Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 521: Con trai người thợ rèn



Josh vội vàng đi tới, "Fluer, ngươi không được làm quá đáng!"

Fluer lộ ra một đôi răng nanh rất đắc ý, "Ta cứ quá đáng đấy, có sao không? Lên!"

Người thú ủ rượu đều dùng lương thực, cùng lắm cũng chỉ hai mươi mấy độ, không giống kiếp trước năm đồng tiền cũng có thể mua được cốc rượu năm sáu mươi độ, quả thực không khác gì uống lửa.

Phách, chén rượu đặt xuống mặt bàn phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Ầm...

Không Bá vẫn không lên tiếng ra tay nhanh như chớp, tốc độ như ảo ảnh, xu thế như chẻ tre. Hầu như chỉ thoáng qua sáu thủ hạ của Fluer toàn bộ bị đánh ngã, bao gồm một gã cấp bạc trắng.

Lập tức cả quán rượu không một tiếng động, một mặt vì kinh sợ sức mạnh của Không Bá, một mặt kinh sợ vì sự can đảm của đám người bên ngoài này.

Lilia không hề vui vẻ mà ngược lại nhắm mắt, lần này xong thật rồi.

"Arthur, chuyện này em không nên dây vào, đi nhanh đi, hắn là người của gia tộc Montaeris, cậu hắn còn là thiên phu trưởng của đoàn kị sĩ nơi này", Lilia thở dài nói, nàng cũng không oán giận Arthur. Nàng biết có một số việc muốn tránh cũng không tránh được.

"Tốt lắm, Josh, gan chó của ngươi to lắm, dám tìm người tấn công ta, ngươi chờ đấy!"

Fluer cũng sợ hãi, thủ hạ của hắn rõ ràng có một cao thủ cấp bạc trắng, vậy mà mẹ nó nháy mắt đã bị đánh ngã rồi.

"Ai cho ngươi đi mà đi?" Trâu Lượng cầm chén rượu, "Ta đã nói răng của hắn quá chướng mắt, đã là đồ vô sỉ thì cần răng làm gì".

Không đợi Lilia ngăn cản Không Bá đã ra tay bóp lấy cằm Fluer, một quyền đập đến, một tiếng kêu thảm, mấy chiếc răng nanh của Fluer đã rơi xuống đất".

"Ngươi... Các ngươi... chết chắc rồi", Fluer nói lúng búng, ánh mắt tràn ngập oán độc.

Josh cũng thở dài, "Gây đại họa rồi".

Lehr vẫn đứng yên không động cũng có vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Một đám không biết tốt xấu, cho rằng có bản lĩnh đã có thể ngang ngược không kiêng nể gì, đúng là không biết trời cao đất rộng.

Trâu Lượng mỉm cười đi tới bên người Fluer ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói, "Nhớ kỹ tên ta, Arthur Hebrew, hoan nghênh bất cứ lúc nào đến trả thù". Text được lấy tại Truyện FULL

Vừa nghe thấy thế Fluer lập tức co giật, không phải do đau mà tựa hồ trong nháy mắt linh hồn hắn cũng bị hút mất rồi.

Không để ý đến Fluer đã tê liệt ngã xuống, Trâu Lượng nhìn Lilia gật đầu, "Cảm ơn rượu của hai người, có duyên còn gặp lại".

Nói rồi dẫn năm Lang Vương đi xuống quán rượu, để lại Fluer vẫn còn đang co giật trên mặt đất.

"Hai đứa sao lại làm thế, ta đã nói bao nhiêu rồi, nhất định phải nhẫn nhịn, cần nhẫn nhịn. Lần này xong rồi, sắp thành lại bại, ôi!"

Trong đại sảnh, Josh và Lilia cúi đầu. Nhà Lilia cũng phát triển rất tốt tại thành Amer, kinh doanh trang sức. Cũng vì quan hệ làm ăn Josh và Lilia mới biết nhau. Hai nhà đều rất hài lòng với thông gia tương lai, thành Doran không thể nghi ngờ là một cơ hội làm ăn rất lớn, hai bên đều đợi hai người kết hôn rồi gióng trống khua chiêng làm một trận, nhưng cơ hội này cũng bị người khác phát hiện.

Kỳ thực cạnh tranh là rất bình thường, ai cũng không thể lũng đoạn được. Đáng tiếc đối phương lại quyết tâm cần lũng đoạn, từ đầu đã không có dự định cạnh tranh công bằng nên gây sự khắp nơi. Hai nhà đều thấp giọng làm việc, nhẫn nhịn qua thời gian này là được, không thể để đối phương nắm được thóp.

"Cha, bọn con đã nhường nhịn rồi, nhưng hắn lại chọc ghẹo Lilia trước mặt con, con làm sao nhịn được chứ. Con là đàn ông".

Josh ưỡn ngực, hắn không cho rằng mình đã sai, mặc dù không phải hắn ra tay nhưng chuyện cũng sẽ không thay đổi.

