Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 224: Thời gian dừng lại



Trình độ của đối phương tương đối cao, hơn nữa thời cơ ra tay cũng phi thường tốt. Nhìn màu sắc dao găm phản quang, là cấp đồng thau.

Trâu Lượng có thể Thú linh biến dùng áo giáp cản một dao nhưng nếu như vậy chắc chắn đối thủ sẽ chạy mất. Trên phố lúc này muốn đuổi theo cũng không kịp. Mà Trâu Lượng luôn luôn không có thói quen buông tha kẻ thù.

Thời gian dừng lại!

Đây là lần đầu tiên Trâu Lượng sử dụng trong thực chiến, nói thẳng cảm giác rất tốt!

Thời gian một giây đủ để Trâu Lượng làm rất nhiều chuyện, đặc biệt là đối phương chẳng qua chỉ là một sát thủ cấp đồng thau!

Một giây đã qua.

Sát thủ ôm cánh tay bị gãy, con dao đã nằm trong tay Trâu Lượng và giờ đang đặt trên cổ hắn. Ngay cả kêu hắn cũng chưa kịp kêu, cả khu chợ lập tức hỗn loạn.

Trâu Lượng lại tung một cước lên ngang đầu sát thủ, trang bị là chết, người mới là sống. Loại trình độ này mà cũng dám ám sát mình.

Đám người hỗn loạn làm Nini hoảng sợ, vừa định gọi đã bị Trâu Lượng bế lên, "Nini, đừng sợ, không có việc gì".

Nhẹ nhàng vỗ Nini làm cho nàng không nhìn thấy cảnh kia, Trâu Lượng đứng trông, đây chính là chứng cớ. Mặc kệ ai đang đối phó hắn hắn cũng sẽ không để bọn họ quá dễ chịu.

Có lẽ là vì gây rối tốc độ của kỵ sĩ đoàn và thành vệ quân đều rất nhanh.

Cho dù không biết Arthur thì cũng biết đến danh tiếng của hắn, nhất là kỵ sĩ đoàn trước giờ vẫn là người quen của Trâu Lượng. Nga dẫn đầu chính là Redondo, xem ra thăng chức rồi.

" Tế ti Arthur!"

" Ha ha, đội trưởng Redondo, thật trùng hợp, người này định làm hại ta và Annie, bị ta bắt được", Trâu Lượng nói lạnh nhạt.

" Cái gì? Gã này dám to gan lớn mật như thế, bắt cho ta!"

Redondo nhìn thoáng qua chiến sĩ đồng thau dưới đất, thật không biết làm sao Arthur làm được. Một sát thủ đồng thau đánh lén mà không thành công, còn bị gãy một cánh tay.

" Đội trưởng Redondo, trị an là vấn đề của thành vệ quân chúng ta, giao người cho ta".

" Ngươi nói đùa à, người này định ám sát kị sĩ thánh chiến và cháu gái đại nhân Shaman của chúng ta, đây là vụ án trị an thông thường sao? Mang đi cho ta, dám ngăn trở toàn bộ khép vào tội đồng đảng!"

Redondo còn chưa kịp cảm ơn Trâu Lượng, có loại cơ hội này mà còn không toàn lực biểu hiện sao? Cùng lắm lại đánh một trận, đánh một trận mà đã thăng một cấp, đây là điều trước kia hắn không hề nghĩ đến.

Người của thành vệ quân đưa mắt nhìn nhau, lại liên tưởng đến biện pháp xử lý sau sự kiện lần trước, cuối cùng đành đè nén ý định ra tay xuống.

"Redondo, ngươi phải coi trọng chuyện này. Đại nhân Shaman sẽ hỏi đến!"

" Yên tâm, cứ để ta lo".

" Ha ha, cảm ơn, rảnh rỗi cùng nhau uống một bữa".

" Ha ha, tế ti Arthur thật sảng khoái, ta chờ tin tức của ngươi", Redondo nói sảng khoái.

