Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 20: Minh tinh màn bạc



Mặc dù đồ vật không nhiều nhưng dọn dẹp phòng cũng mất một ngày, Ernest luôn luôn ngủ sớm dậy sớm, trời vừa tối đã nằm xuống ngủ, đối với hắn mà nói mỗi ngày đều là một ngày hạnh phúc.

Trâu Lượng nằm suy nghĩ một chút, vốn là đã đến đường cùng, đột nhiên lại có hi vọng, là chuyện tốt hay xấu còn chưa biết. Nhưng xem ra tựa hồ là Đại chủ tế muốn dùng hắn để kéo lại bất lợi của thần miếu trên lĩnh vực điêu khắc linh hồn. Tuy không có cách so bì về chỉnh thể nhưng kiếm một thiên tài để chọc tức Công hội điêu khắc sư linh hồn cũng tốt. Đến tầm này thì tranh đấu của họ phần nhiều là vì thể diện.

Cũng được, Trâu Lượng cũng không thiện cảm có gì với Công hội điêu khắc sư linh hồn, có đối thủ là chuyện tốt!

Điều khiển thú linh di chuyển vài vòng trong chốc lát, Trâu Lượng cũng bò lên giường. Không thể không nói cái ký túc xá trước kia mùi rất khó chịu, còn mãnh liệt hơn cả mùi vị ở ký túc xá đại học. Vốn thích ứng trong mọi tình cảnh nên đương nhiên Trâu Lượng chịu đựng được, nhưng có thể có điều kiện tốt một chút thì không ai lại muốn hành hạ mình.

Trong một trang viên to lớn tại thành Jerusamer, một người trẻ tuổi đang luyện kiếm, hơn mười chiến sĩ cùng nhau vây công xung quanh vẫn không cách nào đột phá lưới kiếm của hắn.

Ầm...

Hơn mười chiến sĩ cùng nhau bắn tung ra, người tuổi trẻ hãnh diện thu kiếm, một quản gia Fox vội vàng đưa khăn mặt, "Thiếu gia, trạng thái của ngài hôm nay rất tốt, tôi thấy chẳng mấy lúc là có thể tiến hành điêu khắc linh hồn rồi".

" Ha ha, không được, còn phải tiếp tục nâng cao, chỉ có trạng thái tốt nhất mới có thể chế tạo ra áo giáp thú linh tốt nhất. Ta muốn mọi số liệu đều phải hoàn mỹ nhất!"

" Đó là đương nhiên!?

Tộc Lion tuổi trẻ lau mồ hôi một chút, mái tóc màu vàng rạng rỡ dưới ánh mặt trời, "Gần đây Icarus làm gì?"

" Thiếu gia, Icarus mời được điêu khắc sư bạc trắng Samo chế tạo áo giáp cho hắn, nghe nói số liệu tương đối hoàn mỹ, gần đây hắn vẫn đang bế quan luyện tập kỹ xảo chiến đấu, có lẽ là phải thể hiện một chút trong dịp xuân tế", tổng quản Fox cung kính nói.

" Trong Thú linh giới hắn thắng mười một trận đúng không?"

" Vâng thưa thiếu gia, tình hình theo chúng ta giám thị là mười một thắng, còn có chút chênh lệch so với mười ba thắng của thiếu gia".

Icarus Randy, tộc báo, gia tộc Randy cũng là một trong năm đại gia tộc tại thành Jerusamer, mà Cote và Icarus là hai người tuổi trẻ được công nhận là có thiên phú nhất thế hệ tuổi trẻ thành Jerusamer. Thân là tộc Lion nên tự nhiên Cote đi tuyến đường giáp chiến sĩ, còn Icarus thì là liệp ảnh. Hơn nữa mặc dù hai người chỉ mới 16 tuổi lại đều trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Công hội mình.

Khóe miệng Cote lộ ra một nụ cười tự tin, "Yamos, ngươi không cảm thấy như vậy mới thú vị sao, cuộc đời không có đối thủ quả thật quá cô quạnh". Truyện được copy tại Truyện FULL

" Thiếu gia anh minh, điêu khắc sư bạc trắng Kanto đã dành thời gian cho ngài rồi, hắn sẽ toàn lực chế tạo đồ trắng tốt nhất cho ngài".

Cote gật đầu, tộc Lion là ân sủng của thần thú, có sức mạnh, tốc độ, linh hoạt cân đối, công phòng nhất thể, mà năng lực hắn thể hiện càng nổi bật. Cộng thêm kỹ xảo chiến đấu ưu tú, trong thành Jerusamer cũng chỉ có gã Icarus này có thể cùng hắn phân cao thấp. Từ khi hai người trở thành chiến sĩ tới nay đã đấu 3 năm, đều có thắng bại, bây giờ chính là một cửa ải, trở thành chiến sĩ đồ trắng.

Kỳ thực Cote đã dồn đủ thú linh từ lâu nhưng hắn không hề vội vàng, chuẩn bị càng đầy đủ sẽ càng bảo đảm đạt tới số liệu tốt nhất. Đối với giáp chiến sĩ chỉ cần thiếu một vài điểm bonus thì đã là sai một li đi một dặm. Trong tương lai khác biệt sẽ càng lúc càng lớn, cho nên không được phép có một xíu sơ sẩy khi chế tạo đồ trắng, vốn là món dễ khống chế nhất.

Lấy thân phận của thần miếu, một vài học sinh nghỉ học thì chỉ cần phái người báo qua là được, học viện vốn chính là một nền tảng của thần miếu và các công hội lớn.

