Ngày này Trâu Lượng không cử động, hắn biết cứ như thế này sớm muộn gì lý trí cũng sẽ biến mất. Trước khi lý trí biến mất hắn phải định ra cho mình một mục tiêu tuyệt đối không thể đi ngược lại. Chỉ có như vậy mới có thể đối kháng được ảo giác.
Đó là một thế giới thần kỳ có quy luật đặc thù, từ lý luận phân tích thì Thú linh giới là để đề cao sức chiến đấu của Thú tộc. Tầng thứ nhất là dành cho chiến sĩ cấp thấp, tầng thứ hai dành cho chiến sĩ cao cấp. Nếu mục đích là đề cao sức chiến đấu thì chắc chắn sẽ có lối ra, nếu không những người đi vào trước mình đã xong đời từ lâu rồi, hơn nữa lúc hắn vào bọn họ cũng sẽ ngăn cản hắn. Hiển nhiên với sức mạnh của những người này họ không cần phải lừa gạt một nhân vật nhỏ không hề có đe dọa gì đối với họ.
Với sức mạnh của hắn thì thực luyện đường này chắc chắn là loại đơn giản nhất, một yêu thú cũng không có. Nếu như ngay cả thách thức bậc thấp nhất chính mình cũng không qua được thì sau này chắc chắn sẽ không có bất cứ sự tự tin nào để chiến đấu ở nơi này.
Cho nên bất kể xảy ra chuyện gì hắn cũng phải bò lên trên, khi ý thức trở nên lẫn lộn hắn chỉ cần giữ lại chấp niệm duy nhất: Tiến về phía trước!
Sau khi suy nghĩ rõ ràng điểm này Trâu Lượng vẽ một vết máu trên cánh tay mình. Hắn dùng cách này để tính toán thời gian, trong một thế giới như vậy trí nhớ hoàn toàn không đáng tin, chỉ cần hơi lẫn lộn là sẽ mất tính chính xác.
Trên chiếc cầu thang vô biên vô hạn đó Trâu Lượng vẫn cố gắng bò, cho dù tốc độ không nhanh nhưng quả thật hắn đã dùng toàn lực. Điều này làm cho hắn thấy dễ chịu một chút, hơn nữa việc này không cần động não.
Cứ như vậy Trâu Lượng bò tới ngày thứ bốn mươi.
Tầng thứ hai Thú linh giới, ngày thứ tư.
Đã có 27 chiến sĩ, có người đứng một mình, cũng có những người tụ tập lại, bây giờ không còn ai nói lời nào. Bốn mươi ngày trong thực luyện đường cấp A đã gần như là cực hạn rồi, chiến ý âm thầm lan dần trong đại sảnh. Ba chiến sĩ cấp vàng tối đều đã khóa chết đối phương, chỉ cần thực luyện đường có rung động thì một trận đại chiến động trời sẽ bùng nổ.
Các đại đế quốc và các thế lực lớn đều phải nối dài thế mạnh của mình, quan trọng nhất chính là số lượng chiến sĩ siêu cấp có thể nắm giữ. Nếu như nói chiến sĩ vàng sáng là vũ khí thông thường thì chiến sĩ vàng tối chính là vũ khí hạt nhân. Tầng thứ hai của Thú linh giới là nơi những người mạnh có thể tiến thêm một bước, đồng thời cũng là nơi tốt nhất để bọn họ tìm người nối nghiệp.
Thiên tài khó cầu, nhất là những người tuổi trẻ có thể kế thừa y bát của những người mạnh đỉnh cấp này thì càng khó cầu. Đồng thời đây cũng là hành động bồi dưỡng thế hệ người mạnh tiếp sau cho quốc gia và thế lực của mình.
Rõ ràng người tuổi trẻ có thể đi vào không gian tầng thứ hai Thú linh giới đều có thiên phú dị bẩm, là thiên tài trong thiên tài được Thần thú chấp nhận. Nếu như đã có sư phụ rồi mà sư phụ không mạnh thì cũng sẽ bị cướp đi, không có sư phụ, thậm chí không có nghề nghiệp thì chính là hoàn mỹ, đây sẽ càng là đối tượng được người mạnh tranh đoạt.
