Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 363: Quý nhau vì tài



Không ít người bắt đầu tính toán trong lòng.

Những nhân vật cùng gia tộc có tiếng tăm chẳng hạn như Gregg của gia tộc Nicola, mấy vị Shaman và Hội trưởng O'Donna, loại quan hệ này đã đủ mạnh mẽ và ngưỡng mộ rồi, nhưng nếu hoàng phi cũng ở trong đó... Đây chính là quan hệ có thể nối thẳng đến bên tai Giáo hoàng!

Ai không muốn gia nhập loại hội viên có thể bắc quan hệ lên rất cao này?

Trâu Lượng dẫn Faye đi lên tầng hai cửa hàng thú linh, các quý tộc, đệ tử thế gia và đám Gregg đều vội tiến lên chào. Lúc trước thái độ đối với đại sư Talmaron là xuất phát từ tôn trọng, còn đối với hoàng phi bây giờ thì vì thân phận nàng thật sự tôn quý.

"A, thì ra là Gregg, còn có Mimi, Lolita, các ngươi đều ở đây à?" Faye mỉm cười, "Đều đứng dậy đi, đừng để ta làm ảnh hưởng đến hứng thú của các ngươi".

"Thời buổi nào thế này?" Gregg lẩm bẩm một câu.

O'Donna, đại sư Talmaron Công hội điêu khắc sư, bây giờ là ái phi của Giáo hoàng, nhiều đại nhân vật như vậy, mỗi người thuộc một thế lực khác nhau, tại sao hôm nay đều chạy tới đây? Tên nhóc này có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?

Coi như là với tâm cảnh của Gregg cũng không thể không cảm thấy ngoài ý muốn.

"Anh trai, anh đang nói cái gì thế? Hi hi, Arthur mạnh thật, ngay cả hoàng phi cũng phải động thân. Không hổ là người đàn ông em coi trọng..." Mimi bên cạnh cười xảo quyệt.

Khóe miệng Gregg giật giật một chút, xem ra phải nhanh chóng thương lượng với Neberro mới được. Con em gái bảo bối này của mình thật là vô tâm. Cũng không biết nó nói thật hay giả, đừng có thật sự đứng về phe Thần miếu là được. Mình đã lựa chọn đứng về phía Neberro, kiểu gì thì tên Arthur này cũng chỉ có thể là kẻ thù.

Michiwa cảm thấy trêu chọc Gregg như thế là đủ rồi, đưa mắt nhìn Arthur cùng hoàng phi Faye đi lên tầng ba.

Tầng ba không chỉ có đại sư Talmaron đang đứng trước cầu thang mà ngay cả hai vị Shaman và Hội trưởng O'Donna trong phòng riêng nghe thấy hoàng phi đến cũng đều đi ra chào.

Lễ nghi là vấn đề quý tộc thượng tầng coi trọng nhất, cũng chính là thứ được mở rộng trọng điểm sau khi thánh chiến kết thúc Giáo hoàng mất đi sức mạnh. Có lợi có hại, lợi là quả thật việc này đã trì hoãn quá trình suy sụp của Giáo đình, nhưng tác hại là sức chiến đấu của Mông Gia đang giảm xuống.

"Hai vị đại nhân Shaman, còn có Hội trưởng O'Donna và đại sư Talmaron cũng ở đây à. Các vị đều là lương đống của đế quốc, không cần quá giữ lễ tiết", Faye thanh nhã giơ tay phải lên phất nhẹ.

"Đa tạ hoàng phi", Subaru và Sablanca đều cung kính cúi chào, thi lễ xong mới đứng lên.

O'Donna là Hội trưởng một hội, hạ thấp người thi lễ rất tiêu chuẩn, rất đúng mực.

Talmaron thi lễ đơn giản nhất, chỉ là hơi hạ thấp người.

Trâu thần côn nhìn tất cả trong mắt, từ động tác vô thức của mọi người có thể nhìn ra tầm ảnh hưởng của Thần miếu đối với các thế lực. Đương nhiên cũng có thể Talmaron cũng na ná như loại nhân viên nghiên cứu khoa học trong kiếp trước, không nhất định quá coi trọng vấn đề này.

Mặc dù Giáo hoàng đại nhân mượn chuyện thành Doran để làm nghi thức khen thưởng quy mô lớn nhằm tuyên truyền nâng cao tầm ảnh hưởng của Giáo đình đối với dân chúng, có điều đối với các thế lực thượng tầng thì thói quen vẫn rất khó sửa. Muốn thật sự mạnh mẽ lên thì Giáo đình còn phải làm rất nhiều.

"Hôm nay hoàng phi tới đây nhất định là vì thể diện của Arthur, chúng ta sẽ không làm hoàng phi mất thời gian nữa", Subaru nói, mắt nhìn thoáng qua Arthur, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.