Có lẽ là do ngủ ngon nên hai anh em dậy càng sớm, Ernest ngoan ngoãn đứng tấn, lần này chẳng những trên hai cánh tay đặt hai bát nước đầy mà trên đầu hắn cũng đặt một bát. Trâu Lượng còn không quên nói với Ernest mấy cái bát này là mượn của thần miếu, rất đắt, làm vỡ là không đền nổi, hơn nữa đánh vỡ bát của tế ti là bất kính với thần.

Điều này cũng làm Ernest sợ hãi, ngoan ngoãn cố gắng luyện tập.

Kệ Ernest ở đấy, Trâu Lượng phải đi tìm vị sư phụ nhặt được của mình, Thomas. Trừ các quý tộc còn lại phần lớn những người trên thế giới này đều ngủ sớm dậy sớm, có lẽ Đại chủ tế cũng như thế.

Mấy năm nay Đại chủ tế bận nhiều công chuyện nhưng chưa từng bỏ bê điêu khắc linh hồn, tuy nhiên đến cấp đồng thau cũng trì trệ không tiến thêm được. Hơn nữa về mặt kỹ thuật thì sợ rằng chỉ có thể tính trung bình so với cấp đồng thau tại Công hội điêu khắc sư linh hồn.

Dù sao về mặt này thì Công hội điêu khắc sư linh hồn quá mạnh, tích lũy mấy trăm năm không phải để thần miếu có thể so sánh. Đây cũng là áy náy của Đại chủ tế, kế thừa thì dễ mà sáng tạo thì quá khó, nhất là thiết kế thì cần linh cảm, thiết kế mà không tốt thì mọi thứ đều thành công dã tràng hết.

Đại chủ tế làm xong buổi tế sớm, thấy Arthur đã chờ ngoài cửa cũng tương đối hài lòng.

"Chào sư phụ", nhìn thấy Thomas, Arthur cũng lộ ra nụ cười rực rỡ.

" Đi theo ta, hôm nay ta bắt đầu truyền thụ cho con giáo lí nền tảng của điêu khắc linh hồn", Thomas gật đầu.

Trâu Lượng cười thầm trong lòng, học được kỹ thuật này thì sau này ăn no mặc ấm đối với hắn và Ernest đã không thành vấn đề, đương nhiên quan trọng nhất là hắn cũng cực kỳ thấy hứng thú đối với điêu khắc linh hồn, chỉ thấp hơn theo đuổi sức mạnh.

" Đại chủ tế, con cũng muốn nghe!" Một âm thanh thanh thúy vang lên, không biết Olivia cũng đến rồi từ lúc nào, hôm nay bé con đội một chiếc khăn trùm đầu màu hồng nhạt, gương mặt càng trở nên trắng mịn.

" Khụ khụ, Olivia, những thứ nền tảng này không phải con đã học tại... đã học rồi sao?"

Thomas vuốt râu nói, thật ra hắn không hề muốn cho Olivia biết quá nhiều.

" Đệ tử ký danh cũng là đệ tử, hơn nữa ngay từ ở nhà con đã nghe nói Đại chủ tế trước kia là tế ti linh hồn phi thường nổi danh, để làm vẻ vang cho thần miếu chúng ta con cũng muốn học tập một chút", Olivia thành kính nói, một đôi mắt to lấp lánh sùng bái.

" Ha ha, đúng vậy, cùng học vậy".

Nhìn bóng lưng Thomas, Olivia le lưỡi, bộ dáng đáng yêu đó khiến Trâu Lượng muốn cắn một miếng, mà thôi, mình vẫn nên giả ngu thôi, ta là Trâu Lượng băng thanh ngọc khiết, tiểu lang quân thành thật đáng tin mà.

Thomas đã hồi lâu không làm giáo viên, khi dạy lại vẫn tương đối ổn, đầu tiên là giới thiệu một chút lịch sử điêu khắc sư linh hồn, cái này Trâu Lượng cũng xem qua vô số lần trong rất nhiều sách vở, có điều thấy Thomas thao thao bất tuyệt hắn cũng ngại ngắt lời.

" Thú linh là thần lực thần thú ban cho chúng ta, nó lớn mạnh cùng với sự trưởng thành hoặc quá trình chiến đấu, còn điêu khắc linh hồn thì làm cho loại sức mạnh tiềm ẩn này chuyển biến thành sức chiến đấu thực tế", Thomas nói, "các con có nghi vấn gì bất cứ lúc nào có thể hỏi ta".

Đây chính là lợi ích của giáo viên tư nhân, tiếng nói của Thomas vừa dứt Trâu Lượng đã giơ tay lên.

"Sư phụ, vì sao mọi người không trực tiếp dùng thú linh để chiến đấu?"

"Ha ha, nếu như thú linh có thể trực tiếp dùng để chiến đấu thì còn cần điêu khắc sư linh hồn làm gì, nếu như không điêu khắc thì thú linh tồn tại trong cơ thể sẽ không làm tăng sức chiến đấu", Thomas không hề bất ngờ, cũng chỉ có Bear mới hỏi loại vấn đề thuộc về kiến thức cơ bản này.

"Ta biết khi trong cơ thể có thú linh sẽ có một loại cảm giác ấm áp, nhưng vai trò trong chiến đấu cực kỳ bé nhỏ, về sau ta sẽ giới thiệu cụ thể cho con".

Trong lòng Trâu Lượng đã hiểu rõ, trên mặt lập tức trở nên rất thành kính, nụ cười cũng hết sức ngây thơ. Hắn cảm thấy lúc đầu mình nên chọn nghành sân khấu điện ảnh, nói không chừng có thể trở thành một minh tinh màn bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.