Việc cưỡng bức trong Thú linh giới là không có ý nghĩa, đối với người tuổi trẻ mà nói hiển nhiên không cần phải từ chối sự chỉ điểm của những người mạnh tuyệt thế này. Nhưng vấn đề là nơi này quá nhiều người mạnh, sư nhiều mà cháo ít.
Nhưng ai cũng muốn có phần, không ai muốn rời khỏi, cho nên phương thức đơn giản nhất chính là giết sạch đối thủ của mình.
Một người chưa đầy hai mươi tuổi, không có nghề nghiệp, chưa điêu khắc, lại trải qua thực luyện cấp A cao nhất, điều này có ý nghĩa gì?
Những người mạnh ở đây đều rất rõ ràng, đây là một người nhất định sẽ lên đến cấp vàng sáng, tấn cấp vàng sáng chỉ là vấn đề thời gian. Nếu có danh sư chỉ điểm thì ít nhất có năm thành nắm chắc trở thành người mạnh cấp vàng tối. Đây là một mê hoặc mà bất cứ quốc gia nào, bất cứ người mạnh nào đều không thể chống đỡ được.
Một Neberro năm đó đã làm cho mọi người thèm nhỏ dãi, hắn tiến vào tầng thứ hai ở hậu kỳ cấp đồ trắng, đánh giá tư chất lần đầu tiên là thực luyện đường cấp B. Phải biết nếu như thông qua đánh giá tư chất lần đầu tiên này sẽ có thể đạt được thiên phú mạnh nhất, có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời. Cấp bậc càng cao thì thiên phú càng tinh diệu, hơn nữa loại thực luyện này tuyệt đối là khó có khả năng thông qua. Cấp bậc càng cao khó khăn càng lớn, thậm chí có người trong nháy mắt đã ra ngoài.
Neberro đã hoàn thành, danh tiếng thiên tài được biết tới trên toàn đại lục chứ không chỉ hạn chế tại Mông Gia, còn hắn nhận được năng lực gì thì không ai biết được.
Đáng tiếc Neberro là người của gia tộc Sanchez, dù hâm mộ mọi người cũng không có biện pháp khác, đây cũng là lí do vì sao không thấy bóng dáng Neberro tại tầng thứ nhất Thú linh giới.
Nhưng lần này bất đồng!
Khung cảnh xem như bình tĩnh nhưng ai cũng biết chỉ cần cửa thực luyện vừa xuất hiện rung động sẽ có một trận đại chiến nổ ra. Đối với loại chiến đấu này ai cũng sẽ không e dè, tất cả đều phải dùng sức mạnh nói chuyện.
Một luồng áp lực ngưng trọng đã xuất hiện.
Bởi vì năm ngày là cực hạn, coi như là kỷ lục cao nhất của chiến sĩ cấp vàng tối trong thực luyện đường cấp A cũng chính là năm ngày, tương đương với năm mươi ngày bên trong.
Trâu Lượng không biết cứ thêm một ngày thì sức hấp dẫn của hắn đối với những người xung quanh sẽ lại mê hoặc hơn một chút.
Hắn vẫn kiên trì không ngừng bò lên, thời gian này một ngày đối với hắn cũng là khảo nghiệm cực lớn. Trâu Lượng phải tự hào vì phán đoán của mình vào ngày thứ ba mươi ba.
Bây giờ quả thật hắn đã bị ảo giác bao vây, không phải là do ngoại giới sinh ra mà do ý chí của chính hắn sinh ra. Nhưng mấu chốt nhất là mỗi khi loại ảo giác này xuất hiện thân thể của hắn lại sinh ra sức mạnh để xua tan ảo giác.
Khen thưởng khi giết chết Tà nhãn ma vương rốt cục đã xuất hiện, đó chính là loại bỏ ảo giác, đây là một loại năng lực bị động. Có thể xua tan ảo giác ở mức độ nhất định, nhưng điểm này đã đủ để duy trì sự cố chấp của Trâu Lượng.
