cần cùng hắn giảng đạo nghĩa giang hồ! Huyết Hồn, đền mạng cho gia gia ta!” Một trong giang hồ tam mỹ Duẫn Phượng mắt lộ vẻ xúc động phẫn nộ, cũng rút kim kiếm ra nghênh hướng Mạc Nhiên.

Dương Phi Phàm nghe vậy mừng rỡ, vội vàng chắp tay cảm tạ: “Đa tạ Phượng muội! Phượng muội nói đúng! Vả lại ta và ngươi liên thủ cùng lấy mạng ác tặc này! Thay sư phụ và tổ phụ của ta báo thù!”

Nhìn những người đang nóng lòng muốn tỷ thí, khinh thường khẽ cười, “Các ngươi không ngại đồng loạt lên là được rồi! Đỡ phải ta giải quyết từng người!”

“Ngươi khẩu khí thật lớn!” Viên Tú Âm đứng ở bên cạnh Giới Vũ đại sư gặp cừu nhân đã tức giận đến đỏ mắt! Từ lúc mới nhìn thấy Huyết Hồn hiện thân đã muốn không chế không được. Tiếp tục nghe thấy lời hắn nói, vừa phẫn nộ vừa căm hận cất bước muốn đi lên phía trước!

“A di đà Phật! Tú Âm chậm đã. Chuyện này lão nạp đã nói qua muốn thay ngươi làm chủ, ngươi nên kiềm chế.” Giới Vũ tay áo vung lên ngăn lại Viên Tú Âm.

“Nhưng mà sư tổ gia gia…”

Lắc đầu ý bảo nàng không cần nhiều lời.

Mặt khác những người có cừu oán cùng Huyết Hồn nhìn thoáng qua lẫn nhau, nắm chặt binh khí trong tay cùng vây quanh Mạc Nhiên. Bọn họ không có chỗ dựa vững chắc, muốn bảo thù chỉ có thể bao vây tấn công, nói không chừng còn có thể thắng được!

Mặt nhăn nhíu, Tiểu Mộc vừa định căn dặn Mạc Nhiên không cần đại hạ sát thủ, chỉ thấy mọi người đã bày ra binh khí không hề báo trước, cùng nhau tấn công hướng Huyết Hồn.

Giới Vũ nhíu mày nhìn về phía Tăng Triêu Tu, giống như cảm thấy vây đánh như thế có điểm đánh mất đạo lý. Lúc này, Tăng Triêu Tu vừa lúc quay đầu đi, đối bạch tu (râu trắng bạc) đạo sĩ bên cạnh nhỏ giọng nói: “Ai, người trẻ tuổi a, hành sự đúng là không có chừng mực. Bất quá, để bọn họ có một cơ hội chính tay báo thù cũng tốt.”

Bạch tu đạo sĩ nghe, không tỏ rõ ý kiến gật đầu, cũng không nói thêm cái gì. Trong tâm lại cho rằng thay vì để nhóm tiểu tử kia cùng lên báo thù, còn không bằng trước hết nghe Huyết Hồn là tại sao phải tự dưng giết người? Hắn thật là vô cớ giết người sao? Người làm cái gì cũng đều phải có lý do không phải sao? Nghe xong lý do, bọn họ nhận định rồi muốn động thủ hay không cũng hảo a!

Tuy bị mọi người vây công, nhưng Huyết Hồn không hổ là Huyết Hồn! Không thấy chút nào bối rối, lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến, cùng mọi người ngay cả mười chiêu vẫn chưa rút ra bảo đao huyết hồn.

Đột nhiên, một cỗ mùi vị nhàn nhạt truyền vào trong mũi Mạc Nhiên, lập tức hắn liền nhìn thấy binh khí loạn vũ còn pha lẫn mặc quang (ánh sáng đen) như những sợi tơ.

Hừ! Dám dùng thủ đoạn không hơn gì trò xiếc này! Đáng chết!

Ống tay áo trái vung lên, tay phải tham nhập vào trong ngực.

Tiểu Mộc đứng ở ngoài vòng vây thấy Mạc Nhiên muốn dùng bảo đao huyết hồn, vội phát ra tiếng hô: “Mạc Mạc! Hạ thủ lưu tình!”

