Sức mạnh của một người là có hạn, nhưng lúc có một đám người thì sức mạnh có thể sinh ra cộng hưởng, có thể được nâng cao rất nhiều.
Đây là hội nghị quân sự, dưới sự lãnh đạo của Trâu Lượng, công việc được phân công cực kì rõ ràng. Mới đầu sẽ có một chút hỗn loạn, nhưng mọi việc nhanh chóng được thực hiện với hiệu suất cao.
Sau hội nghị quân sự là hội nghị dân sự.
Vẫn là Olivia đi cùng Trâu Lượng, trên đường, Olivia kéo Trâu Lượng, "Vừa rồi anh không nghĩ tới một người".
Trâu Lượng đang cân nhắc vài chuyện, sửng sốt hỏi lại, "Nghĩ đến ai?"
"Anh đúng là, vẫn bảo anh có tình có nghĩa nhưng đôi khi anh thật là máu lạnh vô tình".
Olivia cong môi, Trâu Lượng nhìn bờ môi đỏ mọng của nàng, nhìn quanh một chút rồi lập tức hôn một cái.
Olivia sửng sốt, bàn tay lập tức véo mạnh vào bên hông kẻ nào đó. Trâu Lượng cố tình lộ vẻ đau khổ.
"Bé con lại nhớ chồng hay sao mà mạnh tay thế?"
Trâu Lượng biết vì ảnh hưởng sức mạnh của Tuyết nữ nên bây giờ Emma tỏ ra rất lạnh nhạt với chuyện cảm xúc, rất nhiều lúc đều chỉ vì chiều hắn. Hôm qua lúc đang cảm xúc thì bé con Olivia này tình cờ đi qua, Trâu Lượng biết nàng đang nhìn lén qua khe cửa, bé con đúng là càng ngày càng to gan. Khi đó Trâu Lượng cảm thấy hưng phấn, vô cùng hưng phấn, hắn giày vò Emma hồi lâu.
"Chú ý hình tượng, Giáo hoàng đại nhân!"
Mỗi khi Olivia thẹn thùng nàng lại gọi Trâu Lượng là Giáo hoàng đại nhân.
"Giáo hoàng ta rất chú ý đến hình tượng, không giống người nào đó nửa đêm canh ba..."
"Người ta không..."
"Ơ, ta còn chưa nói mà".
"Anh xấu quá, thật không đứng đắn!"
"Ha ha, xung quanh không có người, cả ngày đứng đắn anh sắp chết ngạt đến nơi rồi".
Trâu Lượng nhỏ giọng nói.
Bây giờ quả thật không thể tùy tiện giống như trước, biểu hiện của hắn có thể ảnh hưởng đến thái độ rất nhiều người. Đương nhiên đại đa số thời gian Trâu thần côn vẫn mặc kệ ba bảy hai mốt, làm người là phải sảng khoái.
Olivia cắn cắn môi, "Nếu anh có thể đi hết Thông Thiên chi lộ thì em có thể suy nghĩ... phối hợp với anh trước".
"A, thật không. Nhưng phối hợp, phối hợp kiểu gì?"
Trâu thần côn đã là lão dâm côn rồi, bây giờ hắn bắt đầu dụ dỗ tiểu Loli hồn nhiên đáng yêu, hưởng thụ quá trình trêu chọc nàng.
"Không nói nữa, không nói nữa. Bao giờ anh thắng nói tiếp".
Tiếng cười của Trâu Lượng vang vọng hành lang.
Sau khi chuyển hướng đề tài Olivia cũng quên mất chuyện định nói với Trâu Lượng. Kỳ thực nàng muốn nói tới Shana, Shana cũng đã rời khỏi Doran một thời gian rồi. Shana đã giúp họ rất nhiều, lại có tình có nghĩa, Olivia cũng muốn tác hợp. Kỳ thực nếu như Trâu Lượng đáp ứng cưới Shana thì công quốc Mị Ảnh sẽ lập tức dồn hết quốc lực giúp đỡ thành Doran.
Không thể không cho họ thứ gì mà lại muốn họ ra tiền ra sức được, ở đâu cũng không có chuyện này. Người ngoài xem ra quả thực đây chính là bánh thịt từ trên trời rơi xuống, vui vẻ còn không kịp, nhưng Trâu Lượng lại không muốn như vậy. Có điều càng như vậy Shana lại càng si tình, mặc dù không liên lạc với Trâu Lượng nhưng Shana vẫn liên lạc riêng tư với Olivia, Olivia cũng lén lút nói chuyện về Arthur với Shana.
Phòng thị chính được Bran quản lý đâu vào đấy. Vừa vào cửa Lolita đã liếc mắt đưa tình với Trâu thần côn. Trâu thần côn hoảng sợ, bé con này thật sự không quan tâm bản thân đang ở chỗ nào.
Một lần sai lầm vô tình bị Gina và Lolita bắt được khiến bây giờ Trâu thần côn rất bị động.
Trong hội nghị chủ yếu bàn đến vấn đề dân số và lương thực. Những chuyện nhỏ đều đã xử lý xong, chỉ còn những vấn đề lớn quan hệ đến dân sinh mới cần Trâu Lượng tự mình quyết định.