Ý hắn là: Nhóc con, trông cậy vào ngươi, chiêu đãi hoàng phi cho tốt. Bọn họ nói một vạn câu Giáo hoàng cũng không nhất định nghe nhưng Faye chỉ cần nói một câu cũng tuyệt đối có tác dụng.

Trâu thần côn mỉm cười, tay phải đặt ở trước ngực: Sư tổ, ta làm việc thì ngài cứ yên tâm!

Hai vị Shaman chào O'Donna rồi cùng nhau về phòng riêng tâm sự, nhân tiện cũng mời đại sư Talmaron vào. Talmaron lại rất tùy ý, hôm nay hắn đến chính là vì thuật điêu khắc của Arthur, hắn có thừa kiên nhẫn để chờ đợi.

Trong phòng riêng tao nhã yên tĩnh, Trâu Lượng mời Faye cùng nhau đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.

"Điện hạ, không nghĩ tới ngài cũng tới, đúng là làm cho ta luống cuống chân tay".

"Làm sao, mất hứng à?" Faye cười nhạt.

"Đâu có, ta hết sức vui vẻ", trước mặt Faye Trâu Lượng cũng không cần che giấu quá nhiều. Mấy ngón nghề của thương nhân mang ra sử dụng đối với Faye thì có mà là thằng ngu.

"Ha ha, cũng không vòng vo với ngươi nữa, hôm nay ta tiện đường tới đây, không nghĩ tới cửa hàng ngươi mở có sức hấp dẫn như vậy", Faye nhẹ nhàng giơ ngón trỏ tay phải vẽ một chút lên trên bàn, "Hôm nay đến chủ yếu là muốn cùng ngươi nói chuyện Olivia".

"Olivia?" Trâu Lượng hơi sững sờ một chút, đối với hắn mà nói Olivia từng là một biểu tượng của xinh đẹp, nhưng mảnh tình này đã nhạt rồi, mặc dù không thể nói lòng như nước lặng nhưng cũng chỉ còn là những kí ức đẹp mà thôi.

"Mời điện hạ nói, ta nghe đây".

"Bản phi cũng xem như là người từng trải, không nỡ nhìn cảnh tình nhân chia lìa", Faye khe khẽ thở dài, "Mấy hôm trước vừa mới gặp Olivia, ta cảm thấy mặc dù bây giờ cô ấy rất bình tĩnh nhưng đó không phải cô ấy thật sự..."

Hơi dừng một chút, nhìn thấy vẻ mặt Arthur vấn bình tĩnh như cũ, Faye tiếp tục nói: "Ta không thể nào hiểu rõ về vấn đề truyền thừa sức mạnh và huyết mạch tỉnh giấc của gia tộc Gabriel, có điều là bạn của Olivia nên ta hi vọng cô ấy có thể hạnh phúc, hi vọng các ngươi có thể ở bên nhau".

"Điện hạ", Trâu Lượng nói bình tĩnh: "Người đều có số, tình cảm thứ này cần duyên phận. Nói vậy điện hạ cũng biết chuyện của ta với Emma rồi, nếu như lúc này ta vứt bỏ Emma để đến với Olivia thì ngài cảm thấy người như ta có đáng tín nhiệm không?"

Faye ngẩn người nhìn Trâu Lượng rồi rốt cục cười khổ lắc đầu, "Đôi khi ta cảm thấy ngươi là một người rất có mục tiêu, nhưng đôi khi lại xử trí rất theo cảm tính. Có lẽ chính là vì như vậy nên ta mới xen vào việc của người khác. Không đề cập tới chuyện này nữa, sau này nói tiếp".

Faye không có ý định tiếp tục ở lại, lần này quả thật là nàng tiện đường mà đến, hơn nữa bởi vì đám người Shaman ở đây nên cũng không tiện ở lâu.

"Cung tiễn hoàng phi".

Faye có thể nói là đến vội vã đi cũng vội vã, Trâu Lượng có thể thấy được sự thất vọng trong mắt nàng, nhưng hắn có thể làm thế nào?

Sau khi đưa hoàng phi Faye rời khỏi, nhớ đến ước định với đại sư Talmaron nên trở lại phòng riêng.

Bên trong phòng, bên trái một cái bàn tròn thanh nhã là sư tổ Subaru và Sablanca, bên phải là Hội trưởng O'Donna, ngồi chính giữa chính là đại sư Talmaron hai mắt nheo nheo.

Nghe nói Talmaron cần luận bàn tài nghệ điêu khắc với Arthur, không chỉ Subaru và Sablanca chú ý mà ngay cả O'Donna cũng cảm thấy hứng thú. Xem một già một trẻ này đại biểu thuật điêu khắc linh hồn hai đời cũ mới đụng vào nhau đến cùng sẽ sinh ra tia lửa như thế nào.

