Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 214: Giáo hoàng triệu kiến!



Thomas vừa nói Trâu Lượng đã rõ ràng rồi, Olivia vẫn nhận ra hắn, vẫn nhớ mọi chuyện nhưng lại không còn cảm giác trước kia. Trâu bạn học không phải thiếu nam ngây thơ, càng sẽ không chán sống tìm chết, chút ưu thương mơ hồ trong lòng cũng chỉ có thể đào sâu chôn chặt.

Nếu như nói do áp lực của gia tộc thì Trâu Lượng không hề sợ hãi, nhưng nếu như Olivia không còn thích hắn thì đây chính là một chuyện đau lòng.

Không có cách nào nên Trâu Lượng cũng chỉ có thể đè xuống, đi đến đâu tình đến đấy, hảo nam nhi chí tại tứ phương, tốt xấu hắn cũng đã vượt qua khảo nghiệm của Thông Thiên chi lộ, hắn phải làm đại sự.

"Arthur, đừng để bị ảnh hưởng, ngày mai gặp Giáo Hoàng bệ hạ là việc cực kỳ quan trọng quyết định cuộc đời của con, nhất định phải xuất hiện với trạng thái tốt nhất".

Thomas nói sâu xa.

"Sư phụ yên tâm đi, trong lòng con biết nặng nhẹ".

Trở lại phòng mình Trâu Lượng ôm Cầu Cầu, nhóc con Cầu Cầu giơ chân không ngừng ra dấu, Trâu Lượng biết nó nhớ Olivia.

Xoa đầu Cầu Cầu không nói được gì, thậm chí hắn hy vọng gia tộc Gabriel dùng phương pháp gì đó làm cho Olivia đánh mất trí nhớ, như vậy hắn còn có thể nghĩ cách. Hắn không muốn hai người cứ mãi lãnh đạm như thế này.

Hôm sau thức dậy tinh thần Trâu Lượng đã sáng láng, hắn không phải trẻ con nữa, hắn trở lại thế giới này, sống không chỉ vì chính hắn, hắn có anh em, có bạn, có lý tưởng của mình.

Đến đây Trâu Lượng được thấy cung điện của Giáo hoàng xa hoa đến mức không cách nào hình dung được, đây không phải của một đời Giáo hoàng mà là nhiều đời tích lũy lại, biến nơi này thành nơi huy hoàng nhất Mông Gia.

Nhưng Trâu Lượng không có thời gian thưởng thức cái này, hắn phải đóng vai nhân vật của mình thật tốt, đi theo phía sau Thomas câu được câu không nghe Subaru và Bott trò chuyện ở phía trước.

Rốt cục đi tới một đại điện rộng rãi, cột ngọc chạm trổ, chỉnh thể lộ ra một loại uy áp. Loại kiến trúc này gây ra một loại uy áp rất mạnh, người xây dựng quả thật có trình độ rất cao.

Khi Subaru và Thomas cung kính cúi đầu thì Trâu Lượng lại to gan ngẩng đầu lên nhìn vị Giáo hoàng già nua có địa vị cao quý kia.

Không thể không nói trên người người này có chứa một loại khí phách thiên hạ là của ta của người nắm quyền thế lâu năm, thứ này hoàn toàn khác với sức mạnh vũ lực, đây là hai lĩnh vực khác nhau.

"Arthur, còn không thi lễ!"

"Giáo hoàng bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Lúc này Trâu Lượng mới như bừng tỉnh, trong lòng mặc niệm vạn thối vạn thối vạn vạn thối, lão già chết tiệt dám nhận một bái của bố, nhất định ngươi sẽ bị tổn thọ.

"Ha ha, Subaru, người tuổi trẻ mà, hơn nữa tế ti vinh quang Thần thú không cần thi lễ, nào, ngồi đi".

