Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 410: Đế quốc ngang tàng



Ai cũng không nghĩ tới Michiwa lại làm như vậy, nhưng Trâu Lượng và Đại Kim đã lập tức trao đổi một ánh mắt, hai người đều không phải người sợ phiền phức. Tiên hạ thủ vi cường, lúc này giải thích chính là đánh rắm.

Không làm thì thôi, đã làm thì làm triệt để!

Ba cao thủ cấp vàng sáng, Trâu Lượng cũng không dám giấu nghề.

Vù ~ ~ ~

Sóng chấn động...

Sức chú ý của ba cao thủ cấp vàng sáng quả thật đang tập trung vào người Michiwa nhưng từ khi nàng xuất hiện bọn họ đã phát hiện vị trí của những người khác. Loại chuyện này cũng thường xuyên xảy ra trong Thông thiên cảnh, có điều bọn họ không nghĩ tới có người ở đây.

Mà sóng chấn động bất ngờ của Trâu Lượng lại làm cho họ trở tay không kịp. Âm Bass cơ bản chỉ tương đối hữu hiệu đối với cấp bạc trắng còn sóng chấn động thì cấp vàng sáng cũng phải đề phòng.

Trong nháy mắt Đại Kim đã lao đến gần, tứ chi đột nhiên tăng tốc đến cực hạn, Đại Kim như một quả bóng khổng lồ lao vào người tên là Salem trong ba gã người mạnh cấp vàng sáng.

Chiến sĩ là người khó giải quyết nhất trong tổ hợp ba người, chỉ cần giải quyết hắn thì sát thủ và cung thủ sẽ không có báo nhiêu đe dọa đối với Đại Kim, cán cân thắng bại sẽ hoàn toàn nghiêng về phía họ. Cho nên giải quyết giáp chiến sĩ cấp vàng sáng là điểm mấu chốt của trận này.

Salem tuyệt đối là cao thủ vàng sáng trung cấp, cảnh giới còn cao hơn Đại Kim. Hắn hầu như lập tức phát hiện nguy hiểm, rống giận xoay người. Trên người hào quang xoắn ốc màu vàng cuồn cuộn tràn ra. Đó là sức mạnh đặc thù của hắn.

Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị phát động một đòn mạnh nhất đánh bật kẻ đánh lén không biết sống chết thì một chiêu của Trâu Lượng đã tới.

Sóng chấn động!

Salem mạnh mẽ bị ngăn cản, hơn nữa hắn kinh hãi cảm thấy vậy mà mình thoáng chốc đã bị thương. Khí huyết bốc lên.

Nổ!!

Nếu như là lúc bình thường còn đỡ, nhưng hắn vừa mới đại chiến với lãnh chúa, bây giờ chính là lúc sức mạnh suy yếu, có thể nói là thời điểm bất lợi cho chiến đấu.

Tranh giành chỉ một đường sống chết.

Ầm ầm!!!

Bỉ mông vàng lao vào, thần cản sát thần!!

Cho dù Salem là người mạnh cùng cấp bậc vàng sáng cũng căn bản không đỡ được. Hắn lập tức trọng thương văng ra ngoài, lúc hắn còn đang ở trên không trung thì Đại Kim lại đuổi theo, nắm đấm mang bao cổ tay thần sấm tung ra hai đòn liên hoàn. xem tại TruyenFull.vn

Đã chơi thì phải chơi tàn nhẫn!

Đối với kẻ thù thì Bỉ mông vàng tuyệt đối cay nghiệt.

Salem buồn bực hết sức, hắn chưa kịp phản ứng đã bị Đại Kim giết gọn. Thiên phú bỏ qua phòng ngự của Bỉ mông cộng thêm sức mạnh của bao cổ tay trực tiếp đưa Salem rời khỏi Thông thiên cảnh.

Cũng trong nháy mắt đó một mũi tên của Hirou bắn về phía Michiwa trên không.

Tăng!!

Vệt sáng như sao băng xé rách chân trời, cung thủ cấp vàng sáng căn bản không để một bé con cấp đồng thau vào mắt.

Nhưng... trượt rồi!

Nói chính xác thì mũi tên đó hầu như bay qua sát eo Michiwa, tạo thành một vết rách trên bộ áo giáp của nàng!

