Kha Hùng nhìn thấy, trong đám nhân loại đó, có hai gương mặt vô cùng quen thuộc. Một người trong số đó chính là dị năng giả hệ thủy – Trần Tiểu An – vợ của hắn. Người kia, tay cầm trường súng, thay hết thanh này đến thanh khác. Khiến cho tất cả mọi người vừa hâm mộ lại vừa ghen tị. Người đó, đích thực là Hoàng Nhược Hi.
Nhìn đám xác sống kéo tới mỗi lúc mỗi đông. Hoàng Nhược Hi thân làm thủ lĩnh, chỉ có thể ra lệnh rút lui. Mọi người đi trước. Ả kéo Trần Tiểu An yểm trợ phía sau:
Trong lúc hỗn loạn, dây chuyền đeo trên cổ của ả văng ra. Ả hoảng hốt chụp lấy, lớn tiếng la lên:
- Không gian của ta!
Trần Tiểu An nghe thấy, trong mắt đầy hoài nghi. Trước giờ, Hoàng Nhược Hi nổi tiếng ở căn cứ thủ đô, là vì ả sở hữu dị năng không gian vô cùng trân quý. Nhưng giờ, ả lại chụp lấy miếng phật ngọc mà hô to hai chữ “Không gian”, chuyện này, thật sự khác thường.
- Hoàng chỉ huy. Đó có phải là miếng phật ngọc mà Hùng ca tặng cho cô? Nó có không gian bên trong thật sao?
- Trần Tiểu An. Cô chớ nói bậy.
- Nhưng tôi vừa nghe…
- Cô nghe lầm rồi. Mau. Mau. Đám zoombie sắp kéo tới rồi kìa.
Trần Tiểu An thấy ả liên tục phủ định. Cũng cho là mình thật sự nghe nhầm, không tiếp tục để ý mà tập trung toàn bộ tinh lực vung dị năng, biến ra vô số mũi tên nước, phóng xuyên đầu đám tang thi đuổi theo sát nút.
Hai mươi mấy dị năng giả an toàn rút vào trung tâm máy tính ở gần đó. Trần Tiểu An mệt lả, ngồi riêng một góc, xoa xoa bụng, mỉm cười, nhỏ giọng thủ thỉ.
- Con à. Mẹ con mình cùng cố gắng, làm xong nhiệm vụ này, có thể trở về gặp cha con rồi.
- Con à. Mặc dù cha chưa bao giờ nói yêu mẹ. Nhưng mẹ biết, trong lòng cha con, chắc chắn có chúng ta. Con phải mạnh mẽ lên. Mẹ đang đếm từng ngày để được bế con trên tay, được nghe con khóc, được thấy con cười, bi ba bi bô gọi cha, gọi mẹ. Mẹ yêu con lắm. Biết không?
Có lẽ vì quá mệt mỏi, hoặc quá tập trung vào đứa bé trong bụng. Tiểu An không hề hay biết, phía đối diện, Hoàng Nhược Hi nhìn cô chằm chằm cả buổi, ánh mắt chưa rời khỏi một giây nào.
Không ai nhận ra, trong mắt của ả, đầy căm thù và ghen tị. Ả đứng phắt dậy, lớn tiếng nói:
- Thức ăn trong không gian của tôi hiện tại không đủ. Gần đây có một cửa tiệm tạp hóa nhỏ. Chắc là có không ít thứ tốt. Mọi người ở lại nơi này nghỉ ngơi. Trần Tiểu An, cô xem ra thể lực còn khá tốt. Có thể cùng tôi ra ngoài mang thực phẩm về được không?
- Tôi sao?
Trần Tiểu An vốn còn muốn chối từ. Nhưng nhận thấy ánh mắt trông đợi của đồng đội chiếu hết về phía mình. Câu “không đồng ý”, vô phương phát ra từ cửa miệng.
Mạt thế đến. Hiện thực khốc liệt cũng không thể làm thay đổi sự thiện lương, tốt bụng của người mẹ trẻ. Đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm lớn nhất của bà xã Kha Hùng.
Hai người dẫn nhau theo cửa thoát hiểm ra ngoài. Vì tang thi tập trung hết ngoài cửa chính, nên tại hướng này, chỉ lởn vởn chưa tới chục con, bị một người dùng mũi tên nước, một người dùng trường súng AK, liên thủ tiêu diệt.
Hai nữ chiến binh nhanh chóng đến được quầy Tạp hóa. Giải quyết con tang thi giống như chủ nhân của căn tiệm trước mạt thế. Hoàng Nhược Hi bắt đầu thu thập tất cả những thứ hữu dụng vào không gian.