"Arthur, hôm nay may mắn được đại sư Talmaron đích thân tới chỉ điểm, ngươi phải nắm chắc cơ hội này cho tốt", Subaru bình tĩnh mở miệng. Từ trong mắt hắn Trâu Lượng nhìn thấy một tia khuyến khích. Subaru phi thường yên tâm đối với Arthur.

Sablanca thì cảm thấy hơi khó xác định. Không biết Arthur tuổi còn trẻ lại đi thi đấu với loại đại sư điêu khắc linh hồn thành danh đã lâu như Talmaron này thì có bị thua thiệt hay không?

Thuật điêu khắc linh hồn Thần miếu hiện nay, đặc biệt là tại mấy tỉnh nam bộ chính là khởi nguồn từ thuật điêu khắc thần hệ Jerusamer của Arthur. Bất kể như thế nào hắn cũng không muốn tấm biển hiệu này rơi xuống.

O'Donna thì thần sắc không thay đổi, không nhìn ra trong lòng vị Hội trưởng đại nhân này nghĩ gì.

Talmaron vội vàng xua tay, "Chỉ điểm thì không dám nhận. Con đường điêu khắc linh hồn không phân biệt tuổi tác địa vị, người có thành tựu thì đứng trước lần này đến hơi mạo muội, có điều thật sự cũng vì quá tò mò với tế ti Arthur, ha ha".

Trong lòng Trâu Lượng cũng có thiện cảm đối với người này, có thể cảm thấy đối phương thực sự đến đây vì kỹ thuật điêu khắc của hắn.

"Yên tâm đi, hai vị Shaman đại nhân và Hội trưởng O'Donna, ta sẽ lãnh giáo đại sư Talmaron tử tế", Trâu thần côn tương đối bình tĩnh, đó là tự tin.

Năm người trong phòng vẫn đang ngồi, dưới bầu không khí an bình có mang một tia căng thẳng.

"Nói nhiều hơn nữa cũng không bằng chế tạo ra một trang bị", đại sư Talmaron gõ mặt bàn, "Chúng ta mỗi người điêu khắc một tấm lá chắn, như thế nào?"

Ánh mắt hắn nhìn qua Arthur trẻ tuổi đối diện.

Trâu Lượng gật đầu biểu thị đồng ý.

Lá chắn là trang bị có vẻ không nổi bật nhất và cũng đơn giản nhất trong các trang bị của chiến sĩ. Nhưng nó thật sự đơn giản sao?

Càng là đồ vật đơn giản lại càng khó đạt tới hiệu quả phi phàm.

Trong thời điểm mấu chốt thì một tấm lá chắn lớn đủ chắc chắn có thể cứu chiến sĩ một mạng.

Đại sư Talmaron lựa chọn chế tạo lá chắn để luận bàn cũng có suy nghĩ, một là vì giá trị đặc biệt của lá chắn, vả lại lá chắn tròn cỡ nhỏ Arthur chế tạo cũng rất nổi danh. Hai là nhân tiện so sánh ưu khuyết điểm của phương pháp điêu khắc Công hội điêu khắc sư và thuật điêu khắc thần hệ Jerusamer một chút.

Arthur gọi cô nàng thỏ Rabbit thủ hạ mang hai bình thú linh đi vào.

Cuộc luận bàn hôm nay vừa là trao đổi vừa là thi đấu, nhân tiện để sư tổ Subaru, Shaman Sablanca cùng Hội trưởng O'Donna làm trọng tài.

Song phương và các trọng tài đều xem một chút hai loại thú linh, bảo đảm phẩm chất giống nhau, không có bất cứ vấn đề nào.

Đại sư Talmaron mang từng kiện công cụ điêu khắc của mình chỉnh tề ngay ngắn xếp hàng trên mặt bàn.

Mười bảy con dao.

Có con nhọn, có con tròn, có con như lá liễu, có con như cái xẻng, có con lại như đinh ba. Nhìn qua tương đối nghiêm cẩn.

Đây là tâm huyết và kỹ thuật đặc biệt Talmaron ngưng luyện ra sau kiếp sống nghiên cứu điêu khắc hàng chục năm của mình. Điêu khắc sư bình thường tuyệt đối không có nhiều dao điêu khắc như vậy, hơn nữa mỗi một con đều có cách dùng và ý nghĩa bất đồng.

Trong khi đó công việc của Arthur tỏ ra tương đối... không chuyên nghiệp.

Chỉ có hai con dao điêu khắc một dài một ngắn tạo hình cũng không nhìn ra bất cứ điểm đặc biệt nào.

Có điều ở đây đều không phải người bình thường, sẽ không dễ dàng phán đoán qua vẻ bề ngoài.

"Bắt đầu!"

Subaru lật ngược một cái đồng hồ cát.

Luận bàn đồng thời chế tạo một trang bị, mặc dù không căng thẳng và hùng hổ như so đấu nhưng cũng cần so sánh tố chất trên các phương diện.