Nếu mũi tên này bắn trúng thì tuyệt đối có thể giết gọn.

Chỉ có điều trên mặt Michiwa không nhìn thấy bất cứ sự lo lắng nào mà ngược lại còn cười rất vui vẻ.

Đã giết chết giáp chiến sĩ, mục tiêu thứ hai của Đại Kim chính là cung thủ!

Bỉ mông vàng không chỉ có sức mạnh mà tốc độ cũng rất đáng sợ. Hắn mạnh mẽ xoay người, cả người trực tiếp lao về phía cung thủ như tên lửa, căn bản không để ý tới sát thủ đang lao tới.

Quan trọng nhất không phải tốc độ mà sức bùng nổ.

Hai mắt Hirou trợn trừng, trong lòng sắp tức giận phát điên rồi. Vừa rồi hắn cũng tiêu hao rất nhiều sức mạnh trong chiến đấu với lãnh chúa. Hắn vốn có một mũi tên chuyên để đối phó với loại phòng ngự biến thái như Bỉ mông này. Nhân lúc Đại Kim không để ý, kể cả mình có bị thương cũng phải bắn chết gã này, nếu không trận đấu này còn đánh đấm sao nổi?

Vù!!

Lại là một cơn sóng chấn động tràn ra, bàn tay Hirou run lên. Từ ngày hắn trở thành cung thủ cấp vàng sáng đây là lần đầu tiên có chuyện nhục nhã như vậy xảy ra. Đáng tiếc hắn đã không còn cơ hội để oán giận, đòn chữ thập phát ra ánh vàng của Đại Kim lập tức vặn gãy cổ hắn.

Đây chính là Bỉ mông vàng ra tay, bá đạo như bẻ cành khô!

Đương nhiên cũng do Đại Kim giành ưu thế rất lớn trong chiến đấu, đối phương vốn đã sa cơ lỡ vận cộng thêm sóng chấn động của Trâu Lượng nên Đại Kim mới thuận lợi như thế. Nếu không dù Bỉ mông vàng có trâu bò đến mấy cũng không thể nào kết thúc trận chiến nhanh như vậy.

"Bỉ mông vàng, mối thù hôm nay bố nhớ kĩ rồi! Cứ chờ đấy!"

Tiếng chửi ngập tràn thù hận vang vọng trong bầu trời đêm, sát thủ vàng sáng còn lại lập tức trốn mất. Chỉ còn lại một mình đối phó với Bỉ mông vàng hiển nhiên hắn không có bất cứ cơ hội thắng nào. Sự buồn bực này quả thật hắn chỉ có thể nuốt xuống.

Lúc này Michiwa mới bay xuống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ có điều trong tay có thêm một cây quyền trượng lấp lánh. Trâu Lượng thật sự không muốn sự tình trở nên phức tạp, hắn cũng không muốn trách móc gì, có điều hiển nhiên Michiwa không thể ở lại trong đội ngũ này.

Còn chưa mở miệng, một bóng đen to lớn mang sát khí kinh người bỗng lao tới như chớp.

Thần thú ở trên cao, lại là một con Bỉ mông cấp vàng sáng.

Bỉ mông cuồng thú cấp vàng sáng của đế quốc Hannibal, Atilius!

Hắn đã đợi rất lâu rồi. Lúc trước ba người Salem giết chết con yêu thú lãnh chúa đó hắn đã muốn lao tới cướp, không nghĩ tới lại gặp phải "bạn cũ" ở đây!

Ầm...

"Atilius!"

"Chiến thuyền!"

Một vòng ánh sáng vàng nổ tung lan ra từ chỗ hai nắm đấm của hai gã Bỉ mông vàng đập vào nhau, đồng thời tiếng nổ tung như kim loại va chạm vang lên.

Trâu Lượng, Michiwa và Shana đều há hốc mồm, gã này mọc ở đâu ra, hơn nữa lực va đập khi hai Bỉ mông vàng chiến đấu quả thực quá hung mãnh.

Hai ngọn núi màu vàng không ngừng va đập, sức mạnh lan tràn quả thật đáng sợ. Thú linh lực cuồn cuộn lan tràn không thể nào khống chế được.

Hai người như hai chiếc đầu máy xe lửa lao vào nhau hơn mười chiêu rồi mới ngẩng mặt cười to.

