Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 161: Ma chiến



Bất đồng với dĩ vãng, mùi vị luận bàn đã hết, đây là một trận chiến tranh, một trận chiến đấu giữa thợ săn và con mồi, ai là thợ săn, ai là con mồi?

Thủ tiêu sát thủ, Trâu Lượng vừa đứng lên, còn chưa kịp thở dốc lại có chiến sĩ xông lên. Chiến sĩ thú hóa tộc gấu điên cuồng hét lên vung vuốt gấu đánh về phía Trâu Lượng, điên cuồng, đây mới là điên cuồng thật sự.

Đây là cảnh Thú linh giới không cách nào ngăn cản, cũng là chiến thuật xa luân chiến không gián đoạn chuyên môn nhằm vào cao thủ.

Rất ít, rất ít xảy ra, nhưng trong lịch sử của Thú tộc vẫn có vài lần như vậy. Không ít thiên tài tuyệt thế đã gục ngã trước biển người điên cuồng loại này, từ đó không gượng dậy được.

Xa luân chiến một khi bắt đầu thì ngạo khí trong lòng cũng xuất hiện, bất kể là phía thiên tài hay phía biển người đều sẽ không chịu lùi bước dễ dàng.

Trâu Lượng biết phải chú ý phân phối thể lực rồi.

Không đón đánh trực tiếp, thân thể linh mẫn tránh thoát cú lao của chiến sĩ thú hóa tộc gấu, nhảy lên trên đầu, bắt được đầu, đột nhiên vặn.

Răng rắc...

Chết!

Có điều chiến sĩ tộc gấu vừa ngã xuống lại có cung thủ tộc Snake xông lên, từng mũi tên bắn về phía Trâu Lượng.

Trâu Lượng lửa rồi, giận rồi, thích chơi à?

Đồng tử co lại, đây là trạng thái của Trâu Lượng khi thi đấu chung kết Cybergame năm đó, bây giờ hắn thật sự lục thân bất nhận.

Thân thể lắc qua, trọng tâm không ngừng đong đưa, tên bay qua bên người, không ngừng áp sát, cung thủ Snake cũng bắt đầu lắc lư theo, mẹ nó, khoảng cách gần như vậy làm sao lại bắn trượt nhỉ?

Tăng...

Mắt thấy Tu La đã tới gần, Snake đã đặt tên lên cung nhưng lại không thể bắn ra, Trâu Lượng đã bắt được tên, trở tay đâm tới.

Một tên phong hầu, máu bay, người tản!

Nhưng tình cảnh này không hề ngăn cản được dục vọng của các chiến sĩ Thú tộc. Tiêu diệt Tu La, trong mắt bọn họ Tu La không phải đồng loại, càng không phải đồng bạn mà là một khảo nghiệm Thần thú dành cho họ, thủ tiêu Tu La mới là dũng sĩ thật sự.

Mà hiển nhiên Thú tộc luôn hung hãn không sợ chết.

Huống hồ trong tình huống đang ở Thú linh giới, bất kể thảm trạng như thế nào đều không thể dọa được bọn họ.

Giết giết giết giết~

Một lại mộ,t chiến sĩ điên cuồng xông lên, bọn họ sẵn lòng tiếp nhận khảo nghiệm của Thần thú, bọn họ phải đánh bại Tu La, đánh bại ác quỷ này.

Trâu Lượng ra tay càng ngày càng tàn nhẫn, trừ né tránh thì chỉ có tấn công yếu hại, hắn không còn cứng đối cứng, hắn đã không biết đã thắng bao nhiêu trận. Nếu như bình thường thì lúc này nên tìm một khoảng trống để rời khỏi Thú linh giới.

Rất đáng tiếc có đôi khi Trâu Lượng cũng không bình thường.

Sự điên cuồng của chiến sĩ Thú tộc cũng gây nên sự hung ác trong lòng hắn.

Chiến ca cấm bay.

Chiến sĩ ưng tộc trên không rơi xuống, Trâu Lượng theo sát mà tới, hai cánh bị xé xuống, hung ác dẫm dưới chân.

