Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 421: Chiến đi, anh em



Gió và hổ!

Sức mạnh của Montaeris đã có thể điều khiển khí áp.

Trâu thần côn cũng nhìn với vẻ ngưỡng mộ!

Đánh đến đây Peloponnisos mới hơi lộ ra một chút như vậy.

Năm thành sức mạnh?

Hay chưa đến?

Trâu thần côn cũng không đoán được.

Peloponnisos lại giơ tay lên, Khỉ vội vàng lắc gậy, "Ta nhận thua".

Mẹ, hoàn toàn không thể đánh được. Khỉ vẫn tương đối tự tin đối với sức mạnh của mình, cho dù không mạnh bằng Peloponnisos nhưng với côn pháp của mình cộng thêm bảy mươi hai đường côn đánh xuống thì sắt thép cũng bị đập thành sắt vụn, chẳng lẽ đánh vào trên người Peloponnisos lại chỉ như gãi ngứa thôi sao?

"Peloponnisos thắng, lọt vào vòng sau!"

Peloponnisos không làm nào động tác nào mà chỉ xoay người rời đi. Hiển nhiên trận chiến đấu này không hề làm cho hắn thỏa mãn.

Ầm ầm...

Bức tường phòng hộ phía sau Khỉ sụp đổ.

Con bà nó, thì ra hắn vẫn còn hạ thủ lưu tình. Khỉ đột nhiên cảm thấy tính mạng của mình đúng là vừa dạo qua một vòng trước cửa âm phủ, suýt nữa đã đi gặp Thần thú rồi.

Trận thứ hai, Michiwa gặp Lolita.

Đây có lẽ là trận đấu đẹp mắt nhất, đám người thú lập tức hò hét, huýt sáo điên cuồng. Biết làm sao được, đây chính là đặc quyền của người đẹp, cho dù sức mạnh không ra gì cũng vậy.

Huống chi trình độ của hai người này tuyệt đối sẽ không yếu hơn cặp đầu tiên.

Michiwa, tộc Thiên Mị toàn năng. Lolita, sát thủ tộc báo gợi cảm. Cặp đùi đẹp trắng như tuyết đó luôn có thể dụ dỗ linh hồn của thú tộc. Có lẽ sau trận chiến này mỹ danh của hai người sẽ càng lan xa.

Trận chiến này cơ bản không có mùi thuốc súng gì, chỉ là sự luận bàn giữa hai người bạn tốt. Michiwa cơ bản không sử dụng khả năng bay mà đối mặt trực diện với tấn công của sát thủ trên mặt đất. Lolita toàn lực ứng phó, trong đó có cả chiêu cắt kéo đoạt mạng của cặp đùi đẹp thon dài. Thực sự không biết có bao nhiêu người muốn nếm thử cảm giác bị cắt kéo này.

Có điều năng lực của nàng mạnh đến đâu cũng chỉ có thể phát huy một chút trước mặt Michiwa. Trận đấu sục sôi ngất trời này tiến hành hơn mười phút rồi chấm dứt với thắng lợi của Michiwa. Song phương đều không bị thương, kết quả cũng như trong dự liệu.

Sau khi một trận đấu chấm dứt sẽ có thời gian nghỉ ngơi hơn mười phút, đồng thời sân đấu cũng phải tu sửa một chút.

Khỉ và Lolita đã bị loại, có điều hai người cũng không quá buồn bực. Nếu như gặp đối thủ khác có thể hai người còn có sức đánh một trận, nhưng đối thủ của hai người đều quá ngang tàng, tiến vào vòng hai đã không thể trông chờ vận may nữa mà phải dựa vào sức mạnh.

Ba trận đầu tất cả đều là "nội chiến", trận ba Trâu Lượng sẽ gặp Montmar. Montmar và Saphire đều được coi là một trong hai Bỉ mông xuất sắc của thế hệ trẻ.

Một có cuồng hóa, một có huyết thống vàng.

Bỉ mông biết cuồng hóa tương đương với lưu manh có văn hóa, thật sự không phải khó đối phó vừa vừa. Khi giao đấu với Thú tộc thì chiến ca cũng thuộc về kiểu năng lực, nó tương đương với tấn công ý chí, nếu như gặp hạng người ý chí kiên định hoặc quá đơn thuần thì tác dụng đều sẽ không lớn. Ít nhất là ngoại giới cho rằng như vậy.