Bình thường thấy Giáo hoàng đều hô Thần thú vinh quang, đâu có tên nịnh bợ nào nói thẳng Giáo hoàng vạn tuế như vậy. Nhưng người ta là Bear, hơn nữa lại là thanh niên, câu nói này nghe có vẻ rất thẳng thắn làm cho Benedict mười lăm đã quen với các kiểu nịnh hót cũng vô cùng vui vẻ. Hắn đánh giá Arthur cẩn thận, không phải rất khỏe mạnh nhưng trên người lộ ra tính cách quật cường.

"Subaru, từ khi ngươi quản lí tỉnh Thần Diệu tới nay công huân rất lớn, mặc dù lần cung phụng này chỉ xếp thứ ba nhưng đánh giá tổng hợp của Thần điện tỉnh Thần Diệu lại đứng đầu".

Giáo hoàng mỉm cười nhìn về phía Subaru.

Tám Shaman trấn thủ tám tỉnh lớn, hàng năm đều đánh giá công tích. Tuổi tác của mỗi một đời Giáo hoàng đều có hạn, sớm muộn gì Benedict phải ra đi, cuối cùng người lên ngôi sẽ được đánh giá từ ba phương diện, một mặt là đề cử của Giáo hoàng tiền nhậm, điểm thứ hai là nhiều lần dẫn đầu đánh giá hàng năm nhất, điểm thứ ba đương nhiên chính là sự ủng hộ của nguyên lão hội.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là hai điểm trước mà hai điểm này lại có liên hệ lẫn nhau. Coi như Giáo hoàng đã thăng cũng hy vọng bồi dưỡng ra người nối nghiệp của mình, ít nhất cũng có thể chăm sóc tốt hậu nhân của mình. Với thể chế của Thần miếu hiện nay, người nào đắc tội Giáo hoàng mà còn muốn làm Giáo hoàng thì quả thật khó như lên trời. Mà vị trí Thần điện tốt nhất này năm nào cũng được bình chọn trong số tám tỉnh lớn. Tỉnh Thần Diệu không hề có ưu thế quá lớn, có mấy tỉnh phía bắc có ưu thế kinh tế bẩm sinh mà bình thường Giáo hoàng cũng chỉ nhìn tiền. Có điều thân là Giáo hoàng chắc chắn phải biết cách giữ cân bằng, ít nhất trước khi hắn xác định được người nối nghiệp thì phải làm như vậy. Vừa phải tạo ra chênh lệch lại không thể làm cho các Shaman khác không có hy vọng, cho nên Thần điện tốt nhất cũng tương đương với Shaman tốt nhất, đây là thứ các Shaman tranh đoạt kịch liệt nhất.

Tích lũy ưu thế và giữ quan hệ tốt với mới có khả năng lên ngôi trở thành Giáo hoàng kế tiếp.

Đến vị trí Shaman này không có ai không muốn làm Giáo hoàng, có điều ở đây phải có chừng mực, gần vua như gần cọp, thiên uy khó dò.

Trên mặt Subaru không có bất cứ thay đổi nào, "Dưới sự lãnh đạo của bệ hạ có chút thành tích cũng là bình thường".

Benedict mười lăm gật đầu không hề nhiều lời, đến cấp bậc này chỉ cần chạm đến là dừng, "Thomas, nhậm chức Hồng y đại chủ tế có cảm giác gì?"

"Trách nhiệm trọng đại!"

Thomas nói cung kính, ít nói nhiều nghe, hắn không phải Arthur, tuổi không trẻ, sai rồi sẽ không có cơ hội làm lại.

Benedict mười lăm gật đầu, "Sau này tầm mắt của ngươi phải nhìn xa hơn, một thành phố và một tỉnh là khác nhau rất nhiều".

"Cẩn tuân bệ hạ dạy bảo".

Thomas cũng không dám qua loa.

Trâu bạn học lại tò mò đánh giá Giáo hoàng cùng hết thảy xung quanh, khi Giáo hoàng nhìn thấy hắn ánh mắt đã dịu dàng hơn không ít.

"Arthur, đại danh của ngươi Trẫm ở tận đế đô cũng được nghe rất nhiều lần", Benedict mười lăm nhìn tên nhóc lộn xộn này. Trong lòng lại càng có thiện cảm, nhìn bộ dáng ngốc nghếch làm cho hắn không khỏi nghĩ lại tuổi trẻ của mình.