Ầm...

Máu thịt tung tóe.

"Tiếp theo!"

Không chết không dừng.

Đình trệ ngắn ngủi, hiển nhiên Thú tộc cũng bị sự hung ác tàn bạo của Tu La làm chấn động, nhưng sau một khắc càng nhiều chiến sĩ tràn lên như sóng triều. Tất cả đều xông về phía Tế đàn chiến đấu, rất nhiều người cùng tấn công, xem ai may mắn.

Giáp chiến sĩ tộc Lion, đầy chỉ số, hiển nhiên là cao thủ, người này rất hưng phấn, Tu La đã chiến đấu hơn hai mươi trận, chắc chắn thể lực đã suy giảm rất nhiều. Cơ hội của hắn đã đến, chỉ cần nhận được Thần thú chúc phúc hắn sẽ có thể trở thành cao thủ đỉnh cấp trong tương lai.

Bóng người chợt lóe... Tu La biến mất.

Dưới Tế đàn chiến đấu huyên náo, hiển nhiên giáp chiến sĩ tộc Lion này đã quá hưng phấn, trong đầu đều nghĩ đến sau khi thắng lợi mình thế nào thế nào, hắn đối mặt là Tu La, Tu La... thật sự.

Trâu Lượng đã di động tới bên người hắn, nhẹ nhàng nói hai chữ, hời hợt,... Chết đi.

Đưa kiếm cắt họng, chiêu của sát thủ, kiếm của đối thủ, liền mạch, không mang theo chút hoa lệ nào. Có điều đã dùng tới uy hiếp, ngưng trệ một phần ba giây mấu chốt.

Một giáp chiến sĩ tộc Lion đầy số liệu trực tiếp bị giết gọn.

Tựa hồ cơn triều dâng chiến sĩ Thú tộc chợt thấy ngạt thở, Tu La vẫn lẳng lặng đứng trên Tế đàn chiến đấu, không hề có ý rời khỏi.

Không biết trong đám người ai kêu một câu, "Thú tộc vô địch, Tu La tất bại!"

Phút chốc sự kiêu ngạo và dũng cảm trong lòng Thú tộc bùng nổ, các chiến sĩ lại xông về phía trước.

Một đợt huyết chiến mới lại bắt đầu, hầu như Trâu Lượng không còn sử dụng đòn liên hoàn. Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, đây là cảnh giới cao nhất đối với việc nắm chắc thời cơ.

Dưới đài, cao thủ thật sự của thế hệ trẻ đang lẳng lặng nhìn tất cả những điều này.

"Đã là trận thứ 35 rồi, sư tử vàng, nếu ngươi lên nhất định sẽ thắng".

Trong đám người có một đội ngũ nhỏ đứng tách biệt, toàn bộ là chiến sĩ đầy đủ trang bị hoặc chiến sĩ thú hình hoàn mỹ. Đương nhiên cũng không thiếu người đầy số liệu.

Ở giữa chính là vương giả thế hệ trẻ tộc Lion của sư tử vàng tỉnh Thần Diệu - Murphy.

Murphy không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Tu La trên đài, có phải là Tu La hay không đối với hắn không quan trọng. Hắn chỉ biết đó là một đối thủ làm cho hắn hưng phấn, chỉ tiếc muốn trở thành một người mạnh chẳng những cần có sức mạnh hơn người mà cũng phải có cái đầu. Tu La đã đụng chạm đến lợi ích của một thế lực nào đó, nói chính xác thì hắn rất vô tội nằm giữa kẽ hở của hai thế lực lớn nên cục diện này mới xuất hiện. Bất kể lúc nào, chỉ cần Tu La dám xuất hiện thì chờ đợi hắn chính là chiến đấu không ngừng.

Chỉ cần thua một trận, chắc chắn Tu La chưa điêu khắc sẽ mất sạch tất cả thú linh, việc này không hề khác chết là mấy.