Trên con đường điêu khắc, trừ tài nghệ, tính năng vật phẩm điêu khắc ra còn có thời gian tốn hao cho điêu khắc, tiêu hao đối với thú linh đều là tiêu chuẩn cân nhắc quan trọng.

Đại sư Talmaron đã ra tay.

Quả thực là kỹ xảo tuyệt diệu, trong nháy mắt nhìn thấy hai tay hắn như bay, đủ loại dao điêu khắc trong tay hắn biến ảo rất nhanh, thật sự không thể tin đó là một đôi tay của người già.

Bắt đầu từ dao điêu khắc lớn hình xẻng cắt gọt hình dáng đại thể, sau đó dao điêu khắc hình nhọn trong tay phải bắt đầu cắt tỉa các chi tiết mấu chốt chính xác trên khối thú linh như dùng thước đo.

Vừa thực hiện xong hai bước này, ánh sáng trên tay trái chớp động, dao điêu khắc hình tròn chuyển động nhanh như gió gọt qua các góc cạnh thừa, nhanh chóng tạo thành dáng dấp cơ bản của lá chắn.

Ánh đao trong tay phải chớp động, lại sử dụng dao điêu khắc hình lá liễu vẽ ra các loại điểm chịu lực trên mặt lá chắn.

Đây là một bước mấu chốt, trong điêu khắc truyền thừa của Công hội điêu khắc sư thì chi tiết mới là mấu chốt khảo nghiệm năng lực.

Những điểm chịu lực này và các đường nét hình học trải rộng trên mặt lá chắn sẽ làm cho số liệu trở nên hoàn hảo hơn.

Mỗi một đường nét, mỗi một điểm đều không thể sai lệch mảy may, nếu không sẽ hạ thấp thuộc tính của lá chắn.

Trong tay đại sư Talmaron, mười bảy con dao điêu khắc giống như là một cỗ máy gia công tinh vi nhanh chóng hoàn thành tất cả các bước này.

Trâu thần côn nhìn tất cả quá trình rất ấn tượng này đại sư không phải tự nhiên có thể có tiếng tăm, kỹ thuật tương đối tuyệt!

Cầm dao điêu khắc của mình, Trâu Lượng bắt đầu tác phẩm của mình không hề bị ngoại lực quấy nhiễu.

Là một nghiên cứu sinh công trình cơ giới, chuyên chú là mấu chốt để hoàn thành tác phẩm.

Nếu như nói phong cách điêu khắc của đại sư Talmaron là tinh vi ổn định, hơn nữa tốc độ rất nhanh thì phong cách của Trâu Lượng chính là linh động!

Tốc độ cũng nhanh chóng như vậy!

Tốc độ của Arthur giống như gió, nhẹ nhàng, linh động.

Hai thanh dao điêu khắc khéo mà như vụng, bề ngoài thoạt nhìn thông thường nhưng trong tay Trâu Lượng lại giống như là gắn liền với bàn tay, vô cùng nhạy cảm, dường như có tính mạng.

Hai con dao bay múa trên đầu ngón tay, thú linh được điêu khắc thay đổi hình dạng rất nhanh chóng.

Kĩ năng điêu khắc của hắn chú trọng vào linh hồn!

Thời gian nhanh chóng trôi qua cùng những hạt cát chảy xuống trong đồng hồ.

Trong phòng tràn ngập âm thanh kỳ diệu do dao điêu khắc cắt vào thú linh tạo ra.

Tăng tăng tăng tăng...

Bóng dao trên hai tay đại sư Talmaron biến ảo liên tiếp, đã đến gần thời điểm hoàn thành. Mà lúc này tốc độ hai tay Arthur cũng nhanh đến mức khó tin, nhìn thấy mũi đao cũng sáng lên ánh đỏ, linh động nhảy múa trên thú linh.

Trang bị của chiến sĩ Thú tộc không phải vật chết, chúng đều do thú linh chế tạo ra, chúng cũng có tính mạng.

Việc hai vị điêu khắc sư đang làm bây giờ chính là đúc nên linh hồn cho trang bị!

Là Shaman một tỉnh, trước đây Subaru và Sablanca đã vô số lần thấy điêu khắc linh hồn, nhưng chỉ có lần này mới chấn động, mới cảm nhận được một loại cảnh giới hoàn toàn mới!

Đây mới là thuật điêu khắc thật sự, trước đây các tế ti linh hồn trong Thần miếu chẳng qua là chế tạo vật phẩm một cách máy móc, không hề có linh tính gì đáng nói.

Chỉ có giữa các ngón tay đại sư Talmaron và dưới ánh mắt chuyên chú của Arthur thì dao điêu khắc và thuật điêu khắc mới thật sự làm mọi người cảm nhận được loại sức mạnh đó.