Trâu Lượng gãi đầu hơi xấu hổ nói: "Bệ hạ, ta chỉ giỏi gây chuyện khắp nơi".

Benedict mười lăm cười cười hiền lành, "Người tuổi trẻ cần phải xông xáo, chỉ cần giữ vững nguyên tắc là được, không nên sợ đắc tội người khác".

"Ha ha, chỉ cần nghe thấy người khác nói xấu Giáo đình lửa giận trong lòng đã ngùn ngụt, cái gì mà điêu khắc sư, cái gì mà Quan cầm quyền, dám khinh nhờn Thần thú là ta sẽ dám đánh!" Trâu Lượng nói không hề khách khí.

"Arthur, đừng nói lung tung", Thomas nhỏ giọng nói.

Giáo đình đã không phải Giáo đình ngày xưa, mặc dù là bọn họ cũng không tiện nói như vậy, suy cho cùng Mông Gia là một đế quốc dân chủ cộng trị, nói năng xằng bậy như thế trước mặt Giáo hoàng quả thật Trâu Lượng là người đầu tiên.

Benedict mười lăm không nhịn được cất tiếng cười to, có những lời trong lòng mọi người biết rõ ràng. Ai cũng muốn giết chết đối phương, chỉ có điều đều để trong lòng, gan tên Bear nhỏ này lại rất lớn, dám nói ra tiếng lòng của Giáo hoàng. Quyền lực không có cuối cùng, thân là Giáo hoàng đương nhiên Benedict muốn khôi phục thời đại huy hoàng hùng bá thiên hạ của Giáo đình. Mấy trăm năm trước đừng nói Mông Gia mà cả đại lục Thần thú Almond bất cứ quốc vương của quốc gia nào lên ngôi đều phải đến nơi này của Giáo hoàng thụ phong nếu không sẽ không được thừa nhận. Đó là uy vọng ra sao? Bây giờ thì ngay cả Mông Gia cũng không thể hoàn toàn làm chủ.

"Ngươi rất to gan, không sợ bọn họ làm khó ngươi à?"

Subaru và Thomas đều toát mồ hôi lạnh, trước khi đến còn dặn dò tên nhóc này ít nói. Kết quả lại là lời gì cũng dám nói, như vậy mà truyền ra ngoài thì khỏi phải suy nghĩ cũng biết hậu quả.

"Không sợ, ta thấy Công hội điêu khắc sư kiêu ngạo ngang ngược rất khó chịu, loại công hội này nên đưa vào sự quản lý của Giáo đình, như vậy mới có thể phục vụ tốt hơn cho đế quốc", Trâu Lượng nói không thèm để ý, quả nhiên là ngờ nghệch hết cỡ.

" Rất tốt, nhóc con có chí hướng, có điều lời này không thể nói lung tung bên ngoài. Cố gắng cho tốt để có thể phát huy toàn bộ tài năng của ngươi. Truyền bá giáo lí, gánh nặng mà đường xa!" Giáo hoàng cười nói, từ lâu hắn không nói chuyện thoải mái như vậy rồi, nguyên lão hội chính là một sân khấu kịch, một đám người mang mặt nạ liên thiên cả ngày. Đây chính là đấu tranh chính trị, so đấu xem ai âm tàn hơn ai, thời đại dùng vũ lực giành thiên hạ năm đó đã qua rồi.

Dù sao thì Subaru và Thomas cũng đều là người Mông Gia, tính cẩn thận đã được rèn luyện nhiều năm, không thể nắm chắc được cục diện như Trâu Lượng. Những lời nói ngang ngạnh của Trâu Lượng thành ra còn sảng khoái hơn bất cứ lời nịnh hót nào.