Đối với Murphy mà nói đây quả thật là một cơ hội, nếu như hắn lên sàn thì ít nhất có tám phần chiến thắng đối phương, nhưng thắng bằng phương thức này, hắn khinh thường.

"Xem ra sư tử vàng khinh thường cơ hội này, nếu mọi người không hứng thú thì nhường cho ta!"

Một chiến sĩ thú hóa hình báo nói, trong mắt tràn ngập sự tham lam.

"Ramo, ta khuyên ngươi ít nhất đợi thêm mười trận mới có cơ thắng"Murphy mơ hồ nói.

Mặt chiến sĩ hình báo phát lạnh, nhưng hắn không hề nghi ngờ phán đoán của Murphy. Là người mạnh tuyệt đối của tỉnh Thần Diệu, sức mạnh của Murphy không cần nghi vấn.

"Gã Tu La này rất kỳ quái, không cần trang bị mà vẫn có thể phát huy thuộc tính của thân thể, thật thú vị".

"Kỳ thực cũng không có gì, không phải những giác đấu sĩ thấp hèn đó cũng có thể sao. Chuyển đổi thuộc tính rất phiền phức, thời gian lại dài, trong thời gian ngắn còn có thể sử dụng nhưng về lâu dài thì không có lợi".

Vốn mấy người đang háo hức nhưng sau khi nghe Murphy nói lập tức bình tĩnh lại, đã có tiếng tăm và cấp bậc như họ, hoặc là không ra tay, nếu ra tay nhất định phải thắng. Nếu không khi có ưu thế như thế này mà còn để thua thì tất nhiên sẽ mất hết thanh danh.

Trên Tế đàn chiến đấu một tiếng kêu thảm vang lên, lại một chiến sĩ thú hóa bị vặn gãy cổ, chiến sĩ thú hóa có thuộc tính rất đồng đều. Dùng vũ khí sát thương thì dễ còn tay không đối phó quả thật rất phiền phức, điểm yếu hại không rõ ràng, chỉ có cổ tương đối dễ sát thương.

Chiến đấu, máu đã thấm đẫm toàn thân Trâu Lượng, có máu của đối thủ, cũng có của chính mình, nhưng hắn vẫn không chịu rời đi.

Nếu là lúc tỉnh táo chắc chắn Trâu Lượng sẽ khuyên chính mình được lợi thì dừng, nhưng lúc này hắn sẽ không chịu rời khỏi.

Không cần bất cứ lý do nào.

Lúc này rời đi, dù đã giành được vô số thắng lợi cũng là thất bại.

"Trận thứ bốn mươi bảy rồi, gã này vẫn là người sao?"

"Ai lên xử lí thằng này đi, cứ như vậy mãi đúng là miệt thị tỉnh Thần Diệu chúng ta không có người".

Cấp bậc như Murphy chắc chắn lúc này sẽ không ra tay, thắng cũng không có ý nghĩa. Đây không phải sức mạnh thật sự của đối phương, dĩ nhiên chúc phúc của Thần thú rất mê hoặc nhưng trong lòng bọn họ có sự kiêu ngạo và tín điều của mình.

Chỉ có chiến sĩ có tín điều mới có thể trở thành người mạnh thật sự.

Nhưng không phải tất cả các chiến sĩ đều nghĩ như vậy, kẻ thích lợi dụng vĩnh viễn sẽ không bao giờ thiếu.

Trong nháy mắt một bóng dáng chạy lên Tế đàn chiến đấu, tốc độ cao hơn quá nhiều so với các chiến sĩ trước đó, chiến sĩ thú biến hình báo.

Chiến sĩ hình báo vừa xuất hiện đã bị nhận ra, loại báo vằn ánh vàng rực rỡ như thế cũng không nhiều, mà có danh tiếng nhất không thể nghi ngờ chính là Ramo thành Hải Lan. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Chớp được cơ hội lên Tế đàn chiến đấu, Ramo liếm liếm đầu lưỡi màu đỏ, một đôi mắt báo nhìn chằm chằm con mồi. Rốt cục đến lúc thu hoạch rồi, trên người gã này có không dưới mười vết thương, thể lực cũng tiêu hao cực lớn. Tốc độ cũng chậm hơn không ít, chắc chắn không phải đối thủ của hắn.

