Hùng Binh Cận Chiến

Chương 32: C32: Trần thiếu



“Bây giờ phải làm sao?”

“Còn làm sao? Tên bảo vệ mới đến kia dữ như vậy, mày có thể làm gì được? Nhưng liên hệ với Trần thiếu.”

“Làm hỏng chuyện của Trần thiếu, anh ấy có trách tội chúng ta hay không?”

“Không thấy chúng ta đều bị đánh ngã sao? Anh Phong còn thảm hơn, trực tiếp ngất. Trần thiếu muốn trách cũng sẽ không trách chúng ta, mà sẽ trách tên bảo vệ không biết sống chết kia!”

“Đúng đúng, lập tức liên hệ Trần thiếu, báo chuyện này cho anh ấy”

Ba nam sinh lẩm bẩm với nhau, đồng thời lén gọi điện.

Diệp Quân Lãng biết rõ mấy tên nhóc này đang mật báo cho chủ nhân của bọn họ, nhưng hắn không ngăn lại, cũng lười để ý.

Vừa lúc hắn cũng muốn xem xem Trần thiếu trong miệng bọn họ có phải mọc ba cái đầu sáu cái tay không, lại dám ngông như vậy.

Nói về độ ngông — Ha hả!


Một sinh viên mà thôi, không lẽ muốn so ai ngông hơn ai với ông đây?

Nếu thật sự có chuyện như vậy, Diệp Quân Lãng rất mong chờ.

Một chiếc xe thể thao Lamborghini đang chạy băng băng về phía đại học Giang Hải.

Phía sau còn có một chiếc xe việt dã Land Rover chạy theo bảo vệ.

Ngồi trong Lamborghini là một người trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, mặt như ngọc, đẹp trai phong độ, cả người toát ra sự quý khí, kiêu căng ngạo mạn.

Người này chính là thiếu chủ của nhà họ Trần, một trong bốn danh gia vọng tộc của thành phố Giang Hải, Trần Quân Thiên.

Trân Quân Thiên đang nghe điện thoại, cậu ta nói: “A Hiên, anh xác định Tân U Mộng đã ra ngoài? Đang trên đường đến trường để báo danh?”

“Thiếu gia, tôi vẫn luôn canh trước cổng nhà họ Tân, chưa từng nhìn thấy Tần tiểu thư ra khỏi cửa, sau đó tôi nhờ người hỏi thăm người hầu nhà họ Tần, mới biết được Tần tiểu thư đã đi ra bằng cổng khác, đang trên đường đến nhập học. Nghe nói đi một mình. Sau khi biết được tin này, tôi đã lập tức thông báo cho thiếu chủ.”

“Được, tôi biết rồi. Tôi đang tăng tốc chạy đến trường học, hy vọng có thể đuổi kịp U Mộng.”


Trần Quân Thiên nói xong cúp máy, dùng sức dẫm chân ga, làm chiếc Lamborghini bộc phát ra tiếng động cơ rít gào chấn động màng tai.

Đột nhiên điện thoại của Trần Quân Thiên lại vang lên, nói: “Alo, Vương Lôi hả? Mấy cậu đã chuẩn bị xong chuyện ở trường chưa?”

“Trần thiếu, không xong rồi..."

Trong điện thoại truyền đến giọng nói cực kỳ bi thương của một nam sinh.

Trân Quân Thiên nhíu mày, lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng! Nếu làm hỏng chuyện của tôi, tôi sẽ chỉ hỏi tội cậu!”

“Trần thiếu, lần này hoàn toàn không liên quan đến chúng tôi. Anh Phong đã bị người đánh ngất rồi. Tất cả chúng tôi cũng bị đánh gục. Có một bảo vệ mới đến, chúng tôi đã nói đây là chuyện do Trần thiếu sắp xếp, nhưng anh ta không những không nghe còn tẩn cho chúng tôi một trận.”

“Cái gì? Còn có chuyện này? Chết tiệt! Nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện xem nào!”

Trân Quân Thiên tức giận gầm lên, khuôn mặt đẹp trai †râm xuống, ánh mắt lạnh lẽo.

Trong điện thoại, nam sinh kia kể lại đầu đuôi mọi chuyện, cuối cùng còn không quên kêu thảm, nói phải đợi Trần thiếu đến đòi lại công bằng.

Trần Quân Thiên nghe xong mọi chuyện, sắc mặt xanh mét, tức đến bật cười, nói: “Chỉ là một tên bảo vệ? Tốt, rất tốt! Tôi chạy đến trường học luôn đây! Chỉ là một tên bảo vệ nhưng lại dám kiêu ngạo như vậy, còn làm hỏng chuyện tốt của tôi. Tôi rất muốn gặp mặt tên bảo vệ này một lần xem thế nào!”

Trần Quân Thiên tăng tốc, phóng nhanh như chớp đến đại học Giang Hải.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.