" Subaru, ta thật sự muốn dùng hết mọi biện pháp để giật Arthur từ chỗ ngài về!" Trong giọng nói của Sablanca mang một tia thán phục, đây là thật tình phát ra từ đáy lòng.

Trước hắn lo lắng Arthur sẽ làm rơi biển hiệu của thuật điêu khắc thần hệ Jerusamer, nhưng đến tận lúc này hắn mới phát giác thiên phú và linh tính trên phương diện điêu khắc của Arthur sớm đã vượt qua tưởng tượng của mình.

Quả thật tạo nghệ điêu khắc linh hồn của Talmaron là đỉnh cấp đương thời, mười bảy mười tám con dao điêu khắc trong tay hắn linh hoạt như có tính mạng, trình tự chính xác như máy móc, kỹ thuật đã thuần thục và tinh chuẩn đến cực hạn. Nhưng kĩ xảo điêu khắc của Arthur thoạt nhìn rất vụng về nhưng lại như rót tính mạng vào cho thú linh được điêu khắc.

Đây là một loại cảm giác. xem tại TruyenFull.vn

Subaru lạnh nhạt mỉm cười, qua ánh mắt như đao nheo lại của hắn, có thể thấy tâm tình đại nhân Shaman cực kì không tồi. Hắn cũng là lần đầu tiên thấy Arthur ra tay, nhưng đúng là vượt xa tưởng tượng. Vốn tưởng rằng hắn chỉ có chút đầu óc thiên mã hành không, không nghĩ tới kĩ năng cơ bản cũng mạnh mẽ như vậy.

Nghe thấy hai vị Shaman nhỏ giọng trao đổi, vẻ mặt O'Donna bình tĩnh, ánh mắt nhìn qua chiếc đồng hồ cát trên bàn rồi lại nhìn đến đôi tay đang tập trung toàn bộ tinh thần để hoàn thành tác phẩm của đại sư Talmaron và Arthur.

Tác phẩm sắp hoàn thành.

Điêu khắc sư bình thường hoàn toàn không thể so sánh với hai người này. Tốc độ nhanh chóng, vô cùng tinh chuẩn, toàn bộ bản thiết kế đều trực tiếp hình thành trong đầu.

Điêu khắc hoàn thành!

Trước mặt tất cả mọi người là một tấm lá chắn tháp cực kì hoa lệ.

Cùng thời khắc đó dao điêu khắc trên hai tay Arthur sáng lấp lóa.

Dùng hồ điệp đao pháp để hoàn thiện các chi tiết cuối cùng.

Điêu khắc lưu thần hệ Jerusamer - lá chắn tròn cỡ nhỏ sát thủ.

Một lớn một nhỏ, xung kích thị giác tương đối mãnh liệt.

"Chúng ta trước hết trao đổi tác phẩm để bên kia nhìn một chút, sau đó sẽ đưa cho hai vị Shaman và Hội trưởng O'Donna xem".

Talmaron nhìn chằm chằm tác phẩm trong tay Arthur, trong mắt người già lộ ra một tia khác thường.

"Được", Trâu Lượng không nói hai lời, đem lá chắn tròn cỡ nhỏ trong tay đưa cho đại sư Talmaron, đồng thời tiếp nhận lá chắn lớn trong tay đại sư, bắt đầu thưởng thức tài nghệ của vị đại sư điêu khắc này.

Tác phẩm phi thường ưu tú.

Lá chắn lớn trong tay Arthur có thể nói là vừa hoa lệ vừa có số liệu hoàn hảo. Mỗi một đường nét đều như có sức mạnh, đang tỏa ra sức mạnh. Chạm đến phặt phẳng bóng loáng và các đường nét hình học phức tạp bên trên dường như có thể cảm thấy thủ pháp hoàn mỹ trăm ngàn rèn luyện đó.

Có thể sử dụng vũ khí như vậy tuyệt đối là hạnh phúc của mỗi một giáp chiến sĩ.

O'Donna bên cạnh tiếp nhận lá chắn lớn trong tay Arthur thưởng thức một phen rồi hai tay nâng giao cho Subaru và Sablanca xem.

Hiện nay Thần miếu chỉ còn rất ít người có thể làm ra tác phẩm hoàn mỹ như vậy.

Sau khi xem Subaru và Sablanca đều có chút im lặng. Rõ ràng là tác phẩm của đại sư Talmaron là siêu nhất lưu, nhưng đối với Thần miếu mà nói đây lại không phải chuyện gì đáng vui vẻ. Tài nghệ của Công hội điêu khắc càng mạnh thì áp lực đối với Thần miếu cũng lại càng lớn.

So với loại đã đắm mình trong nghề điêu khắc hàng chục năm như đại sư Talmaron này thì Arthur vẫn còn quá trẻ.