Có điều Ramo vẫn vô cùng cẩn thận, cái gì mà vô sỉ, cái gì mà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đều là chó má. Người thắng làm vua người thua làm giặc, chờ lúc hắn nhận được chúc phúc của Thần thú thì những người khác cũng chỉ có thể nhìn mà hâm mộ.

Tăng...

Tấn công rất nhanh, móng vuốt thoáng qua bên người Tu La, căn bản Tu La không kịp phản ứng, năm vệt máu xuất hiện trên lưng. Trong Thú linh giới tất cả mọi cảm giác đều như thật, đau đớn, suy yếu, không khác gì trong thực tế.

"Xem ra không cần sử dụng kế hoạch cuối cùng rồi".

"Đợi chút nữa, không được phép có sơ suất".

Hai điêu khắc sư linh hồn đứng xa xa nhìn, bọn họ chờ đợi khoảnh khắc Tu La ngã xuống đó, khi nhận được tin tức Tu La xuất hiện bọn họ cũng đã đến. Hơn nữa còn mang đến đòn sát thủ, có điều bây giờ xem ra không cần dùng đòn sát thủ rồi.

Một người bị xích sắt khóa chặt phía sau, hai mắt màu đỏ nhìn chằm chằm bóng dáng trên Tế đàn chiến đấu kia, trong họng gầm gừ.

Tăng...

Một tảng lớn cả da lẫn thịt bị xé ra, Ramo đang vờn con mồi, hắn phải vờn chết đối phương.

Kỹ năng vô số, duy nhanh không phá.

Tộc báo lựa chọn làm sát thủ đa số vừa để tận dụng ưu thế tốc độ vừa quan tâm đến thẩm mỹ. Nhưng tên nào cực đoan hơn thì sẽ trực tiếp tiến hành thú biến, thú biến mới có thể phát huy hoàn toàn ưu thế về tốc độ.

Thú biến không cách nào phân phối thuộc tính mà chỉ căn cứ vào đặc điểm của bản thân và sự dẫn dắt của điêu khắc sư. Nhưng rõ ràng thiên phú tự bản thân có vai trò mang tính quyết định, mà biệt hiệu của Ramo là tia chớp. Sau khi thú biến độ linh hoạt của hắn không tăng bao nhiêu mà hầu như tất cả dồn cho tốc độ, chỉ số tốc độ 1-7, có thể nói là tiếu ngạo đồ trắng.

Tốc độ hoàn toàn không thể bị bắt kịp.

Điểm này là rõ ràng, cho dù Trâu Lượng trong lúc phong độ tốt nhất cũng không có cách so sánh tốc độ với hắn, huống hồ bây giờ Trâu Lượng đã huyết chiến bốn mươi bảy trận, còn có thể đứng ở nơi đó đã coi như không tồi rồi".

Máu thịt tung tóe, Tu La đã không còn sức phản kháng, Thú tộc không có khái niệm thương xót, chiến sĩ chỉ có sống và chết. Ramo ra đòn tạn bạo, mỗi một lần đều có thể kích động sự điên cuồngvà khát máu của Thú tộc.

Tỉnh táo, đó là thứ không thuộc về Thú tộc.

Ánh sáng lạnh chợt lóe, rốt cục tấn công dò xét đã chấm dứt, chiến sĩ am hiểu tốc độ luôn luôn cẩn thận, cao thủ như Ramo càng phải cẩn thận. Cho dù có tốc độ kinh người nhưng biểu hiện của Tu La trước đó thật sự quá đáng sợ. Hắn cố ý hành hạ đối phương xem có phải Tu La đã thật sự vô lực hoàn thủ hay không.

Tăng...

Một vuốt vồ trúng tay phải Tu La, cánh tay phải lập tức rũ xuống, Ramo đắc ý cười to, rồi nhẹ nhàng dừng bước, xoay người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.