Theo tiếng hô, hào quang sáng lên khắp trời, một trận đinh đinh đang đang không dứt, qua trong giây lát, thắng bại đã phân!

Đám người vây công nhìn binh khí trong tay hoặc không trọn vẹn hoặc đã bị thoát khỏi tay, toàn bộ sững sờ tại chỗ. Nếu như không có nam nhân anh vĩ (anh tuấn, to lớn) ăn mặc như thư sinh kia nhanh chóng lên tiếng, như vậy lúc này bọn họ ước chừng đã rơi vào kết cục như những binh khí đó?!

Huyết Hồn thế nhưng lợi hại đến bước này! Mọi người vây xem không khỏi náo động!

“Cổ ca ca ngươi cuối cùng đã đến!” Trong trang đột nhiên chạy ra một thiếu nữ xinh đẹp, vẻ mặt vui cười ra đón.

Cổ ca ca? Là ai? Có thể làm cho nữ nhân của trang chủ Thiên Nhất Trang, đứng đầu giang hồ tam mỹ được Tăng Tam Mạt gọi thân mật như thế, rốt cuộc là ai? Đám đông anh hùng cùng ở trong lòng thầm đoán.

Mạc Nhiên ánh mắt liếc về phía Cổ Tiểu Mộc biểu tình chẳng biết tại sao.

“Ha ha ha! Cổ thiếu hiệp, Cổ hiền chất, ngươi còn muốn giấu diếm đến khi nào? Không gặp đã lâu, Tam Mạt đã đợi không kịp chạy đến rồi!” Tăng Triêu Tu ngửa mặt lên trời cười to, chỉ về phía Tiểu Mộc, nói với mọi ngươi: “Đến, để tại hạ cùng mọi người giới thiệu, vị thiếu hiệp này chính là nhi tử của minh chủ võ lâm được hắc bạch lưỡng đạo cùng tiến cử Cổ Tiểu Mộc! Cổ gia cùng Tăng gia ta chính là thế giao ( mấy đời thân nhau), Tiểu Mộc cũng xem như là con của ta. Ha ha ha…”

“Tăng bá ba, nhưng là y vì sao cùng ma đầu Huyết Hồn kia…” Có người khó hiểu.

“Cái này phải hỏi Cổ hiền chất.” Tăng Triêu Tu mỉm cười nhìn về phía Cổ Tiểu Mộc khuôn mặt có chút chua xót.

“Mạc Mạc, thực xin lỗi…” Không hề nhìn Mạc Nhiên, cũng không đi đoán hắn ở dưới sa cân (khăn lụa) sẽ là biểu tình như thế nào, Cổ Tiểu Mộc nhấc chân đi về hướng quần hùng.

Chừng năm bước xa, Cổ Tiểu Mộc ngừng cước bộ, từ trong lòng lấy ra một vật, ôm quyền nói: “Tại hạ Cổ Tiểu Mộc, bởi vì nghe giang hồ đồn đãi Huyết Hồn một ma đầu như vậy lại không người biết lai lịch hắn. Phụ thân Tại hạ Cổ Thiếu Thiên liền giao cho tại hạ một mệnh lệnh, để ta tiến nhập giang hồ nghĩ cách tiếp cận Huyết Hồn, từ trên người hắn điều tra bí mật. Coi như là rèn luyện cho tại hạ khi mới bước vào giang hồ.”

“Thì ra là thế…” Giới Vũ đại sư tỉnh ngộ. “Hảo một câu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con! Không hổ là nhi tử của Thiếu Thiên, quả nhiên trí dũng song toàn!”

Giương mắt nhìn về phía Huyết Hồn, chỉ thấy hắn giống như đã đông lại, trừ bỏ vạt áo bị gió núi thổi bay thân mình lại không chút nhúc nhích!

Thở dài, Giới Vũ cúi đầu tuyên thanh Phật hiệu. (a dì đà phật a)

“Như vậy Cổ thiếu hiệp phải chăng đã thăm dò được bí mật Huyết Hồn lạm sát?” Lão đảo trưởng Võ Đang mở miệng dò hỏi.