Hắn không ngừng bò về phía trước, hắn sẽ không dừng lại, bất kể có chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ không chấm dứt di động.
Năm ngày, trong năm ngày hắn chỉ tiến lên mười hai bậc thang.
Hết thảy đều thong thả, nhưng hắn vẫn kiên trì như cũ, vô sinh vô tử. Tất cả tâm trí đều ngưng kết trở thành sự cố chấp tiến lên.
Bên ngoài thực luyện đường thời gian lại qua một hồi, hiển nhiên những người chờ đợi đều có chút hưng phấn, hai bên không ngừng trao đổi ánh mắt. Kể cả đứa nhỏ này đã có môn phái nhưng chỉ cần môn phái này không phải môn phái đỉnh cấp thì bọn họ sẽ sử dụng các loại thủ đoạn để đoạt lấy!
Bất kể có thể thành công hay không nhưng chỉ riêng hơn bốn mươi ngày trong thực luyện đường cấp A đã đủ để mọi người sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.
Hiển nhiên ý nghĩ của mỗi người đều giống nhau.
Lúc này bên ngoài Thú linh giới lại có hai người tới, hai người cấp vàng tối!
Mà tên của hai người này nằm ở khu vực A trên Thông Thiên tháp.
Hai người này vừa xuất hiện đã làm cho cả bầu không khí trong đại sảnh thay đổi. Thân thể Dư Triết cũng đã rời khỏi cột đá, cùng là chiến sĩ vàng tối nhưng màu sắc áo giáp trên người hai người này lại tối hơn của hắn.
Trên đại lục Thần thú Almond cũng có một số người mạnh đỉnh cấp không bị hạn chế bởi biên giới quốc gia, quyền thế hay tiền tài đối với bọn họ đều là phù vân. Họ theo đuổi là cực hạn của võ đạo, chỉ cần bước thêm một bước họ sẽ bước vào cấp kim cương chí cao.
Ai cũng biết màu sắc của áo giáp càng đậm thì sức mạnh sẽ càng mạnh, nhưng sau khi tới cấp kim cương lại phản phác quy chân, họ sẽ có sức mạnh của thần.
Hai người này không phải bạn, cũng không phải kẻ thù, họ là đối thủ.
Giáp chiến sĩ vàng tối Augustus, tộc Thiên Mị, chiến sĩ thú biến vàng tối Sô Câu, tộc Tiếu Nguyệt. Tộc Tiếu Nguyệt còn gọi là tộc Thiên Lang, ngoại hình rất giống tộc sói nhưng bản chất lại khác biệt một trời một vực. Điểm này cũng giống như tộc sói vẫn miệt thị tộc Dog vậy. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn chấm c.o.m
Mặc dù hai người rất mạnh mẽ nhưng cũng bị tình cảnh này hấp dẫn. Vốn dĩ đây là ngày so đấu mỗi tháng một lần của hai người, nhưng đột nhiên họ phát hiện một đám chiến sĩ đang chờ đợi bên ngoài cánh cửa một thực luyện đường.
Ánh mắt hai người lập tức khóa chết cánh cửa thực luyện, tuổi thọ của hai chủng tộc này đều dài hơn các chủng tộc bình thường. Ai cũng không biết hai người này đã bao nhiêu tuổi, thoạt nhìn chỉ là hai người trung niên nhưng tuyệt đối là đã rất nhiều tuổi rồi.
Hai người không nói lời nào, mỗi người đi tới một bên cửa. Lập tức bầu không khí toàn trường trở nên càng ngưng trọng, việc hai người này nhúng tay vào hiển nhiên đã làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều.
Mặc dù không có ai chính mắt thấy sức chiến đấu của hai lão quái vật này nhưng cho dù là chiến sĩ cấp vàng tối ở đây cũng không ai muốn thử.
Mà hai lão quái vật này cũng không thèm hỏi câu nào mà cứ thế đến bên cạnh chờ đợi. Có thể hấp dẫn ánh mắt của nhiều người mạnh như vậy chứng tỏ người trong thực luyện đường này rất đặc biệt.