"Lúc giao đấu với yêu thú chiến ca có thể dùng làm đòn tấn công nhưng khi đối mặt với Thú tộc thì chỉ có tác dụng cổ vũ và phá ảo giác.

Mà đối với Đại tế ti Arthur, trận đấu này tuyệt đối một khảo nghiệm. Sức mạnh thể xác thuần túy làm sao chống lại được Bỉ mông?

"Arthur, ta sẽ toàn lực đánh bại ngươi!" Montmar vỗ vỗ cánh tay phải của mình.

Trâu Lượng cười cười, "Chỉ dựa vào ngươi sao, có mà đến kiếp sau. Nào, đừng có để ta trực tiếp đánh cho ngã sấp đấy nhé!"

Hai người đấm nắm đấm vào nhau rồi cùng nhau đi lên sân đấu.

Tiếng hoan hô vang lên, đa số là vì màn biểu hiện đặc sắc của Arthur hôm qua, có điều tế ti chiến ca còn muốn dùng chiến ca để chiến thắng chiến sĩ sao?

"Đại nhân Bích Tú, ta nghe nói Arthur và Olivia rất thân quen đúng không?"

O'Donna đột nhiên quay sang nói với Bích Tú bên cạnh, trước đó hai vị này cơ bản không có bất cứ trao đổi nào.

"Không biết", Bích Tú trả lời lạnh nhạt.

"A, đó có thể là tin đồn. Ôi, tế ti Arthur là thanh niên có tư chất nhất ta đã từng thấy, tiền đồ không thể hạn chế".

"Ha ha, có phải Hội trưởng O'Donna quá coi trọng hắn không, mặc dù có chút thiên phú chiến ca nhưng cũng không có ý nghĩa gì. Hạng người thiên tư thông minh đế quốc Mông Gia chúng ta có nhiều lắm, nhưng cuối cùng có thể đứng vững lại có mấy người?"

Bích Tú nói.

O'Donna cười thầm trong lòng. Hiếm khi thấy Bích Tú nói nhiều như vậy, bà làm ra vẻ rất kinh ngạc, "Dùng chiến ca đánh nổ đầu lãnh chúa yêu thú cũng chỉ coi như là có chút thiên phú thì chẳng phải là chúng ta đều là đồ bỏ sao?"

Tựa hồ sự châm chọc của O'Donna không hề có vai trò gì, ít nhất bề ngoài không có.

"Thân là một tế ti mà còn tham gia chiến đấu, mượn cơ hội để đánh bóng mình. Một người không chuyên tâm thì khó thành việc lớn", Bích Tú nói lạnh lùng. xem tại TruyenFull.vn

"A, thật không? Đại nhân Bích Tú có dám đánh cuộc với ta hay không?" O'Donna trêu chọc, hai người chẳng những có xích mích mà phong cách cũng hoàn toàn xung khắc.

Bích Tú xem thường loại người đánh giết từ tầng dưới cùng đi lên như O'Donna, còn O'Donna thì đương nhiên sẽ không xem trọng loại người sinh ra đã ở trên đỉnh cao như Bích Tú.

"Đánh cuộc là loại chuyện thấp hèn, gia tộc Gabriel không có ai chơi trò này", Bích Tú nói mơ hồ, căn bản không muốn chơi với O'Donna.

Sự giận dữ của Hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm chợt lóe lên rồi biến mất, phép khích tướng thông thường căn bản vô dụng đối với Bích Tú, người phụ nữ này là núi băng vô cảm điển hình.

"Ta cảm thấy Olivia không phải đối thủ của Arthur, thật hy vọng vòng sau bọn họ có thể gặp nhau, chắc chắn đặc sắc lắm".

"Hừ, hắn có thể qua vòng này rồi mới nói chuyện".

Tia lửa lại bắn ra tung tóe giữa O'Donna và Bích Tú...

Không thể nghi ngờ, Arthur là một trong những người có thể làm cho Montmar bội phục, nhưng càng bội phục, càng tôn trọng thì trong trường hợp vinh quang như vậy Montmar càng phải phát huy toàn bộ sức mạnh của mình, thậm chí phát huy sức mạnh hơn hẳn lúc bình thường.