Lão Josh nhìn con trai mình, chỉ có thể thở dài.

"Chuyện này sợ rằng không dễ giải quyết, ôi, người bạn đó của con đến cùng là ai? Nếu như chỉ giáo huấn đám thủ hạ thì còn đỡ, đằng này lại đánh gãy hết răng Fluer, chuyện này khó rồi".

Lilia cắn môi, "Là lỗi của con, để con tìm Fluer thương lượng!"

"Ngươi thương lượng cái gì? Dê vào miệng cọp à?" Cha Lilia cả giận nói, "Đến cùng là ai mà gan lớn như vậy?"

"Là Arthur, cha, chính là con trai bác thợ rèn gần nhà chúng ta trước kia", thấy cha tức giận Lilia cúi đầu nói.

Chuyện đã xảy ra hơn nửa ngày, người trong nhà đều mặt ủ mày chau thương thảo đối sách, nhưng biện pháp gì cũng không tìm được. Ngay cả đoàn lính đánh thuê Cuồng Tiếu cũng đã đứng hẳn ngoài chuyện này, căn bản không có ý định giúp đỡ.

Nhà Josh cùng đoàn lính đánh thuê có qua lại làm ăn, họ cũng là khách hàng lớn của đoàn lính đánh thuê Cuồng Tiếu, nhưng so với lợi nhuận thì hiển nhiên sự tồn vong của đoàn lính đánh thuê quan trọng hơn.

Trời đã tối rồi nhưng cả nhà không ai ăn gì, cũng không ăn nổi. Josh cũng đã quỳ một hồi lâu làm Lilia đau lòng gần chết, nhưng đối mặt với hai vị phụ huynh đang trong cơn thịnh nộ cũng không dám nói lời nào.

"Lão gia, lão gia, không tốt rồi, Bá tước Blatche đến rồi".

Lão Josh và Murio liếc nhau, chỉ có thể cố gắng ra ngoài nghênh đón. Người ta giết tới nhà rồi, kỳ thực hai người đã có dự định, nếu thật sự không được thì đành từ bỏ sản nghiệp để giữ lại tính mạng.

Hai người còn chưa kịp đi ra thì Blatche cũng đã đến, thân hình cao lớn, vẻ mặt uy nghiêm nhìn là biết ngay người của Montaeris, theo sau hắn là Fluer hơi khom lưng.

"Bá tước đại nhân đại giá ghé thăm không kịp tiếp đón từ xa, mời vào", lão Josh nói, chuyện tới nước này hắn lại rất thản nhiên, quả thật có khả năng gánh vác nhất định. Qua tính cách của Josh có thể thấy sự giáo dục của gia đình quả thật rất thành công.

Bọn họ đã chuẩn bị chờ Bá tước nổi bão, nhưng nhìn thấy Josh quỳ trong đại sảnh lão Murio lại vội vàng ba bước đi hai bước chạy tới nâng lên, "Sao cháu ngoan lại quỳ ở đây, lão đệ Josh, đây chính là ngươi không đúng rồi. Thanh niên nóng tính va chạm là chuyện nhỏ, tại sao có thể trách phạt hiền chất như vậy!"

Lời này làm cho lão Josh và Murio sa sầm. Càng là như vậy thì chuyện này càng không thể giải quyết êm đẹp.

"Đều do thằng con hư hỏng của ta..." Lão Josh vừa mở miệng đã nghe bốp một tiếng, một tiếng tạt tai vang lên, Fluer bị đánh xoay hai vòng tại chỗ. Răng vừa bị vặn sạch, giờ bị một bạt tai sưng cả mặt, đau đến mức nước mắt hắn không kìm lại được.

"Cái thằng vô dụng này, bảo ngươi làm việc cho tốt mà cả ngày dùng danh nghĩa ta gây chuyện. Lão đệ Josh, hôm nay hiền chất dạy nó quá tốt, bình thường ta quá nhiều chuyện không để ý đến việc giáo dục nó nên nó mới làm bậy. Vặn hết răng nó còn là nhẹ!"

"Cháu sai rồi, cháu sai rồi, chú Josh, chú tha lỗi cho cháu, cháu không dám thế nữa".

Fluer quỳ trên mặt đất nói, nước mắt nước mũi giàn giụa.

"Lão đệ Josh, nếu ngươi không tha thứ thì ta sẽ đánh chết thằng ranh này!"

Nói rồi lại một cước đá tới, Fluer bay thẳng ra năm sáu mét.

Lão Josh và Murio đưa mắt nhìn nhau, đây là đánh thật, hoàn toàn không có ý nhẹ tay, đây là chuyện gì?

"Phản ứng của lão Josh cũng rất nhanh, hắn vội vàng ngăn cản Blatche, "Bá tước đại nhân, sao ngài lại làm thế. Đều là người tuổi trẻ, cãi nhau là chuyện nhỏ, đánh nhau rồi mới quen nhau. Cũng tại thằng bé nhà tôi không hiểu chuyện, tiền thuốc thang, không, chi phí tu dưỡng của Fluer chúng ta chịu tất".