Trâu Lượng gật đầu bế Annie rời khỏi, không biết đối phương còn có chuẩn bị tiếp theo hay không. An toàn của Nini là quan trọng nhất, dưới sự hộ tống của một đội kị sĩ hai người về đến trạm dịch.

Chuyện này quả thật đã động chạm đến giới hạn của Subaru, phái sát thủ cấp đồng thau ám sát, đây quả thực chính là tạo phản rồi!

Mặc dù sát thủ muốn tự sát nhưng không thành công, muốn làm cho một người mở miệng cũng không phải một việc rất khó đối với Giáo đình. Mấu chốt là ảnh hưởng của chuyện này quá lớn. Nếu như Trâu Lượng chỉ là một tế ti kiến tập thông thường thì căn bản sẽ không ai quan tâm, nhưng danh tiếng của hắn thật sự quá dọa người, nếu chết rồi thì cũng thôi, suy cho cùng hắn cũng không có thực quyền. Nhưng hắn không chết, nếu như Giáo đình không phản ứng thì đồng nghĩa với tuyên bố cái gọi là vinh dự của chính mình đều là vô giá trị.

Quả nhiên là Subaru đã tức điên, biết rõ Arthur là người mình ra sức nâng đỡ mà còn dám xuống tay, quả thực là tát thẳng vào mặt hắn. Đấu tranh quyền lực rất điên cuồng nhưng cũng có giới hạn. Đến cùng là ai dám phá hỏng quy củ như vậy?

Bất kể là ai cũng phải trả giá.

Gregg đang chơi vui vẻ, khi nghe thấy tin tức này ngụm rượu trong mồm lập tức phun ra.

"Các ngươi biến hết!" hắn đá văng mấy người phụ nữ xung quanh ra, "Nói đi, chuyện gì?"

" Chủ nhân, lúc số 16 ra tay tất cả đều bình thường, thời cơ cũng rất chuẩn, nhưng không biết tại sao chỉ thấy thoáng qua cánh tay của số 16 đã gãy rồi, hắn cũng đã bị đánh ngất xỉu", người áo đen cung kính nói.

" Một sát thủ cấp đồng thau đánh lén một tế ti kiến tập vậy mà thất bại, làm trò cười à?"

Gregg quả thật không tin, lần này quả thật hắn phải lấy mạng Arthur, có điều cũng không chỉ vì Neberro mà còn có người khác muốn hắn chết. Gregg chơi trò một tên hai chim, cùng lúc tạo hai hàm ơn. Cấp đồng thau ra tay còn không phải nắm chắc sao, đặc biệt là còn đánh lén. Nhưng... chẳng những không giết được mà còn bị bắt.

Việc này làm cho Gregg hơi đau đầu, loại chuyện này trong Thú tộc là chuyện thường ngày, nhưng vấn đề là làm phải sạch sẽ. Không thành công thì xả thân, bây giờ lại rơi vào trong tay Giáo đình, đây không phải tin tức tốt.

" Ngươi đi xử lý hắn, không thể để hắn nói lung tung".

" Vâng thưa chủ nhân".

Người áo đen rời khỏi, tiếng vỗ tay từ cửa sau truyền đến. Gregg cười tủm tỉm nhìn lại, "Em gái xinh đẹp nhất của anh, cười trên nỗi đau của người khác không phải một thói quen tốt".

" Anh trai thân ái của em, vậy mà anh còn có thể ngồi được, đúng là bội phục định lực của anh đấy!"

"Một sai lầm nho nhỏ, cũng không có gì đáng ngại", Gregg cầm chén rượu lên.

"Sai lầm này cũng không nhỏ. Tựa hồ anh đã quên một việc trừ là một tế ti kiến tập tên Bear này còn là tế ti vinh quang Thần thú và kị sĩ thánh chiến bụi gai vàng. Đồng thời là đệ tử quan trọng nhất của Hồng y đại chủ tế, lại là người tuổi trẻ Shaman Subaru bồi dưỡng trọng điểm. Giáo hoàng rất thích hắn, a, thậm chí ngay cả điện hạ Faye cũng coi trọng hắn. Anh nói xem có phải anh đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng không?"