Ở trong hoàn cảnh này, bầu không khí nóng bỏng làm cho dòng máu trong người Bỉ mông bùng cháy, mà môi trường sân đấu cũng rất phù hợp cho Bỉ mông phát huy, đây là địa bàn của Bỉ mông.

Gào thét, hình thể của Montmar càng ngày càng lớn, cuối cùng biến thành một Bỉ mông cấp đồng thau sáng lấp lánh. Thân thể như mang theo sức mạnh luôn sẵn sàng bùng nổ, trong các Bỉ mông thì hình thể của Montmar cũng xếp số một số hai. Kích cỡ thân thể khi thú linh biến cũng phản ánh tư chất của một Bỉ mông, trong thế giới của Bỉ mông hiển nhiên điều này tương đối quan trọng. Mà đứng trước Montmar Trâu thần côn quả thật càng giống như một gã Bear suy dinh dưỡng.

Có điều bây giờ Trâu Lượng chỉ muốn hưởng thụ trận chiến đấu với bạn bè này, mọi thứ khác đều có thể biến hết đi được rồi.

Đối mặt với Bỉ mông đã thú biến, Trâu thần côn chỉ bày ra một tư thế tấn công tiêu chuẩn.

"Tên nhóc này thật sự không phải cuồng vọng vừa vừa".

"Cuồng vọng đôi khi cũng là một loại tự tin".

Xẹt xẹt...

Tia lửa lại bắt đầu bắn lên giữa O'Donna và Bích Tú, lúc này bất kể là Giáo hoàng hay là Đại quan cầm quyền đều đang nhìn chằm chằm sàn đấu không chớp mắt. Người đàn ông thông minh sẽ vĩnh viễn không nhúng tay vào chuyện giữa hai người phụ nữ đang nổi bão, đặc biệt còn là hai vị này...

Chiến ý trong mắt Montmar càng cháy càng cao, xuất phát từ sự tôn trọng đối với biểu hiện xuất sắc của Arthur hôm qua, rất nhiều người xem bắt đầu đứng dậy vẫy tay. Đây là một động tác chỉ dành cho một tuyển thủ cực kì được tôn trọng. Đây mới là lần thứ hai Arthur lên sân khấu đã nhận được, không thể không nói đây cũng là hiệu quả chồng lên của những "tin đồn" trước kia với biểu hiện hôm qua tạo thành.

Mà hôm nay thì là một tình hình khác.

Gầm ~ ~

Montmar đột nhiên bay lên, trong số Bỉ mông Trâu Lượng biết thì Montmar là kẻ có tính sáng tạo nhất, thậm chí còn tỏ ra sáng tạo hơn hắn. Trâu Lượng không cách nào quên được cảnh Montmar tóm yêu thú từ trên trời giáng xuống, có điều không nghĩ tới có một ngày bọn họ sẽ có một trận chiến đấu như bây giờ.

Đòn che giết chữ thập Bỉ mông thường sử dụng nhất và cũng là đòn phù hợp với Bỉ mông nhất!

Đối mặt với đòn đánh từ trên cao vô cùng khí phách của Montmar, trên mặt Trâu Lượng lộ ra nụ cười. Hắn thích loại chiến đấu với bạn bè này.

Đoàng ~ ~ ~

Cả sân đấu sửng sốt rồi tiếng hoan hô lập tức tràn ngập. Montmar đã bị đá bay!

"Vừa rồi ngươi thấy rõ không?"

"Không, thoáng cái đã qua rồi, dường như là bị đá..."

Thân thể to lớn của Bỉ mông bị đánh bay, điều này quả thật đã đốt cháy cảm xúc của người thú. Những người không tin thì đều không thèm đến, những người đến đây thì đều hi vọng nhìn thấy kỳ tích. Bọn họ đến không phải để xem Arthur bị Bỉ mông chà đạp.

"Chữ thập che giết, mặc dù hoa lệ nhưng lại quá rực rỡ, đối phó với hắn Bỉ mông sẽ phải chịu thiệt!" Saphire nói.

"Saphire, ngươi khôn ra rồi đấy", Buenaven bất chợt nói.

Saphire ngẩn ra trong chốc lát rồi mới phản ứng lại, xung quanh tiếng cười ồn ào. Vẻ mặt Saphire biến thành màu đất, hắn kêu lên một tiếng, ánh mắt tràn ngập sát cơ. Hắn không phải vội, đến lúc chiến đấu thì con cáo con này sẽ bị hắn xé thành mảnh vỡ!