Ngày thứ bốn mươi sáu, Trâu Lượng mất thời gian trọn một ngày mới bò được một bậc thang rưỡi. Áp lực rợp trời ngập đất tựa hồ cần đè ép chết hắn, muốn hộc máu cũng không được, mục tiêu của Trâu Lượng chỉ có ánh sáng ở cuối cầu thang, đó là ánh sáng hy vọng của hắn.
Chỉ cần có hy vọng thì loài người không sợ bất cứ thứ gì. Ngày thứ bốn mươi bảy, Trâu Lượng bò xong nửa bậc thang còn dở từ hôm trước. Kỳ thực hắn cũng không biết mình là ai nữa rồi, cho dù muốn nhảy xuống hư vô cũng không có sức mạnh, hơn nữa đầu óc cũng không thể có bất cứ ý nghĩ nào nữa.
Ngày này vô cùng dài.
Những người bên ngoài cũng thấy ngày này rất dài, mọi người nhìn nấc độ ghi thời gian trên cửa thực luyện đường, tên nhóc ở bên trong vậy mà vẫn còn kiên trì. Còn ba ngày nữa!
Ngay cả một đám người mạnh đỉnh cấp này cũng không thể không cổ vũ cho tên nhóc này, đến cùng là đệ tử nhà ai mà có nghị lực thông thiên như vậy?
Bầu không khí trở nên căng thẳng, lúc này Augustus và Sô Câu cũng đã biết tình huống bên trong, ánh mắt hai người đều tỏa ra ánh sáng mãnh liệt. Khó trách có thể hấp dẫn nhiều người mạnh như vậy, một đồ đệ hoàn mỹ như vậy tìm ở đâu ra?
Hai người trao đổi một ánh mắt, lập tức hai bên đã rõ ràng ý nghĩ của đối phương: Xử lí đám người này sau đó hai người chiến đấu với nhau, ai thắng thì người đó được.
Tư chất cấp A, kiên trì 47 ngày, đủ để kế thừa y bát của họ rồi.
Tu luyện đến cấp bậc này của họ, việc tìm một người truyền thừa đã trở thành một chuyện quan trọng không kém gì tu luyện.
Ngày thứ bốn mươi tám, Trâu Lượng vượt qua hai bậc thang. Nếu như hắn biết những người bên ngoài đang khích lệ hắn dũng cảm nghị lực như thế nào thì chắc chắn gã này phải chào hỏi 8 đời tổ tông đối phương. Nếu có lựa chọn thứ hai thì lợn mới kiên trì đến mức biến thái như vậy.
Bất kể thế nào Trâu Lượng vẫn tiến lên như cũ.
Ngày thứ bốn mươi chín, Trâu Lượng cảm thấy ánh sáng phía trước rất mãnh liệt, chẳng lẽ hắn sắp thành công rồi?
Có lẽ là nhờ sự hưng phấn do cảm giác thành công mang đến, cả người hắn cũng tỏa ra ánh sáng. Đứng lên???
Trâu Lượng ngẩng đầu, tự tát mình hai cái để chính mình tỉnh táo một chút. Con bà nó, đây mẹ nó là thử thách do thằng khốn biến thái nào nghĩ ra vậy?
Hắn hung hăng giơ ngón tay giữa lên trên trời rồi hét lên điên cuồng. Hít một hơi dài rồi hung mãnh xông về phía cuối cầu thang. Nhưng cho dù như vậy hắn cũng chỉ đi được ba bậc thang rồi lại bị áp lực đè ngã xuống.
Cứ như vậy ngày thứ bốn mươi chín Trâu Lượng xông qua ba bậc thang như hồi quang phản chiếu để nghênh đón ngày thứ năm mươi.
Đây là một ngày kì lạ, khi ngày này đến Trâu Lượng phát hiện đột nhiên mình đang ở trên một khoảng sân rất rộng rãi, trước mặt vẫn là bậc thang vô tận, chỉ có điều giữa hắn và bậc thang là hư vô.
Mà trong nháy mắt đặt chân lên khoảng sân này áp lực ngàn cân trên vai đã biến mất.