Đám nam nhân vừa nhìn thấy một bàn thức ăn nghi ngút khói, nước miếng trong miệng đã úa cả ra, vội vã kéo ghế, ngồi xuống bàn. Nhưng mà, vừa cầm đũa lên, Kha Hùng liền trầm mặt.
- Có người đến. Tranh thủ ăn nhanh một chút!
Mọi người “a” lên một tiếng rồi vùi đầu vào chén cơm. Bọn Ngô Đống, Từ Lỗi còn giành giật với nhau. Tiếng nhai nuốt nhồm nhoàm, không chút hình tượng.
Ít phút sau.
Trước cửa quán ăn, một đoàn gồm năm chiếc ô tô màu đen ngừng lại. Mặc dù không phải là loại xe hầm hố như Hummer, nhưng cả năm chiếc xe này được thiết kế chống đạn, lại có biển số quân đội đỏ au, nhìn khí phách vô cùng.
Từ trên xe, một nhóm người lần lượt bước ra. Có nữ, có nam. Ai ai cũng mặc quân phục, đeo súng bên hông, vẻ mặt tự tin, ngạo nghễ.
Nhìn thi thể đám xác sống bị chém vỡ đầu, nằm đầy ra đất. Lại nhìn đến cửa tiệm bên trong không khí còn phần khác khác. Vị chỉ huy mang quân hàm thiếu tá, giơ hai ngón tay rút điếu thuốc đang hút dở khỏi môi. Hắn phả ra một luồng khói trắng bay bay, giọng nói âm trầm cất tiếng.
- Có người đến trước chúng ta.
- Tề Thiếu tá. Vậy chúng ta có vào trong không?
- Nếu cô không muốn, có thể ở lại ngoài này trông xe.
Đối với cô tiểu thư “không nhiễm nhân gian khói lửa” này, Tề Lâm đúng là chẳng có chút kiên nhẫn nào. Nếu không phải đây là mệnh lệnh cấp trên, lại thấy ả còn có chút hữu dụng; cho dù là phải hủy bỏ nhiệm vụ, Tề Lâm cũng nhất nhất chẳng đưa ả đi cùng.
Phương Tuệ bĩu môi. Trong lòng thầm oán: “Chỉ hỏi một câu nhỏ, có cần hung thần ác sát vậy không?”
Tề Lâm không thèm chú ý tới ả. Hắn vẫy tay cho đám thuộc hạ phía sau, rồi dẫn đầu, bước thẳng tới. Đôi boot thật dày giẫm trên nền đất phát ra thanh âm cộp cộp đều đặn. Vẻ mặt lạnh tanh, không chút hỉ nộ ái ố của con người.
Phương Tuệ và đám quân nhân vội vã đi theo. Nhưng khi họ vừa bước qua cánh cửa quán ăn. Mùi thức ăn thơm phức lập tức tràn vào mũi. Cả đám ngơ ngác nhìn nhau. Trong đầu thì xuất hiện mấy từ “thịt”, “thịt”; trước mắt như xuất hiện ảo giác, thấy đùi gà, giò heo lơ lửng cả một phòng.
Tề Lâm giấu xuống chút ngạc nhiên, Hướng phía sau bức tường lửng, bằng kim loại, lên tiếng.
- Chúng tôi chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ chân. Sẽ không quấy rầy các vị dùng cơm. Mời tự nhiên.
Dứt lời, hắn đi thẳng về góc phòng phía bên kia. Đám quân lính nhanh chóng tiến tới, dựng lên mấy bộ bàn ghế ngổn ngang. Phương Tuệ liền lấy từ không gian của mình mấy chục gói mì, xúc xích và những thực phẩm khác, giao cho các dị năng hệ thủy, hệ hỏa. Bộ dáng ả đắc ý, vẻ mặt hất tận trời.
Kha Hùng dùng Kim Nhãn quan sát nhóm người mới đến, trong lòng hắn có chút bất ngờ. Phương Đại Tiểu Thư, lần trước bị hắn cùng nhóm người Lão Hắc bỏ lại. Không những không chết còn thức tỉnh được dị năng không gian. Số mệnh người này, đúng là may mắn a.