Trâu Lượng cười cười, "Montmar, đừng khách khí nữa. Nếu như ngươi đối phó với ta như đối thủ bình thường thì ngay cả cơ hội phát huy cũng không có đâu".

Montmar rơi xuống đất, cặp răng nanh to lớn lộ ra, "Xem ra còn thật sự không thể khách sáo với ngươi, tiếp chiêu đi!"

Thân thể Montmar bay lên không trung rồi biến thành hình cầu, lăn về phía sau hai vòng lấy đà rồi đột nhiên phát động ầm ầm lao vào Trâu Lượng. Hắn lăn đến đâu mặt đất bị xé ra đến đó, đá vụn bay về phía sau càng thêm khí thế.

Như một hình cầu to lớn mang theo vô số lưỡi đao bay vào Trâu Lượng.

Vù vù vù...

Khi đến gần Trâu Lượng hình cầu đột nhiên tăng tốc, công phòng nhất thể. Trâu Lượng vẫn không tránh không né, hai tay mở ra, lúc này con ngươi của Buenaven bỗng nhiên trợn tròn.

Mở ra hai tay đón đỡ Montmar đang lao tới, sau khi thú biến hình thể của Montmar ít nhất cũng gấp bảy tám lần Trâu Lượng, nhìn tình cảnh này ai cũng nghĩ rằng Trâu Lượng sẽ bị đánh bay.

Xoẹt xoẹt...

Montmar đang xoay tròn đột nhiên đụng vào Trâu Lượng, thân thể Trâu Lượng bị đẩy lùi ba bốn mét, cả thân thể đều như sắp bị Bỉ mông đè bẹp. Tốc độ xoay tròn của Montmar không hề giảm xuống, với tốc độ xoay tròn nhanh như vậy thì một khi đối thủ bị vuốt sắc quệt trúng tuyệt đối sẽ có thể trọng thương.

Bởi vì thân thể Bỉ mông quá to lớn nên đại đa số người xem đều không nhìn thấy đã xảy ra chuyện gì, ai cũng cảm thấy bất cứ lúc nào Arthur cũng có thể bị nghiền nát, mau Thú linh biến đi!

Nhưng khu tuyển thủ là ở phía Arthur, các tuyển thủ đều thấy rõ ràng, tất cả mọi người đều há to miệng.

Ai mắt tinh có thể nhìn thấy trong lúc xoay tròn thỉnh thoảng móng vuốt của Montmar mới lộ ra. Cả thân thể hắn vẫn xoay tròn, nhưng đối thủ không thể nào biết được khi nào hắn mới thò vuốt ra, đối mặt với loại tấn công này của Bỉ mông thì gần như không có cách nào ngăn cản, trừ phi ngươi có sức mạnh như Peloponnisos hay Murphy.

Nhưng Arthur đã ngăn cản được, chẳng những ngăn cản được mà còn chặn đứng được, đôi tay thật thần kỳ!

Hai tay hắn không đỡ trực tiếp mà cũng đang xoay tròn rất mềm mại. Đối mặt với loại va đập tràn ngập sức mạnh và kỹ thuật của Montmar này mà hắn lại sử dụng một chiêu mềm mại như vậy. Và điều bất ngờ là hắn lại có thể chặn đứng đòn tấn công này.

"Montmar đang làm cái gì vậy, đúng là mất mặt Bỉ mông, hắn đang giở trò chắc?"

Saphire nặng nề đạp chân, thật là sỉ nhục, trên sân đấu Huy Hoàng, sân đấu có vinh dự cao nhất Mông Gia này mà lại diễn trò.

"Saphire, thấy rõ rồi hãy nói, đừng làm mất mặt đế đô", Michiwa không nhịn được nói, hai mắt tiểu ma nữ vẫn nhìn chăm chú vào hai tay Trâu Lượng, hai bàn tay đang phát ra ánh sáng.

Kĩ xảo nàng chưa bao giờ thấy!

Chưa bao giờ nghe!

"Tựa hồ tốc độ xoay tròn của Montmar còn đang tăng lên", Gregg nhíu mày, hắn cảm thấy một nhịp điệu rất khó chịu.