Sablanca nhìn thoáng qua Subaru chủ động nói với Trâu Lượng, "Arthur, ngươi có thể tự hào vì biểu hiện hôm nay, thời gian còn dài, đối với người tuổi trẻ thì hết thảy đều có thể".

Đây là Sablanca hảo tâm khuyến khích Arthur, dù sao thì tác phẩm của đại sư Talmaron hoàn mỹ như thế, từ trong đến ngoài đều tới cực hạn, tuổi tác và kinh nghiệm của Arthur đều có hạn, không thể biểu hiện hoàn mỹ hơn đại sư Talmaron.

Đương nhiên, với tất cả những gì Arthur thể hiện hôm nay thì Sablanca cũng thấy tiềm năng vô hạn trong tương lai.

Sablanca vừa mới dứt lời đại sư Talmaron vẫn duy trì bình tĩnh đột nhiên ngồi ngay ngắn lên nhìn chăm chú lá chắn tròn cỡ nhỏ trong tay rồi phát ra âm thanh khó tin: "Đây là làm như thế nào?"

Hắn dùng ngón tay vuốt ve trên lá chắn, vẻ mặt như là than thở hoặc như là kinh ngạc, thậm chó còn có vẻ mê mang nghi hoặc.

"Làm sao?" Sablanca và Subaru nhìn nhau, đến cùng thì lá chắn tròn cỡ nhỏ Arthur điêu khắc ra là tốt hay xấu mới có thể làm cho Talmaron có loại vẻ mặt này?

Có lẽ là không xấu, dù sao thì Subaru và Sablanca đều rõ ràng sức mạnh của Arthur, chẳng lẽ là...

Trong lúc hai vị Shaman đang nghi hoặc thì O'Donna đã chủ động đưa tay tiếp nhận lá chắn tròn cỡ nhỏ Arthur chế tạo từ trong tay đại sư Talmaron.

Nhìn thoáng qua số liệu của lá chắn, trên mặt vị Hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm vẫn bình tĩnh như hoa hồng băng này cũng hiện lên một thoáng kinh ngạc.

"Thiết kế siêu số liệu ổn định!"

Sắc mặt Subaru không thay đổi, hai mắt hơi chớp, một thoáng ý cười hiện ra trên khóe miệng.

Sablanca khẽ di chuyển ánh mắt, dáng người không thay đổi nhưng trong lòng đang suy tính điên cuồng.

Hiện nay số liệu của các loại cấp bậc trang bị đều cố định bởi vì tài nghệ của Công hội điêu khắc sư đã được chứng minh là đã tới cực hạn của thuật điêu khắc.

Chẳng lẽ thuật điêu khắc của Arthur đã đột phá cảnh giới này?

Ngón tay dài nhỏ của O'Donna khẽ vuốt trên bề mặt bóng loáng của lá chắn tròn cỡ nhỏ, suy tư một hồi rồi mới giao cho Sablanca.

Lần này Shaman tỉnh Thần Ân thật sự bị chấn động.

Chuyện đã bị Công hội điêu khắc sư chứng minh là không thể, nhưng với Arthur thì chuyện này đã chính là bị phá vỡ.

Lá chắn tròn cỡ nhỏ xinh xắn, bất kể là chiến sĩ hay là sát thủ đều có thể trang bị. Phía trước là một mặt gương lồi đặc thù, ở giữa dày xung quanh mỏng, có thể dễ dàng đẩy trượt tất cả tấn công. Hơn nữa còn dùng thuật điêu khắc hai tầng, có thể nói là vừa nhẹ nhàng vừa thực dụng.

Đặc biệt nhất là một số đường vân điêu khắc bên rìa lá chắn tràn ngập linh tính như huyết mạch của con người. Khi ngón tay Sablanca xoa đến thậm chí hắn cảm thấy nhịp đập bừng bừng của tính mạng. Rìa lá chắn rất sắc bén.

Kĩ năng như thần!

"Lá chắn tròn cỡ nhỏ này có phải còn có thể trở thành vũ khí sát thương khi ném ra không?" O'Donna hỏi.

"Hội trưởng đại nhân quả thật tinh tường, đúng là như thế".

Trâu Lượng tự mình ra tay, đương nhiên không thể làm mất khí thế của Thần miếu ở trước mặt mọi người. Lá chắn tròn cỡ nhỏ dung hợp mấy thủ pháp rất mạnh, bao gồm kết cấu kép, độ cong đẩy lệch tấn công, hoa văn xung quanh, quan trọng nhất là có rìa sắc như lưỡi đao, phối hợp rất tốt với đặc tính nghề nghiệp của sát thủ.

"Đặc sắc!" Sablanca không nhịn được than thở rồi lưu luyến không rời đem lá chắn tròn cỡ nhỏ trong tay giao cho Subaru. Nói thật, hắn vẫn không thể tin được Arthur có thể so với Talmaron về tạo nghệ đơn thuần.