Loại phân công quản lý này mới làm cho Trâu thần côn có đầy đủ tinh lực. Trâu Lượng đương nhiên không muốn làm một Giáo hoàng mệt chết, hơn nữa hắn cũng không cho rằng hắn tự tay làm mọi chuyện sẽ có thể đạt được kết quả tốt nhất, làm việc phải có chuyên môn.
Có điều những vấn đề trong hội nghị cũng đủ để làm đầu óc Trâu thần côn choáng váng.
Hội nghị một kết thúc, những người khác lũ lượt rời đi, Lolita lại đuổi theo hai người.
"Olivia, có thể cho chị mượn đại nhân Arthur dùng một lát không, yên tâm, chị sẽ trả lại cho em nguyên vẹn".
Lolita cười nói.
Olivia mỉm cười, "Anh ấy cũng không phải bánh kẹo, chị cứ dùng thoải mái".
Ba vệt đen hiện trên mặt Trâu Lượng, sao nghe nói chuyện thấy mình có vẻ giống tên háo sắc thế nhỉ?"
"Đại nhân, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng riêng tư".
"Khụ khụ, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, ta..."
"A, vậy ta cứ nói luôn ở đây, buổi tối hôm đó..."
"Khụ khụ, chúng ta có lẽ nên tìm chỗ khác nói chuyện".
Trâu Lượng vội vàng chặn họng Lolita. Hắn rất hiểu ả báo này, đúng là loại người có thể nói bất cứ chuyện gì.
Đến phòng tĩnh tu Trâu Lượng mới thở phào, "Được rồi, nói đi".
"Thì nói. Bệ hạ thân ái, không phải ngài chiếm hời xong là mặc kệ đấy chứ?"
Lolita nhìn hắn với một đôi mắt to vô tội long lanh nước. nguồn TruyenFull.vn
Trâu Lượng đau đầu. Dục vọng của hắn rất mạnh, gần đây hắn vẫn áp chế, bất kể đối với Shana hay là người khác. Một khi thứ này được buông thả thì sẽ sa đọa rất lợi hại, mà bây giờ còn hoàn toàn chưa đến lúc đó, có thể nói là cần nằm gai nếm mật cũng không quá đáng.
"Đó là hiểu lầm!"
Trâu Lượng cũng khó xử, lần đó là vì đến chỗ Lolita thương lượng chuyện lương thảo, triệu tập rất nhiều nhà buôn lương thực, vì nể mặt họ hắn cũng uống nhiều hơn bình thường mấy chén, như vậy bọn họ mới có thể bán mạng cho mình. Bên phía Neberro và đế đô đều quản lí vấn đề này rất nghiêm. Có điều khi đó thật sự hắn đã uống hơi nhiều.
Hắn mơ mơ màng màng tưởng nhà Lolita là nhà mình, lúc tỉnh lại Lolita và hắn đang ngủ cùng nhau, Trâu Lượng cũng không biết đã làm gì được Lolita chưa, nhưng lại bị Gina nhìn thấy, lúc này làm gì hay không cũng không chối được.
Bất kể đây có phải "quỷ kế" của Lolita không nhưng Trâu Lượng cũng biết mọi chuyện không thể kết thúc như vậy.
Nhìn dáng vẻ khó xử của Trâu Lượng, Lolita bật cười, "Xem anh kìa! Đùa thế thôi, dù sao đời này em cũng là người của anh rồi. Em nghĩ Giáo hoàng bệ hạ cũng sẽ không muốn để người đàn ông khác chạm vào em đúng không? Em không vội, nói với anh một tin tốt, em lại vừa mua thêm được hai trăm xe lương thảo".
Trâu Lượng nhìn Lolita xinh đẹp, kỳ thực từ khi chiến tranh bắt đầu Lolita đã hạ quyết tâm rồi, mà tính cách nàng tương đối hướng ngoại, dám nói dám làm. Trâu thần côn không thể tưởng tượng khi đó Lolita sẽ thế nào, hắn đột nhiên tiến lên một bước, Lolita hoảng sợ vội lui lại.
Trâu thần côn làm quan càng lớn thì càng tự kiềm chế, giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy lại trở lại thời kì lưu manh tay trắng trước kia, từng bước tới gần Lolita, đến tận lúc Lolita vô lực dựa sát vào tường.
Hắn mỉm cười nâng cằm nàng lên, "Đến khi đánh lui Hannibal thì em chính là người của anh, cho nên không được phép quá vất vả".
Đối với các chị em, lúc nào Trâu Lượng cũng phải tự kiềm chế rất khổ cực, hắn sợ một khi không kiềm chế được nữa thì sẽ không thể cứu vãn được.
Bỗng nhiên Lolita như hóa đá, không tỏ ra vui sướng mà vành mắt lại đỏ lên.
"A, không được khóc. Em như thế này đi ra ngoài chẳng phải là làm mọi người cho rằng anh bắt nạt em sao?"
Trâu thần côn không nói được gì, đúng là lòng phụ nữ như kim đáy biển.