"Thomas, ngươi đã thu được một đồ đệ ngoan, điều này cho thấy bình thường ngươi chỉ bảo cũng rất tốt. Nhìn thấy chuyện bất bình thanh niên khó tránh khỏi kích động, cần giáo dục thì phải giáo dục nhưng cũng không thể để người ngoài bắt nạt. Đây không phải chuyện cá nhân mà còn quan hệ đến uy vọng của Giáo đình".

"Cẩn tuân bệ hạ dạy bảo", Thomas trả lời cung kính.

Hắn cũng không nghĩ rằng Giáo hoàng có thể khoan dung cho sự tùy ý của Trâu Lượng như vậy thì cũng có thể khoan dung cho người khác. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Subaru thấy đã đến lúc liền đứng lên, "Bệ hạ, đứa nhỏ Arthur này bình thường rất cố gắng, gần đây nó đã phát minh một loại thuật điêu khắc mới, tuyệt đối có thể tạo ra một cơn bão táp. Sợ rằng một số người của Công hội điêu khắc sư sẽ không ngủ được rồi".

"A?" Mắt Giáo hoàng sáng lên, "Để Trẫm xem xem".

Trâu Lượng không mảy may do dự, trực tiếp mang lá chắn của mình ra. Lập tức mắt Giáo hoàng tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, ánh mắt u ám của Bott bên cạnh cũng trở nên lấp lánh.

"Bệ hạ, đây chính là thuật khảm nạm Arthur mới nghiên cứu ra, có thể phát huy ra thuộc tính đặc thù của thú linh yêu thú phẩm chất cao!"

Benedict mười lăm nhìn Trâu Lượng, "Làm sao ngươi nghĩ ra được?"

Trâu Lượng gãi đầu, "Ta thích một mình suy nghĩ miên man trong phòng, bỗng nhiên nghĩ nếu có thể sử dụng được thuộc tính của yêu thú thì thật tốt, kết quả là thành ra như vậy. Số liệu chiến đấu của yêu thú không thể dùng được nhưng có thể nhận được thuộc tính đặc thù của chúng".

"Ha ha, tốt, tốt, tốt!" Giáo hoàng nói liền ba tiếng tốt, trong đấu tranh tại nguyên lão hội Benedict mười lăm ghét nhất chính là sự liên thủ của Công hội điêu khắc sư linh hồn và Quan cầm quyền, phải làm cho chúng thiệt hại nặng hoặc phân hoá tan rã liên minh này mới được.

Số liệu của Trâu Lượng mặc dù rất cao nhưng đó cũng chỉ là đồ trắng, không có quá nhiều giá trị trong mắt người mạnh. Hơn nữa số liệu của đồ trắng tốt không hề đồng nghĩa với khi thăng cấp cũng vẫn tốt như vậy.

"Ngươi nhận được viên ngư long đan này như thế nào?" Bott bên cạnh đột nhiên hỏi.

Giáo hoàng nhìn thoáng qua Bott, hắn rất ít khi hỏi chen ngang như vậy. Người tuổi trẻ này vậy mà có thể làm cho hắn hứng thú.

"May mắn thôi, là như vậy, ta tham gia một lần thực luyện..."

Trâu Lượng kể lại may mắn mình gặp được tại ngư long lĩnh vực, hơi thay đổi một chút nhưng đại bộ phận là hiện thực, hắn cũng nhắc tới Cầu Cầu.

Đám người Giáo hoàng nghe đến mức trợn mắt há mồm, lần mạo hiểm này quả thật kích thích, vận may của tên nhóc này đúng là tốt đến cực điểm".

"Thì ra tiểu quái vật đó là ngươi đưa cho Olivia, ha ha, vậy mà dám kéo râu ta", Giáo hoàng cười to, cuối cùng đã biết lai lịch của Cầu Cầu.

Bott mỉm cười gật đầu, đứa nhỏ này muốn làm mọi người ghét cũng không được, có trí tuệ, có cá tính lại thành kính, thiên phú cũng không tồi.

Không phải ai cũng có thể đột nhiên nghĩ ra một phát mình như vậy. Hắn nói là suy nghĩ miên man nhưng thực ra đây chính là giác ngộ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.