"Ha ha, quả thật rất có sức tưởng tượng và sức sáng tạo, có điều lá chắn tháp của đại sư Talmaron quả thật là đỉnh cao của đế quốc, lá chắn tháp này..." O'Donna cười nói.

Talmaron xua tay, "Hội trưởng O'Donna không cần an ủi ta nữa. Chút chi tiết nhỏ này chỉ cần có thời gian đều có thể làm được, nhưng loại sáng tạo này lại không phải lão già như ta có thể làm được. Hôm nay ta đến kỳ thực chính là cần xem Arthur có phải thật sự có kỳ tài như vậy. Hôm nay mới biết gặp mặt hơn xa nghe danh, tế ti Arthur, nếu có thời gian thì đến chỗ ta tâm sự với ông già này, được không?"

Arthur nhìn thấy lá chắn tháp của đối phương, đây là thứ hiện nay mình không cách nào điêu khắc ra được. Sáng tạo của mình quả thật rất độc đáo nhưng nếu như đối phương hiểu rõ lá chắn tròn cỡ nhỏ của mình, đặc biệt là nắm giữ được bí mật chi tiết trong đó thì thứ Talmaron chế tạo ra tuyệt đối có thể trở thành nghệ thuật.

Hôm nay hắn cũng đã được kiến thức nội tình thật sự của điêu khắc linh hồn, hơn nữa nhìn ra được người ta chỉ tùy ý chế tạo một tấm lá chắn tháp thông thường, còn chính mình thì mang hết sở trường tuyệt học ra rồi.

Hắn không dám kênh kiệu, "Chỉ cần đại sư Talmaron không chê ta phiền phức là được".

"Ha ha, Arthur, phải học tập đại sư Talmaron cho tốt, sẽ có lợi ích rất lớn", Subaru vội vàng nói. Hiện nay Giáo đình đang suy nghĩ hết các biện pháp để tăng cường liên lạc với Công hội điêu khắc sư linh hồn. Đây quả thực chính là Thần thú mở mắt, cơ hội đưa đến nhà rồi.

"Chưa nói tới học tập, chỉ là trao đổi một chút thôi", Talmaron xua tay.

Trong lòng Trâu Lượng cũng sinh thiện cảm, có bản lãnh lại không cuồng vọng, thì ra Công hội điêu khắc sư linh hồn cũng có người tốt.

"Đại sư Talmaron, vừa rồi ta thấy khi ngài điêu khắc lá chắn tháp đã dùng thủ pháp điêu khắc ngũ điệp, bình thường thì chỉ cần tam điệp đã đủ rồi, dùng ngũ điệp có phải sẽ nặng hơn không?"

Talmaron cũng sửng sốt, trong lúc điêu khắc vậy mà đối phương còn có thời gian quan sát mình, "Ha ha, đây chính là phương pháp điêu khắc sở trường của ta, còn tưởng rằng có thể giấu được".

Một già một trẻ bắt đầu nói đến các vấn đề cực kì chuyên nghiệp, hơn nữa càng nói càng hăng say. Trong điêu khắc Trâu Lượng cũng gặp không ít vấn đề, vì vậy hắn cũng có chướng ngại. Dù sao thì bất kể là Thomas hay là ai cũng không cách nào giúp hắn nâng cao được, mà trong mặt này Công hội điêu khắc sư linh hồn thật sự mạnh hơn quá nhiều.

Một khi đã tiến vào trạng thái thì hai người hoàn toàn không coi ai ra gì, Subaru, Sablanca và O'Donna đều là người hiểu chuyện, họ rất tự nhiên đổi sang phòng khác...

***

Một ngày sau khi Arthur khai trương cửa hàng, Trâu thần côn và những người khác đang đứng bên bờ sông Danube nhìn kị sĩ mặt trời Neberro đứng trước mặt đám người tham gia đặc huấn, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.

Hôm nay chính là ngày kiểm tra giai đoạn trong đặc huấn, cũng là một buổi thi đấu nhỏ giữa nam bộ, bắc bộ và đế đô.

Thác nước trắng như tuyết mang theo sức mạnh to lớn từ trên cao lao xuống, hơi nước bốc lên hình thành một chiếc cầu vồng dưới ánh mặt trời.

Mười hai kỵ sĩ đứng phía sau kị sĩ mặt trời Neberro. Dưới ánh mặt trời sáng sớm, Neberro dùng ngữ khí bình tĩnh để phát biểu trước tất cả mọi người.

"Hôm nay là ngày kết thúc giai đoạn đặc huấn đầu tiên: Luyện tập cân bằng, cũng là ngày tổng kết", dừng lại một chút, Neberro dùng ánh mắt sâu sắc nhìn qua gương mặt từng người, "Bây giờ có sức mạnh thì sử dụng đi".