“May mắn đã không làm hổ thẹn! Tại hạ cùng Huyết Hồn cùng nhau sinh sống nửa năm, trong vòng nửa năm này cùng hắn sớm chiều ở chung, vả lại khi hắn nhiều lần tán công còn trợ giúp, nhất là lúc ba tháng trước hắn cuối cùng một lần tán công, trong thời gian đó ta cùng hắn ở trong núi…như hình với bóng, để cho hắn đối tại hạ trở nên tin tưởng không nghi ngờ không giấu diếm! Theo lời tự thuật của Huyết Hồn, hắn chính là nhi tử của đôi phu phụ tà mà mười một năm trước đột nhiên biến mất trên giang hồ. Lần này xuất sơn, chính là vì báo thù cho phụ mẫu.”

Sau đó, nam nhân tóm tắt một chút sự tình đôi phu phụ tà mà bị giết, rồi mới giơ lên vật trong tay. “Mười một năm trước, tàng bảo đồ bị đoạt đi không phải là thật. Này, mới chân chính là bảo tàng chi đồ! Hiện tại, ta đem nó giao cho Tăng bá phụ bảo quản, hi vọng Tăng bá phụ có thể vào ngày mai khai đàn (tế lễ) đốt đi vật này để an ủi những người vì nó mà táng thân! Vật này, tuy là bảo vật, nhưng cũng là hung vật, thay vì lấy bảo tàng khiến thiên hạ đại loạn, không bằng phá hủy sạch sẽ! Cha ta cũng là ý tứ này.”

“Chậm đã! Ngươi nói hắn trong ba tháng này đều là cùng ngươi sống ở trong núi, vậy kẻ ở trên giang hồ nơi nơi giết người suốt ba tháng kia là ai? Cha ta chẳng lẽ không phải do Huyết Hồn giết chết?”

“Theo tại hạ đoán, ước chừng cũng là vì tàng bảo đồ mà giết người đi. Cho nên, tại hạ mới có thể hi vọng Tăng bá phụ ngày mai mở đàn tế linh đốt đi vật này, chớ để trên giang hồ tái dẫn tới huyết tai!”

“Cổ hiền chất nói đúng! Ngu bá (khiêm tốn khi nói về mình) sẽ theo ý tứ của Cổ đại hiệp mà làm, đốt đi vậy này giải quyết tất cả!” Tăng Triêu Tu đưa tay tiếp nhận tàng bảo đồ, thu vào trong lòng. Đồng thời quay đầu đối với nhân vật đại biểu các phái nói: “Tối nay kính thỉnh chưởng môn các phái, trưởng lão cùng tại hạ đi trông coi vậy này, miễn cho kẻ xấu dòm ngó. Chờ đến đúng ngọ ngày mai liền khởi đàn tế thiên!”

“Cổ Tiểu Mộc! Đem vật kia trả lại cho ta! Đó là di vật của cha mẹ ta, ngươi không có quyền xử trí!… Trả ta! Ngươi này một tên lường gạt!” Thanh âm phẫn nộ tới cực điểm thậm chí còn mang theo chút run rẩy.

“Cổ đại ca mới không phải kẻ lừa gạt! Y đường đường nhi tử minh chủ võ lâm, ngươi cho là y sẽ đối với ngươi một tên ma đầu lạm sát có tình nghĩa thật sự sao! Hừ! Cổ ca ca, không cần để ý hắn! Để phụ thân hảo hảo giáo huấn hắn một chút, phế bỏ võ công của hắn, miễn cho hắn tiếp tục ở trên giang hồ khắp nơi giết người lung tung!’ Tăng Tam Mạt mang theo tiếu dung kiêu ngạo, như là cố ý kích động Mạc Nhiên, ở trước mặt mọi người vươn tay khoác lên cánh tay Cổ Tiểu Mộc, thân thiết nói. [nữ nhân, ta muốn hảo hảo giáo huấn ngươi trước xắn tay áo]

Hít sâu một hơi, đè xuống cuồn cuồn trong lòng, mạnh mẽ nhẫn nại chính mình nói: “Cổ Tiểu Mộc, ngươi nói, ngươi đối với ta hết thảy… chẳng lẽ đều là… giả? Trả lời ta!”