Michiwa cười tủm tỉm nhìn Gregg, tấn công lòng tin của đối phương.

Michiwa và Gregg là nhân vật lĩnh quân của thế hệ trẻ gia tộc Nicola, mặc dù Gregg không tỉnh giấc nhưng sức mạnh cũng tương đối kinh người, mà cuối cùng ai có thể chủ trì gia tộc còn chưa biết được. Michiwa là đại biểu nhưng lại không nhất định có thể khống chế gia tộc, không cẩn thận sẽ trở thành con rối. Trong loại gia tộc cổ xưa này, chỉ có người mạnh nhất mới có thể trở thành gia chủ. Mạnh ở đây là tập hợp của trí tuệ, sức mạnh và danh vọng.

Giữa Michiwa và Gregg cũng có một loại đấu tranh, có một người phải thần phục người kia.

Mặc dù trong lòng Gregg hơi hoảng nhưng bề ngoài lại không có thay đổi quá lớn, "Chứng cớ, không có chứng cớ, vị tế ti Bear tuổi tuổi này đắc tội quá nhiều người rồi".

Vừa dứt lời một người trung niên đã đi đến, "Thiếu gia, lão gia gọi ngài tới".

Michiwa quyến rũ cười cười, "Anh trai, chúc may mắn".

Nói xong mang bước chân nhẹ nhàng biến mất, điều này làm cho Gregg không nói được gì. Lần thất bại này không phải vấn đề, vấn đề ở chỗ hắn đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.

Neberro là một người dễ dàng bỏ qua cho người khác sao? Nhưng hắn không làm!

Michiwa tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đến tán gẫu với một tế ti kiến tập, nàng không ngăn cản mình.

Một người như vậy mà mình lại không điều tra tỉ mỉ một chút mà chỉ ước đoán chủ quan. Text được lấy tại Truyện FULL

Nếu là bất cứ một người nào thì đều cảm thấy một sát thủ đồng thau là có thừa rồi.

Trong khi chiến đấu ở Thú linh giới Trâu Lượng vẫn tuân theo nguyên tắc nhất định nhưng trong hiện thực Trâu Lượng sẽ không có bất cứ thương xót và khách khí nào đối với kẻ thù. Nơi này không có cơ hội làm lại.

Xem ra trận mắng này là không tránh được rồi, mẹ nó, Neberro và con em gái này của mình quá xảo quyệt!

Dính dáng đến một tế ti trẻ tuổi có cống hiến trọng đại cho Giáo đình và cháu gái ruột của đại nhân Shaman không phải việc nhỏ. Tạm thời cả đế đô cũng có chút mùi khói súng.

Lúc này cùng Bóng Ma Trâu Lượng lại đi tới cung điện Giáo hoàng lần nữa.

Khi Benedict mười lăm biết chân tướng cũng dở khóc dở cười, "Lão Ma, ngươi đừng để ý, bọn sứ đồ đó lúc nào cũng quan trọng hóa vấn đề".

" Ha ha, không sao, nhân tiện cũng mang lại cho ta chút niềm vui, nếu không thì thật nhàm chán. Thằng nhóc này không tồi cho nên ta dẫn hắn đến đây, thời gian này để hắn chơi với ta".

Nhiều năm không gặp, Benedict mười lăm không hề kiêu ngạo vì mình là Giáo hoàng mà ngược lại rất thân thiết. Đây cũng là thủ đoạn của Giáo hoàng, tôn trọng là thứ hai bên đều phải có, suy cho cùng thì đế quốc Hannibal đã không còn nằm dưới sự quản hạt của Giáo đình nữa, nhưng cao thủ thượng đỉnh vàng sáng như Bóng Ma vẫn tỏ ra rất tôn trọng mình.

" Ha ha, ngươi thích đứa nhỏ này chính là may mắn của hắn, thật không nghĩ tới Arthur ngươi vẫn là văn võ song toàn. Có điều hàng ngũ sứ đồ có nghĩa vụ bảo mật, sau này đừng có gặp ai cũng nói ra", Benedict mười lăm cười nói.