Nhóm quân nhân bên ngoài không hề hay biết mọi hành động của bọn họ đều có người theo dõi. Cả đám còn đang xếp hàng nhận khẩu phần của buổi trưa. Nhưng đến khi mang theo bát mì xúc xích bốc khói nghi ngút đặt lên bàn, trong mắt bọn họ lại chỉ còn lại sự chán nản nồng đậm.
Haiz… so với một bàn thịt cá trong “căn phòng” nhỏ gần đó, tô mì này lại trở nên nhạt nhẽo, vô vị, không muốn động đũa chút nào.
- Ai không ăn thì ra ngoài.
Tề Lâm lạnh nhạt nói. Mặc dù giọng điệu không có chút đe dọa, nhưng cũng thành công khiến cho đám người “Ăn trong bát còn nhìn trong nồi” sợ hãi, lập tức ngoan ngoãn tập trung chuyên môn.
Thoắt cái, không gian bên trong quán ăn, chỉ còn lại những tiếng húp nước mì sì sụp, truyền đến tai của đám người Kha Hùng, trong căn phòng lửng đang dùng tay vuốt bụng, ợ ngược ợ xuôi, cảm giác thỏa mãn không nói nổi thành lời.
- Hùng ca. Chúng ta đi tiếp chứ.
- Nghỉ ngơi trước đã.
- Những người ngoài kia…
- Không cần quan tâm tới họ.
Kha Hùng nói xong. Kéo Tiểu An đứng dậy, chuyển sang ghế đệm mà hai người Ngô Đông, Từ Lỗi chuẩn bị. Nhét vào tay cô một nắm tinh hạch, nháy mắt ra hiệu.
Bọn người Quách Vũ, Lão Hắc thấy vậy cũng lấy tinh hạch của bản thân ra, nắm chặt trong tay hấp thụ. Không gì quan trọng bằng việc tăng cường thực lực của bản thân lúc này.
Thời gian cứ thế, nhanh chóng trôi qua.
Lại nói tới bên kia.
Phương Tuệ sau khi ăn xong thì lân la lại chỗ Tề Lâm, đưa cho hắn một cốc cà phê đá. E dè lên tiếng:
- Tề chỉ huy.
- Cảm ơn. Nhưng lần sau không cần làm vậy. Dị năng của các anh em, không phải dùng vào mấy việc lặt vặt như thế.
Tề Lâm nói xong, cũng chẳng thèm nhận ly cà phê của ả. Hai mắt nhắm chặt.
Phương Tuệ cắn cắn môi. Không biết nên đi nay ở.
Nhìn thấy ả khó xử, một người gần đó thương hoa tiếc ngọc, liền lên tiếng giải vây.
- Chỉ huy. Anh cứ uống cốc cà phê đó đi đã. Đường từ đây tới trấn Nguyệt Đầu còn dài.
- Không cần cậu quan tâm. Nhưng nếu cậu đã lên tiếng. Phương đại tiểu thư, phiền cô chuyển ly cà phê này sang cho hắn đi vậy.
Giọng nói của Tề Lâm nhẹ nhàng nhưng không cho phép chối từ. Phương Tuệ bèn chuyển cái ly lạnh ngắt trên tay cho người đàn ông giúp cô giải vây rồi đùng đùng bỏ về vị trí của mình. Trong lòng, nguyền rủa vị Tề Thiếu Tá đó không dưới ngàn lần. Nếu không coi trọng thực lực của hắn. Đường đường là đại tiểu thư ngậm thìa vàng như cô phải hạ mình hầu hạ sao? Đúng là mắt chó đui mù, có phước mà không biết hưởng. Hứ!
Tề Lâm sao không biết được suy nghĩ của nữ nhân duy nhất trong đội. Chỉ là hắn không thèm để ý. Nhìn thấy mọi người nghỉ ngơi đủ, liền hạ lệnh khởi hành. Hắn muốn đến trấn Nguyệt Đầu thật sớm. Ít nhất, có thể tranh thủ lúc trời còn sáng mà giải quyết đám xác sống trong trấn. Trễ hơn chút nữa, e là khó khăn, nguy hiểm cũng nhiều hơn.