“Tam Mạt, bá phụ, chúng ta vào trang đi, hắn… cũng là người đáng thương, cũng không phải lạm sát, cho nên hôm nay hãy bỏ qua cho hắn đi…” Tiểu Mộc không trả lời thẳng vấn đề của Mạc Nhiên, cười với nữ hài khả ái.

“Đáng thương?! Ha ha ha…! Huyết Hồn Bách Lý Mạc Nhiên ta lại cũng có một ngày bị người nói thành đáng thương! Ha ha ha…, Cổ Tiểu Mộc, ngươi hảo!” Tiếng cười giống như tiếng than đỗ quyên, nghe thấy khiến người lộ vẻ không đành lòng!

“Hừ, không nghĩ tới Huyết Hồn ngươi cũng có ngày này, vừa rồi ngươi không phải thật hung dữ sao! Hiện giờ…cũng bất quá…, Tam Mạt nha, nhìn ngươi cùng Cổ thiếu hiệp như thế…Hì hì… Nghĩ đến quan hệ tất không tầm thường a?” Duẫn Phượng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng!

“Ha ha, không dối gạt chư vị, Tam Mạt từ nhỏ đã cùng Cổ đại hiệp định ra hôn sự, chỉ đợi Tiểu Mộc thành tài xuất sơn, liền muốn đi Chu Công chi lễ (???)! Đến lúc đó, thỉnh chư vị anh hùng nhất định đến ăn mừng. Ha ha.!”

Cổ Tiểu Mộc vẻ mặt xấu hổ, không biết nói cái gì mới tốt.

“Chúc mừng, chúc mừng” Một mảnh âm thanh chúc tụng vang lên.

Đột nhiên, một tiếng kêu sợ hãi, “Các ngươi mau nhìn Huyết Hồn kia! Hắn, hắn…”

Mọi người nhìn về phía Huyết Hồn đang đứng, vừa nhìn liền không khỏi một trận run người! Chỉ thấy quanh thân Huyết Hồn nổi lên sương trắng, tay phải nắm bảo đao huyết hồn không ngờ ngưng kết thành sương!

“Mạc Mạc…” Cổ Tiểu Mộc kinh hãi tiến lên từng bước.

“Không được gọi ta là… Mạc Mạc! Cổ Tiểu Mộc! Ngươi hảo! Này chính là chuyện bạch đạo các ngươi làm đúng không? Ha ha ha…” Thanh âm cười đến thật thê lương! Tiếng cười vừa dứt, Huyết Hồn chỉ hướng Tam Mạt.

“Nữ nhân, ta muốn thứ nhất giết ngươi! Còn ngươi, Cổ Tiểu Mộc! Ngươi… Đợi… Đi!”

“Mạc Mạc, ngươi có cái gì liền hướng ta tới! Chuyện này cùng Tam Mạt không quan hệ! Ngươi không nên xằng bậy!” Khuôn mặt nam nhân khẩn trương, đứng ở phía trước bảo vệ nữ tử. [xằng bậy thì đã thế nào?!]

Nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng hận ý không kiềm được dâng lên! Tại sao phải giấu diếm ta? Tại sao muốn gạt ta? Ngươi không phải nói chỉ cần một mình ta sao? Nữ nhân kia là ai? Tại sao không nói cho ta ngươi có vị hôn thê? Tại sao phải bảo hộ nàng như thế? Nàng đối với ngươi trọng yếu vậy sao? Ngươi rốt cuộc giấu diếm ta bao nhiêu sự tình?

Bảo đồ ta đưa cho ngươi, thân thể ta cũng có thể cho ngươi! Chính là ngươi tại sao muốn gạt ta?!

“Nữ nhân, ta muốn ngươi chết!” Một tiếng quát chói tai, Huyết Hồn vận khởi công lực toàn thân một đao bổ về phía Tăng Tam Mạt!

“Mạc Mạc! Dừng tay!” Nhanh như điện quang thạch hỏa, một thân ảnh mạnh mẽ nhào ra, cường liệt tiếp nhận công kích toàn ực của Huyết Hồn!