- Đứa bé được mấy tháng rồi?
- Hơn ba tháng.
- Kha Hùng biết chứ.
- Tất nhiên. Nhưng mà, anh ấy cũng vừa phát hiện cách đây không lâu.
- Tôi chúc mừng hai người.
- Đa tạ.
Mỗi người trao đổi một câu. Sau đó, họ xoay người, rời khỏi đây.
Ra tới đường lớn. Trần Tiểu An đi trước, để cho Hoàng Nhược Hi kiểm tra phía sau. Bất chợt, một tiếng nổ đột ngột vang lên. Xa xa, căn ki ốt đối diện bọn họ đổ sập, sụp xuống hơn một nửa.
Trần Tiểu An lo lắng nhìn hiện trường vụ nổ. Đột nhiên, cả người cô run lên, chầm chậm cúi đầu, ánh mắt không thể tin, nhìn viên đạn xuyên qua người, tạo thành một lỗ máu.
Cô ôm lấy vết thương, từ từ xoay lại.
- Hoàng thủ lĩnh. Tại sao?
- Ha ha. Cô còn hỏi tôi tại sao? Trần Tiểu An. Tôi nên nói là cô ngu ngốc hay quá ngây thơ. Đã biết bí mật trong mảnh Phật Ngọc của tôi. Lại còn muốn sống sót?
- Nhưng không phải cô đã phủ nhận rồi sao?
Trần Tiểu An suy yếu thốt lên.
- Ha ha. Cô tin sao? Tiểu An. Vì lẽ gì? Cô lại có thể trở thành vợ của Kha Hùng. Hắn là người đàn ông của tôi. Dù cho có là chiếc giày rách bị tôi vứt đi, cô cũng không có quyền đoạt lấy. Còn được hắn yêu thương, trân trọng. Cô và thứ nghiệt chủng trong bụng cô, vốn không nên tồn tại trên cõi đời này.
Hoàng Nhược Hi độc ác nói.
Tiếp theo, trong lúc Tiểu An còn đang ngơ ngác, chưa kịp tiêu hóa toàn bộ mấy lời của ả. Ả đã nhanh chóng tiến đến, lấy ra một túi máu tươi từ không gian Phật Ngọc, đổ lên người của Tiểu An. Khóe môi của ả câu lên đầy đắc ý, gian xảo.
- Vốn dĩ tôi muốn cô chết, nhưng mà, chỉ một phát đạn đã lấy mạng cô thì tốt cho cô quá. Chi bằng dùng cô để dẫn dụ đám tang thi, giúp mọi người thuận lợi thoát thân. Như vậy cái chết của mẹ con cô mới càng thêm ý nghĩa. Đúng không. Ha ha ha… Ha ha ha… cô cứ ở đây, từ từ hưởng thụ đi a.
Hoàng Nhược Hi ngửa mặt cười to. Tiếp đó, ả rút súng. Bắn vào hai chân, hai tay của cô, khiến cho Tiểu An vô cùng đau đớn, thống khổ, tuyệt vọng.
Trong lúc Hoàng Nhược Hi trở thành anh hùng, dẫn mọi người rời khỏi trung tâm máy tính. Thì mẹ con Trần Tiểu An lại đang bị đám tang thi tranh nhau xé xác, ăn tươi nuốt sống. Tiếng nhai nuốt của chúng vang vọng. Huyết sắc đỏ tươi tràn ngập trong tầm mắt của Kha Hùng.
- Thế nào? Có muốn cứu vợ con ngươi không? Chỉ cần giao linh hồn ra, ta sẽ giúp ngươi cứu họ. Lại giết chết ả nữ nhân kia để báo thù. Giao linh hồn cho ta. Mau giao linh hồn cho ta.
Luồng ý thức của Thần Long viễn cổ bên trong Phi Ma Cách nhận thấy Kha Hùng đã chìm vào trong ảo cảnh, bi thương và thù hận như bão lớn, nước lũ, cuồn cuộn dâng lên. Nó liền nhân cơ hội, tiếp tục dùng ma âm dụ dỗ.
- Nghe lời ta, ngươi vừa báo thù, vừa cứu được vợ con, lại đoạt được sức mạnh. Không phải chỉ có lợi mà không có hại hay sao?
Đầu óc Kha Hùng hoàn toàn mê muội. Luồng ý thức tà ác đã đoán đúng tâm ý và sự khát khao của hắn. Nhưng, ngay lúc hắn định mở miệng đồng ý. Trước ngực liền có một cảm giác nóng rát như lửa đốt. Ảo cảnh biến mất. Gương mặt đẫm nước mắt của Kha Hùng cúi xuống, nhìn miếng Phật Ngọc phát ra ánh sáng cực mạnh làm phỏng cả thịt da.