Chỉ là, ngay khi Tề Lâm vừa ra lệnh “lên đường”. Đúng lúc, bức tường lửng bằng kim loại ở gần đó bị triệt hạ. Một nhóm người mặc trang phục vận động màu đen xuất hiện. Đi đầu là một đôi nam nữ tay trong tay, vai kề vai thân mật. Từ góc độ của Tề Lâm và Phương Tuệ, chỉ có thể nhìn thấy được thân hình cao ngất và nửa bên mặt hoàn mỹ, không một góc chết của người đàn ông. Nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cho Phương Tuệ kinh hỉ thốt lên:
- Kha ảnh đế. Kha ảnh đế!
Giọng của ả khá lớn. Đánh động tất cả những người cùng phe. Nhưng mà, đối với người bị điểm mặt gọi tên thì chẳng khác nào tiếng một giọt nước rơi xuống biển. Kha Hùng ôm eo Trần Tiểu An, cứ thế bước thẳng ra cửa. Mặc cho Phương Tuệ vừa xăm xăm xông tới, vừa lớn tiếng kêu gào.
- Kha ảnh đế! Kha ảnh đế! Em là Phương Tuệ đây. Anh đừng…Á….
Phương Tuệ chưa nói hết câu. Một loạt mũi tên bằng kim loại đã ào ào bay tới, cắm thành một hàng dài ngay trước mũi chân của ả.
Chu Đông phủi phủi tay, hướng về Phương đại tiểu thư, giơ lên một ngón tay giữa rồi quay ngược xuống dưới. Hắn hài lòng nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nữ nhân rắn rết “không hề xa lạ”, cất giọng mai mỉa rõ ràng.
- Phương đại tiểu thư. Nhớ cất thói quen ám toán đồng đội sau lưng cho kỹ. Mấy vị quân nhân sau lưng cô, không dễ chọc đâu a.
Ha ha ha…
Thân ảnh của đoàn người Kha Hùng nhanh chóng biến mất. Nhưng tiếng cười của tên điên Ngô Đông thì như cứ vang vọng bên tai của Phương Tuệ. Ả vừa tức giận, vừa xấu hổ. Vẻ mặt hết đỏ lại xanh.
Tề Lâm nheo nheo mắt, nhìn mấy mũi tên bằng kim loại ghim sâu vào sàn nhà, trong lòng chấn động. Dị năng giả cấp hai. Không ngờ, chỉ một nhân vật râu ria trong nhóm người kia đã có năng lực mạnh như vậy. Bọn họ, thật không thể coi thường.
……………………………………………………………………
Lại nói tới nhóm người của Kha Hùng, sau khi ra khỏi quán ăn bên vệ đường thì “cuốc bộ” đến một chỗ vắng, sau đó, mới lấy ra hai chiếc xe từ không gian phật ngọc. Lúc này, họ đang an vị trên xe, tiếp tục hành trình đến nhà máy năng lượng mặt trời.
Tiểu An lật bản đồ ra nhìn nhìn rồi chỉ tay vào một vị trí trên đó, cất tiếng.
- Hùng ca. Sắp tới chính là sông Mã. Chúng ta sẽ nghỉ lại hay tiếp tục tiến lên.
Kha Hùng nhìn theo ngón tay của Tiểu An. Trong lòng rung rinh, ma thủ liền động. Hắn lập tức tóm lấy ngón tay như búp măng, như bạch ngọc ấy, kéo đến miệng, nham nhở nói.
- Dừng chân tại trấn Nguyệt Đầu. Sáng mai chúng ta mới tiếp tục lên đường.
Tiểu An nhìn ngón tay mình lại sắp bị người gặm loạn, tức giận giựt lại. Sợ tên háo sắc này lại tiếp tục tự hủy hình tượng, cô liền đổi đề tài.
- Đám người Phương Tuệ cũng muốn đến Trấn Nguyệt Đầu. Lẽ nào…
- Phải. Nhờ họ nhắc anh mới nhớ. Nơi đó thật sự có báu vật. Nếu đoạt được, căn cứ sẽ có thêm một nguồn tài nguyên cực kỳ quan trọng. Chúng ta cũng nên thử một lần.
Kha Hùng nói xong, ngửa đầu cười lớn. Tiểu An và hai anh em Quách Ngữ, Quách Vũ nghe thấy cũng nổi hết da gà. Sống chung với nhau một thời gian dài. Tất cả mọi người đều biết. Những lúc Hùng ca cười thế này, trong bụng toàn là ý nghĩ đen tối, xấu xa.