“Ha ha ha…! Cổ Tiểu Mộc, nguyên lai ngươi còn có công phu! Nguyên lai ngươi từ đầu tới cuối đều đang gạt ta! Ngươi này… Súc sinh! Để mạng lại!” Mạc Nhiên liên tiếp tiến công giống như điên cuồng, mỗi động tác Huyết Hồn vung lên đều là cách thức rối loạn, chính là công kích mất mạng!

“Bách Lý Mạc Nhiên! Ngươi dừng tay! Ta không muốn đánh với ngươi! Ta biết thật có lỗi với ngươi! Ngươi… Mau dừng tay!” Nam nhân vừa đánh vừa lui, nhưng là chỉ đỡ không có đánh trả, trong nháy mắt liền thối lui đến bên vách núi cao trăm thước.

Mắt thấy Cổ ca ca thế nguy, Tăng Tam Mạt tìm khe hở của Huyết Hồn, lặng lẽ huy kiếm đâm phía sau Mạc Nhiên.

Mạc Nhiên hai mắt đỏ ngầu, như là căn bản không có nhận ra phía sau đánh lén. Khi hắn cảm thấy kiếm khí gần người đã tránh không kịp, buông ta truy sát nam nhân đáng hận kia, chính là ở bên huyền nhai xoay người trở tay bổ về phía sau!

“Mạc Mạc! Đừng!” Cổ Tiểu Mộc thấy Mạc Nhiên xoay người vung đao bổ về phía nữ tử, vội vàng đem tay phải hóa thành kiếm khí chém ra!

Cảm thấy kiếm khí sắc bén trước mặt, nhưng Mạc Nhiên lại bỏ mặc, một đao hương phía sau chém tới!

“A!” Nữ tử phát ra một tiếng hét thảm, chỉ thất những sợi màu đen bay lên khắp trời!

Lúc thấy rõ Tăng Tam Mạt chỉ là bị tước đi mái tóc, nam nhân đã thu tay lại không kịp! Kiếm khí sắc bén không thua kém với bảo kiếm đã muốn hướng đến Mạc Nhiên!

Không trốn không tránh, trừng mắt nhìn theo đạo kiếm khí kia hướng trên mặt mình.

Sa mạo nứt ra, huyết quang chợt lóe! Một cái liếc mắt cuối cùng kia tràn ngập vô tận cảm tình…, thân thể bởi vì vô pháp thu thế, cứ như vậy ngã xuống huyền nhai!

“Không!!!! Mạc Mạc…!!” Nam nhân đưa tay bắt lấy, lại chỉ bắt được một mảnh góc áo kia! Người tuấn tú tuyệt ngạo kia đã rơi vào trong huyền nhai trăm thước!

Tại sao ngươi không tránh…? Tại sao? Ngươi rõ ràng có thể tránh quá! Ngươi là đang trừng phạt ta sao…? Trừng phạt ta che giấu ngươi, lừa gạt ngươi…, Mạc Mạc, thực…xin lỗi…!

Ba ngày, nam nhân không nghe bất luận người nào khuyên can, ở trên đỉnh huyền nhai quỳ ba ngày ba đêm!

Một ngày kia, y liền hướng quần hùng tỏ rõ mình là dùng dạng phương pháp gì mới đạt được tín nhiệm của Huyết Hồn, nói như vậy y là lợi dụng thể xác và *** thần người khác để đạt được mục đích thì thật không xứng đi thú thê sinh tử, cũng nói rằng hôn sự cùng Tăng Tam Mạt cũng chỉ là trước đây hai nhà nói đùa, không có thực tế nói rõ, cho nên y sẽ không cưới Tam Mạt làm vợ và cũng sẽ không sẽ không tái thú người khác. Y ngay tại chỗ cự tuyệt hôn sự cùng Tam Mạt mà Tăng Triêu Tu đưa ra!

Sau đó, thậm chí lúc y nghe được sự tình trang chủ Thiên Nhất Trang mạc danh tử vong, tàng bảo đồ biến mất cũng không chịu đứng dậy khỏi mặt đất…

Hừ hừ!!! Cổ Tiểu Mộc!!!! Ngươi dám che giấu nhiều sự tình như vậy! Đáng chết!!!

Cho dù thế nào ta chính là ủy khuất cho Mạc Mạc a T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.