Từ trong đám người Trâu Lượng nhìn về phía Neberro, không thể không nói danh hiệu kị sĩ mặt trời không hề quá đáng, hình dáng bên ngoài của gã này quả thật quá ngon.

Mái tóc vàng rực rỡ, gương mặt anh tuấn đến mức thần cũng phải ghen ghét. Hai mắt màu lam sáng ngời, thân hình khỏe mạnh, toàn thân chìm trong ánh nắng như hình ảnh con trai Thần mặt trời. Mười hai kị sĩ trật tự vẻ mặt lạnh lùng làm nền, phía sau là sông Danube lấp lánh ánh sáng. Chỉ có thể nói một chữ: Mạnh.

Bà nội Bear, gã này cũng không ngại mang theo tiểu đệ làm nền...

Hôm nay Neberro làm người khác cảm thấy càng uy nghiêm, sắc bén hơn, tựa hồ có một loại khí độ dần dần hình thành. Đương nhiên những cao thủ trẻ tuổi tâm khí cao ngạo này cũng không quá khâm phục nhưng dù sao thì kị sĩ mặt trời vẫn có quyền đánh giá tất cả mọi người nên chỉ có thể tạm thời chịu đựng.

"Nam bộ, bắc bộ, đế đô, mỗi lần phái một người xuống nước kiểm tra, thứ tự rút thăm quyết định".

Mười hai kị sĩ trật tự lập tức mang phiếu bốc thăm đã chuẩn bị từ trước ra, lần lượt để trong ba cái hòm tương ứng với nam bộ, bắc bộ và đế đô. Ba phía lần lượt lên rút thăm, bảo đảm hoàn toàn công bằng.

Trên thực tế những người mạnh thế hệ trẻ tham gia đặc huấn này cũng không quan tâm mấy đến việc tỷ thí với mình là ai. Bọn họ cần làm chỉ là đánh bại đối thủ để chứng minh mình mạnh hơn!

Rút thăm chấm dứt rất nhanh, mỗi người rút thăm sau đều đến chỗ kị sĩ trật tự đăng ký.

Neberro nhìn lướt qua danh sách đăng kí rồi công bố thứ tự kiểm tra của mọi người.

"Trận đầu, nam bộ Faure, bắc bộ Perseus, đế đô Roux.

Trận thứ hai, nam bộ Riera, bắc bộ Long Gia, đế đô Parkerotti.

Trận thứ ba, nam bộ Quark, bắc bộ Apollo, đế đô Gascoigne.

Trận thứ tư, nam bộ Montmar, bắc bộ Lam Linh, đế đô Julio.

Trận thứ năm, nam bộ Sofi, bắc bộ Ba Kỳ, đế đô Michiwa.

Trận thứ sáu, nam bộ Joyner, bắc bộ Soros, đế đô Olivia.

Trận thứ bảy, nam bộ Buenaven, bắc bộ Peloponnisos, đế đô Iba.

Trận thứ tám, nam bộ Murphy, bắc bộ Messiah, đế đô Gregg.

Trận thứ chín, nam bộ Arthur, bắc bộ Khỉ, đế đô Lolita.

Trận thứ mười, bắc bộ Shadiwa, đế đô Saphire".

Bởi vì nữ tế ti chiến ca chữa trị Lộ Dao không phải hệ chiến đấu nên khảo nghiệm đối với nàng sẽ tiến hành kiểu khác, mọi người cũng không có ý kiến gì.

Mấy ngày huấn luyện này đám cao thủ thế hệ trẻ đã dồn nén rất nhiều sức lực, bây giờ chính là lúc thể hiện.

Neberro quan sát bầu không khí hiện trường một chút, quả thật không tồi. Loại trạng thái này chính là thứ hắn cần, đó là khống chế. Đối với hắn mà nói đặc huấn chỉ có một mục đích, đó chính là xác lập địa vị của chính mình trong cảm nhận của những người này.

"Trận đầu tiên bắt đầu".

Kị sĩ mặt trời vung tay lên, áo choàng trắng như tuyết tung bay, nam bộ, bắc bộ và đế đô mỗi bên có một chiến sĩ đi ra.

Bắc bộ, sư tử lam Perseus.

Đế đô, sư tử đồng Roux.

Nam bộ, cuồng thú Faure.

Ba người nhìn lẫn nhau rồi không nói một lời đi tới bên một cây gỗ lớn đã được chuẩn bị. Mỗi người vác một cây gỗ lớn lên vai, đứng đến bên bờ sông Danube.

Gió sông thổi phần phật, ba người mái tóc tung bay, mắt hơi nheo lại.

Ba gã cao thủ trẻ tuổi mặc dù yên lặng nhưng ánh mắt không biết đã giao phong với nhau bao nhiêu lần rồi.

Vừa vì tính cách ngang tàng, vừa vì tự tin vào bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.