"Hê hê hê, đó là Arthur đang tăng tốc, Montmar gặp ai không gặp lại đụng ngay phải Arthur. Cho dù có sức cũng không có cách nào sử dụng được", Buenaven tự nhủ, mắt hắn chưa từng rời khỏi tay Trâu Lượng.

Bản chất của Thái Cực!

Đây mới là bản chất thật sự của Thái Cực, lấy nhu thắng cương, trong nhu có cương.

Montmar xoay tròn càng ngày càng hung mãnh, mà hắn cũng đã phát hiện không đúng. Tần suất xoay tròn này căn bản không phải của hắn, hắn muốn thay đổi, đã thay đổi thì tự nhiên phải phát lực, cho nên thân thể to lớn của hắn bắt đầu vùng vẫy, hắn muốn chạy thoát đôi ma thủ của Trâu Lượng!

Xẹt xẹt...

Mặt đất bị xé ra một khe nứt dài bốn năm mét, nhưng Montmar phát hiện thân thể hắn như bị một sức mạnh vô hình lôi kéo, không hiểu sao hắn vừa văng ra lại bị kéo trở lại, mà hai tảy của Arthur vẫn đang chờ hắn!

Ma lực?

Ầm ầm ầm...

Bất kể Montmar dùng sức theo phương hướng nào thì chỉ cần vừa phát lực đã có một sức mạnh lớn hơn kéo hắn trở lại vị trí cũ.

Cảnh tượng vô cùng kì diệu!

Bỉ mông xoay tròn muốn thoát khỏi bàn tay Đại tế ti Arthur, nhưng vừa bắn ra, chỉ cần đụng vào bất cứ thứ gì đều sẽ bị bật trở lại, đôi tay kia giống như đôi tay của thần!

Tại sao có thể như vậy??

Đừng nói các tuyển thủ ở đây mà cho dù là những người mạnh của Công hội chiến sĩ ngồi trên hàng ghế VIP cũng không nhất định có thể rõ ràng.

Monphistle nhìn không chớp mắt, ông ta không nhìn hai tay Trâu Lượng mà chỉ nhìn vẻ mặt ung dung của hắn!

Đây căn bản không phải vẻ mặt một chiến sĩ cấp đồng thau nên có.

Hơn nữa thân là một trong mười đại cao thủ của Mông Gia, Monphistle có thể cảm thấy một loại đồng cảm với loại vẻ mặt này. Thông thường chỉ có những người mạnh ở cấp bậc của hắn mới có vẻ mặt này, đó là sự bình tĩnh phát ra từ nội tâm mà chỉ có những chiến sĩ đã thật sự từng trải mới có thể có được.

Một đồng thau?

Có thể từng trải được bao nhiêu?

Khóe miệng Trâu Lượng lộ vẻ tươi cười. Cũng tàm tạm rồi, hai tay hắn đột nhiên kéo về, thân thể to lớn của Montmar cũng lập tức bị kéo lại dường như không có sức nặng. Lần này Trâu Lượng không quay tròn nữa mà hai tay đột nhiên phát lực.

Ầm ầm...

Montmar đã hoàn toàn đánh mất khống chế đối với thân thể, thân thể to lớn lập tức bị đẩy văng ra ngoài. Hắn muốn dừng lại, hắn đã dùng hết sức bình sinh nhưng hoàn toàn không dừng lại được. Cảm giác vô lực chưa từng có, như mình đang chống cự với chính mình đồng thời còn phải đối phó với ngoại lực chồng lên.

Buenaven không nhịn được thán phục, "Kỹ thuật hoàn mỹ!"

Đây mới là cái gọi là bản chất của Thái Cực, Montmar vĩnh viễn không thể giãy ra được. Sức xoay tròn này vốn đến từ chính hắn, chống lại chính mình đồng thời còn phải chống lại sức mạnh sinh ra trong quá trình xoay tròn, huống hồ còn có lực đạo của Arthur nên hiển nhiên hắn không thể nào thoát được.

Nhưng muốn tạo thành sự xoay tròn tuần hoàn này thì phải có một sức mạnh và khả năng khống chế không tưởng tượng nổi.

Ầm...

Montmar như thiên thạch đánh vỡ tường phòng hộ, trực tiếp va chạm tạo thành một cái hố to ở bên dưới khán đài. Đồng thời giữa hắn và Arthur xuất hiện một mảnh đất đã bị cày xới không còn hình dạng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.