" Vâng thưa bệ hạ", đối với Trâu Lượng đương nhiên biết là các ngươi nói gì cũng đúng.

Hàng ngũ sứ đồ thuần túy chỉ là lo lắng đến mục đích của đối phương, có điều đây là chức trách của họ nên cũng là chuyện bình thường. Hai người chuyện trò vui vẻ, Bóng Ma nhờ Giáo hoàng giúp đỡ tìm tên nhóc Bear trẻ tuổi gọi là Lượng kia.

Đương nhiên Benedict mười lăm vui vẻ đáp ứng, cao thủ cấp bậc này không dễ dàng nhờ vả ai. Lần này chính thức lên tiếng như thế, nếu như có thể hoàn thành thì tuyệt đối là một hàm ơn rất lớn.

Với thể diện của Giáo hoàng nhưng muốn thông hành giữa các nước quả thật cũng vẫn cần mọi người nể mặt, nhất là đối với quốc gia mạnh như Hannibal.

Đây là một loại bố trí.

Hai người nói rất nhiều chuyện, một số chuyện Trâu Lượng cũng chưa từng nghe cho nên hắn rất yên tĩnh. Hơn nữa trong lúc hai người nói chuyện với nhau Trâu Lượng nghe được một đề tài làm hắn phi thường hứng thú - loài người!

Trong kiếp trước loài người là thứ không thể bình thường hơn, nhưng tại đại lục Thần thú Almond thì loài người quả thật là ngoại tộc. Trước kia sức mạnh của loài người rất yếu, mặc dù có sức sinh sản rất mạnh nhưng Thú tộc cũng không kém. Nhưng cùng với việc nắm giữ được sức mạnh đặc thù nào đó loài người đã bắt đầu có thể đối kháng Thú tộc. Trong lịch sử cũng đã có mấy lần đại chiến, có điều những năm gần đây hai bên lại sống yên bình.

Trâu Lượng cảm thấy rất bình thường. Thú tộc bên này đang ở thời kì quần hùng cát cứ, bên kia loài người tựa hồ cũng na ná như vậy. Địa bàn của chính mình còn chưa thống nhất thì ai cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp. Thậm chí đều có ý mượn sức đối phương.

Vừa nghĩ đến loài người trái tim Trâu Lượng đã đập thình thịch. Mặc dù hắn đã quan với các loại Thú tộc đi lại đầy đường nhưng hắn vẫn rất hoài niệm. Trí nhớ là thứ rất ngoan cố, không phải có thể xóa đi dễ dàng như vậy.

" Arthur, có phải ngươi cảm thấy chúng ta tán gẫu không thú vị gì không?"

Giáo hoàng cười nói.

" Bệ hạ, ngài và tiền bối Bóng Ma nói chuyện với nhau làm cho ta có lợi rất nhiều. Không nghĩ tới đại lục Thần thú rộng lớn như vậy, còn có nhiều nơi chưa biết như thế. Trước kia còn tưởng rằng chỉ có Mông Gia chúng ta chứ". Trâu Lượng gãi đầu nói.

Hai bên còn nói đến một số chuyện của Giáo đình Hannibal, mặc dù tín ngưỡng vẫn tồn tại như cũ nhưng giáo quyền bên kia quả thật đã sa sút rất nhiều. Băng đóng ba thước không phải do cái lạnh một ngày.

Hai người đã nói chuyện một hồi lâu, thời gian trôi qua rất nhanh, Bóng Ma đứng dậy cáo từ.

Hiển nhiên bởi vì Bóng Ma coi trọng nên Arthur cũng nhận được thiện cảm của Giáo hoàng, thậm chí Giáo hoàng cũng hơi coi trọng hắn. Đối với cách làm việc thẳng thắn của hắn Giáo hoàng cũng dở khóc dở cười. Vận may của tên này quả thật không tồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.