"Chiến thuyền, ngươi thành bảo mẫu mang trẻ con đi chơi từ khi nào vậy?"

"Atilius, giới thiệu cho ngươi một chút, đây chính là Lượng!"

Đại Kim nói cực kì vui vẻ, bàn tay to lớn chỉ chỉ Trâu Lượng.

Atilius rõ ràng là một kẻ phóng đãng, đôi mắt chuông đồng nhìn Trâu Lượng chằm chằm, "Ngươi chính là thằng nhóc xông qua kiểm tra tư chất cấp A trong Thông thiên cảnh kia à?"

Trâu Lượng sờ sờ mũi, danh tiếng của mình đúng là vang dội, có điều đã là bạn của Đại Kim thì cũng chính là bạn của mình rồi.

"Hình như là có chuyện như vậy".

"Ha ha, một thằng nhóc thú vị, chiến ca của ngươi vừa rồi rất không tồi!"

"Atilius, tại sao ngươi cũng tới chỗ này?"

"Ba gã bị các ngươi xử lí vốn là con mồi của ta, thôi, đã là người một nhà thì cũng chẳng muốn cướp đoạt nữa." Atilius cười nói rồi lại bắt đầu đánh giá Michiwa và Shana.

Trong Thông thiên cảnh có một số người mạnh chuyên thích đi săn những người khác. Đây cũng là một loại phương thức trưởng thành, hơn nữa bọn họ không sợ gây chuyện. Vị Atilius trước mắt này chính là một trong số đó, đây là phương pháp nâng cao sức mạnh của bọn họ.

Atilius đến nhanh đi cũng nhanh, có điều vẫn để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Trâu Lượng. Đây chính là đế quốc Hannibal, thật sự là quá hùng mạnh, nghĩ đến Mông Gia...

Trâu Lượng nhìn Michiwa, lần này là may mắn, ả yêu nữ này quả thật quá đáng. Đại Kim hiển nhiên cũng rất bất mãn, đây không phải tác phong của đội ngũ. Mặc dù Shana chưa nói gì nhưng cũng có cảm giác không hài lòng.

Michiwa không để ý ném quyền trượng cho Trâu Lượng, "Của bạn đấy".

Trâu Lượng vô thức bắt lấy quyền trượng, nhìn Trâu Lượng ngẩn ngơ Michiwa cười cười, "Quyền trượng trong Thông thiên cảnh cũng không thấy có mấy, bỏ lỡ có thể sẽ rất khó gặp phải lần nữa. Ba gã sa cơ lỡ vận ứng phó cũng không hề khó khăn mà. Xem kìa, Shana ngây thơ còn chưa ra tay mà đã xong rồi".

Shana muốn nói lại thôi. Trâu Lượng vừa cầm lấy quyền trượng đã cảm thấy rất thoải mái. Thứ tốt, thì ra Michiwa ra tay là vì hắn, đây quả thật là điều Trâu Lượng không nghĩ tới. Cũng không biết có phải hắn hiểu tính cách của nàng hay không mà luôn cảm thấy có gì đó không phù hợp. Nhưng cây quyền trượng này thì đúng là không tồi.

Quyền trượng tính mạng vang vọng: Trang bị thú vương, thích hợp cho Thú tộc cấp đồng thau trở lên sử dụng, số liệu không rõ. Trong tình hình này thì phải xem năng lực của chính người sử dụng. Tất cả những loại trang bị không hiển thị số liệu này đều là thứ tốt.

Đại khái là do những chấn động liên tiếp nên tộc Elf không dám che giấu gì đối với vị "người mạnh" Trâu Lượng này. Khi Trâu Lượng đưa ra chìa khóa thực luyện đường thì đại trưởng lão lập tức đưa mọi người tới truyền tống trận.

Michiwa không hề có ý rời khỏi mà vẫn đứng bên người Trâu Lượng, đột nhiên nàng hỏi, "Bạn và Arthur có quan hệ gì?"

Trâu Lượng không hề cảm thấy quá ngoài ý muốn, cùng là tuyển thủ ngự tiền đấu, chiến pháp của hắn thật sự không thay đổi nhiều nên có thể bị nhận ra. Đến hôm nay Trâu Lượng cũng không sợ bị người khác biết nữa, nhưng hắn vẫn ngại phiền phức, hắn chẳng muốn giải thích loại hiện tượng linh hồn bất đồng này, đương nhiên cũng phải đề phòng có người nắm được điểm yếu.