"Hừ, đồ vô tâm. Đây là em vui vẻ mà. Giáo hoàng nhất ngôn cửu đỉnh, không được nuốt lời đâu nhé".
Trâu Lượng bất lực gật đầu, Lolita đột nhiên áp sát bên tai Trâu Lượng, "Kỳ thực ngày đó không xảy ra chuyện gì hết, lần đầu tiên quý giá của em vẫn chờ anh tới lấy".
"Còn nữa, kỳ thực chị họ em rất thích anh, có điều chị ấy không có mặt dày như em thôi. Đã thích người đàn ông thì phải ra tay, nếu để vuột mất thì biết đi đâu mà tìm? Có lúc anh cũng phải chủ động một chút, em không dám nói chị em em đẹp nhất nhưng sợ rằng trong thiên hạ này cũng không nhiều người hơn được bọn em".
Mẹ nó....
Trâu Lượng đã biết thế nào là địa ngục phấn hồng, hắn đưa tay kéo Lolita, giận dữ vỗ vài cái vào mông nàng.
"Qua cửa nhà Hebrew là phải tuân thủ gia quy, trước khi ta cho phép thì không ai được dụ dỗ ta!"
Việc đã đến nước này nếu Trâu Lượng còn do dự thì đã không phải đàn ông rồi, nhưng bây giờ quả thật hắn cần tu tâm dưỡng tính.
"Biết rồi, không phải người ta đã nói sao, người ta vẫn chờ... còn nữa... chị họ..."
Trâu thần côn thua chạy, thần ạ, hai chị em này đúng là khắc tinh, là yêu tinh, hiện nay thật sự không được trêu chọc. Nhưng hai người một lo tai mắt, một lo cái bụng, Trâu thần côn cũng không đắc tội được.
Nghe tiếng cười êm tai như chuông bạc từ trong phòng tĩnh tu vang tới Trâu Lượng chỉ biết lắc đầu cười.
Ta không xuống địa ngục ai xuống địa ngục, huống hồ còn là địa ngục phấn hồng...
Thông thiên cảnh.
Hôm nay không thể nghi ngờ là một ngày trọng đại, Thông thiên cảnh chưa bao giờ nhiều người như vậy, hơn nữa mọi người chia thành từng phe cánh rõ ràng, toàn toàn khác trước đây.
"Fitley, hôm nay thật là náo nhiệt. Chiến tranh đúng là đáng ghét!" Tàng Kinh cười tít mắt nói, mắt nhìn những người xung quanh.
Mười thánh thông thiên không hề tham gia chiến tranh, đến cấp bậc của mình bọn họ đã vượt ra ngoài thế tục. Họ không chống lại chính quyền, nhưng các đế vương cũng không quản được bọn họ.
"Tại sao sư phụ còn chưa đến?"
"Gấp cái gì, còn chưa tới lúc. À này, lát nữa ngươi có thử không?"
"Nhảm nhí, đương nhiên phải thử, chẳng lẽ ngươi cam lòng không thử sao?"
"Nếu ngươi phải đi thì chắc chắn ta sẽ đi cùng ngươi", Tàng Kinh nói đầy tình nghĩa khiến cho Fitley lại tránh xa hắn thêm một chút.
Tình nghĩa của đàn ông không giống đàn ông không phải là thứ hắn chịu nổi.
Lúc này một nhóm đông xuất hiện trong Thông thiên cảnh, sự xuất hiện đồng thời như vậy cho thấy đây là một thế lực lớn.
"Ờ, người Hannibal cũng đến rồi, dẫn đầu chính là Huyền Diệp, ngoại hình không tồi". Tàng Kinh bình phẩm từ đầu đến chân, không ít thanh niên tài tuấn đến đây khiến người nào đó rất vui vẻ.
Đội ngũ Hannibal thực sự khổng lồ, lúc này Phong Chi Quốc và đế quốc Saron cũng đã đến. Phong Thác căm hận nhìn Huyền Diệp, Huyền Diệp mỉm cười, ánh mắt Phong Thác lạnh thấu xương nhưng không nói gì.
Mỗi thế lực lớn chiếm một khu vực, những người khác đều tự động tránh ra, động vào đám này thì đúng là không sáng suốt.
Chẳng bao lâu sau ánh sáng lại nhấp nhoáng, lại một đám người nữa đến. Xuất hiện là Neberro trầm ổn và Gregg hăng hái, phía sau là một đám cao thủ Mông Gia.
Bầu không khí trở nên có chút căng thẳng, chỉ thiếu nước giương cung bạt kiếm. Chỉ có điều sau khi trao đổi ánh mắt Neberro cũng bình tĩnh chờ đợi Thông Thiên chi lộ mở ra.
"Neberro cũng rất đẹp trai, đáng tiếc tuổi hơi lớn rồi". Cái nhìn của Tàng Kinh luôn luôn không giống người thường.
"Tàng Kinh, ngươi có thể câm miệng lại hay không?" Fitley hơi giận, so với cảnh tiền hô hậu ủng của những người này thì tên đệ tử của mười thánh thông thiên như hắn lại tỏ ra hơi lẻ loi.