- Ngươi chỉ là một luồng tàn hồn mà muốn cắn nuốt ta. Quả thật, chỉ chút nữa ngươi đã thành công. Nhưng giờ thì muộn rồi. Thù của ta, ta sẽ tự mình báo. Vợ con của ta, ta sẽ bảo vệ. Không cần ngươi can thiệp. Ngoan ngoãn biến mất đi.
Kha Hùng ánh mắt đầy kiên định. Hét lên với Phi Ma Cánh. Hắn thúc giục Kim huyết, đẩy mạnh quá trình dung nạp cánh thần long.
Lần này, chìm trong ảo cảnh do luồng tàn niệm tà ác tạo ra. Nhưng Kha Hùng có thể khẳng định. Đó chính là chân tướng mà kiếp trước hắn không ngừng truy cầu, tìm hiểu. Cũng là Tâm Ma mà hắn che dấu sau khi trọng sinh, cho đến tận lúc này.
Nhờ có Phật Ngọc mà hắn vượt qua được Tâm ma của bản thân. Như vậy, tương lai, con đường tu luyện càng thêm thông suốt, thuận lợi.
Kha Hùng bây giờ, lòng dạ sắt đá, ý chí kiên cường, quyết tâm cao độ. Luồng tàn niệm của Thần Long Viễn Cổ giấu trong Phi Ma Cánh đâu thể là đối thủ của hắn, nhanh chóng bị tiêu diệt.
Quá trình dung nạp, thuận lợi tiếp diễn.
Nhiều giờ đồng hồ trôi qua.
Trên bầu trời trong không gian của Phật Ngọc. Một thân ảnh màu đen vùn vụt cắt ngang. Đôi cánh lớn lướt giữa không trung, tạo ra thanh âm sắc bén như người ta dùng đao cứa vào kim loại.
Kha Hùng vỗ mạnh Phi Ma Cánh sau lưng. Hắn đắc ý mỉm cười. Cảm giác từ trên cao nhìn xuống thế gian, đúng là không thể diễn tả bằng lời. Hắn chỉ có thể bật thốt lên:
- Con mẹ nó! Quá tuyệt a!
Tập luyện cho đến lúc cùng Phi Ma Cánh hoàn toàn hợp nhất, tâm ý tương thông, Kha Hùng mới đáp xuống mặt đất. Trở lại căn phòng trên lầu ba.
Đáng tiếc, trên kệ gỗ của căn phòng này, còn vài chiếc hộp hình vuông. Nhưng mà, hắn không thể nhất lên, cũng chẳng thể mở ra. Phí sức một hồi, đành miễn cưỡng rời khỏi không gian. Trước mắt, phải đến được nhà máy năng lượng mặt trời để thu thập vật tư mới là việc cấp bách, quan trọng.
……………………………………………………………………………
Lúc Kha Hùng bước ra khỏi phòng của mình. Đã thấy Trần Tiểu An vội vội vàng vàng, trong phòng khách nhỏ đi qua đi lại.
Hắn nhảy tới, chặn đường, ôm cô vào lòng, cúi mặt xuống, dùng mũi mình cọ cọ vào trán đối phương. Âm thanh khàn khàn vang lên khe khẽ.
- Làm gì mà khẩn trương đến nỗi ông xã xuất quan cũng không chút mừng vui, phát hiện?
- Hùng Ca. Em….
Chưa nói hết câu, đã bị bờ môi của ai đó chặn lại. Nụ hôn của Kha Hùng cuồng nhiệt, đầy chiếm đoạt, khiến cho tiểu mỹ nhân cả người vô lực, dập dềnh như chiếc lá trên mặt biển, chỉ có thể tùy ý hắn khinh khi.
Mãi đến lúc người trong lòng chịu không nổi, sắp sửa chết ngộp, hắn mới tiếc nuối buông tay. Vuốt vuốt bờ môi sưng đỏ của Tiểu An, sói lớn Kha Hùng bật cười, lên tiếng:
- Xem như phần thưởng cho dị năng cấp hai đỉnh cao của muội.
- Đáng ghét. Có ai lại thưởng như anh.
Trần Tiểu An đỏ mặt nói:
- Còn không đủ? Lại đây, chúng ta tiếp tục.
Kha Hùng trưng ra bản mặt nham nhở, chiêu dụ. Hắn lúc này, đúng là không biết tiết chế, không chút liêm sỉ. Khiến cho tiểu mỹ nhân bậm môi, giận dỗi, quay mặt đi.