"Bạn nghĩ sao?"

Trâu Lượng cười cười, lúc này trả lời còn không bằng hỏi ngược lại.

"Nghe nói một người phụ nữ Arthur thích có linh hồn bị thương tổn, quả tính mạng bạn cần tìm chính là một trong những vật phẩm cần có để chữa trị. Hơn nữa phương thức chiến đấu rất giống nhau, xem ra quan hệ giữa hai người không đơn giản".

Michiwa lẩm bẩm, Trâu Lượng vẫn mỉm cười bình tĩnh như cũ.

"Hai người là sư huynh sư đệ à?"

"Nếu bạn nghĩ vậy thì đúng là vậy", Trâu Lượng nói.

Michiwa không nhìn Trâu Lượng mà quay lại nhìn đám Elf đang bận rộn tiếp tục lẩm bẩm, "Một sáng một tối, còn đúng là thủ pháp Benedict mười lăm quen dùng. Có điều dựa vào cái gì mà hắn ở bên ngoài còn bạn chỉ có thể ở trong này, lại còn phải làm nhiều việc linh tinh như vậy? Năng lực của bạn đủ để ra ngoài làm một trận lớn".

Trâu Lượng có chút dở khóc dở cười, dù sao cũng phải cảm ơn ý tốt của Michiwa, "Người đều có chí, tớ cảm thấy như bây giờ rất tốt".

Không nghĩ tới cũng có lúc Giáo hoàng chịu oan thay hắn. Trong mắt người ngoài thì con đường tiến thân của Arthur quá thuận lợi giống như là có người chuyên tạo công huân cho hắn để hắn không ngừng được đề bạt. Mà rõ ràng Giáo hoàng chính là một trong số những người có năng lực như vậy.

"Nghe giọng nói của bạn thì hình như bạn hơi oán hận Arthur đúng không? Hắn đắc tội bạn à?"

Trâu Lượng hỏi, kỳ thực loại cảm giác này rất kỳ diệu, hắn dùng một thân phận khác để hỏi cái nhìn của người khác đối với mình. Nhất là đối với loại người như Michiwa, ngươi vĩnh viễn cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì.

"Cũng không phải là đắc tội, tớ không thích hắn, tớ và hắn còn có một trận chiến, có điều nể mặt bạn nên tớ sẽ không làm khó hắn".

Trâu thần côn toát mồ hôi, Michiwa nói thật là kiêu ngạo, nhưng quả thật sức mạnh của Michiwa cũng có vốn liếng để kiêu ngạo.

"Kỳ thực hắn cũng không tồi".

"Bạn có khí phách hơn một chút được không?"

Michiwa đột nhiên lớn tiếng nói, Trâu thần côn ngơ ngác không hiểu gì, mình nói sai điều gì?

Vừa lúc đó ánh sáng lóe lên từ truyền tống trận, hiển nhiên tộc Elf phải nhanh chóng đưa chân đám ôn thần này, có điều việc này cũng làm Trâu Lượng khỏi phải khó xử.

Ánh sáng mờ đi, đây là một thế giới xinh đẹp, cách bọn họ không xa chính là một cây cổ thụ chọc trời to lớn, cây cổ thụ tỏa ra hơi thở tính mạng nồng nặc. Trên đỉnh có một trái cây màu vàng, hơi thở tính mạng nồng đậm nhất chính là phát ra từ đó. Cả thế giới tỏ ra vô cùng bình thản yên tĩnh.

Không hề có hơi thở của yêu thú, nhưng loại cảm giác này cũng không thể khiến Trâu thần côn cảm thấy tốt đẹp. Từ khi đến Thông thiên cảnh hắn chưa khi nào cảm thấy có nhiệm vụ nào có thể hoàn thành dễ dàng.

Bỗng nhiên thân hình của Đại Kim chặn ở phía trước bọn họ, Bỉ mông vàng đã phát hiện đối thủ, nhưng đối phương lại không hề có ý định tiến công.

Đến tận lúc bóng dáng của kẻ thù xuất hiện trước mặt bọn họ Trâu Lượng mới phát hiện, trong lòng hắn chợt cảm thấy nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.