Mặt Blatche lập tức cứng ngắc, "Josh lão đệ, đây là ngươi không nể mặt ta rồi. Thằng nhóc này có chết cũng đáng, ngươi chịu tha thứ cho nó chính là may mắn của nó. Còn không mau đến cảm ơn Josh lão đệ đại nhân đại lượng đi thằng kia".

Fluer vội vàng bò tới, lúng búng cảm ơn.

Tất cả mọi người trong phòng khách đều bị cảnh tượng này làm kinh ngạc nói không nên lời, thật không biết Bá tước đại nhân đang làm trò gì, nhưng lại không giống như là diễn trò, một tạt tai và một cú đá đó đều là thực sự.

Lúc này Bá tước Blatche mới cố nặn ra một nụ cười tươi như hoa, "Ha ha, cháu gái, thằng ranh này dám trêu chọc cháu à? Nói với ta, ta nhất định đánh gãy chân nó, cháu đừng giận nữa".

Nói rồi vẫy tay, quản gia Fox bên ngoài vội vàng đi vào đặt một cái hòm xuống đất.

"Một chút quà, mong mọi người đừng trách thằng ranh này nữa".

Lilia cũng là cô gái có kiến thức, mấy năm nay theo cha cũng đã gặp khá nhiều tình huống, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn hết sức lễ phép thi lễ, "Bá tước đại nhân, ngài đừng làm vậy, cháu không giận gì đâu, còn cái này..."

"Ha ha, không giận thì tốt, đây đều là mấy thứ đồ chơi phụ nữ thích, không có việc gì thì tốt, xin cáo từ, muộn như vậy rồi, không quấy rầy mọi người nữa".

Mọi người cũng không dám giữ lại, cho tới bây giờ tất cả còn mơ mơ màng màng. Blatche trợn mắt nhìn Fluer, Fluer vừa lăn vừa bò đi theo phía sau, nhìn thấy ánh mắt cha sợ đến mức lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống.

Đến tận lúc Bá tước Blatche rời khỏi tất cả mọi người vẫn như đứng trong mây mù dày đặc.

Lilia rất tò mò mở hòm ra và lập tức kinh ngạc. Trong hòm là một đống đồ trang sức, nhà Lilia chính là kinh doanh trang sức nên hiển nhiên biết giá trị của mấy thứ này.

Lão Josh cùng Murio cũng nhìn thấy, hai người đưa mắt nhìn nhau, mặc dù không biết cụ thể là chuyện gì nhưng trong lòng cũng đã đoán ra tám chín phần.

"Oa, cái vòng cổ này hiện nay rất thịnh hành tại đế đô, nghe nói tổng cộng gia tộc Gabriel chỉ làm ra năm mươi cái. Cha đúng là bá đạo, biết trước như vậy con với Josh cũng không cần phải nén giận rồi".

Lilia cười nói.

Murio cười khổ, "Lilia, con nhầm rồi. Mạng lưới quan hệ của cha và bác Josh các con đều biết cả, đừng nói làm cho đối phương sợ như vậy, cho dù dám đứng ra nói một câu cũng không có ai. Cha xem ra chuyện này còn liên quan đến vị đồng hương kia của chúng ta.

Lilia sửng sốt, "Chẳng lẽ là Arthur? Không phải chứ, làm thợ rèn cũng có thể làm đến trình độ như vậy?"

Phải biết Thú tộc chỉ coi trọng điêu khắc, thợ rèn là một khái niệm hoàn toàn khác, chính là loại tiểu thương ở tầng dưới cùng. Cho dù trở thành người đứng đầu giới thợ rèn... vẫn là thợ rèn.

"Khó mà nói, Mông Gia ngọa hổ tàng long, cao nhân kiểu gì không có chứ", lão Josh cảm thán, vốn nhà mình còn chiếm chút ưu thế, bây giờ xem ra bên thông gia lại có một quan hệ khác thường.

"Anh Josh, chuyện này tôi cũng không rõ. Người đồng hương Lilia nói tôi cũng biết, chính là con trai một người thợ rèn ở nhà đối diện, bây giờ chắc cũng chỉ hai mươi tuổi, hai mươi tuổi thì có thể có năng lực gì chứ?"

Lão Josh nhìn vẻ mặt Murio cũng biết không phải giả bộ, hơn nữa hắn cũng biết tình hình nhà Murio, rất nhiều quan hệ là do chính hắn giới thiệu. Đến cùng đây là chuyện gì?

Bất kể thế nào thì tựa hồ nguy cơ tạm thời đã được giải trừ.

Lilia quả thực cũng ngây người, Arthur? Thằng bé gầy yếu lúc nhỏ suốt ngày bị bắt nạt kia sao?

Đại nhân vật?

Có thể như vậy không? Lilia hơi đau đầu, nàng rất muốn tìm Arthur để hỏi cho rõ ràng, chợt nhớ ra mình đã quên không hỏi chỗ ở của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.